4. Giới hạn
Hôn nhân đồng giới vừa được hợp pháp chưa tới một năm, Vương Nhất Bác cũng không phải nghệ sĩ đầu tiên công khai bạn đời, nhưng tuyệt đối là vị đỉnh lưu đầu tiên đăng giấy đăng kí lên, làm cục diện đáng buồn lẫn lộn của giới giải trí loạn cả lên. Là một diễn viên, đi show tống nghệ, lên sân khấu và nhận đại ngôn, một tiểu sinh lưu lượng có nhân khí siêu cao, cậu và một Tiêu Chiến khiêm tốn đến mức gần như chưa hề vượt vòng, chưa bao giờ gặp mặt trong các trường hợp công khai, bởi vì hoàn toàn đi hai con đường khác nhau. Trên thực tế, bọn họ cũng chưa ngầm gặp mặt lần nào, ngoại trừ việc cùng là nghệ sĩ dưới trướng Tam Sinh, cùng chung một người đại diện ra, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chưa từng có bất cứ giao điểm nào.
Fan đào chuyện quá khứ lên để chứng thực điều này, vì thế nên trong bản thảo thanh minh mà Nelson chuẩn bị cũng chỉ mơ hồ nhắc đến việc hai người quen nhau qua buổi tụ họp bạn bè, trước khi xác định quan hệ cũng có một thời gian dài dây dưa, cuối cùng sau khi thận trọng suy xét mới quyết định cùng nhau đi tiếp quãng đời còn lại. Công ty luôn luôn tôn trọng cuộc sống cá nhân của nghệ sĩ, chỉ có thể rộng lượng chúc phúc, tuyệt đối không có ý định cản trở. Cũng hy vọng fan có thể hiểu cho, bước vào giai đoạn cuộc đời tiếp theo, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sẽ dùng một thái độ tận tâm hơn và những tác phẩm tốt hơn để đáp lại sự ủng hộ của mọi người.
Bản thảo thanh minh lời ít ý nhiều, không kiêu ngạo không tự ti, đã ám chỉ người yêu đồng tính không dễ dàng, cũng bày tỏ Tam Sinh tuyệt đối duy trì thái độ bình thường với việc này. Cùng lên với bản thảo thanh minh còn có các loại bản thảo mà Nelson đưa cho phía quảng cáo, cường điệu nói tình yêu đích thực không phân chia giới tính, đẩy trọng điểm của việc này đến mức độ chính sách quốc gia, âm thầm trào phúng những người phản đối chửi rửa là quan niệm cổ hủ mù luật.
Thủ đoạn xã giao và tuyên truyền của Nelson thành công khống chế được hướng phát triển của mọi chuyện, mà lịch sử sạch sẽ không có dấu tích của Tiêu Chiến cũng giúp Nelson không ít. Fan dễ dàng phát hiện ra, Tiêu Chiến rất đẹp, lại không dùng cái đẹp của mình đi tranh giành bất cứ quyền lợi và lối tắt nào, anh chỉ nghiêm túc đóng phim, mặc dù cầm giải Kim Sư nhưng cảm giác tồn tại với thực lực hoàn toàn không tương xứng. Đến giờ vẫn không có tài khoản mạng xã hội, lại còn tự mình trả lời thư tay của một số fan quen. Anh giống như một chiếc đồng hồ thong thả thanh lịch giữa thời đại thông tin tốc độ cao, đến tiếng kim đồng hồ chạy cũng rất dịu dàng.
1
Có trùng hợp không chứ, từ đầu năm đến giờ đã lục tục tuồn ra tin yêu đương của mấy idol, thậm chí còn có cả gièm pha ngoại tình, fan tự nhiên có một bà chị dâu là hotgirl mạng rẻ tiền, căn bản chẳng cần đến phóng viên lo đã tự đào ra một đống ảnh, video, thậm chí là cả ghi âm XX, không ai là đèn cạn dầu. So sánh ra, tuy là fan bạn gái của Vương Nhất Bác rất đau lòng, nhưng lại nghĩ mình không chiếm được thì tất cả con gái trên đời cũng chẳng chiếm được, liền cảm thấy an ủi, lại nể tình Tiêu Chiến cũng yên tĩnh ngoan ngoãn, tuy là hơi lớn tuổi, nhưng cũng có thể chăm sóc Vương Nhất Bác. Thế nên cả đám tuy rằng ngoại miệng còn chua xót oán hận, trong lòng lại nghiêm túc tiến lên một bước, nâng cấp chính mình thành fan mẹ chồng.
4
Vì thế sau khi chuyện kết hôn xôn xao hai ngày, Vương Nhất Bác không những không tụt fan còn cán mốc 300 vạn, đứng đầu chỉ số nhất kỵ tuyệt trần trên weibo. Đàm Phong Thu cũng nhân cơ hội thả tin ra, nói là vợ chồng son mới kết hôn sẽ cùng nhau tham gia ghi hình show tống nghệ về du lịch tên là "Muốn đi du lịch vòng quanh thế giới".
Đăng giấy đăng kí kết hôn lên xong, Vương Nhất Bác cũng không cập nhật weibo nữa. Từ trước đến giờ cậu đều không thèm để tâm đến mấy lời trên mạng, công ty làm việc thế nào cũng không đến lượt cậu phát biểu ý kiến. Trong vòng hai ngày, cậu tham gia hai buổi fanmeeting của nhãn hàng ở hai thanh phố, sau khi kết thúc, trên đường về Bắc Kinh, cậu nhận được điện thoại của bố mẹ, hỏi cậu chuyện kết hôn là thế nào. Vương Nhất Bác nói đúng sự thật, cậu có thể cảm giác được, so với việc chung thân đại sự, bố cậu càng lo việc kết hôn xong sẽ ảnh hưởng đến công việc hơn, nói cách khác, là sẽ giảm bớt thu nhập.
"Không phải lo, công ty sẽ xử lí tốt. Công việc của con được xếp đến cuối năm sau luôn rồi, tạm thời không bị ảnh hưởng gì." Vương Nhất Bác rất bình tình nói, "Thù lao bộ trước đã thanh toán nốt rồi, phía bố nhận được chưa?"
"Được rồi. Hình như không nhiều bằng bộ trước à?" Bố cậu cẩn thận hỏi, gạt cái câu "Bảo con chú ý nghỉ ngơi" của mẹ cậu ở bên cạnh đi.
4
"Bộ trước 60 tập, bộ này chỉ có 40."
"Thế à." Bố cười hơi xấu hổ, đổi đề tài: "Chú con đã nói với con chưa? Nhất Kiều chuẩn bị kết hôn, chọn được căn nhà ở phía đông thành phố, hơn 3000 vạn, con cũng biết hoàn cảnh nhà chú con, có lẽ chúng ta phải giúp nó lót một ít..."
9
"Lót một ít?" Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm, nội tâm cũng chẳng có cảm xúc gì, "Một ít là bao nhiêu?"
"Tầm 2000 vạn..."
8
"Anh ta chỉ có 1000 vạn, vậy sao lại muốn mua căn nhà 3000 vạn?"
"Là do nhà gái yêu cầu, không mua thì không đồng ý kết hôn..."
2
Vương Nhất Bác cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Nếu anh ta không có một thằng em là cái cây rụng ra tiền như con thì sao? Anh ta định đi cướp ngân hàng à?"
"Nhất Bác, mợ con đi sớm, chú con lại không có sức khoẻ, bọn họ chỉ có mỗi một đứa con là Nhất Kiều, bố không giúp thì biết ăn nói thế nào."
3
Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Vậy con thì sao?"
"Cái gì?"
"Con không phải là đứa con duy nhất của bố à?"
"Nhất Bác, bố biết con vất vả, nhưng Nhất Kiều là người thân của chúng ta, giữa người thân với nhau là phải..."
"Lúc anh ta giới thiệu cho bố một nhà thầu có lịch sử tín dụng loạn xạ như thế để ăn tiền trung gian thì sao? Công ty đổ thế nào, bố quên hết rồi đúng không?"
"Cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của Nhất Kiều, bố mới là người quyết định. Chút tiền ấy không tính là gì cả, chỉ cần người một nhà hoà thuận, gia hoà vạn sự hưng..."
10
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, bình tĩnh cắt ngang lời mà bố mình đã nói rất nhiều lần: "Bố làm chủ đi, dù sao cũng đưa thẳng tiền cho bố, có muốn đưa cho người đầu tư không, tuỳ bố quyết định."
Rốt cuộc bố cậu cũng im lặng, nói cảm ơn xong liền cúp điện thoại.
Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ trên điện thoại, 20:15.
Thậm chí không có ai quan tâm là cậu đã ăn cơm tối hay chưa.
5
Cậu không muốn đắm chìm trong thứ cảm xúc này, vì thế liền đeo tai nghe lên rồi lấy chiếc điện thoại khác ra chơi game, rất nhiều thứ không muốn nghĩ cũng sẽ quên mất, không có kỳ vọng thì sẽ giảm bớt thất vọng, không buồn thì sẽ có thể làm bộ như mình không cần.
Bắt đầu được mấy phút, điện thoại cậu đặt bên cạnh lại rung lên, bây giờ mà out ra thì sẽ bị trừ điểm, Vương Nhất Bác không muốn trả lời, than phiền mà quét mắt sang màn hình.
Thế mà lại là Tiêu Chiến.
Cậu out trò chơi ra, gạt điện thoại nhưng lại không nói gì.
1
Một chữ "Alo" bị Tiêu Chiến kéo thật dài, giọng nói vì thế mà vừa mềm mại lại dịu dàng, Vương Nhất Bác vẫn không hé răng, nghe Tiêu Chiến alo mấy tiếng nữa, còn lẩm bẩm nói: "Không nghe thấy mình sao?"
1
"Nghe thấy rồi." Cậu nói, "Có chuyện gì thế?"
"Nghe thấy sao lại không nói gì?"
"Em có nói, anh không nghe thấy à?" Vương Nhất Bác dõng dạc mà gạt anh, "Có thể là tín hiệu không tốt."
"Vậy à." Tiêu Chiến không có ý muốn tiếp tục, lại hỏi: "Em đang trên đường về sao?"
"Ừ, nửa tiếng nửa về đến nhà."
"Em ăn cơm chưa?"
5
Vương Nhất Bác giật mình, mới nói: "Ăn một hộp trái cây."
"Vậy em có đói không? Về có muốn ăn gì nữa không? Buổi chiều anh làm tương bò nấm hương, ăn với cơm thì tuyệt vời luôn, em muốn ăn thử không? Nếu không thì nấu cho em bát mì nhé? Mùa đông ăn cái gì nóng mới thoải mái."
Cậu nghe Tiêu Chiến lải nhải một đống, dựa vào ghế không nhịn được cười: "Anh làm gì rồi?"
"Hả?"
"Anh làm đổ lego của em rồi à?"
3
"Không không!"
"Thế làm mũ moto bản giới hạn của em rơi xuống đất?"
"Làm sao được?!"
"Không đâu lại tỏ ra ân cần," Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn thấy gương mặt mình trên cửa sổ xe, đang cười, thế nên đến ép hỏi cũng không hề có vẻ uy hiếp, "Rốt cuộc là làm gì?"
Tiêu Chiến ậm ừ một trận, nói: "Thôi đợi em về rồi nói, dù gì em cũng sắp về rồi."
Tài xế lái xe vào gara ngầm, xác nhận thời gian đến đón vào sáng hôm sau với cậu, xong rồi rời đi. Vương Nhất Bác đi thang máy lên tầng mười sáu, dùng chìa khoá của mình mở cửa.
Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách chỉ bật cái đèn đứng, Tiêu Chiến vẫn giống lần trước, ôm gối ngồi khoanh chân trên sô pha đọc sách. Thấy cậu đi vào, anh liền nhanh chóng đứng dậy, nhưng tìm mãi cũng không thấy dép lê, mãi đến lúc cậu cởi áo khoác đi vào, Tiêu Chiến còn đang đi vòng vòng quanh sô pha.
"Dép của anh đâu nhỉ?"
2
Vương Nhất Bác chỉ vào thảm, "Có phải anh đá xuống dưới sô pha rồi không?"
Tiêu Chiến nghe thấy, lập tức quỳ xuống cúi xem gầm sô pha. Người con trai mặc một bộ áo ở nhà màu be rất rộng, động tác này làm tay áo kéo lên trước, để lộ ra một đoạn eo mềm mại, càng nguy hiểm hơn là, khiến ống quần không thể che được mà phác hoạ rõ ràng đường cong hông dưới ánh đèn tối tăm, không biết vì sao lại khiến người ta nhìn mà miệng lưỡi khô khốc.
Vương Nhất Bác vươn tay bật đèn trần, trong phòng lập tức sáng lên, chút kiều diễm ấy thoáng chốc tan thành mây khói, phảng phất như thế chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Quả nhiên là ở đây." Tiêu Chiến kéo dép lê ra, đứng lên đi vào, cười hỏi: "Em muốn ăn mì không? Còn nóng đấy."
Vương Nhất Bác tháo mũ và khẩu trang, rõ ràng là đứng rất gần sô pha, nhưng cậu vẫn đi đến ghế ăn cơm. Cả căn phòng đều vì sự tồn tại của Tiêu Chiến mà bị Vương Nhất Bác chia làm đôi, mà sô pha là của Tiêu Chiến, tốt nhất cậu không nên vượt rào.
"Anh nói trước đi, nếu không thì em ăn không nổi."
Tiêu Chiến chột dạ mà vuốt cổ, "Không nghiêm trọng đến thế đâu, chỉ là anh... bị bắt phải mang một thành viên mới về ở nhà."
Vương Nhất Bác nâng mày, "Anh đưa người ngoài về?"
"Không phải, không phải người ngoài..."
"Tiện nội?" (Tiện nội = Vợ)
"Em nói cái gì thế?" Tiêu Chiến bị cậu chọc cười, túm cánh tay kéo cậu đến chỗ cửa sổ dài nói, "Ý anh bảo là con mèo này này."
Nếu Tiêu Chiến không nhắc đến, có lẽ rất nhiều ngày nữa cậu cũng không phát hiện ra ở đây có một con mèo, bởi vì thật sự là nhỏ quá, còn không lớn bằng bàn tay cậu, chui rúc trong cái hộp giày Nike của cậu ngủ ngon lành.
Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, nghe thấy tiếng mèo ngáy rất nhỏ, trong lòng mềm mại yên tĩnh theo, đêm đông khi ấy, trong phòng lúc này, còn có một người đang tồn tại trong thế giới bé nhỏ của cậu.
"Lúc chiều anh về, phát hiện được nó ở trên mặt cỏ dưới lầu, đói mà cứ kêu liên tục. Anh chưa bao giờ nuôi bé nào nhỏ như thế, liền đưa đến bệnh viện thú cưng gần đây cho bác sĩ xem xem, bác sĩ bảo ngoại trừ thiếu dinh dưỡng ra thì không có gì xấu, anh cho nó uống một ít sữa dê, uống xong liền ngủ li bì luôn."
Vương Nhất Bác cảm giác có ánh mắt dừng trên sườn mặt mình, vì thế cậu quay đầu lại, thấy sự xin lỗi trong ánh mắt Tiêu Chiến.
"Anh muốn trưng cầu ý kiến của em trước, nhưng lúc đấy em còn chưa kết thúc công việc, nên anh tự làm chủ đưa nó về. Nhưng mà em yên tâm, mai anh sẽ đưa nó đến chỗ anh trai anh, sẽ không để nó làm bẩn nhà em đâu."
Vương Nhất Bác chỉ vào hộp giày kia, hỏi: "Anh lót cái gì ở trong thế?"
"Là quần áo cũ của anh." Cặp mắt kia cẩn thận nhìn cậu một chút, rồi lại rời đi.
Trên sàn nhà còn rơi một ít lông chim, Vương Nhất Bác thuận tay túm một sợi lên, "Đây là cái gì?"
Tiêu Chiến thấy không thế gạt được, mới nhỏ giọng nói: "Còn rải một ít lông ngỗng, moi trong gối nhà em ra..."
6
Không đợi cậu mở miệng, Tiêu Chiến đã nhanh chóng tỏ thái độ: "Anh sẽ đền cho em cái gối mới!"
"Không cần, cả năm em cũng không gối được mấy lần." Vương Nhất Bác nhịn cười đứng lên, vuốt bụng, "Đói quá."
"Mau đi rửa tay đi, anh nấu mì cho em." Nói còn chưa dứt, Tiêu Chiến đã chạy vào trong bếp.
Vương Nhất Bác vừa rửa tay vừa cảm thấy buồn cười, cậu nghi ngờ Đàm Phong Thu nhầm rồi, Tiêu Chiến căn bản không phải tiểu thiếu gia nhà giàu gì, phải là đầu bếp của nhà giàu mới đúng.
Nếu không thì làm sao có thể giải thích được, một bát mì trứng với rau thôi, cũng có thể được anh biến thành mĩ vị như thế? Tương bò nấm hương bình thường thôi, mà cũng có thể ngon miệng đến thế?
Làm một người chưa bao giờ ăn gì sau 8 giờ như cậu, ăn đến mức trán đầy mồ hôi, hơi nóng của bát mì vẫn toả lên, sưởi ấm mặt cậu, dạ dày cậu, lại tràn ra cả trái tim và tứ chi của cậu.
1
"Em gầy như thế, phải ăn nhiều một chút." Tiêu Chiến tựa cằm lên nắp bình thuỷ tinh đựng tương bò, ghé vào đó tủm tỉm cười nhìn cậu.
Cậu nhìn liếc sang Tiêu Chiến một cái rồi dời mắt đi, vùi đầu vào uống nước canh, lại nghĩ, phòng bếp cũng đã cho Tiêu Chiến, mình có nên vượt rào không?
14
____________
Nhà cậu mà, yên tâm vượt đi 😎!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...