Money Money Much Be Money

"Like this like that"

.

.

.

.

.

     Mọi người thường hay bảo con cái nhà giàu nhà quyền quý thường rất kiêu căng và cậy quyền lực bởi gia đình của chúng nó. Gốc to mắc gì không cậy trong khi đó chính là đặc quyền riêng của chúng nó ngay từ khi mới chào đời?.

     Tanaoki rất thích cậy quyền của nhà mình, cô bé biết nhà mình giàu nhưng cô nàng sẽ không đem chuyện tiền bạc ra mà nói với bạn bè đâu.

     "Miruno-san, cái kẹp tóc đó không phải là bản mới ra của nhà Dior đúng chứ?." Các cô nàng vây quanh vì độ giàu có của Tanaoki, phải rồi, từ đầu đến chân đâu đâu cũng toàn là tiền, đến cả bộ móng tay của cô cũng được chăm chút từ vô số loại mĩ phẩm nhập ngoại đắt tiền khác.

     Tanaoki đưa mắt nhìn các cô gái đang ngưỡng mộ mình, nhẹ nhàng tháo chiếc kẹp tóc Dior trên đầu sau đó thì tùy tiện đặt vào tay của một cô gái ngẫu nhiên: "Cho cậu".

     Tông giọng trầm lặng, tao nhã, dịu dàng của cô gái xuất thân trong gia đình quý tộc, chỉ cần tùy ý thì có đi một chiếc kẹp tóc hạng hiệu đắt tiền. Đám con gái phải hét lên với độ chịu chơi của Tanaoki, cô ả trong lòng cũng khá thích cái cảm giác được ngưỡng mộ như thế này.

     Từ khi chào đời, bản thân đã được ngậm thìa kim cương và sự chúc phúc, bao bọc của cả dòng họ. Cha xuất thân là con trai trưởng của gia tộc Miruno có gốc gác quý tộc thời xa xưa, còn là chủ tịch kiêm người thừa kế của tập đoàn tài chính M&T. Mẹ lại là tiểu thư lá ngọc cành vàng của gia đình ba đời làm việc trong bộ máy chính trị và quân đội. Cho nên nói thẳng ra thì Tanaoki đếch sợ bố con thằng nào cả, ô dù to đến thế ngại gì mà không che.

     Buổi học đầu tiên gây ấn tượng cho bạn bè bằng việc vứt qua cửa sổ chiếc kẹp  tóc Dior hàng hiệu như vật rẻ tiền, buổi trưa tại trường, lần đầu tiên Tanaoki thưởng thức một bữa ăn...rẻ tiền tại một ngôi trường hạng ba. Nói đến việc ăn uống của Tanaoki, gia đình luôn chú trọng đến sức khỏe và cân bằng hệ dinh dưỡng cho nên cô bé luôn được ăn uống một cách điều độ có sự giám sát của chuyên gia dinh dưỡng, nhưng hôm nay thay vì ăn phần cơm đã được mang lên từ nhà, cô nàng nhàn nhã đến nhà ăn của học sinh.


     "A..." Emma bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của Tanaoki trong nhà ăn, lúc còn ở trên lớp cô bé cũng phát hoảng với việc cô nàng đã tùy tiện cho đi một thứ đắt tiền và xem nó như một món quà vặt nhỏ nhắn.

     Những bước đi nhanh nhưng không kém phần sang trọng, Tanaoki dừng trước một chiếc máy bán hàng tự động ngó nghiên, trên tay là chiếc bóp da mini Gucci được làm thủ công, Tanaoki đã để ý đến lon soda chanh mà mình đã thấy quảng cáo trên TV, coi bộ nó có vẻ ngon. Tanaoki rất hứng thú với nhiều thứ được quảng cáo trên mạng nhưng bố của cô lại không đồng ý vì sợ rằng nó sẽ có hại đến sức khỏe của cô nàng.

     Chỉ với 150 yên bạn có thể mua được một lon soda chanh rồi. Nhưng khổ thay trong chiếc bóp tiền của Tanaoki lại chẳng có đồng bạc lẻ nào cả.

     Mở chiếc bóp tiền của mình ra sau đó thì thở dài một hơi...liệu chiếc máy bán nước tự động này có đồng ý thối tiền không nhỉ?.

     Nói là làm Tanaoki liền rút một tờ 10 ngàn yên ra định đưa nó vào khe đút tiền.

     "Không được!!!." Chẳng biết thế lực nào đã sai khiến để cho Emma chạy đến và giữ lấy tay của Tanaoki ngăn không cho cô đẩy tờ 10 ngàn yên vào trong khe đút tiền của máy bán nước tự động.

     "Cậu...đang làm gì thế hả?." Emma toát mồ hôi giữ lấy tay của Tanaoki.

      "Mua nước?." Cô nàng nghiên đầu trả lời.

     "K-Không...cậu đang định đút tờ 10 ngàn yên vào luôn á? Nó sẽ không trả tiền thừa đâu!." Emma hết lời phân bày giải đáp, nhưng đáp lại với Emma cô nàng vẫn tỏ thái độ ngơ ngơ ra.

     "Thật là..." Emma lắc đầu thở dài, cô bé buông tay của Tanaoki xuống sau đó chủ động lấy bóp tiền của mình: "Cậu muốn uống loại nào?."

     "Cái này." Tanaoki nhìn Emma cong môi cười, cô nàng chỉ tay vào lon soda chanh trong tủ sau đó thì hưng phấn chờ đợi.

     Nhìn lon soda chanh rơi xuống khe lấy đồ, Tanaki được Emma mua cho lon nước đã vậy còn được khui dùm nắp lon nước cơ đấy.


     "Của cậu." Tanaoki hơi ngơ một chút, chuyện gì xảy ra với mắt của cô nàng thế nhỉ? Ánh nắng dịu dàng cùng ngọn gió nhẹ kéo đến, gió mát lùa vào mái tóc của Emma khiến cho nó tung bay, cả ánh nắng ấm áp kia ghé môi hôn lên gò má. "Lần sau muốn mua nước thì chuẩn bị tiền lẻ, nếu như cậu đút tờ 10 ngàn yên như lúc nãy vào thì nó sẽ lấy luôn và không trả lại tiền thừa đâu."

     Emma...thật sự rất xinh đẹp đó nha.

     "Cảm ơn cậu...Emma?." Tanaoki cười tít mắt nhận lấy lon nước từ tay của Emma, buổi học đầu tiên coi bộ không có nhàm chán cho lắm nhỉ?.     

     Quả nhiên người mà Tanaoki nhắm vào không tệ vào đâu cho được, Emma không những xinh đẹp lại còn đáng yêu nữa, nó làm cho con dã thú bên trong người Tanaoki muốn trổi dậy và lao vào nuốt trọn Emma cơ.

     Soda chanh cho một ngày hè nóng nực, cái chua nhẹ của chanh hòa vào cái ngọt lịm của soda cho ngày hè thêm năng động, nó cũng ngon nhỉ?.

      "Tại sao cậu lại đến ngôi trường này thế Miruno?." Anh trai thì bận đi với bạn của anh ta, Emma chỉ có thể dùng bữa trưa một mình, nhưng lạ thay Tanaoki lại xuất hiện ở bên cạnh.

     "Tại vì thích thôi." Tanaoki trả lời.

     Từ nãy tới giờ cuộc đối thoại của cả hai chẳng có gì đặc sắc cả, chỉ toàn là Emma hỏi và Tanaoki trả lời, nhưng các câu đáp của cô nàng chỉ toàn là "Thích".

     "Sau giờ học cậu rảnh không Emma?." 

     "Rảnh?."

     Chỉ một câu rảnh là Tanaoki đã quyết định sẽ đi đâu vào chiều nay rồi. Cô nàng đợi tiết học kết thúc sau đó thì nắm lấy tay của Emma kéo ra khỏi lớp đi xuống sân trường, đi vào trong chiếc xe Roll-Royce Silver Ghost đang đỗ trước cổng trường, và trước vô vàng cái nhìn của đám học sinh và người đi đường.

     "Tới trung tâm thương mại." Emma ngơ ngác ngồi im trong xe, bên cạnh thì Tanaoki lướt chiếc máy tính bảng xem những loại trang phục mới, những loại nước hoa mới nhập hàng tại trung tâm thương mại của gia đình.


     "Emma thích nước hoa hay trang sức?" Tanaoki hỏi.

     "Hả?." Đối với câu hỏi đó Emma chưa hiểu rõ hiện Tanaoki đang muốn gì. Cô bé liếc mắt sang nhìn vào màn hình đang hiện trong máy tính bản thì choáng ngợp với những con số bên trong. 

     "Quần áo cũng không tệ nhỉ?. Emma thấy sao?." Tanaoki lại hỏi.

     "Ờm...c-cũng được." Một câu cũng được thì Tanaoki cũng biết quyền mua sắm sẽ vào tay mình rồi.

      Xe vừa đỗ dưới bãi cô nàng đã vội kéo tay của Emma đi vào thang máy, phía sau là anh tài xế kiêm vệ sĩ luôn sẵn sàng hỗ trợ 24/24.

     Đi vào cửa hàng thời trang, Tanaoki chẳng thèm nhìn nhân viên đang đứng bên cạnh mà chỉ chạm tay lướt qua những bộ đồ được treo ở bên trong: "Cái này, cái này, cái kia, ngoại trừ những thứ đó còn lại tôi lấy hết."

     "Lấy size của cô bé này."

     Tay giơ thẻ đen, tay chỉ hết những thứ mình thích và quẹt thẻ. Cô quản lí thấy khách vip đến thì sáng mắt lên đưa cả hai tới phòng nghỉ ngơi ăn bánh uống trà chờ đợi trong lúc mình đi thanh toán.
2

     Emma cũng há hốc mồm với việc mua sắm của Tanaoki, thật quá khủng khiếp.

     Nhìn cái hóa đơn dài cả mét với hàng ngàn con số nối đuôi nhau, Emma vẫn chưa hết hoàng hồn thì lại bị kéo vào cửa hàng túi xách hàng hiệu xa xỉ.

     "Emma thích cái nào?." Tanaoki hỏi.

     "A-hả?."

     "Cậu thích cái nào?." Tanaoki nắm lấy tay của Emma chỉ lên đống túi xách hàng hiệu trên kệ, dưới ánh đèn lắp lánh làm cho những chiếc túi xách thủ công kia thêm phát sáng.

     Emma đưa mắt một hồi, miệng nuốt nước bọt khi nhìn vào con số được gắn phía dưới, số tiền khổng lồ thế này Emma có đi làm chăm chỉ thì cũng khó mà mua cho được.


     Tanaoki thấy Emma đang nhìn chăm chú vào chiếc túi Christian Dior Micro Lady Dior Des Vents Cannage Lambskin màu hồng pastel cũng khá lâu, cô nàng Emma cứ chạm tay vào bảng giá sau đó thì lưỡng lự từ nãy tới giờ.
1

     "Cái đó." Tanaoki hất tay cho nữ nhân viên đi đến, cô chỉ tay vào chiếc túi xách mà Emma đang nhìn.

     "Tôi đã hiểu thưa cô Miruno." Cô ta quả nhiên hiểu ý của Tanaoki, liền vội vã đi vào trong lấy giấy tờ để chuẩn bị thanh toán.

     "Tính cả thuế thì hiện tại chiếc túi xách này có giá là 4,600 USD thưa cô." Tanaoki nhàn nhã đưa thẻ cho cô ta sau đó thì kéo Emma ngồi lại bàn nghỉ ngơi.

     Nhân viên gói chiếc túi xách ấy trong sự ngỡ ngàng của Emma và trao tận tay cho cô. Emma hơi run, cô nàng hơi sốc khi biết thứ trong tay là gì, là một chiếc túi xách quý giá hàng hiệu lần đầu tiên trong đời.

     "C-Cái này...cho tớ sao?." Emma vừa run vừa nói.

     "Ừm." Tanaoki chẳng thể hiện cảm xúc ra ngoài nhiều, cô nàng chỉ gật đầu một cái rồi chờ vệ sĩ đến xách đồ cho bản thân.

      "Nhưng...cái này đắt lắm, tớ không nhận đâu!." Emma vội đẩy chiếc túi xách tới cho Tanaoki thì nhận lại bằng con mắt khó hiểu.

     Tanaoki hơi ngoo một tí, cô ả không hiểu tại sao Emma lại từ chối nhỉ? Dù cái túi này chẳng đáng là bao.

     "Cái này là tôi mua tặng cậu, nếu không thích thì muốn vứt muốn đốt tùy ý cậu."
4

     

      

     


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận