Money Money Much Be Money

"Có tiền mua tiên cũng được."

.

.

.

.

.

     Thà khóc trên Roll-Royce, còn hơn ngồi cười trên xe đạp. 
8

     Tôi nhớ mãi câu nói này cho tới khi mình chết đi, nó chính là nguồn cảm hứng và là động lực sống vô tận của tôi dành cho thế giới nhạt nhẽo này. Nhưng liệu sau khi chết đi mình có thể mang tiền qua thế giới bên kia chứ?.

     Tôi chào đời trong một cuộc sống giàu sang, gấm nhung lụa là, là cô con gái rượu quý giá của gia đình tài phiệt giàu nứt vách đổ tường. Gia đình tôi vốn xưa giờ không hề có con gái, cho nên kể từ khi tôi ra đời thì đó chính là điều quý giá nhất của dòng họ. Là cô cháu gái duy nhất của gia tộc có gốc gác quý tộc lâu đời cho nên từ nhỏ đến lớn tôi không bao giờ phải vất vả tay chân. Điều gì không vừa lòng chỉ cần nói một câu thì bố sẽ làm tất cả.

     Nghe có vẻ hay đấy, nhưng cái mà tôi nói đến...chính là cuộc sống sau khi chết của tôi.

     Một cái chết vì mãi chạy đua theo đồng tiền, tôi chết đi và trở thành một nhân vật lề đường trong câu truyện mà tôi đã đọc lúc trước khi chết...


     Khá may rằng bản thân đã đọc những câu truyện ngôn tình vô tri chứ không phải là truyện tâm linh, khoa học, viễn tưởng bùm chíu nào đó. Nếu như tôi vô tình xuyên không vào bộ 'Attack On Titan' thì có lẽ tôi đã chết ngay từ đầu game phải chăng?.

      Một cuộc sống mới, một cuộc đời mới, sống trong lụa là gấm nhung, tôi thấy cuộc đời này ít ra nó tuyệt hơn nhiều so với cuộc đời trước.

     Miruno Tanaoki. Con gái rượu của tập đoàn tài phiệt Miruno, dòng họ 9 đời không có con gái. Sự ra đời của cô bé là sự vui mừng đối với dòng họ nhà Miruno, thế nhưng...trong truyện gốc con nhỏ này ngu si tới mức dâng hiến tài sản của mình cho nhỏ bạn thân chính là nhỏ nữ chính trong truyện...

     Con mẹ nó ngu si tới mức bán nhà vì bạn à???.

    Biết là tình đồng chí có thể giúp bạn vượt qua khó khăn cơ mà tình đồng đội có thể kiếm ra miếng cơm à?.

      Miruno Tanaoki, thủ khoa bộ môn đầu thai đồng thời cũng là thủ khoa của bộ môn chơi ngu lấy tiếng với thiên hạ, trời sinh nhan sắc trời ban nhưng khổ cái là nhân vật lề đường cho nên số lần xuất hiện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

     "Ojou, đã đến giờ rồi ạ." Vị quản gia già gõ cửa phòng mở lời thông báo, trong căn phòng rộng lớn đầy thú nhồi bông từ nước ngoài và những bộ cánh được thiết kế riêng, Tanaoki buông xõa mái tóc dài đáng tự hào của mình xuống và bước ra cửa.

     "Đi thôi nào." Quả là con gái rượu của cả dòng họ nhà Miruno, từ phong thái cho đến phong cách cái gì cũng làm nổi bật lên tính sang trọng của riêng mình. 

     Đến với một ngôi trường bình dân dù gia đình hết sức ra lời can ngăn, đến cả bố cũng đưa ra điều kiện sẽ cho một căn villa mặt tiền hướng ra biển nếu như không nhập học tại đó. Nhưng có cái gì cho bằng cái ưng đâu chứ? Tanaoki thích thì Tanaoki sẽ làm cho bằng được mà thôi.

     Không đơn giản chỉ là thích thôi đâu, mà còn là...con nhỏ mày muốn theo dõi động thái của mấy tên nhân vật chính cơ. Đâu ai rảnh tới mức đi vào mạch truyện làm quen rồi giúp người như mấy cô nàng truyện đồng nhân cơ thể toát ra mùi hương cam, xoài, quýt, mận, ổi. Xin lỗi chứ trên người Tanaoki không có mấy cái mùi body mist trái cây rẻ tiền đó đâu, cô nàng này có mùi của Chanel Coco, Louis vuitton, vô số những loại nước hoa bản sưu tầm có số lượng giới hạn trên thế giới, người bình thường sao mà hiểu được mùi hương của nước hoa đắt tiền cho được.
1


     "Chúc cô đi học vui vẻ, Ojou-chan." Bước xuống con xe Roll Royce Silver Ghost cổ điển đầy sang trọng, Tanaoki hất mái tóc dài mượt mà của cô nàng sang một bên tiến vào trường.

     Dù bản thân không có hào quang chói lóa như nhân vật chính, nhưng cô ả có rất nhiều tiền để có thể làm nền cho bản thân.

     Màn xuất hiện hào nhoáng từ nàng tiểu thư con nhà tài phiệt, chỉ là học sinh mới chuyển trường mà Tanaoki đã chuẩn bị cho mình một màn xuất hiện hoành tráng như thế thì biết cô nàng chịu chơi như thế nào rồi đấy.

      "Dạ, thật sự rất hoang nghiên khi tiểu thư nhà Miruno đã ghé thăm ngôi trường nghèo nàn này của tôi." Nghe có vẻ nghèo nàn dữ rồi đấy, ông hiệu trưởng với quả đầu trọc tay đeo đồng hồ Rolex hàng fake, nở nụ cười xu nịnh với cô.

     "Ngôi trường này đã có truyền thống hiếu học từ xưa đến nay, cho nên tiểu thư không cần phải-"

     "Oraaaa!!!." Vừa nói dứt lời thì ông hiệu trưởng liền bị một cậu nhóc va phải làm cho té nhào ra giữa hành lang, đúng là ngôi trường có truyền thống hiếu học.

     Tanaoki biết được trước sự kiện sẽ xảy ra, bởi ngôi trường này là nơi mà thằng nhóc Sano Manjirou học, còn có cả em gái của cậu ta là Sano Emma...có cả nữ chính.

     Tanaoki mặt lạnh nhìn vào đám học sinh đang nhốn nháo đánh nhau trong sự kêu gào bất lực của một cô gái nhỏ khá đáng yêu, cô nàng chỉ nhìn sơ qua sau đó quay lại nhìn ông thầy hiệu trưởng đang cố đứng lên giữ lại sự nghiêm trang trước cô nàng.

     "T-Tiểu thư à, đám học trò này chúng chỉ là đang trêu đùa thôi, xin tiểu thư đừng nói với cha của người." Ông ta nói, ông ta lo rằng số vốn mà cha của Tanaoki sẽ đổ sang ngôi trường khác nên liền nịnh nọt Miruno hãy ở lại ngôi trường này của ông ta.

      "Mikey à! Đủ rồi, đừng đánh cậu ấy nữa." Tiếng hét chói tai từ cô nàng nữ chính.

     Tanaoki khẽ rùng mình nổi hết da gà da vịt cả lên, cô nàng quay sang nhìn cậu nhóc đang bật giò lên xoay người là giáng cú đá vào đầu của thằng nhóc đáng thương khác. Nếu như nhớ không lầm thì tình xuống này xảy ra khi nữ chính bị đám nam sinh trong trường catcall công khai thì phải, nhưng mà Tanaoki không can đâu, bởi vì tụi nam sinh đó đáng bị đánh.


     Coi bộ nên bảo bố mua cho một cái máy ảnh cơ để chụp lại những khung hình đáng giá và lưu trữ trong album nhỉ?.

     Tanaoki Miruno bắt đầu buổi học đầu tiên của mình, cô nàng không chọn chung lớp với nữ chính hay nam chính mà chọn chung lớp với em gái của nam chính. Không phải vì muốn tìm hiểu hay chen vào câu truyện mà Tanaoki...rất thích Sano Emma, chẳng rõ lí do vì sao lại thích nữa, bởi vì thích là thích, không có lí do. Tanaoki đã nói thích thì sẽ thích, lí do làm gì cho dài dòng.

     "Được rồi, tất cả hãy vào chỗ ngồi ngay đi nào." Ông thầy chủ nhiệm bước vào đập mạnh quyển sách xuống bàn yêu cầu đám học sinh im lặng  và về chỗ ngồi. 

     Tanaoki cũng bước theo sau, cô xuất hiện trong mái tóc dài mượt mà, đôi môi hồng mượt căng bóng, mắt phượng mày ngài, phong thái sang trọng, trang nghiêm của một tiểu thư nhà quyền quý...và cả mùi nước hoa của Louis Vuitton Les Extraits Stellar Times, một mùi hoa trộn lẫn với vani ngọt ngào nhưng không quá đậm.

     Cả lớp không ngừng trầm trồ trước sự xuất hiện của Tanaoki, bởi cô nàng luôn xuất hiện trên các trang đầu của các tờ báo tạp chí vì dẫn đầu xu thế thời trang, đằng khác cũng là vì gia thế của cô nàng cho nên đám paparazzi rất chú tâm đến cuộc sống của cô.

     "Im lặng nào, trong năm học mới này Miruno sẽ là thành viên của lớp chúng ta." Ông ta nói tiếp: "Có lẽ bạn sẽ còn bỡ ngỡ cho nên các em hãy làm quen và giúp bạn hòa nhập với lớp."

     Mong là có thể hòa nhập được, bởi vì Miruno đã đoán chắc rằng bản thân sẽ bị nói xấu bởi một số thành phần nào đó trong lớp. Phải rồi, con gái thuộc dạng bà tám như nhau cho nên sẽ bàn luận về một ai đó nếu họ không thích.

     Tanaoki đi nhanh về phía chỗ ngồi còn trống mà không đợi sự chỉ đạo của giáo viên, cô nàng kéo ghế, đặt balo lên bàn ngồi ngay ngắn...ngay bên cạnh chỗ của Sano Emma.

     "Miruno Tanaoki, hân hạnh được gặp." Tanaoki cúi đầu chào tỏ ra thân thiện, nhưng mà chất giọng của cô nàng quá trầm lạnh cho nên đã làm cho Sano Emma hiểu lầm đôi chút.

     "S-Sano E-Emma...hân hạnh...?" Coi bộ Emma khá dễ thương nhỉ? Tanaoki thích rồi đó.

     Những tiết học đầu tiên diễn ra vô cùng bình thường, cho tới giờ ra chơi. Tanaoki bị một đám học sinh túm lại chỗ bàn mình thi nhau đặt ra những câu hỏi đầy sự vô tri.

     Và Tanaoki ghét sự vô tri đó.


     "Xin chào Tanaoki-chan, tôi là Mitsuri Miyano." Cô bé chìa tay ra trước mặt Tanaoki: "Chúng ta làm bạn nhé?."

     Tanaoki nhìn một hồi lâu, cô nàng cũng vươn tay lên định đáp lại lời của Miyano, nhưng chưa gì cô nàng kia đã thụt tay của mình lại. Rồi cười khúc khích.

     "A, xin lỗi tiểu thư tại nghe báo nói tiểu thư là lá ngọc cành vàng cho nên..." Cách thái độ cũng đã nói lên đó là con người như thế nào.

     Tanaoki không thể hiện thái độ gì cả, cô nàng vẫn mặt lạnh ánh mắt trừng nhìn chầm chầm vào Miyano.

     "Mitsury Miyano nhỉ? Tôi nhớ tên cô rồi nhé." Báo đài thường hay ví nụ cười của Tanaoki là nụ cười của thiên sứ của sự ngây ngô trong trẻo, nhưng cái nụ cười này của Tanaoki là thay cho lời đang phát ra trong thân tâm của Tanaoki "Tao nhớ tên mày rồi nhá!."

     Tanaoki là một đứa thù dai.

     Nó không để bụng đâu, mà nó sẽ đem xuống địa ngục cơ.

     







     

      


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận