Money Money Much Be Money

"Con riêng"

.

.

.

.

.

     Chỉ có những người không biết giá trị của đồng tiền là gì nên mới nói tiền không quan trọng và không mua được hạnh phúc. Nhưng khi họ nhìn thấy người thân của mình phải vào viện và cần một số tiền lớn mới có thể cứu chữa thì khi đó họ mới nhận ra tiền có quyền lực rất lớn.

     Tiền như một loại ma lực, có thể tùy ý điều khiển người khác theo ý mình muốn. Nhân loại luôn chạy theo đồng tiền mà, họ cần đồng tiền để chăm sóc cho cuộc sống của mình trong tương lai.

     Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới không nhận ra sức mạnh to lớn của đồng tiền là gì.
3

     "Cô ấy không sao chứ?." Tanaoki ngồi trên dãy  ghế đối diện với phòng cấp cứu, cô nhìn vị giáo sư già có tiếng trong bệnh viện đang cầm tờ bệnh án bước ra ngoài.

      "Cô gái đó hiện tại đã ổn, nhưng mà lạ thật sốt cao đến như vậy, còn có dấu hiệu xuất huyết mà gia đình lại không đưa tới bệnh viện sớm hơn sao?." Ông ta ôn tồn nói.

     Tanaoki thở dài, Emma có một gia đình nhỏ, người anh còn ham chơi và người ông đã vào tuổi già an dưỡng. Bị sốt cao như vậy mà anh trai nhỏ còn bỏ đi chơi, anh trai lớn còn chẳng có nhà thì đúng là họ chẳng biết lo cho cô em gái này gì cả.
1

     Nếu Tanaoki không đến và đưa Emma đến bệnh viện, có lẽ cô bé đã chết vì bệnh rồi.

     Chân vắt chéo lên đùi, Tanaoki đọc lượt qua tờ bệnh án từ bị giáo sư vừa nãy đã đưa. Không chỉ sốt xuất huyết mà cô bé còn bị thiếu hụt dinh dưỡng khá nhiều, bảo sao từ lúc gặp nhau cho đến bây giờ Emma vẫn luôn có một gương mặt nhợt nhạt.

     Đã 1 tiếng kể từ Emma nhập viện điều trị, cô vẫn đang đợi xem xem người nhà của cô gái nhỏ này khi nào thì đến. Quả nhiên bỏ công chờ đợi không sai mà.


     Người xuất hiện chỉ có duy nhất một ông cụ đã lớn tuổi mà thôi.

     "Emma...con bé đâu?." Ông ta hỏi.

     Tanaoki nhìn một lúc lâu rồi đứng dậy nói "Ông đi theo cháu, cậu ấy đã ổn rồi." 

     Cả hai bước vào thang máy đi lên lầu 4 của bệnh viện, đi gần đến cuối hàng lang tại một căn phòng VVIP, Tanaoki đẩy cửa bước vào cùng người ông già kia. Ông cụ có vẻ đã an tâm hơn khi thấy cháu gái của mình thần sắc hồng hào hơn hẳn lúc sáng.

     "Cháu đã thanh toán viện phí và đồng thời cũng sắp xếp dịch vụ tốt nhất cho cậu ấy, ông không cần phải lo lắng gì thêm đâu ạ." Tanaoki đi lại ghế sofa trong phòng ngồi phịch xuống thở dài một hơi.

     Nhìn ông cụ già nhẹ nhàng xoa đầu Emma, có vẻ ông thấy thương cô bé rất nhiều.

     "Lão già này thật sự đã mang ơn con rất nhiều cô bé ạ." Ông nói "Con không cần phải làm như thế đâu".

     Thế là ý gì nhỉ? Ông cụ muốn từ chối à?.

     Tanaoki thở dài, gia đình này đúng là phiền phức thật đấy, từ lớn cho đến nhỏ và đặt biệt là thằng cháu thứ hai của gia đình. Chẳng hiểu nuôi kiểu gì ra một thằng báo bỏ nhà rong chơi cả ngày rồi lại còn bỏ mặt đứa em gái đang bị sốt cao ở nhà nữa chứ.

     Tanaoki không đáp, cô chỉ im lặng thay cho câu trả lời, tiếp tục nhìn vào tin nhắn trong màn hình điện thoại, toàn là những tin nhắn thông báo về việc tối nay phải về nhà bên nội để họp mặt mà thôi. Đúng là phiền phức.

     Tanaoki không thích chị em họ hàng bên nội, họ chẳng khác nào những kẻ ngu ngốc chỉ biét tranh giành quyền lực rồi tự làm hại lẫn nhau, ai ai cũng thèm khát cái ghế mà bố của Tanaoki đang ngồi, ai ai cũng thèm khát quyền lực mà Tanaoki cả Kaze đang nắm giữ.

     Những kẻ ngu muội cứ tỏ ra bộ dạng thân thiện, chị chị em em để thân mật với nhau, chúng ngu đến nỗi không hề biết rằng những thứ dơ bẩn mà chúng đang làm đều đã lọt vào tai của Tanaoki.

     Một cuộc họp gia đình đáng ghét.

     "Cháu phải về rồi, ông và những người trong gia đình không cần phải lo về viện phí hay bất cứ thứ gì khác. Emma sẽ được các bác sĩ và y tá túc trực 24/24 nên không cần phải lo lắng thêm về bất cứ điều gì." Tanaoki nói, cô đứng lên nhặt lấy chiếc áo khoác bên cạnh rời khỏi phòng.

     Vừa rời khỏi phòng cô nhận được cuộc gọi của Kaze, anh ta đang hối thúc cô hãy mau mau về nhà để còn chuẩn bị cho cuộc họp mặt gia đình nữa, thật phiền phức.


     "Em hiểu rồi, em sẽ-a về ngay." Vô tình va phải một người lạ ở dưới tầng trệt, cô cúi đầu nói lời xin lỗi rồi bước nhanh.

     Một câu xin lỗi mà thậm chí chẳng nhìn vào mặt của người kia.

     Taiju nhìn về phía cô, đây có vẻ là lần đầu mà anh có thể nhìn cô thật gần như thế này. Cũng xinh đẹp nhỉ?. Dù cô nàng đó đeo khẩu trang nhưng thông qua đôi mắt và phong thái thì cô ấy cũng thuộc dạng cực kì xinh đẹp và tự tin.

     Nhìn nhiều quá người ta tưởng mình là biến thái mất nên anh quyết định thôi.

     Tanaoki có để ý đến cái nhìn chầm chầm từ phía sau, nhưng khi cô quay lại quan sát thì người kia đã đi mất hút. Là ai vậy nhỉ?.

     Quên nó đi, hãy chuẩn bị cho cuộc họp mặt gia đình thân thiết vào tốt hôm nay tại nhà lớn của ông nội nào. Tanaoki vội vã leo lên xe, cô được vị tài xế đưa về biệt thự của chính mình, sau đó thì liền được các nữ hầu chăm sóc cho. Nâng niu từ bàn tay đến sợi tóc, cô chẳng cần phải làm gì nhiều, chỉ cần ở đó thư giản, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tối hôm nay, từ quần áo cho đến trang phục.

     Ông nội là người phóng khoáng cho nên ông sẽ không muốn con cháu gò bó quá nhiều về trang phục và cả sở thích, bởi vì ông ta có đến tận 2 người vợ, và bố của Tanaoki lại là đứa con trai của người vợ lớn. Thân là con trưởng của một gia đình nhưng không ít lần ông bị chèn ép bởi người vợ hai kia từ khi còn bé, bản thân phải tự sống, tự đương đầu và tự đoạt lấy mọi thứ thuộc về mình giống như chiếc ghế của ngày hôm nay mà ông đang ngồi.

     Tanaoki không thích ông nội, nhưng ông nội lại là người có thể mang cho cô rất nhiều lợi ích lớn, nhưng ít ra bản thân là đứa cháu gái duy nhất của dòng họ thế nên Tanaoki sẽ không phụ lòng những tình yêu thương mà ông đã trao tặng cho cô.

     Nhà lớn của gia đình Miruno ở tách biệt với thành phố, nó là một căn biệt thự khổng lồ nằm ngay trên đồi núi cách trung tâm thành phố hơn 30 phút lái xe. Những khi cần bác sĩ hay có tình huống cấp thiết sẽ luôn có bác sĩ trực sẵn tại căn biệt thự và có luôn cả trực thăng để đưa đến bệnh viện nhanh nhất có thể, vì nhà Tanaoki giàu mà, cô có cái quái gì mà phải lo về chuyện tiền bạc đâu chứ.

     Đi cùng với Tanaoki là Kaze, bố bận ở nước ngoài còn mẹ thì đang đau ốm cho nên không tiện đến dự buổi họp mặt ngày hôm nay.

     Hôm nay Tanaoki không mặc những bộ cánh từ các nhà mốt như mọi khi, cô diện trang phục khá đơn giản, chẳng phải hàng hiệu như thường ngày chẳng qua chỉ là một chiếc áo cổ lọ tay dài thoải mái phối với quần lụa nữa là được. Điểm nhấn là đôi khuyên tai Chanel Round Earrings cùng với chiếc túi xách đeo chéo cùng hãng mà ông nội đã tặng vào ngày sinh nhật năm vừa rồi của Tanaoki.

     Tanaoki không có thương hiệu yêu thích cụ thể, miễn là bất kì thương hiệu nào, chỉ cần nó lọt vào mắt xanh của Tanaoki thì cô nhất định sẽ có nó. Vì cô có rất nhiều tiền.

     Bước xuống xe trong đôi giày cao gót bóng loáng, Tanaoki chỉnh lại chiếc áo khoác bên ngoài sau đó thì nắm tay của Kaze bước vào trong.

     Người làm trong nhà chẳng ai xa lạ gì với sự xuất hiện của anh em nhà này, họ vốn là những người thừa kế tương lai của gia tộc thế nên không ai là không kính nể. Họ hàng cũng phải nhường nhìn 9 phần vì chẳng ai dại dột gì mà lại đi đắc tội với một tên không từ thủ đoạn như Kaze và một đứa nguy hiểm ngầm như Tanaoki.


     "Ông nội!." Mặc cho phép tắc của gia đình, Tanaoki đẩy cửa chính gọi ông mình một cách thân mật, cô liền chạy ùa đến ôm lấy ông, dựa vào vòng bàn tay vững chãi của ông mình. Chỗ dựa lớn nhất của mình.

     "Naoki nhớ ông lắm đó." Cô ngọt ngào nói, đôi mắt lạnh băng thường ngày thay đổi một cách đột ngột, Tanaoki cứ như con mèo nhỏ của ông nội, thích làm nũng, sủng nịnh để lấy lại tình thương yêu.

     "Naoki của ông lớn rồi." Ông dịu dàng xoa đầu của Tanaoki.

     Cô nàng chẳng để những cô bác khác vào mắt mình, đơn giản là vì họ đáng ghét, họ cứ luôn đồn thổi những lời xấu xa về Tanaoki không những thế còn dòm ngó vào địa vị mà Tanaoki đang thừa hưởng.

     "Ông nội." Kaze cúi đầu lễ phép, anh ta dù tỏ ra lạnh lùng nhưng trong đôi mắt ấy, anh ta cũng rất yêu thương ông nội cơ.

     Hai anh em nhà này ai cũng thương ông nội cả.

     "Cô nghe nói Tanaoki đang học tại một trường bình dân nào đó, còn đánh nhau nữa..." Nghe có vẻ như là lời hỏi thăm, nhưng thực chất là đang soi mói Tanaoki, chủ nhân của lời soi mói đó chẳng ai khác chính là chị gái của ba, một người vô dụng chỉ biết cắn vào cái gia sản nhà này một cách ngấu nghiến.

     "Con phải học theo anh họ con, học giỏi rồi đi du học nước ngoài, sau này mới có thể giúp đỡ cho anh họ con nữa." Đúng là tình thân, một câu là học hỏi, hai câu là giúp đỡ. Tanaoki nghe câu này cũng chán lắm rồi.

     "Nghe nói con trai của cô vừa bị trục xuất về nước vì có dính liếu tới thuốc phiện..." Kaze kéo ghế ngồi, anh ta còn tiện tay kéo hộ ghế cho Tanaoki nữa.

     Kaze không phải là người thích soi mói chuyện nhà người khác, nhưng nếu em gái anh bị người ta soi mói thì anh cũng chẳng ngại mà đi soi cho đến từng lỗ chân lông nhà người khác đâu. Ông nội nghe đến hai chữ 'thuốc phiện' thì đột nhiên nhíu mày, ông ôn tồn bảo: "Lát nữa hai mẹ con nhớ đến phòng sách gặp bố."

     Ông của Tanaoki là một người làm ăn chân chính, ông làm việc rất minh bạch cho nên việc xây dựng một đế chế như ngày hôm nay là một quá trình vô cùng gian nan. Và thật bất ngờ thay khi bố của Tanaoki lại đi ngược lại với ông, bố của cô chọn con đường giao dịch trong bóng tối, giao dịch ma túy, thuốc phiện với các băng đảng Yakuza nhầm củng cố địa vị của mình như ngày hôm nay.

     Và trong việc đó cũng có sự giúp sức không ít của bên nhà ngoại của Tanaoki.

     Nói là họp mặt gia đình, nhưng chẳng qua chỉ là một bữa cơm gia đình mà thôi, tám chuyện phiến, trò chuyện cùng nhau và những chuyện bàn bạc cho dự định sắp tới.

     "Ông gọi con à?." Tanaoki đi lại.

     Ông cụ kia nhẹ nhàng cười, ông vỗ vỗ cái chỗ ngồi bên cạnh của mình gọi cô đến ngồi kế bên.

     Không khí có chút ảm đạm và ngộp ngạt, dù ở ngoài ban công khá mát mẻ nhưng mà...những gì ông nội Tanaoki sắp nói có vẻ sẽ gây ra cho cô một cú sốc lớn.

     "Ông nghĩ đến lúc con nên biết chuyện này..." Ông nắm lấy đôi bàn tay của Tanaoki cười khổ.

     "Kaze vẫn chưa biết, nhưng ông tin rằng con có thể xử lí tốt chuyện này." Ông ấy úp úp mở mở.


     Tanaoki cứ lặng thinh mà nghe.

     "Bố của con...thằng nhóc đó có con riêng bên ngoài." Ông nói "Con biết chứ?."

     "..." Tanaoki im lặng.

     "Mẹ con có biết chuyện này không?." Cô hỏi.

     "Không, trong chuyện này có ông, bố con và con mà thôi." Ông ấy nói.

     "Là trai hay gái?." Cô lại hỏi.

     "Con gái, là em gái cùng cha khác mẹ của con." Ông ấy nói.

     Em cùng cha khác mẹ à? Tanaoki không phải là không biết, cô biết rất rõ về đứa em gái cùng cha khác mẹ kia nữa cơ. Nó là đứa con của bố Tanaoki và tình đầu của ông ta, và đứa con gái đó chính là nhân vật chính của truyện.

     "Ông xin lỗi con vì đã không dạy được thằng ngốc đó..." Ông nội cảm thấy có lỗi, ông thấy mình có lỗi với Tanaoki, có lỗi cả với mẹ của Tanaoki, và có lỗi với Kaze.

     Ông rất thương Tanaoki cho nên mới nói cho cô nghe về chuyện này và "Nếu như con muốn diệt trừ đứa nhỏ đó, ông sẽ cho người làm thay con." 

     Ông chỉ có một mình Tanaoki, ông chỉ có Tanaoki là đứa cháu gái duy nhất của mình, và chỉ có mỗi mình cô mới xứng đáng với những gì mà ông trao cho.
15

     










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận