Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Đó là vết sẹo mà A Mẫn đã đỡ cho Long Ngạo Thiên lúc anh bị truy sát, cũng nhờ nó mà A Mẫn mới biết tình cảm của mình đối với Long Ngạo Thiên nhiều như thế nào. Và cũng nhờ vết sẹo đó, cả hai mới gặp lại nhau và đi đến ngày hôm nay.

Nghe Long Ngạo Thiên nói nhiều như vậy thì A Mẫn cũng đã hiểu rõ hơn. Năm đó chính vì Long Ngạo Thiên cứu cô sau đó cô lại ngất đi nên mới hiểu nhầm là anh chết trong vụ hỏa hoạn ấy, cuối cùng đem hận thù vào để cố gắng làm sát thủ trả thù cho anh và tìm ra kẻ đã phóng hỏa cô nhi viện.

May mắn là anh còn sống, may mắn anh cũng có tình cảm với cô. Nếu không thì mọi cố gắng đều bằng thừa, và sẽ không được như ngày hôm nay.

“Thiên, em muốn giải quyết hết mọi chuyện. Nếu kéo dài thế này không tốt cho hai đứa nhỏ, cả hai cần có một cuộc sống như những đứa trẻ bình thường.”

“Anh đã điều tra qua nhiều chuyện, cũng điều tra được kẻ đứng sau vụ hỏa hoạn năm xưa. Em có muốn biết người đó là ai không?”

A Mẫn biết vụ gia đình cô và hỏa hoạn là hai thế lực khác nhau. Nghe Long Ngạo Thiên nói vậy cô liền tò mò, “Là ai vậy?”


Long Ngạo Thiên không nói mà chỉ cười, ẩn ý: “Em biết, là người rất ghét em nhưng lại thích anh.”

“Không đoán em cũng biết là ai! Nhưng tạm thời khoan hãy tính tới, em muốn xử lý chuyện về thân phận của em.” A Mẫn nghe thôi cũng đủ đoán được, người này chỉ hận không thể xé xác cô được.

Tuy nhiên mạng cô lớn, sống đến bây giờ là để vạch hết tội người đó ra. Bây giờ cô không làm thế, vì phải làm yên vụ thông tin thân phận của cô. Hôn mê có ba tháng mà nhiều người lộng hành thật, xem ra cô phải đích thân giải quyết rồi.

Long Ngạo Thiên không ngăn cản, ngược lại còn ủng hộ, “Nếu có rắc rối thì nói anh, anh giúp em xử lý chướng ngại vật.”

“Vậy em sẽ không khách sáo đâu, lúc đó anh lo mà dọn tàn cuộc đi.”

A Mẫn ôm Long Ngạo Thiên rồi cười nói, trời hôm nay dù có lạnh cũng không thể nào làm lạnh được trái tim đã sưởi ấm của cô. Cả hai sau khi đã bàn bạc và thống nhất thì đi về phòng. Tiết trời nhiều năm mỗi khi lạnh A Mẫn đều ở một mình cùng hai đứa nhỏ, năm nay thì khác đi rồi. Ở bên cạnh Long Ngạo Thiên sẽ có nguy hiểm, tuy nhiên A Mẫn vẫn cảm thấy bình yên và an toàn hơn nhiều.

A Mẫn muốn mọi chuyện mau chóng được giải quyết, nhưng người khác lại muốn cô và Long Ngạo Thiên phải rời xa càng nhanh càng tốt. Số người hận thù A Mẫn và Long Ngạo Thiên có rất nhiều, hầu như là không thể đếm hết. Lần này Long Ngạo Thiên để A Mẫn đích thân xử lý, chính là muốn nói cho tất cả biết ở phía sau A Mẫn còn có Long Ngạo Thiên che chắn.

[…]

Lại một tháng trôi qua kể từ khi A Mẫn tỉnh lại, không một chút động tĩnh nào diễn ra khiến A Mẫn có chút đề phòng. Sự bình yên này giống như mang điềm báo của một cơn bão lớn sắp ập tới, hơn nữa rất dữ dội. Đáng ra hai đứa con của A Mẫn phải ở chỗ của chú Minh nhưng sau lần hôn mê kia cả hai đứa lại được đưa về Long Gia.

Long Ngạo Thiên và ba mẹ của anh cũng có mở lời muốn A Mẫn ở lại, hai đứa trẻ lại rất thích nên cô cũng không nỡ từ chối. Nhân dịp cuối tuần cô có thời gian rảnh liền đến nhà chú Minh để hỏi một vài vấn đề cô cần biết để vạch trần những kẻ giấu mặt đứng đằng sau nhiều âm mưu kia.

Trước khi đi A Mẫn có nói với Long Ngạo Thiên một tiếng để tránh anh lo lắng, cũng không dẫn theo hai đứa trẻ vì sợ có chút nguy hiểm. Khi đến nhà chú Minh thì A Mẫn chỉ thấy chú mình soạn một mớ đồ để ở trên bàn. A Mẫn lại gần nhìn, đó là đồ của phụ nữ. Cô tò mò cầm vài món lên xem sau đó nhìn chú mình hỏi: “Đây là đồ của ai vậy chú?”


“Của mẹ cháu đấy! Ngồi xuống đây, hôm nay chú sẽ nói rõ cho cháu biết một vài vấn đề.” Hà Minh nhìn A Mẫn sau đó nói, A Mẫn cũng ngồi xuống sofa sau đó đặt mấy món đồ trở lại trên bàn.

Hà Minh lấy tấm hình cũ ra sau đó nói rõ cho A Mẫn biết từng người trên tấm hình. Nói cho cô hiểu về mối quan hệ của mọi người sau đó thì thở dài, “Thân phận cháu giờ nhiều người đều biết rồi, cháu có nghi ngờ Long Gia không?”

“Ý chú là gì?” A Mẫn khó hiểu hỏi lại, cô không biết chú mình là muốn nói về vấn đề gì. Hà Minh uống một ngụm nước rồi nói: “Long Gia thương hại nên giúp đỡ cháu, cháu nghĩ sao?”

“Chuyện này cháu đã nói rõ với Thiên rồi, cũng tin tưởng anh ấy. Cháu chỉ muốn biết, ai là kẻ hại gia đình cháu.” A Mẫn nhắc đến chuyện này liền có chút không kiên nhẫn, ngữ khí có chút tức giận. Hà Minh vẫn không nói ra mà vòng vo: “Ba mẹ cháu chỉ muốn cháu bình yên thôi, chuyện đời trước không nên kéo theo đời sau vào.”. Bạ𝙣‎ đa𝙣g‎ đọc‎ 𝑡r𝓾𝒚ệ𝙣‎ 𝑡ại‎ {‎ 𝑡r𝓾𝑚‎ 𝑡r𝓾𝒚𝔢𝙣﹒ⅴ𝙣‎ }

A Mẫn biết có hỏi nữa chú mình cũng không nói nên cô không hỏi. Kẻ hại gia đình cô, tất nhiên cô có thể đoán mò mà ra rồi. Người ở diện tình nghi của A Mẫn có hai người, hai người này lại không dễ đối phó chút nào.

A Mẫn suy tư nhìn tấm ảnh cũ mà nét mặt có chút khó coi, Hà Minh biết cháu mình sẽ không bỏ qua chuyện này. Mà cũng đúng, kéo dài mãi cũng không phải cách khi kẻ thù cứ luôn lẩn trốn lại âm thầm ám hại.

“A Mẫn, nếu cháu muốn trả thù thì nên lên kế hoạch cho kỹ một chút.” Hà Minh đột nhiên thay đổi ý định khiến cho A Mẫn khá bất ngờ mà nhìn chú mình, “Chú sẽ ủng hộ việc cháu sắp làm chứ?”


Hà Minh biết A Mẫn hiện tại có rất nhiều người ở bên cạnh nên cũng không lo lắng cho đứa cháu gái đơn độc này nữa mà cười nói: “Đương nhiên! Cháu bị người khác tính toán như vậy, tức nhiên phải phản công lại rồi. Hơn nữa Long Ngạo Thiên ở bên cạnh, cháu cứ làm những việc cháu cho là đúng đi.”

“Cảm ơn chú rất nhiều!”

“A Mẫn, mẹ cháu là người phụ nữ bí ẩn ở top năm người mạnh nhất của thế giới ngầm đấy. Mẹ cháu cũng chính là người tạo ra thập phi tiêu, chỉ là khi mẹ cháu sử dụng xong chỉ mất khoảng một ngày để chế tạo lại. Còn chú làm cho cháu mất tận một tháng, không thể nào hoàn hảo như của mẹ cháu được.”

Hà Minh nghĩ chuyện mẹ A Mẫn là sát thủ cũng không nên giấu nữa. Ông đưa lại cho A Mẫn chiếc vòng cẩm thạch và tấm ảnh sau đó nói rõ cho A Mẫn hiểu. Tuy chị ông là sát thủ nhưng ông lại tự hào vì thành tích của chị mình, còn rất ngưỡng mộ là đằng khác.

A Mẫn cầm lại di vật trên tay sau đó nhìn vào, thật sự đôi mắt của A Mẫn rất giống mẹ của mình. Hóa ra mẹ của cô từng đẹp như vậy, ngay cả ba cô và ba mẹ Long Ngạo Thiên nhan sắc phải gọi là tuyệt phẩm. Cô nhìn chú mình, “Hóa ra người phụ nữ bí ẩn ấy là mẹ cháu. Vậy nên chú mới không cho cháu sử dụng thập phi tiêu là vì sợ cháu sẽ nguy hiểm sao?”

“Nhưng giờ thì cháu có thể tự do sử dụng, bởi vì cháu không còn một mình nữa. Long Ngạo Thiên thật ra rất tốt, tình cảm cậu ta đối với cháu là thật.” Hà Minh cảm thấy không nên quản đứa cháu gái này nữa, dù sao một đoạn đường con bé chọn cũng giống y như mẹ của nó vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận