Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

“Cháu hiểu rồi! Chú Minh, trong thời gian giải quyết mọi chuyện cháu hy vọng chú đừng xen vào. Cháu không muốn mọi người đều bị ảnh hưởng.” A Mẫn biết ơn vì chú mình đã hiểu và thông cảm cho cô, tuy nhiên cô không muốn vì nhiều chuyện mà lôi kéo nhiều người vào nên mong muốn lần này chú cô không tham gia vào. Hà Minh hiểu ý A Mẫn nên điềm đạm, “Được rồi, nếu cần giúp đỡ thì phải nói chú biết đấy.”

Cả hai chú cháu gật đầu hiểu ý nhau, nói chuyện được một lúc thì A Mẫn cũng ra về. Khi A Mẫn về được một đoạn thì điện thoại liên tục rung khiến cô phải nghe máy, trên màn hình là số của Vương Thiên An.

“Mẹ đang về nhà, con gọi gấp như vậy là có chuyện gì sao Thiên An?”

“Mẹ ơi, chị bị bắt cóc rồi. Ba không có ở nhà nên Long Gia bị tập kích, người xấu bắt chị đi rồi.”

Vương Mẫn An vừa nói vừa thút thít, A Mẫn sẽ không tin nếu như Mẫn An không nói Long Ngạo Thiên không có ở nhà. Nếu có anh ở nhà, Long Gia sẽ không bị tập kích. Đại Lan và Tiểu Lan cũng giỏi võ và linh hoạt, vậy mà vẫn không bảo vệ được chứng tỏ đối phương là một kẻ giảo hoạt.

“Mẫn An bình tĩnh nào, mẹ sắp về tới rồi. Đợi mẹ về rồi chúng ta tìm chị, con bây giờ đi xem tình hình mọi người đi.” A Mẫn trấn an con gái của mình sau đó tắt máy.


A Mẫn cho tài xế lái xe về Long Gia để xem tình hình hiện tại thế nào, cô cũng không rõ là Long Ngạo Thiên đã biết chuyện này hay chưa. Theo tính cách của Vương Mẫn An thì khi có chuyện sẽ gọi cho mẹ mình trước, đó giờ luôn là như vậy. Không biết lần này con bé gọi cho mẹ hay ba nó trước nữa.

Khi xe vừa dừng lại ở Long Gia thì A Mẫn vội xuống xe và trả tiền taxi mà không cần thói lại. Cô thấy cổng Long Gia đã bị một thiết bị tiên tiến phá hỏng, vệ sĩ thì nằm trên đất. A Mẫn đưa tay xem mạch ở cổ thì vẫn còn sống, chỉ là bị đánh cho bất tỉnh thôi.

Camera cũng bị hư, A Mẫn đi thẳng vào nhà thì thấy Vương Mẫn An đang ngồi cạnh chăm sóc cho Đại Lan và Tiểu Lan. Hai chị em nhà này chỉ bị trầy xước nhẹ chứ không quá nghiêm trọng. Cho thấy mục đích không phải nhắm vào Long Gia làm chính là nhắm thẳng vào A Mẫn.

“Đại Lan, Tiểu Lan, hai người không sao chứ? Những người ở đây đều không ai bị thương nặng đúng không?” A Mẫn lại gần xem vết thương thì đúng là không sao. Cô ngồi xuống hỏi thăm tình hình thì Đại Lan gật đầu sau đó nói: “Chúng tôi vẫn không biết chuyện gì cho đến khi người kia đi thẳng vào đây bắt Thiên An.”

“A Mẫn, xin lỗi! Chị em chúng tôi không bảo vệ tốt con của cô, còn để Thiên An bị đem đi mà không làm gì được.” Tiểu Lan cúi đầu áy náy, công việc này vốn là nhiệm vụ quan trọng mà Long Ngạo Thiên giao cho bọn họ. Nếu như Long Ngạo Thiên biết được chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Vương Mẫn An thấy vậy thì liền nói: “Chú đó là cố ý đánh bọn họ ngất, chỉ để lại con gọi báo tin cho mẹ thôi. Chú đó bảo, sẽ sớm gặp lại mẹ.”

A Mẫn ngẫm nghĩ một hồi thì bắt đầu xâu chuỗi lại sự việc. Vương Mẫn An nói vậy thì tức là kẻ kia và A Mẫn có quen biết nhau, hoặc ít nhất đã từng nói chuyện và gặp mặt vài lần. A Mẫn liền cho một vài người vào danh sách tình nghi và quay sang hỏi Vương Mẫn An, “Nói cho mẹ biết, chú đó có phải là đeo mặt nạ và trên mặt nạ có khắc số không?”

Vương Mẫn An nghe mẹ hỏi thì bất ngờ, “Vâng… Sao mẹ lại biết? Chẳng lẽ mẹ biết là ai bắt chị đi rồi sao?”

“Mẹ chỉ suy đoán thôi! Bây giờ mẹ đi tìm người đó, con ở nhà đợi tin tức đi.” A Mẫn nói rồi xoa đầu Vương Mẫn An và đứng lên nhìn hai chị em nhà kia nhắc nhở: “Hiện tại rất gấp nên không thể giải thích được, tôi chỉ đành nói ngắn gọn thôi. Sau khi tôi đi thì gọi cho Tuấn Kỳ nói tình hình ở đây và nhờ cậu ấy nói với Thiên chuẩn bị một chút. Còn về chuyện gì, tự khắc Thiên sẽ hiểu thôi.”

“A Mẫn, cô đi một mình sẽ nguy hiểm lắm. Hay là đợi thiếu gia về…” Đại Lan đang nói giữa chừng thì A Mẫn liền ngắt ngang, “Không được! Nếu đợi nữa sẽ rất rắc rối. Tin tôi đi, lần này tôi nhất định không sao.”


A Mẫn nói rồi hôn trán Vương Mẫn An một cái nói nhỏ: “Nhớ mẹ dặn, bảo với ba là nhất định phải tin tưởng mẹ nghe chưa?”

Vương Mẫn An tuy không biết vì sao mẹ mình dặn như vậy nhưng vẫn gật đầu đồng ý và ôm lại. A Mẫn sau đó nhanh chóng rời đi bằng mô tô của Long Ngạo Thiên để ở nhà. A Mẫn đeo tai phone sau đó gọi cho A Tam và bắt đầu tăng ga rời đi.

Gọi mãi hai, ba cuộc A Tam mới chịu nghe máy khiến A Mẫn có chút nghi ngờ nhưng sau đó liền dập tan đi. A Tam chắc chắn sẽ không làm vậy, tuy nhiên A Mẫn muốn gọi để hỏi cho chắc chắn. A Tam đang ở dưới lầu nghe chuông điện thoại reo mãi mới lên lầu xem thì thấy số của A Mẫn.

Cậu liền nghe máy, “Có chuyện gì mà gọi mấy cuộc thế?”

“A Tam, anh chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi đúng không?” A Mẫn hỏi thẳng khiến A Tam có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời lại, “Tất nhiên không!”. ngôn tình tổng tài

A Mẫn tin tưởng A Tam, hơn nữa nghe ngữ khí có vẻ như A Tam vẫn chưa biết chuyện gì nên A Mẫn liền nói tiếp: “Thiên An bị bắt rồi, người bắt có đeo mặt nạ khắc số. A Tam, giúp tôi tìm xem là kẻ nào đã bắt Thiên An đi được không?”


A Tam có chút bất ngờ khi nghe A Mẫn nói như vậy, việc này A Tam liền có nghi ngờ vài người. Bởi vì hơn một tháng trước tất cả thành viên ở Zero đều nhận được tin tức mà A Nhất gửi tới. Cáp Lai Nhĩ muốn giải tán Zero, cho tất cả tự do. Chuyện này nhiều người biết được nguyên nhân chính là vì A Mẫn nên Cáp Lai Nhĩ mới muốn giải tán.

“Tôi sẽ cho em câu trả lời sớm nhất! Em đang ở ngoài đường sao? Em định đi đâu?” A Tam vừa nói vừa mở laptop để điều tra một chút. Nghe tiếng gió qua điện thoại nên cậu mới hỏi thử xem A Mẫn đang ở đâu để mà còn đến giúp cô.

A Mẫn đang chạy ngoài đường, nếu không nhầm thì cô đang đi tìm một người rất quen thuộc. Tuy nhiên A Mẫn không nói cho A Tam vì cô muốn cậu điều tra giúp, cô sợ trực giác mình sẽ sai nên đành nói dối: “Tôi đi tìm Thiên, anh nếu có tung tích của Thiên An thì gọi cho tôi biết nha.”

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng. Em cũng nên bình tĩnh một chút.” A Tam nói rồi tắt máy và gọi cho một người khác. Khi người này nghe máy A Tam liền đổi sang ngữ khí lạnh lùng tra hỏi: “Tiểu Cửu, cô đừng vì chuyện boss muốn giải tán mà bắt cóc con nít.”

Lúc nãy A Mẫn vì gấp nên không nói người bắt Thiên An là nam, làm A Tam không biết nên nghi ngờ luôn cả Tiểu Cửu. Mà A Tam nghi ngờ Tiểu Cửu là có lý do chính đáng. Tiểu Cửu thích cậu, cậu đương nhiên biết. Tiểu Cửu ghét A Mẫn cậu cũng biết, cho nên cậu cho Tiểu Cửu vào tầm ngắm cũng phải.

Tiểu Cửu đang ở một nơi gần sân thượng hóng gió thì thấy A Tam gọi cho mình. Tiểu Cửu mừng rỡ nghĩ rằng A Tam tìm mình là muốn nói chuyện nhưng không ngờ lại gọi đến tra hỏi vì chuyện của A Mẫn. Cô ấy thở dài một tiếng sau đó thì nói: “Anh thật sự nghĩ rằng em bắt con của A Mẫn sao? Cho dù em ghét cô ta thế nào thì cũng sẽ không làm những chuyện bỉ ổi như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận