Money Money Much Be Money

"Money's power" 

.

.

.

.

.

     Sau cái hôm xuất viện, Emma đã dần đi học trở lại.

     "Tanaoki!." Cô bé với mái tóc vàng ươm đang chạy về phía cô. Emma nở nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương độ xuân về khiến cho lòng của Tanaoki có chút nhộn nhịp.

     "Chào buổi sáng."

      "Chào buổi sáng." Đáp lại lời chào của cô bạn cùng lớp, Tanaoki nhẹ nhàng vén lọn tóc của Emma lên mang tai.

     Lớp học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, Tanaoki ngồi trên ghế chăm chú đọc từng dòng chữ từ trang có màu vàng nhạt. Dạo gần đây cô để ý đến cô nàng Mitsuri Miyano, dường như cô bé đó không đi học được một tuần rồi thì phải.

     Nhưng cũng chỉ là để ý nhất thời mà thôi, Tanaoki cũng không ưa cô nàng ngu ngốc đó cho lắm.

     "Miruno-san..." Mai đột nhiên lại xuất hiện trước bàn của Tanaoki, gò má của cô bé ấy vẫn còn ửng đỏ sau sự việc hôm trước, hơn nữa khóe môi cũng dán băng cá nhân.

     "Cảm ơn vì chuyện lần trước." Cô ấy nhẹ nhàng đặt hộp sữa lên bàn của Tanaoki rồi rời đi về chỗ ngồi của mình.

     Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, Tanaoki nhìn hộp sữa socola trên bàn rồi thở dài một hơi.

     "Chuyện lần trước là sao thế? Có chuyện gì đã xảy ra sao?." Emma tò mò hỏi.

     "Không có gì...cậu uống chứ?." Cô đẩy hộp sữa về phía của Emma hỏi.

     "Ể? Nó là của Mai tặng cậu mà? Sao tớ có thể lấy nó được chứ?." Emma bối rối trả lời.

     "Tôi không thích sữa, nó có vị rất tởm." Tanaoki cực kì kén ăn. Cô ghét sữa, và những thứ làm từ sữa hay những đồ quá cứng, chắc có lẽ từ bé cái tính kén ăn này được chiều chuộng cho nên càng lớn nó càng khó tính hơn.

     Với lại kiếp trước của Tanaoki chết vì dị ứng sữa. Thế nên kiếp này trừ sữa mẹ ra thì từ bé đến giờ cô chẳng bao giờ đụng bất kì loại sữa ngoài nào khác.

     "Tanaoki làm như thế thì không hay đâu." Emma nhẹ nhàng nói.

     "Ui da!." Cô ả đưa tay búng một cái vào trán của Emma, mắt nhắm lại nói: "Đừng có cố khuyên nhũ tôi, ngay cả bố mẹ tôi còn chẳng khuyên tôi được..."


     Tanaoki chợt khựng lại, sao cô lại nhớ đến cái tên đàn ông ngu ngốc ở bãi biển kia chứ? Thật là khiến cho tâm trạng cô thêm khó chịu mà.

     Cầm lấy hộp sữa rồi đi ra ngoài, Tanaoki định vứt nó đi nhưng một hồi lâu cô lại nhìn nó trong tay. Vứt đi thì cũng kì, hay là cho người khác nhỉ?.

     Thay vì đi đến bãi rác thì Tanaoki quyết định đi vòng lại và cho một người bất kì gặp ở trên đường.

      "Cho cậu." 

     "Hả?...cảm ơn"

     Cậu trai nhìn hộp sữa socola trong tay rồi nhìn cô, cái người kì cục đã tự dưng cho cậu một hộp sữa rồi bỏ đi một cách lạnh lùng.

     "Lẽ nào...đây là cách tỏ tình mới?." Mặt Chifuyu ửng đỏ nhẹ, cậu trai nhìn hộp sữa trong tay rồi tự dưng lại cong môi cười ngại ngùng.
2

     Tanaoki vừa về đến lớp thì liền bị chặn bởi đám đông ở bên ngoài, đám học sinh vây kín chắn hết cả hai cửa ra vào, không biết là đang hóng chuyện đánh nhau hay gì gì đó.

     "Gọi con khốn đó ra đây cho tao!." Một tiếng hét lớn từ trong lớp học. 

     Giáo viên hình như cũng đã đến. Họ chen vào đám đông đi vào trong lớp học, một nữ sinh đang cầm một con dao trên tay đang ôm chặt nữ sinh khác, cô ta liên tục gào lên vì muốn tìm một ai đó, nhìn con dao bén bóng loáng trên tay, Tanaoki chợt rùng mình.

      Cô nhớ lại khi nhỏ mình cũng đã từng trong trường hợp này một lần, bị một tên điên suýt nữa thì tiễn về thế giới bên kia, cô vô thức đưa tay lên cổ xoa nhẹ, ánh mắt nhìn về nữ sinh đang gào rú như một con thú hoang.

     Tiếng bên ngoài thì xì xào bàn tán vì nữ sinh điên đó tại sao lại muốn hại người, bên trong thì người lên tiếng can ngăn, người khóc lóc sợ hãi.

     "Mày..." Có vẻ như người mà nữ sinh điên kia tìm lại chính là Tanaoki.

     Ánh mắt của cô ta như con thú đói chỉ mũi dao về phía của Tanaoki cười ghê rợn.

     "Chính mày...con chó cái đáng nguyền rủa." Chẳng ai xa lạ, thì ra là Mitsuri Miyano, sao cô ta lại tàn tạ thế nhỉ?.

       Miyano vứt cô nữ sinh trong tay ra một bên rồi cầm lấy con dao lao về phía của Tanaoki, mũi dao đang lao đến. Tiếng hét vang lên, cơn đau nhói từ bụng đánh thẳng vào hệ thần kinh trung ương.
1

     Miyano ghì lấy con dao đâm sau, cô ta nở nụ cười ghê rợn trước khi bị Mai đấm một cú vào mặt.

     "Đi chết đi, mày đáng phải chết."

     Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tanaoki bị đâm cho một nhát vào bụng và con dao vẫn còn ở trên đó, Miyano bị Mai đấm cho một cú văng vào tủ đồ của lớp mà bất tỉnh.

     "Tanaoki!." Emma vội đỡ lấy cô, máu trên bụng ướt đẫm cả chiếc áo trắng, Tanaoki thở dốc từng hơi trong sợ hãi.

     "Gọi cấp cứu mau lên!." Mai hét lên.


     Cô nhìn con dao đang cắm vào bụng mình, hai bàn tay ướt đẫm máu tươi và mắt cô mờ dần.

     "Emma, chuyện gì thế!?." Thật hỗn loạn, Emma nhìn Mikey nức nở khóc, cô bé không biết nên làm gì trong cơn hoảng loạn ngoài việc cứ ôm lấy Tanaoki và đè tay lên vết thương.

      Giáo viên lập tức gọi cấp cứu, chẳng mấy chốc Tanaoki đã được đưa đến bệnh viện với hơi thở đang yếu dần.

     Cô thấy mình đang bị ai đó bế lên và chạy dọc hành lang, ánh mặt trời quá sáng khiến cho tầm nhìn thêm bị nhòa, cảm giác đau đớn ở bụng, rồi ở đầu. Hô hấp trở nên yếu dần, tiếng xe cứu thương vang lên và đưa cô đến bệnh viện gần nhất.

    Đến với góc nhìn sự việc từ phía của Mai

     Cô gái vẫn đang ngồi trên bàn trò chuyện với bạn bè thì một người áo đen đột nhiên xông vào, cô ta tay lấy con dao từ trong túi nylon đen, tay túm lấy một bạn nữ sinh ở gần tầm của mình rồi kề dao lên cổ.

     Ban đầu tôi cũng chẳng biết cô ta là ai vì cô ta đeo khẩu trang, đội mũ kín mít. Sự xuất hiện của cô ta làm cho cả lớp trở nên hỗn loạn, với cương vị là lớp phó của lớp tôi ra sức đàm phán với cô gái bí ẩn kia, nhằm cứu lấy cô bạn học đang khóc nức nở trong sợ hãi.

     Cô gái bí ẩn đó cứ liên tục bảo chúng tôi tìm người, nhưng lại chẳng nói tên người đó là ai. Sự ồn ào huyên náo đã thu hút rất nhiều học sinh kéo đến, không gian lớp học chỉ còn lại vài người, cô gái bí ẩn với nữ sinh đáng thương kia bị dồn vào trong góc lớp.

     Tanaoki có vẻ như vừa đi đâu đó bên ngoài trở về, thấy cậu ấy xuất hiện, cô gái kia liền trở nên hưng phấn hơn, cô ta cười rồi lầm bầm chửi rủa cậu ấy, rồi bất ngờ lao đến đâm vào người của cậu ta.

     Tôi nhanh chóng cho cô ta một đấm, Tanaoki ngã ra sau vào người của Emma, tôi nhìn thấy máu văng lên tay mình, máu càng lúc tràn ra nhiều hơn ướt đẫm lấy áo của Tanaoki, trong lòng trở nên hỗn loạn, những cảm xúc kì lạ đan xen nhau, vui vẻ có, sợ hãi có, hồi hộp có, và cả thích thú...
5

     Tanaoki đã được đưa lên xe cấp cứu bởi Mikey, tôi và Emma cũng theo lên sau cùng với giáo viên chủ nhiệm. Rất nhanh đã tới nơi, tôi nhìn Tanaoki trên băng ca được đẩy vào phòng cấp cứu rồi bỗng chốc có một suy nghĩ nẩy lên...sẽ ra sao nếu như Tanaoki chết? Liệu khi cậu ấy chết rồi thì cha có trở về bên mẹ hay không? Liệu rằng cha có yêu thương tôi như cách cha yêu thương cậu ấy.
1

     Từ tận đáy lòng...tôi đã nghĩ rằng ước gì Tanaoki sẽ chết đi, và những thứ của cậu ấy rồi sẽ thuộc về tôi.

     Trở về với hiện tại, hành lang bên ngoài ảm đạm vô cùng, Emma nức nở khóc và được Mikey an ủi, còn Mai cứ vô thức dựa vào tường nhìn trên trần nhà.

     Mai đột nhiên nhìn lên tay mình, nó có dính một vài giọt máu khi nãy đã bắn ra, cô nhìn nó rồi nhìn vào cánh cửa của phòng cấp cứu kia. Vị giáo viên chủ nhiệm đang loay hoay gọi cho người nhà của Tanaoki, Mai thầm nghĩ không biết người cha kia có đến hay không.

     Mà cũng phải, ông ta nhất định sẽ đến, chứ không bỏ rơi cô một mình trong bệnh viện như lúc trước.

     "Người nhà của nạn nhân?."

     Y tá từ trong phòng cấp cứu chạy ra ngoài trong bộ dạng hớt hải.

     "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của cô bé, người nhà của cô bé vẫn chưa đến." 

     "Vì lượng máu bị mất quá nhiều với lại kho máu của bệnh viện dữ trữ không đủ. Người nhà của cô bé vẫn chưa đến sao?."

      Máu không đủ à?.


     Hình như...thượng đế đã nghe thấy nỗi lòng của Mai.

     Nếu như Tanaoki chết đi, thì mọi ước nguyện của cô sẽ thành sự thật.

     Thế chân hoàn toàn vị trí của Tanaoki.

     Nhưng đó có thật sự là điều mà Mai muốn?.

     Cô bé ngồi trên ghế suy nghĩ, cô nhìn sang Emma, chợt nhớ đến Emma cũng chỉ là em gái cùng cha khác mẹ với Mikey mà thôi. Với lại nó rất giống với cô và Tanaoki hiện giờ, đều là chị em cùng cha khác mẹ.

     Mai nhìn thấy Emma khóc nức nở hơn, giáo viên thì hồi hộp lo lắng, cả y tá nữa. 

     Nếu là có cùng cha thì khả năng cao cả hai sẽ có cùng nhóm máu với nhau.

     Có nên cứu cô ấy không?.

     "Nếu mà gọi cho trung tâm tiếp máu ngay bây giờ thì không kịp mất."

     "Em...em với cậu ấy có cùng nhóm máu."

      "Cứ lấy máu của em đi."

      Mai giơ tay của mình lên, như bắt được ánh sáng, cô y tá liền dẫn Mai rời đi.

      Quả nhiên không sai một chút nào, Mai và Tanaoki quả thật có cùng nhóm máu, nhìn bình máu tươi được đưa đi cùng vết thương nhỏ trên tay mình. Mai dựa thân vào giường tự hỏi tại sao mình lại làm như thế.

     Rõ ràng bản thân muốn để cho Tanaoki chết đi, nhưng tại sao tâm lại không nỡ.

     Lẽ nào là do tình thân?.

     Nhìn ra ngoài hành lang bệnh viện thông qua cánh cửa, cô nhìn thấy người bố của mình hớt hải chạy vào. Nhìn ông ta chạy lướt qua khỏi nơi mà mình đang nghỉ ngơi, cô có chút chặng lòng tiếc nuối.

     Cha quả nhiên rất yêu thương Tanaoki,  cha không yêu thương một đứa con gái ngoài dã thú như cô.

..........

     Tại sao Miyano lại vô duyên vô cớ đâm Tanaoki nhỉ?.

     Đó là vì mẹ của Tanaoki đã âm thầm dùng quyền lực của mình đè nên gia đình của Miyano vì cô bé đã từng có hiềm khích với Tanaoki, hơn nữa bố của cô bé đã ăn tiền của gia đình bên ngoài nên mẹ của Tanaoki đã diệt trừ thẳng tay tránh hậu họa sau này.

     Vì nguyên nhân đó mà chỉ trong một đêm gia đình của Miyano liền bị hủy hoại đến thảm thương, chỉ một đêm mà tan nhà nát cửa, thế nên cô bé đã mặc định Tanaoki là người gây ra chuyện này.

     Bản thân vẫn chưa 18 tuổi nên dù có giết người thì cũng chẳng phải đi tù, cùng lắm là đi trại giáo dưỡng vài năm là về. Nhưng Miyano thật sự nghĩ rằng trong trại giáo dưỡng mình sẽ an toàn cho đến khi ra ngoài chăng?.

     Quyền lực của gia đình Miruno là vô hạn, từ trong chính trị đến kinh tế, mọi thứ đều có trong tay thế nên việc xử lí hay đưa một người trong trại giáo dưỡng ra ngoài là vô cùng dễ dàng.

     Miyano chợt tỉnh dậy sau cơn mê, cô nhìn thấy đám lửa trước mắt đang bùng cháy, còn bản thân thì bị trói chặt trên ghế chẳng thể nào nhúc nhích nổi.

     Cô nhìn thấy bố của mình bị đánh cho tàn tạ, còn mẹ thì chẳng thấy đâu. Cô hoang mang nhìn xung quanh, tiếng bước chân từ phía sau lại gần, dự cảm báo rằng kẻ phía sau cô vô cùng đáng sợ, mồ hôi chảy trên trán ướt đẫm, môi run run không dám nhìn về đằng sau.


     "Chà...cô gái nhỏ tỉnh rồi hả?." Kaze nở nụ cười rụng rợn, hai tay hắn ấn lên vai của Miyano cười.

      "A-anh là ai?." 

      "Là ai à? Ừm...là người đã khiến cho gia đình của bé cưng trở nên thế này đấy."

     "T-Tại sao lại làm như thế?."

     "Là do bố của bé cưng cả thôi, ông ta dám bán đứng gia đình nhà Miruno nên phải nhận lấy hậu quả." Kaze kéo ghế lên đối diện ngồi.

     "Đ-Đừng giết tôi...làm ơn...tôi biết sai rồi."

     "Tanaoki không chết mà, không phải sao?."

     "Tôi chỉ lỡ thôi mà...làm ơn đi, hãy tha cho tôi."

     Một người thì sao có thể dễ dàng chết chỉ với một nhát dao chứ? Miyano biết chắc Tanaoki sẽ còn sống...cô sợ hãi nhìn người đàn ông đối diện mình run rẩy trả lời.

     Nụ cười trên môi của Kaze dần tắt, anh ta lạnh lùng nhìn Miyano rồi đứng dậy lấy cây gậy đánh golf do thuộc hạ đưa cho, anh gõ nó xuống đất một phát mạnh, đi từng bước chậm rãi lại gần cô bé, tay ra lệnh bảo cấp dưới kéo người phụ nữ kia ra ngoài.

     Chẳng ai khác ngoài mẹ của cô ta, Miyano nhìn thấy người mẹ của mình vẫn còn sống như một tia hy vọng.

     "Phu nhân à...chồng của bà đã gây ra rắc rối cho gia đình chúng tôi...con gái của bà còn dám đâm em gái tôi. Theo bà thì...tôi nên làm gì đây nhỉ?."

     Bà ta không trả lời.

     "Hừm...vì tôi thấy bà đáng thương, bản thân không làm gì mà lại bị chồng và con hại như thế. Hay là vậy đi, tôi cho bà một lựa chọn."

     Kaze lấy một túi xách chứa đầy tờ 100 đô kéo ra đổ xuống trước mặt bà ấy, những cọc tiền 100 đô đổ chất chồng lên nhau, số lượng nhiều đến mức không thể nào đếm xuể.

     Chưa hết, Kaze còn mở một vali đựng vàng thỏi đặt trước mặt bà ta, cùng vài món đồ giá trị như giấy tờ biệt thự, xe,...

     "Tiền và con gái bà. Chọn đi.."

     Con người có thể bị đồng tiền cám dỗ đến mức nào.

     Kaze ngồi xổm xuống nhìn bà ây mỉm cười thân thiện.

     Thế giới này, có tiền chính là có quyền lực.     
2

     

     







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận