Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

“Vậy để tôi xuống bếp nấu thêm vài món, mọi người cứ thoải mái đi.” Đại Lan lên tiếng nhận công việc này, lúc nãy đang nấu vài món thì nghe tin A Mẫn tỉnh lại nên bỏ hẳn việc nấu ăn mà lên đây góp vui.

“Tôi với chị hai làm thêm chút món ăn, nếu ai muốn giúp thì đi với tôi.” Tiểu Lan nhìn mọi người nói xong thì cùng chị mình đi xuống lầu.

Triệu Tuấn Kỳ cùng những người bạn của mình cũng chào A Mẫn rồi đi xuống lầu phụ giúp Đại Lan, Tiểu Lan một tay. Những người khác cũng chia công việc nhau ra, mọi người đều làm với tâm trạng thoải mái và vui vẻ.

Long Ngạo Thiên cũng rời khỏi ghế nhìn A Mẫn, “Em nghỉ ngơi đi, anh chuẩn bị một chút. Đến tối sẽ lên gọi em xuống.”

“Ừm, vậy em giao hai đứa nhỏ lại cho anh.” A Mẫn cười nhìn Long Ngạo Thiên, đây mới đúng là điều Long Ngạo Thiên muốn, chỉ sợ sẽ không kéo dài được bao lâu.

Long Ngạo Thiên dẫn hai đứa nhỏ xuống lầu, trong thời gian chưa sắp xếp ổn thì cả hai đều tự học là chính. Những gì không hiểu thì có thể hỏi mọi người, mà người của Long Gia học thức rất cao.

Về việc thực hành thì có Triệu Tuấn Kỳ và Lam Bắc Phong chỉ dẫn, về máy tính đã có Hoắc Gia Dĩnh. Muốn nghiên cứu cũng đã có Phương Minh lo. Không cần đi học nhưng cơ bản thì con A Mẫn vẫn sẽ hiểu được một chút kiến thức.

Chỉ cần giải quyết xong thì cả hai đứa trẻ sẽ được đi học bình thường, được vui chơi mà không phải lo sợ bị bắt cóc hay bị truy đuổi như trước nữa. Hiện tại còn chưa xử lý xong nên để hai đứa đi học là việc quá mạo hiểm mà A Mẫn không thể nào làm được.


[…]

Đến chiều tối thì mọi thứ đã được chuẩn bị xong, A Mẫn cùng hai đứa con mình đi xuống lầu thì mọi người đã đợi sẵn ở đấy. Cô vui vẻ cùng mọi người nhập tiệc, ngày hôm đó có thể nói là ngày vui nhất mà A Mẫn cảm nhận được sau nhiều chuyện.

“Cảm ơn mọi người quý mến tôi, hy vọng sau này chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức những buổi tiệc như vậy.”

“Chỉ cần cô mời bọn tôi sẽ đến, sợ cô quên mà thôi.” Triệu Tuấn Kỳ trêu đùa, thật ra tuy ban đầu cả hai không ưa nhau lắm nhưng vì là cùng nghề nên có chút thông cảm rồi trở thành những người bạn.

Buổi tiệc cứ thế diễn ra đến tận khuya thì mọi người cũng dọn dẹp và nghỉ ngơi. Những ngày sau đó A Mẫn hồi phục rất tích cực, được Đại Lan và Tiểu Lan hỗ trợ rất nhiều.

“Đại Lan, tin đồn đang được lan truyền có nghiêm trọng không?” A Mẫn ngồi ở xích đu ngoài vườn sau đó hỏi Đại Lan. Câu hỏi của cô khiến Đại Lan khựng lại, đang không biết trả lời thế nào thì Tiểu Lan liền trả lời thay chị mình: “A Mẫn, nếu cô biết rồi có ghét thiếu gia không? Chúng tôi tuy không rõ thật giả nhưng hy vọng cô hãy tin thiếu gia.”

Nghe Tiểu Lan nói như vậy thì A Mẫn có thể đoán được một phần sự việc, vụ này chắc chắn liên quan đến Long Ngạo Thiên. Tuy chú của A Mẫn có nói về vụ gia đình cô bị sát hại năm xưa nhưng không nói là ai làm.

Lần trước vì chuyện này mà A Mẫn có chút hiểu lầm với mẹ của Long Ngạo Thiên, cũng gây ra hiểu lầm với anh. Sau chuyện đó A Mẫn chắc chắn Long Gia không liên quan đến vụ việc năm xưa, nếu có thì chắc chắn là biết hung thủ là ai nhưng không nói.

A Mẫn cứ trầm ngâm suy nghĩ mãi mà không biết Long Ngạo Thiên đã ở bên cạnh cô từ lúc nào. Anh cho hai chị em Đại Lan và Tiểu Lan rời đi làm việc khác mà không gây tiếng động tránh ảnh hưởng đến A Mẫn.

“Suy nghĩ gì mà tập trung vậy? Mới khỏe lại đừng cố nghĩ nhiều, không tốt cho não bộ đâu.”

“Long Ngạo Thiên… Sao anh lại ở đây?”

A Mẫn nghe giọng nói liền ngẩng mặt lên nhìn thì có chút bất ngờ, Long Ngạo Thiên ở bên cạnh từ lúc nào cô cũng chẳng hay. Vì trời đang sang đông nên có chút lạnh, Long Ngạo Thiên cởi áo khoác ra khoác cho A Mẫn rồi nói, “Thấy em không ở phòng nên đi tìm thì thấy em ở đây. Trời lạnh sao không mặc thêm áo khoác? Em lại muốn bệnh nữa sao?”

“Ở phòng chán lắm nên em muốn đi dạo một chút. Mà anh có thể nói cho em nghe chuyện mà mọi người định nói không?”


“Em thật sự muốn nghe? Sẽ không trách hay giận vô cớ?”

Long Ngạo Thiên hỏi lại lần nữa thì nhận được cái gật đầu của A Mẫn. Anh mở điện thoại lên cho A Mẫn xem những tin tức suốt mấy tháng qua, còn tổng hợp lại cho cô xem một cách dễ dàng.

A Mẫn xem xong sắc mặt vẫn không thay đổi, cũng không tức giận hay là khó chịu. Những người bàn tán đều nói đúng, cũng có người làm quá câu chuyện lên. Quan trọng là tất cả mọi người đều đang đợi cô lên tiếng, và cũng đang thắc mắc liệu Long Ngạo Thiên có phải vì thương hại nên mới ở bên cạnh A Mẫn hay không.

A Mẫn trả lại điện thoại cho Long Ngạo Thiên sau đó nhìn anh hỏi thẳng: “Anh nghĩ sao về việc này?”

“Vì là chuyện của em nên anh không giải quyết, anh không muốn người khác hiểu lầm ý của anh.”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm điều gì?”

A Mẫn nghiêng đầu hỏi, cô biết ẩn ý trong câu nói nhưng vẫn muốn hỏi xoáy vào câu hỏi đó bởi vì cô muốn Long Ngạo Thiên nói cho cô nghe cảm nhận của anh. Long Ngạo Thiên không chần chừ mà nhìn A Mẫn nói: “Hiểu lầm anh thương hại em.”

“Nếu không có sao anh phải sợ?”

“Chính vì không có mới khó giải thích, cho nên anh không xen vào chuyện này. Em định giải quyết thế nào?”


Long Ngạo Thiên không né tránh câu hỏi, cũng không muốn nói vòng vo. Bởi vì anh biết A Mẫn sẽ tin anh, từ trước đến giờ vẫn vậy. A Mẫn nhận được câu trả lời của mình thì mới lên tiếng, “Ba mẹ đã muốn giấu thì em cũng không muốn công khai. Chuyện lộ thông tin này anh giúp em giải quyết đi, em chỉ muốn làm một người bình thường thôi.”

“Được, anh giúp em xử lý. Còn về chuyện anh ở bên cạnh em…”

“Không cần nói, em nhìn hành động cũng biết rõ rồi. Người ngoài nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng em hiểu là được.”

A Mẫn cười nhìn Long Ngạo Thiên, sau nhiều chuyện cô nghĩ không nên giấu nữa. Chuyện gì cần rõ thì nên rõ, chuyện gì không cần thì không để tâm. Cô không muốn như lần trước, để người khác chơi xỏ nữa.

Long Ngạo Thiên ôm A Mẫn vào lòng đầy vui vẻ, A Mẫn nói như vậy chính là đồng ý muốn quay lại với anh rồi. Điều này đối với anh mà nói là chuyện vô cùng quan trọng. A Mẫn ôm lại sau đó nói nhỏ: “Em không biết anh gặp em lúc ở cô nhi viện là vì thương hại hay có ý với em, nhưng từ lúc đó em đã quyết định sau này ngoài anh ra thì em không chọn ai nữa.”

Những điều mà A Mẫn muốn nói năm năm trước hôm nay cũng có thể dễ dàng nói ra, cô không cần phải giấu hay giữ trong lòng nữa. Đúng như Kiều Vy nói, A Mẫn trước giờ không hề ngừng yêu Long Ngạo Thiên mà ngược lại yêu rất nhiều.

Long Ngạo Thiên ôm A Mẫn một lúc thì thả tay ra để A Mẫn dựa vào lòng anh. Lúc này anh cũng quyết định nói rõ cho A Mẫn hiểu, điều mà hơn mười lăm năm nay anh chưa từng nói ra.

“Mẫn Nhi, năm đó cứu em anh bị thương nặng nên nhờ Tuấn Kỳ đưa em rời khỏi. Lúc đó cậu ấy bị người ta đánh ngất, em cũng bị cướp đi. Cho nên anh mới quyết định làm người đứng đầu Hắc Long Ưng để tìm kiếm em. Nếu như không nhờ vết sẹo ở lưng, anh thật sự có thể sẽ giết em rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận