Mai Mắn Ba Đời

BGM: "I'm So Sorry" - Hearts & Colors

6. Heo Điềm Điềm
1

Hai mùa trước của "Muốn đi vòng quanh thế giới" thuộc show tống nghệ về du lịch ngắm cảnh nhịp điệu chậm rãi. Công ty chế tác nhiều tiền nhiều của, sắp xếp cho các vị khách mời thuộc nhiều lĩnh vực đến những thành phố nhỏ ở Châu Âu và các đảo nhỏ Thái Bình Dương để trải nghiệm cuộc sống địa phương, ý muốn dựa vào sự kết hợp của cảnh đẹp và mỹ nhân để thu hút người xem nhiều lứa tuổi, trong dàn khách mời không thiếu minh tinh lưu lượng, tiếc là sau khi phát sóng lại không đạt được hiệu quả như ý.

Mùa thứ ba đã đổi người chế tác mới, điều chỉnh chương trình thành kiểu du lịch cạnh tranh, tiền đầu tư cũng thu hẹp đáng kể. Trạm thứ nhất là ở vùng núi Quý Châu, mấy tập sau cũng đều ở trong nước, chỉ có tập cuối cùng là ở đảo Saipan.

Nhưng mùa ba còn chưa phát sóng đã có độ chú ý cao nhất từ trước đến giờ. Từ sau khi công bố khách mời chính thức, những người từng tham dự vào đề tài "đỉnh lưu kết hôn với ảnh đế" liền đặt ngay báo thức chờ xem, rất nhiều người muốn xem xem hai người không hề báo trước đã kết hôn này đang làm gì, mà đám fan cp Bác Quân Nhân Tiêu thì đã há mồm chờ sẵn chính chủ nhồi cơm chó.
4

Trừ hai người họ ra, tổ tiết mục còn mời diễn viên Hạ Thương Vũ và Điền Thuận, cùng với nữ idol Phó Thục Trinh. Vẫn là kiểu ba nam hai nữ như trước, trong đó Vương Nhất Bác và Phó Thục Trinh vì hợp tác sân khấu nhiều lần nên cũng từng bị đồn đại linh tinh ghép cp.

Một ngày trước khi quay, Vương Nhất Bác đang quay quảng cáo ở Thượng Hải, thế nên cậu không thể cùng xuất phát với Tiêu Chiến. Hơn 8h tối cậu mới kịp đến Quý Châu, trên đường đi đến khách sạn, nhận được điện thoại của Đàm Phong Thu.

"Ai chà," người đại diện cảm thán nói: "Cái tổ tiết mục này giờ nghèo thật, thế mà chỉ đặt cho hai người có một phòng thôi."

Vương Nhất Bác không nói gì, Đàm Phong Thu hỏi: "Có cần Tiểu Mã đặt một phòng khác cho cậu không?"

"Anh hỏi Tiêu Chiến chưa?" Vương Nhất Bác nói, "Anh ấy đã đến rồi chứ?"

"Chiến Chiến cũng vừa đến không lâu. Cậu ấy nói mình ngủ không yên lắm, để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu, vẫn nên đặt một căn phòng khác thì hơn. Nhưng mà," Đàm Phong Thu nhấn mạnh, "Cậu ấy nói để cho em quyết định."

Quả nhiên, người có thể diện cho dù từ chối cũng phải nghĩ đến lý do thể diện, Vương Nhất Bác nói, "Thế thì đặt một phòng nữa đi."

"Cậu xem cậu đi, thế là không được rồi, người ta nói thế là khách khí, cậu lại cũng nghe theo luôn à." Đàm Phong Thu chỉ bảo cậu, "Bây giờ các cậu có quan hệ hôn nhân rồi, nếu bị tư sinh phát hiện ra ở riêng hai phòng, truyền đi thì thành cái giống gì? Vốn dĩ đã có rất nhiều người âm thầm nói rằng công ty đang giúp cậu cọ nhiệt rồi."

"Sao em lại không thấy anh ấy khách khí nhỉ? Anh ấy chỉ là không muốn ở chung với em nên mới lấy cớ như thế thôi, người ta đã cho em cái thang để xuống rồi, em không xuống chả lẽ cứ đứng đấy ăn vạ?"

"Vương Nhất Bác anh phục cái mạch não của cậu thật đấy!" Đàm Phong Thu không nhịn được nữa, chất vấn nói: "Vì sao Tiêu Chiến lại kết hôn với cậu? Là để trải nghiệm tình yêu và hôn nhân, trải nghiệm hiểu không? Không ở cùng nhau thì trải nghiệm thế nào được? Người ta rõ ràng muốn ở chung với cậu nhiều một chút, lại lo cậu khó xử nên mới nói thế! Cậu ấy chưa bao giờ tham gia show tống nghệ, để đi cùng cậu nên mới đến đấy còn gì?"

Vương Nhất Bác nghe câu trước còn thấy có lý, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì đảo lộn hết cả logic phía trước luôn, cậu thấy buồn cười mà nói: "Vì sao Tiêu Chiến lại tham gia cái show này, anh biết rõ mà, hôm đó video call có cả em, không liên quan gì đến em hết, anh đừng có phải trết vàng lên mặt em được không?"
2

"Cái đó, cái đó là điều kiện thúc đẩy thôi, điều kiện tiên quyết vẫn là cậu chứ."

"Em sẽ bảo Tiểu Mã đặt một phòng nữa. Ngắt đây."

Không đợi bên kia đáp lại, Vương Nhất Bác đã ngắt điện thoại.


Sau đó quay sang dặn Tiểu Mã, kết quả bạn học Tiểu Mã mang cái biểu cảm táo bón mở màn hình điện thoại ra, trên cửa sổ nói chuyện với Đàm Phong Thu có lời cảnh cáo mà đối phương vừa gửi đến: [Không được đặt phòng riêng cho Vương Nhất Bác, công ty không trả tiền đâu!!!]

Vương Nhất Bác chán nản, "Tôi tự trả!"

Điện thoại Tiểu Mã lại rung lên, tin nhắn của Đàm Phong Thu lại tiếp tục: [Cậu ta mà dám tự trả thì sau này ra ngoài cần thuê chỗ ở cho cậu ta trả hết!]
6

Vương Nhất Bác: ...

Có phải tên khốn này lắp camera mini trong xe không vậy?!

Giận thì giận, nhưng với tính chất công việc của cậu thì việc ra ngoài ở khách sạn là chuyện thường ngày, tiền phòng cũng là một khoản chi rất lớn, mà cái Vương Nhất Bác thiếu nhất chính là tiền rồi. Đại trượng phu co được giãn được, cậu quyết định không giằng co với tiền nữa.

Dù gì thì ngày mai cũng đến điểm địa quay rồi, ở chung một đêm không có gì ghê gớm cả.

Lấy một tấm thẻ mở cửa ở sảnh trước xong, trong lòng Vương Nhất Bác không hề gợn sóng, trên mặt cũng thế.

Tiêu Chiến mặc áo ngủ, tóc còn chưa lau khô, đang ngồi trên bàn viết cái gì đó. Thấy cậu đi vào, liền nghiêng đầu vẫy tay với cậu, "Hello!"

Vương Nhất Bác gật đầu định chào hỏi qua, kéo vali hành lí vào đặt ở cạnh tường, cởi áo khoác lông vũ treo vào tủ đồ, nghe thấy Tiêu Chiến hỏi: "Quay quảng cáo xong chưa?"

"Rồi."

"Có bản quay lại cho anh xem không?"

"Em không giữ."

Tiêu Chiến có vẻ hơi mất mát, "Thế anh xem ở đâu bây giờ?"

Như thể không được xem trước quảng cáo đối với anh là một việc vô cùng tiếc nuối ấy.

"Tiểu Mã có. Ngày mai em lấy cho anh xem."

Tiêu Chiến cong mi mắt nói được.

Anh chỉ khách khí một chút thôi mà, Vương Nhất Bác tự nói với mình, đến mai là anh sẽ quên luôn chuyện này thôi.

Cậu rửa sạch tay, làm bộ như không có việc gì mà đi đến, phát hiện ra Tiêu Chiến không phải đang viết, mà là đang vẽ, trên bàn có bút chì và bút nước, trên giấy đã có một con thỏ với một con cáo.

"Anh đang vẽ cái gì thế?"


"Là tổ tiết mục nhờ anh, bảo anh thiết kế biểu tượng hoạt hình cho các vị khách mời, lúc phát sóng sẽ dùng để tuyên truyền." Tiêu Chiến chỉ cho cậu xem, "Con thỏ là anh, con cáo là Điền Thuần, em ấy nói fan thích gọi em ấy như thế."

Vương Nhất Bác biết đó là vì Điền Thuận nổi tiếng sau khi diễn vai hồ yêu.

"Em thích biểu tượng hoạt hình gì nào?" Tiêu Chiến hỏi.

"Sư tử đi." Vương Nhất Bác nói, "Em là cung Sư Tử."

"Trùng hợp thế," Tiêu Chiến cười nói, "Hạ lão sư cũng là cung Sư Tử."

Trùng hợp chỗ nào? Cậu không muốn phản đối, thế nên nói phụ theo: "Trùng hợp thật. Em đi tắm đây."

Đợi cậu tắm xong đi ra, Tiêu Chiến cũng đã vẽ xong, xung quanh con thỏ với con cáo, có thêm sư tử, heo nhỏ và một tiên nữ cầm đũa phép tung cánh.

Con sư tử kia biểu cảm lạnh lùng, bờm lông rậm, rất giống cậu, khiến người ta thích thú, Vương Nhất Bác rất vừa lòng, chỉ vào nó nói: "Cũng rất giống em đấy."

Tiêu Chiến nhịn cười, "Đấy không phải em," Sau đó đẩy ngón tay về phía heo con bên cạnh con thỏ, "Cái này mới đúng."
7

Trên đỉnh đầu Vương Nhất Bác như có sấm sét, "Em là heo?"
4

Tiêu Chiến cười ha hả, "Không giống sao?"

"Thế sư tử là ai?"

"Là Hạ lão sư."

Vương Nhất Bác không phục lắm, "Vì sao em không được làm sư tử?"

Tiêu Chiến nói: "Tốt nhất không nên lặp biểu tượng, nếu không người xem sẽ nhầm mất."

"Thế nên anh không hỏi ý của em đã tự nhường sư tử của em cho anh ta?"
2

"Anh không phải..." Tiêu Chiến nhìn sắc mặt cậu, dần dần thu hồi nụ cười, "Em giận à?"
1

"Không." Ai lại giận vì một con heo chứ? "Em không sao cả." Cậu quay đi dọn đồ ngày mai phải mang theo, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, dù gì thì cậu cũng là heo, heo tốt nhất là không biết nói. (=)))))))))))) )

14

Tiêu Chiến đi đến bên cạnh cậu, dịu giọng ôn hoà nói: "Cái này không có ý gì xấu mà, em đừng giận."

"Em không giận."

"Anh cảm thấy biểu cảm ngốc manh của người nào đó hơi giống heo con. Heo con đáng yêu lắm mà, em đã bao giờ nhìn thấy bé heo mới sinh chưa? Hồng hồng bé xíu, xinh lắm!"

Thật ra từ lúc Tiêu Chiến đi đến bên cạnh mình, Vương Nhất Bác đã không còn giận nữa rồi, nhưng nếu vừa rồi không nhận là mình giận, thì bây giờ đương nhiên cũng không thể bày ra bộ dạng nguôi giận được, chỉ có thể giữ nguyên biểu cảm, "Ò" một tiếng.

Tiêu Chiến vẫn có ý đồ sửa chữa quan hệ như trước, "Nếu em không thích thì lấy sư tử cho em, đến lúc anh đưa tranh thì sẽ bảo heo con là Hạ lão sư, được không?"

"Không được." Vương Nhất Bác lập tức nói, "Lúc anh vẽ sư tử cũng không nghĩ đến em, em không thèm đâu."
1

Nói xong lại cảm thấy cái gì đó kì lạ, chỉ có thể nói tiếp: "Vật tham chiếu không phải em thì em không cần."

Tiêu Chiến không tưởng tượng nổi mà nhìn cậu, "Bạn nhỏ này, em ăn cái gì để lớn thế?"

"Em thích con heo kia."

"Cho em heo thì em lại không vui."

"Em không hề không vui."

"Thế em xụ mặt thế làm gì?" Tiêu Chiến nghiêng đầu đùa giỡn cậu, "Cười cái xem nào."

Phảng phất có mùi thơm, một sợi nhàn nhạt, là sữa tắm hay dầu gội nhỉ? Vương Nhất Bác cũng không biết, cậu chỉ biết là mình chưa làm gì cả, là Tiêu Chiến vượt rào.

Nhưng Tiêu Chiến cũng không làm gì sai, anh xuất hiện ở bên cạnh cậu vốn là để trải nghiệm yêu đương, trải nghiệm hôn nhân mà.

Nghĩa của việc trải nghiệm là, thông qua thực tế để nhận biết, sau khi lĩnh hội được kinh nghiệm thì tất cả sẽ kết thúc.

Cậu quay đầu cười một cái.

Tiêu Chiến nhíu mày, "Giả quá."

"Chỉ có thể cười thế này thôi, tin hay không thì tuỳ."

"Được rồi đấy," Tiêu Chiến khoanh tay, nửa đùa nói: "Hai này nay anh đã xem rất nhiều đoạn cut cảnh diễn của Vương lão sư rồi, em biết diễn cảnh tình cảm thật đấy, cười với mấy nữ chính đều siêu ngọt. Em có một biệt danh là "Vương Điềm Điềm" đúng không? Anh muốn gặp Vương Điềm Điềm."

Vương Nhất Bác cạn lời, sao mấy cái cô này cứ thích đặt biệt danh không hiểu nổi cho cậu thế nhỉ?

"Không có Vương Điềm Điềm, chỉ có Vương Nhất Bác thôi."

"Được thôi, là anh không xứng." Tiêu Chiến thở dài quay lại bàn, vừa vẽ nốt tranh vừa lẩm bẩm nói: "Phải đặt cho mỗi người một cái tên thật đáng yêu, heo con tên là gì bây giờ nhỉ? Tên là Điềm Điềm luôn đi. Vẽ má hồng rõ một chút, trên tai đeo nơ com bướm, rồi thêm một cái quần lót nhỏ, Điềm Điềm không được lưu manh đâu."
2


Vương Nhất Bác cong lưng ở đó dọn đồ, khoé miệng dần dần nâng lên, mãi đến khi không kìm nén được cười thành tiếng. Cậu vẫn không hiểu vì sao lại là heo, nhưng mà dường như heo cũng không tồi.

Tiêu Chiến mang bé Heo Điềm Điềm đã vẽ xong đến cho cậu xem, "Chào em, Vương Điềm Điềm."

Vương Nhất Bác khó khăn lắm mới dừng cười được, "Bỏ cái quần lót đi." Cậu nói, "Anh làm thế là giấu đầu hở đuôi, vẽ ra ngược lại làm người ta hiểu nhầm."

"Cái gì cơ?" Tiêu Chiến một bộ vô cùng kinh ngạc, "Vương Điềm Điềm muốn chạy khoả thân à?"

Cậu đi đến muốn giành bức tranh, Tiêu Chiến ôm chặt không không cho, lúc đùa giỡn bị cậu kẹp vào giữa khoảng cách nhỏ hẹp giữa bàn với ghế, mà dường như cậu chỉ cần cúi đầu thấp xuống chút nữa, là có thể hôn lên mắt Tiêu Chiến, đôi mắt mang theo vẻ giảo hoạt và ý cười ấy, giống như thiên trì trên đỉnh núi Trường Bạch, trầm tĩnh và trong sáng.

Đến gần như thế, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt hồ.

Cái tay đỡ sau lưng ghế Tiêu Chiến của cậu nắm chặt lại, sau đó chậm rãi lui về phía sau, mãi đến khi hoàn toàn từ bỏ lãnh địa mới vừa vẽ ra.

"Không xoá cũng được, đổi thành hình chữ nhật đi." Vương Nhất Bác dường như không sao cả, "Em không mặc quần tam giác."
3

Tiêu Chiến cười đến đỏ cả mặt, nhanh chóng sửa cho cậu xem, "Để cho công bằng, anh cũng vẽ thêm cho mình một cái quần chữ nhật này."

Hơn nữa con thỏ cũng có má hồng và nơ bướm, vừa nhìn đã biết là một đôi với heo con. Tuy là sư tử hung mãnh cool ngầu nhưng mà lại không có mấy thứ này, chỉ có bờm lông xù và mắt chữ bát, nhìn qua không được thông minh cho lắm, không đáng yêu tí nào cả.
6

Vương Nhất Bác vừa lòng, không chỉ vừa lòng mà cả thể xác lần tinh thần đều sảng khoái.
1

"Anh muốn ngủ bên nào?" Cậu hỏi.

"Đều được." Tiêu Chiến vẫn cứ ở đó nghiên cứu bức tranh, "Em nói xem có nên thêm cái quần lót cho sư tử nữa không?"

"Không cần, sư tử không mặc quần lót."
2

"Thế tết cho nó một túm lông nhé."

"Không cần, sư tử không tết lông."

"Không thêm cái gì sao? Cứ cảm thấy hơn đơn giản quá."

"Đơn giản mới ngầu."

"Nói cũng phải."

__________

Tác giả: Người đại diện không phải cố ý muốn tác hợp hai người họ đâu, chủ yếu là sợ hai người ở tách nhau sẽ làm lộ chuyện kết hôn thôi. Nhưng mà cũng là chó ngáp phải ruồi ha ha ha...
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận