Mai Mắn Ba Đời

5. Bọn em

Tiêu Chiến rời giường lúc 7 rưỡi, phát hiện đối tượng kết hôn của mình đã đi. Tối qua Vương Nhất Bác nói với anh đáng lẽ là hôm nay không xếp công việc gì, nhưng cậu thanh niên lại đăng kí một hoạt động từ thiện của minh tinh, phải đến mấy cô nhi viện ở ngoại ô để thăm các bạn nhỏ.

Trước khi gặp Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không tin trên đời này còn ai bận rộn hơn anh trai Tiêu Tuân của mình, nhưng sự thật chứng minh, không có bận nhất, chỉ có bận hơn. Anh dọn đến đây ba ngày, thời gian Vương Nhất Bác ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, đây là còn ở trong giai đoạn cậu vừa mới đóng máy, phim mới thì chưa bắt đầu quay.

Lúc thảo luận hợp đồng kết hôn, Đàm Phong Thu đã từng nói với anh, Vương Nhất Bác có áp lực rất lớn từ người nhà, nhưng cụ thể là lớn đến thế nào thì Đàm Phong Thu chưa nói, Tiêu Chiến cũng không hỏi. Mới đầu cậu cảm thấy nhất định là vì kiếm tiền nên Vương Nhất Bác mới chịu hy sinh tự do, nhưng mà bây giờ anh lại cảm thấy khác, bởi vì hoạt động từ thiện này không phải do công ty sắp xếp, mà là cậu thanh niên tự nguyện đăng kí. Để kịp ra ngoại ô thành phố, Vương Nhất Bác có lẽ đã dậy từ 5 giờ.

Tiêu Chiến đột nhiên có chút hối hận. Anh nên chuẩn bị cơm sáng sớm hơn mới đúng, anh nghĩ, cho dù chỉ chiên hai quả trứng thôi cũng được, cũng không biết Vương Nhất Bác đã ăn gì chưa.

Cảm giác áy náy ấy đạt đến tận cùng vào lúc anh ra ngoài phòng khách, nhìn thấy cái hộp giày đựng con mèo nhỏ đã bị đổi vị trí.

Tối hôm qua anh để hộp giày ở sát bên phải cửa sổ, rõ ràng là sau khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy đã đổi nó sang bên trái.

Nguyên nhân cũng rất dễ đoán, ánh mặt trời chiều vào lúc này có thể nói cho anh biết, góc bên trái cửa sổ là chỗ đón ánh mặt trời đầu tiên trong buổi sáng mùa đông.

Mèo con còn chưa tỉnh, cuộn tròn trong đống áo cũ và lông ngỗng ngủ ngon lành, tia nắng sớm mai nhàn nhạt chiếu thành vầng sáng trên bộ lông trắng của nó, phảng phất như từng sợi lông đều trở nên mềm mại. Tiêu Chiến lặng nhìn chốc lát, quyết định gọi cho cậu thanh niên.

Nhưng không kết nối được, Tiêu Chiến lại gọi cho Đàm Phong Thu, xin cách liên hệ với trợ lý của Vương Nhất Bác.

Đàm Phong Thu không nói lời nào, gửi thẳng một dãy số sang, trợ lí, vệ sĩ, tài xế, chuyên viên trang điểm, thợ tạo hình đầy đủ cả. Tiêu Chiến đều lưu hết vào, sau đó gọi cho Tiểu Mã.
5

Trong điện thoại có hơi ồn, anh vừa mới báo tên, Tiểu Mã lập tức tỉnh ngộ nói: "Ồ, Tiêu lão sư đấy à! Hoạt động còn chưa kết thúc, để em đi gọi anh Nhất Bác nghe điện."

"Không cần quấy rầy em ấy đâu," Tiêu Chiến vội nói, "Tôi không có việc gì cả."

"Hả? Thế anh..."

"Ừ, tôi chỉ muốn hỏi xem sáng nay em ấy đã ăn gì chưa thôi."

"Anh ấy ăn cái bánh mì nhỏ, uống cà phê." Tiểu Mã có chút chần chừ nói.

"Thế là tốt rồi. Phiền cậu nói với em ấy, buổi sáng tôi đến chỗ anh tôi, tiện mang bé mèo đi luôn. Buổi chiều phải đi đọc kịch bản, có lẽ phải tới khuya mới về nhà."

Tiểu Mã đồng ý xong, Tiêu Chiến lịch sự nói cảm ơn.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Tiểu Mã cầm điện thoại đầy một vẻ hỏi chấm: Không phải chỉ kết hôn giả thôi à??

Tiêu Tuân mới từ California về nước, rạng sáng vừa xuống đất, vốn dĩ không ảnh hưởng đến việc dậy sớm đi làm, nhưng Tiêu Chiến nói muốn sang đây, anh liền lựa chọn phương án home office nửa ngày.

Tiêu Tuân lớn hơn Tiêu Chiến 5 tuổi, việc làm ăn trong nhà, anh đã tiếp nhận từ tay ba mình, Tiêu Hành Phong được 7 phần, chỉ mỗi phần thuộc giới giải trí là không quản, để ba giao cho người ngoài xử lí. Nhưng cách hoạt động cơ bản thì anh vẫn hiểu rõ, nguyên nhân thì chính là vì đã hiểu rõ nên mới không muốn quản. Anh thường xuyên nghe người ta nói thương trường là một vũng bùn khổng lồ, nhưng nếu thế thật thì thương trường thu gọn trong giới giải trí có thể gọi là một cái bể tự hoại hoại. Những thần tượng minh tinh soái ca mỹ nữ đầy ắp năng lượng trong lòng fan chẳng qua chỉ là công cụ trong tay tư bản, rửa tiền, chơi thuốc, bán thân, vô cùng phổ biến, nhiều không đếm xuể. Mỗi một bữa tiệc có ông lớn tham gia trong giới giải trí, anh đều có thể biết được mấy thứ huỷ hoại tam quan trong đó. Anh không muốn chạm đến mấy thứ này là bởi vì muốn tránh xa khỏi sự dơ bẩn.


Thế nên 5 năm trước, khi Tiêu Chiến quyết định đổi nghề học diễn xuất, Tiêu Tuân là người đầu tiên phản đối. Dù vậy anh cũng biết là không có tác dụng lắm, Tiêu Chiến trông thì ôn hoà mềm mại, nhưng bên trong lại vô cùng quật cường kiên quyết, rất biết nhìn nhận vấn đề, mặc dù gặp khó khăn cũng không chịu thoả hiệp với bất cứ ai, từ nhỏ đến lớn đều thế, lần này cũng thế. Tiêu Chiến vẫn debut, đóng vai phụ không có tiếng tăm gì mấy năm, mang cái thân phận phú nhị đại nhưng lại sống lang thang bấp bếnh, thế mà giờ cũng lăn lộn thành ảnh đế được.

Từ trước đến giờ Tiêu Hành Phong vẫn luôn nuôi hai anh em họ theo kiểu chăn thả. Lúc còn nhỏ Tiêu Chiến trốn lớp tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha để đi học vẽ tranh, Tiêu Hành Phong mắt nhắm mắt mở coi như không thấy gì. Tiêu Chiến học thiết kế xong lại muốn học diễn, có thế nào cũng không chịu học kinh tế, Tiêu Hành Phong cũng chẳng phản đối. Thậm chí Tiêu Tuân đọc bản tin thấy Tiêu Chiến kết hôn với một idol lưu lượng 22 tuổi, chạy đến hỏi ba mình, Tiêu Hành Phong còn cười hơ hơ lên bảo, "Không cần lo đâu, A Chiến bảo là vì công việc cả thôi."
7

Tiêu Tuân lười cảm thán trái tim rộng lượng chứa cả vũ trụ của ba mình, quay đầu tìm người tra xét Vương Nhất Bác một lượt từ trên xuống. Kết quả khiến anh khó mà tưởng tượng nổi, may sao bản thân Vương Nhất Bác lại rất trong sạch, bất hạnh chính là vị idol lưu lượng này có một ông bố rất không đáng tin cậy.
3

Tiêu Tuân lăn lộn thương trường nhiều năm, rất khó có thể không nghi ngờ âm mưu phía sau cuộc hôn nhân giả dối này, cho dù hôm nay Tiêu Chiến không tới anh cũng sẽ chủ động tìm đối phương nói chuyện.

Cô giúp việc ra mở cửa, Tiêu Chiến ôm hộp giày đi vào, thấy anh mình đang mặc áo ngủ ngồi trên bàn cơm gõ bàn phím liên hồi. Tiêu Tuân vẫn chưa ngẩng đầu, nói: "Em ngồi trước đi, đợi anh trả lời cái email này đã."
1

Tiêu Chiến đáp một câu, mang mèo con vào phòng bếp tìm đồ ăn, nhưng anh cũng không biết phải cho nó ăn cái gì, chỉ thử đút một ít ruột bánh mì.

Mèo con ăn ngon ngủ đủ, tinh thần tỉnh táo, ngồi trong hộp giày kêu meo meo, Tiêu Chiến sờ đầu nó, nó liền nằm xuống làm nũng, duỗi tay chân ra, còn cọ vào lòng bàn tay Tiêu Chiến, trông còn giống con lợn con hơn.

Ước chừng khoảng mười phút, Tiêu Tuân ngoài phòng khách gọi anh ra, Tiêu Chiến bỏ mèo con vào hộp giày, lại ôm ra ngoài.

Trong tay Tiêu Tuân còn cầm ly cà phê, đầy vẻ hoài nghi nhân sinh mà nhìn chằm chằm cái hộp giày trong lòng anh, "Cái gì vậy?"

"Mèo."

"Anh biết là mèo." Tiêu Tuân đẩy mắt trở lại mặt anh, "Em lại định học thú y à?"
4

Tiêu Chiến cười ha hả, lúc này anh đột nhiên nhận ra vì sao Vương Nhất Bác khiến mình có cảm giác quen thuộc thân thiết, bởi vì cách nói chuyện của cậu thanh niên có hơi giống Tiêu Tuân.

"Hôm qua em vừa nhặt về." Tiêu Chiến nói, "Bọn em ít ở nhà, không nuôi được, nên mang sang đây nhờ anh hai nuôi hộ."

Tiêu Tuân cười như không cười mà nhìn anh, "Bọn em?"

Quả nhiên là rất giống, không chỉ có mạch não khác người thường mà cũng tìm rất đúng trọng điểm. Tiêu Chiến than trong đầu xong, thành thật giải thích: "Chính là em với Vương Nhất Bác."

"Quan hệ của hai đứa đã đến mức 'bọn em' rồi à?"

Trên đỉnh đầu Tiêu Chiến chậm rãi hiện lên ba dấu chấm hỏi, nghi hoặc nói: "Quan hệ 'bọn em' là cái quan hệ gì?"

Tiêu Tuân không định chơi đùa với anh nữa, bảo anh ngồi xuống rồi nói: "Là ai thúc đẩy chuyện hai đứa kết hôn?"

"Là em đến tìm người đại diện trước, vừa lúc cậu ấy cũng có nhu cầu thì ghép team luôn."

"Tình hình nhà cậu ta em có biết gì không?"


Tiêu Chiến đặt mèo con lên thảm, để nó tự lăn lộn, ngẩng đầu hỏi: "Em cần phải biết sao?"

Tiêu Tuân cũng không thấy bất ngờ, thở dài, "Việc làm ăn của bố cậu ta thất bại, nợ người đầu tư rất nhiều tiền, thế nên cậu ta mới debut."

"Nghe người đại diện nói qua rồi, nhưng mà..."

"Rất nhiều tiền mà anh nói ấy, con số cụ thể là sáu trăm triệu." Tiêu Tuân lạnh giọng đọc lại tài liệu mới chỉ nhìn thoáng qua, "Cậu ta debut 3 năm, đã trả một phần, nhưng giờ vẫn còn nợ gần năm trăm triệu. Cả giới giải trí bao nhiêu người như thế mà cậu ta không tìm, chỉ tìm em? Người đại diện kia tên là Đàm Phong Thu, biết được bối cảnh của em đúng không?"
1

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng có vẻ hiểu ra, "Anh lo là cậu ấy bắt em trả nợ giúp ấy à?"

"Anh không nên lo sao? Các em có quan hệ hôn nhân hợp pháp, một khi cậu ta mất đi khả năng trả nợ, chủ nợ sẽ đến tìm em."

Tiêu Chiến cười lắc đầu, nói: "Không đâu anh hai, trước lúc đăng kí kết hôn bọn em đã kí hợp đồng rồi, bên trong cũng nói rõ mấy vấn đề sở hữu tài sản các thứ rồi."

"Thằng em ngốc này," Tiêu Tuân hận rèn sắt không thành thép, "Cái em phải làm là công chứng tài sản trước khi kết hôn chứ không phải kí mấy thứ hợp đồng không xác định không có hiệu lực pháp luật như thế."

Tiêu Chiến nghiêng đầu suy nghĩ một lát, vẫn nói: "Em cảm thấy cậu ấy sẽ không làm thế."

Tiêu Tuân: "..."

"Anh gặp cậu ấy thì sẽ tin lời em nói thôi," Tiêu Chiến cực kỳ chắc chắn, "Cậu ấy là một người vừa đơn giản vừa lương thiện, sẽ không vì tiền mà chen vào lỗ hổng ấy đâu."

Tiêu Tuân quyết định từ bỏ, anh cảm thấy rất khó hiểu, một người có các mối quan hệ xã hội đơn giản đến mức còn chưa bao giờ yêu đương như Tiêu Chiến, lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình có thể nhìn rõ bản chất của một người xa lạ chỉ vừa mới gặp mặt ba ngày? Nhưng anh không thể tiếp tục cuộc đối thoại lệch sóng này nữa, đối với chuyện về Vương Nhất Bác và bố cậu, anh sẽ tự tìm người đi xem, bảo đảm bọn họ sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của Tiêu Chiến và nhà họ Tiêu, chỉ là những việc này thì Tiêu Chiến không cần biết.
7

Anh nhìn con quái vật nhỏ đang lăn lộn điên cuồng trên thảm lông dê, đổi đề tài: "Em mang đến cho anh làm gì? Trông anh giống kiểu có thời gian nuôi mèo không?"

"Ít nhất thì cô giúp việc có thể cho nó ăn cơm, nó ở chỗ bọn em thì chỉ có chết đói thôi."

Lại là "bọn em"... Tiêu Tuân âm thầm cười, nghĩ đến lúc có thời gian nhất định phải tự mình diện kiến vị minh tinh lưu lượng "vừa đơn giản vừa lương thiện" kia.

"Bao giờ thì em vào đoàn phim?"

Tiêu Chiến nói: "Nhanh thôi, chắc là tuần sau."

"Bây giờ đã có trợ lí đi cùng chưa?"

"Người trước từ chức rồi, người đại diện đang tìm cho em."


"Đừng tìm nữa." Tiêu Tuân nhanh chóng quyết định nói: "Để Viên Phỉ đi theo em đi, phải đi tìm mấy người ngoài thì không bằng dùng người mình."

"Người mình?" Cuối cùng Tiêu Chiến cũng nắm được trọng điểm, "Trong lòng anh hai, thư kí Viên là người mình ấy à?"

Tiêu Tuân mặt không đổi sắc, "Làm thư kí cho ba với anh 5 năm, còn không coi là người mình sao?"

"Thế sao anh hai lại nỡ nhường cho em vậy?"

Tiêu Tuân lạnh lùng trừng anh: "Lấy đâu ra mà lắm lời thế?"

"Trêu vài câu thôi đã lấy cái điệu bộ tổng tài đấy ra, lúc nào anh hai cũng thế." Tiêu Chiến oán giận, trong lòng nghĩ, cái này thì hoàn toàn không giống Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chẳng lẽ lại không đáng yêu hơn ổng nhiều sao?

"Vốn định đi ăn trưa với anh nhưng mà giờ em quyết định thôi nhé." Tiêu Chiến tức giận nói, "Cả thế giới chỉ có mỗi thư kí Viên chịu được cái tính tình của anh thôi."

Tiêu Tuân cũng chẳng giữ anh, buông nhẹ một câu, "Anh cũng không ăn ở nhà đâu, phải đến công ty bây giờ." Lại hỏi, "Mèo của em có tên không?"

Mèo con nhảy nhót một lúc đã mệt, tự giác bò lại vào hộp giày, híp mắt, dường như lại sắp ngủ.

Thế nên Tiêu Chiến nói: "Gọi là Tiểu Trư đi."

(Người ta lại mèo hẳn hoi mắc gì gọi là lợn zậy ba =))))
6

Cách lần trước đến đọc kịch bản đã hai tuần, Tiêu Chiến lại đã có không ít hiểu biết mới về nhân vật, đương nhiên, trong đó cũng không ít phần là nhờ đối tượng kết hôn chỉ điểm. Sau khi anh nói qua với đạo diễn, quả nhiên đã nhận được lời khen của đối phương, khen ngợi nửa tháng này anh quả thực dụng tâm nghiền ngẫm nhân vật.

Nhưng lần này đọc kịch bản vẫn có chút tiếc nuối, người có nhiều cảnh diễn phối hợp với anh nhất, diễn viên Hạ Thương Vũ đóng nhân vật bạn trai cũ lại có chuyện không thể đến được, Tiêu Chiến lại mất đi cơ hội quý giá được đối diễn với cộng sự mới.
1

Đến tối, anh nhận được tin nhắn mà Vương Nhất Bác gửi, chỉ có ba chữ -- [đã về nhà]

Tiêu Chiến chưa kịp trả lời, cơm tối cũng chỉ vội vàng cùng ăn cơm hộp với mọi người, sau đó lại tiếp tục phân tích kịch bản với đạo diễn. Sau khi tất cả kết kịch, đã là 10 giờ đêm.

Sau khi lên xe anh mới trả lời tin nhắn của Vương Nhất Bác: [phía bên anh vừa xong, bây giờ mới về. Anh sẽ đi nhẹ thôi, không quấy rầy em nghỉ ngơi đâu]

Cậu thanh niên dường như lập tức gọi điện thoại đến, hỏi anh: "Anh đã ăn cơm chưa?"

"Ăn với đoàn rồi. Em thì sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Hôm nay có thuận lợi không?"

"Ừ, cảm thấy rất có ý nghĩa, có thời gian thì em cũng muốn tham gia nhiều hoạt động tương tự hơn."

Tiêu Chiến cười nói: "Anh cũng rất có hứng thú, lần sau Vương lão sư có thể tiến cử anh với ban tổ chức rồi đưa anh đi cùng được không?"

Anh đợi một lát mới nghe thấy tiếng cậu thanh niên trả lời: "Hôm nay có mấy vị lão sư đã hỏi đến anh, bọn họ cũng bảo lần sau em đưa anh đến cùng nữa."

Có lẽ là máy sưởi trong xe ấm quá, Tiêu Chiến cảm thấy lỗ tai hơi nóng. Đương nhiên anh biết, cái "đưa" mà mình nói, cùng với cái "đưa" mà Vương Nhất Bác thuật lại trong lời mấy vị lão sư nói là hai ý khác nhau. Anh với Vương Nhất Bác còn đang nỗ lực trở thành bạn bè, mà trong mắt những người không rõ chân tướng, bọn họ đã gắn bó vô cùng, thân mật đến mức nhịn không được phải tuyên bố chủ quyền tân hôn phu phu với cả thế giới.

Anh thấp giọng nói: "Vậy lần sau có cơ hội thì cùng đi nhé."

"Được." Ngữ điệu của Vương Nhất Bác bình thường, rõ ràng là không nghĩ ngợi nhiều như anh, hỏi lại: "Cuối tuần này phải xuất phát đến Quý Châu quay show tống nghệ, lão Đàm có nói với anh chưa?"


Nói đến cái này thì Tiêu Chiến lại hơi khó xử, "Anh nhất định phải đi à?"

"Anh không muốn đi à?"

"Người thầy đầu tiên dạy anh diễn nói, diễn viên lúc nào cũng nên chú ý khoảng cách giữa mình với khán giả, không nên xuất hiện trước mắt khán giả quá nhiều ở ngoài nhân vật, đặc biệt không nên tham gia mấy cái show. Anh cảm thấy... đợi đã, có cuộc điện thoại mới," Tiêu Chiến nhìn vào màn hình, "Là anh Phong."

Vương Nhất Bác nói: "Anh nghe trước đi."

Đúng là nói cái gì thì cái đó đến, Đàm Phong Thu cũng đang muốn thương lượng chuyện show tống nghệ với anh, thuận tiện kéo cả Vương Nhất Bác vào video call nói chuyện.

"Ngại quá." Tiêu Chiến nói, "Em ở trong xe, hơi tối."

"Không sao, tối nữa cũng không che được sự đẹp trai của cậu, cho dù tối mù thì tôi vẫn nhìn thấy hàm răng trắng của cậu."
2

Tiêu Chiến ha ha hai tiếng, "Anh Phong lại đùa rồi."

Lúc này Đàm Phong Thu mới hỏi: "Lần trước anh nói đến chuyện đi show tống nghệ với cậu, cậu bảo là cần phải suy nghĩ, nghĩ xong chưa?"

Tiêu Chiến tuy là do dự, nhưng vẫn nói thật như cũ, "Em vẫn không muốn đi lắm."

"Chiến Chiến, thật ra thỉnh thoảng lên show tống nghệ một lần cũng không ảnh hưởng đến việc bồi đắp nhân vật của cậu đâu, ngược lại có thể khiến cho nhiều khán giả biết đến cậu hơn. Các cậu kết hôn đột ngột quá, fan cũng cần có thời gian chấp nhận, đi show tống nghệ đã là cách tốt nhất rồi. Hơn nữa hôm nay anh vừa nghe nói, cộng sự trong phim mới của cậu, Hạ Thương Vũ cũng sẽ tham gia mùa mới, đến lúc đó cậu còn có thể đối diễn với cậu ấy, một công đôi việc luôn!"

Tiêu Chiến vốn không có mấy hứng thú, nghe thấy câu cuối cùng, thoáng cái có tinh thần hẳn, "Thật á?" Anh lập tức ngồi thẳng lên, "Hạ lão sư cũng tham gia à?"

"Đúng vậy, hôm nay tổ tiết mục đã gửi danh sách khách mời thường xuyên đến cho anh rồi, trong đó có cậu ấy."

Mất cái này thì được cái khác, mất công này được công kia, đọc kịch bản không gặp được thì để đến lúc đi show đối diễn cũng được. Tiêu Chiến lập tức đổi ý, nói: "Thế em cũng đi."
2

"Tuyệt vời!" Đàm Phong Thu vui vẻ hỏi: "Sao Nhất Bác không nói gì thế? Cậu có vấn đề gì không?"

Vương Nhất Bác không biết rời khỏi màn hình từ khi nào, chỉ nghe thấy giọng không thấy người, "Em không thành vấn đề."
5

"Ngày mai anh sẽ đưa hợp đồng đến cho các cậu kí ha!" Đàm Phong Thu vẫy tay trong video, "Vậy anh không quấy rầy các cậu nghỉ ngơi nữa, ngủ..."

Chữ "ngon" còn chưa nói xong, video của Vương Nhất Bác đã tối om, trên màn hình hiện ra chữ "người dùng đã rời đi".
2

"Tiểu tử thối này chạy nhanh thế nhỉ, nhất định lại đang chơi game rồi," Đàm Phong Thu giận nói, "Chúc Chiến Chiến ngủ ngon nhé."

Tiêu Chiến cười vẫy tay, "Anh Phong ngủ ngon."

__________

Sao cứ thấy cái mùi chua chua phảng phất đâu đây nhỉ =))))))))))
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận