Mai Mắn Ba Đời

3. Lam kỵ sĩ

Sáng hôm sau, một đoạn video đột nhiên được lan truyền trong phạm vi nhỏ trên weibo.

Blogger là người quen với lượng follow 2 chữ số, cô ta viết: [ Sáng sớm đến Cục dân chính nhận giấy đỏ với Tống tiên sinh, hoàn toàn không thấy xếp hàng, đang lúc chúng tôi cảm thấy có phải gần đây người ta không muốn kết hôn nữa không, thì đột nhiên gặp được một người ngoài ý muốn, mọi người nhìn giúp tôi xem, sao tôi lại thấy cậu ấy rất giống ___ thế nhỉ? ]

Trong video là một người con trai, mặc áo len và quần thể thao, đội mũ ngư dân và khẩu trang đen, bước rất vội qua màn hình.

Trong phần bình luận đã nhắc đến rất nhiều người, phần lớn đều là người qua đường đến ăn dưa, xem là nhà ai sập phòng. Lượt chuyển phát càng ngày càng nhiều, bình luận "Cái hầu kết này nhìn phát biết ngay là Vương Nhất Bác" bị đẩy lên trên đầu, rất nhiều fan của Vương Nhất Bác nghe tin tìm tới, nói sự thật rồi đạo lí chứng cứ, đầy sức thuyết phục mà bảo rằng ca ca nhà mình một là không có thời gian hai là không có đối tượng, không thể nào kết hôn được. Người qua đường tuy khinh thường nhìn fan đang làm rõ, nhưng cũng không nghĩ là đỉnh lưu mới có 22 tuổi sẽ ngốc đến mức tự đào mồ chôn mình. Ngay lúc mọi người đang cảm thấy đây chỉ là một câu chuyện giải trí trong giờ làm việc sáng thôi, thì Vương Nhất Bác đã đăng giấy đăng kí kết hôn lên, cậu không hề tag bất cứ ai, chỉ thêm một trái tim màu đỏ, sau đó thêm một dấu chấm.
5

Thời gian đăng là 10 giờ 5 phút, mãi đến 10 giờ 20, weibo cũng vẫn còn đang rơi vào trạng thái tê liệt.

(cưới cũng cưới rồi nên đổi xưng hô từ đây luôn nha mọi người ^^)

Quá trình đăng kí kết hôn rất đơn giản, chụp ảnh, kí tên, tuyên thệ, mười lăm phút là xong. Cục dân chính còn tặng kèm một bộ cốc đôi, bên trên in một con thỏ màu hồng và một con sư tử màu cam.
7

Xấu quá, Vương Nhất Bác ghét bỏ mà đưa cho Tiêu Chiến, "Cho anh."

"Sao lại là sư tử với thỏ nhỉ?" Tiêu Chiến lẩm bẩm, "Hơn nữa sao con sư tử này... vẽ cứ giống giống heo."
16

Dựa theo hợp đồng, sau khi kết hôn bọn họ phải ở cùng nhau để tiện giúp Tiêu Chiến nhập vai. Vương Nhất Bác không muốn đổi chỗ ở lắm, vì thế chỉ có thể để Tiêu Chiến chuyển đến nhà cậu, cũng may là Tiêu Chiến không để tâm lắm.

Buổi tối hôm trước, Vương Nhất Bác đã lục soát một lượt kỹ càng lý lịch của đối tượng kết hôn, biết được sinh nhật, nhóm máu, quê quán, còn xem cái bộ phim điện ảnh giúp Tiêu Chiến giành được ảnh đế kia. Mới đầu nghe Đàm Phong Thu nói Tiêu Chiến là ảnh đế mới, cậu còn cảm thấy đối phương không nghiêm túc, làm gì có ảnh đế nào mà lại không biết diễn cảnh tình cảm? Nhưng xem xong bộ phim điện ảnh đó, Vương Nhất Bác đã hiểu nguyên nhân rồi, Tiêu Chiến đoạt giải là vì thật ra nhân vật rất khó diễn, ít lời thoại, còn có rất nhiều cảnh diễn nội tâm và độc diễn, hơn nữa một người phải phân làm ba, trong hoàn cảnh không có người đối diễn cũng không có lời thoại hỗ trợ lại thể hiện rõ ra được ba loại tính cách khác nhau là rất khó, nhưng Tiêu Chiến diễn rất khá.

Tiêu Chiến ở trong phim, nham hiểm, xảo trá, hung ác, nhưng người giờ phút này ngồi bên cạnh cậu, cười nhạt mà nghiên cứu con sư tử ngốc nghếch trên cái ly sứ này, dường như không hề giống thế.
1

"Anh nhận phim huyền nghi mà đúng không?" Cậu nhìn đối phương hỏi: "Vì sao lại có cảnh tình cảm?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của cậu, nghiêm túc giải thích: "Không phải là phim huyền nghi kiểu truyền thống đâu, còn có cốt truyện mà. Nhân vật của anh lúc trẻ từng có bạn trai, nhưng vì nguyên nhân gia đình mà hai người bị ép chia rẽ, anh bị bắt kết hôn với phụ nữ, ba năm sau khi kết hôn thì gặp được bạn trai cũ làm cảnh sát, rồi nối lại tình xưa thì bị vợ phát hiện, sau đó vợ bị giết, chứng cứ đều chỉ vào anh. Trong phim nói về chuyện bạn trai cũ giúp anh tìm kiếm hung thủ."

"Thế nên cuối cùng cũng tìm thấy à?" Vương Nhất Bác hỏi.


"Tìm thấy rồi."

"Thế rồi cuối cùng thì người yêu nhau cũng được về với nhau?"

"Không." Tiêu Chiến lắc đầu: "Cuối cùng không ở bên cạnh nhau."

"Hả?" Vương Nhất Bác cảm thấy rất tiếc nuối, "Vì sao chứ?"

"Nói cho em thì lộ hết rồi." Tiêu Chiến hỏi: "Em muốn biết thật à?"

"Thôi đừng nói vội. Không phải anh muốn em giúp anh cảm nhận nhân vật sao? Vậy em nhất định phải diễn phần vai bạn trai cũ rồi," Vương Nhất Bác tự tin mà nói: "Em có thể dựa vào vai bạn trai cũ để đoán được kết cục."

Tiêu Chiến cười đồng ý, "Bây giờ cái anh đang gặp khó khăn là ở đoạn ba năm sau gặp lại, có điều chỉnh thế nào đạo diễn cũng bảo cảm xúc của anh không đúng." Tiêu Chiến buồn rầu nắm tóc, như xin giúp đỡ mà hỏi: "Em có kinh nghiệm gì chia sẻ cho anh không?"

Vương Nhất Bác lại chỉ nghĩ đến việc khác, "Anh thật sự chưa từng yêu đương à?" Cậu lấy tập giấy đỏ ra vỗ vỗ, "Đã là quan hệ kết hôn rồi nhé, không được nói dối đâu."

"Quả thật là không, anh lúc trước... bận gây dựng sự nghiệp, sau đó lại thích diễn xuất, không có ý định yêu đương gì." Tiêu Chiến ngại ngùng nói, lộ ra biểu cảm "đương sự vô cùng hối hận", lại hỏi: "Em rất có kinh nghiệm à? Thế thì tốt quá rồi."

Vương Nhất Bác không biết vì sao lại hơi khó chịu, "Ai bảo là em rất có kinh nghiệm?"

"Hả? Chẳng lẽ em cũng..."

"Đương nhiên là em từng yêu rồi, nhưng cũng không... có nhiều kinh nghiệm như anh tưởng đâu."

Tiêu Chiến yên tâm, "Em chỉ cần có người yêu cũ là được rồi."
2

Vương Nhất Bác: "..."

"Vì sao em lại chia tay? Bây giờ em có nhớ cô ấy không? Nếu đột nhiên gặp lại cô ấy, em sẽ thế nào?" Tiêu Chiến học theo cậu, lấy tập giấy đỏ ra vỗ vỗ, "Quan hệ kết hôn rồi nhé, em cũng không được nói dối."
3

Hay lắm! Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nghĩ, người này có độc!


"Cảm ơn Vương lão sư." Tiêu Chiến chắp tay trước ngực, cúi người tới gần, đáng thương mà nhìn cậu, "Anh thật sự cần được chỉ dẫn kinh nghiệm mà."

Ánh quang trong mắt Tiêu Chiến vì khoảng cách kéo lại mà trở nên rõ ràng hơn, Vương Nhất Bác từng đến núi Trường Bạch, đôi mắt ấy làm cậu nghĩ đến mảnh hồ bên dưới núi, sóng nước lấp loáng dưới ánh mặt trời, ấm áp mà yên tĩnh. Cậu nhanh chóng dời mắt, không vui vẻ lắm mà nói: "Muốn debut nên chia tay thôi, công ty không cho."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng "a" một tiếng, "Hoá ra là vì thế? Vậy em nhất định rất đau lòng..."

Đau lòng à? Có lẽ thế, nhưng cũng đã ba năm rồi, Vương Nhất Bác không nhớ ra được lúc trước mình đã đau lòng thế nào, chỉ nghe thấy Tiêu Chiến hỏi tiếp: "Sau này không gặp lại nữa à?"

"Cô ấy đổi số điện thoại, không liên hệ được, em cũng rất bận, dần dần quên đi thôi."

Tiêu Chiến nghiêng đầu qua nhìn biểu cảm của cậu, "Nếu có cơ hội gặp lại cô ấy thì em sẽ thế nào?"

Góc độ này làm cậu chú ý đến nốt ruồi bên dưới môi Tiêu Chiến, thật sự rất nhỏ, thế nên lúc trước cậu mới không nhận ra. Giống như hạt mè trên bánh mì, mảnh socola trên bánh kem, còn có vụn oreo trên que kem.
1

"Chào một câu thôi." Cậu nói.

"Có thế thôi à?"

"Không thì sao?"

"Nếu em vẫn rất yêu cô ấy thì sao?"

Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn, "Làm sao được, em còn chẳng biết cô ấy có nhớ ra em không, mà cho dù là trong lòng nổ mạnh thì ngoài mặt cũng vẫn phải giả bộ vân đạm phong khinh thôi."

Tiêu Chiến như suy tư gì mà ngồi lại, hạt mè, socola với oreo đều rời khỏi tầm mắt cậu.

Vương Nhất Bác vuốt cái mũi nhỏ giọng nói: "Đói quá."

Tiêu Chiến còn đang chìm trong trạng thái suy ngẫm, dường như hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, còn một phút nữa đến 10 giờ 5.

Cậu chụp giấy đăng kí kết hôn đăng lên weibo, không biết phải nói gì, dứt khoát chọn một cái emoji trái tim cho an toàn, có lẽ là cậu đói bụng thật, lại bỏ thêm một hạt mè nhỏ vào phía sau trái tim kia.

6

Điện thoại của Đàm Phong Thu và Nelson đã bị truyền thông gọi đến nổ. Lập trình viên của weibo đáng lẽ đang chuẩn bị ăn cơm lại phải vội vội vàng vàng đi sửa server hỏng. Fan của Vương Nhất Bác một bên thì khóc một bên thì điên cuồng tìm xem Tiêu Chiến là ai. 38 nhà siêu thoại CP đồng loạt sập, fan cp nhanh chóng di tản khỏi đống đổ nát, thân tàn chí kiên mà mở nhà mới "Bác Quân Nhất Tiêu" ra. Bởi vì lúc trước hai người hoàn toàn không có giao lưu gì, nên avatar siêu thoại chỉ có thể dùng tờ giấy đăng kí mà Vương Nhất Bác đăng lên.
11

Những việc này Vương Nhất Bác đều không biết gì cả, cậu đang ngồi trong phòng bếp nhà mình, quan sát Tiêu Chiến nấu cơm.

Nhà cậu ở là chung cư cao cấp công ty hỗ trợ thuê, có ba phòng ngủ, cậu dành căn phòng bên cạnh mình cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến kéo hai cái va li lớn của mình vào, cười nói: "Đợi lát nữa rồi dọn, không phải em nói đói rồi sao, đi nấu cơm đã."

Hoá ra là anh có nghe thấy... Vương Nhất Bác đột nhiên có chút ngại ngùng, nói: "Nhà em chẳng có gì cả, bình thường em đều ăn cơm hộp."

"Có thể đặt nguyên liệu nấu ăn trên mạng mà. Bình thường anh hay đặt trên Ele.me." Tiêu Chiến nói xong liền mở điện thoại, đột nhiên bừng tỉnh mà cười, "Hoá ra anh gặp em ở đây! Ban đầu anh Phong nhắc đến em, anh liền cảm thấy như đã nghe thấy tên em ở đâu rồi." Tiêu Chiến quơ điện thoại trước mặt cậu, vui vẻ nói: "Hoá ra em chính là kỵ sĩ Lam Nhất Bác trên Ele.me hả!"
4

Lam Nhất Bác: "..."

Đặt nguyên liệu xong, Tiêu Chiến ngồi khoanh chân trên sô pha, lại nói về nhân vật với cậu.

"Em nói rất hợp lí." Tiêu Chiến nói, "Anh nghĩ rồi, một người trưởng thành đã từng thoả hiệp với thế tục, nhất định là rất biết nhẫn nhịn, khi gặp lại người yêu sau ba năm, nhất định anh ta sẽ kích động, nhưng cũng không đến mức mất khống chế. Anh hiểu vì sao đạo diễn Lâm lại bảo anh diễn mất tự nhiên quá rồi, bởi vì ngoài mặt thì không đủ bình tĩnh mà trong lòng lại không đủ kịch liệt, anh không diễn ra được vẻ trong ngoài tương phản."

Vương Nhất Bác ngân ngẩn nghĩ, mình vừa nói gì à?

Cậu chỉ nhớ mỗi hạt mè nhỏ, socola với oreo thôi...
4

Tiêu Chiến vô cùng hiếu học, lại nói ra một tình huống với cậu: "Bởi vì một lý do khách quan nào đó mà em không thể không kết hôn với anh, nhưng người bạn gái cũ mà em vẫn còn yêu đã trở lại, cô ấy cũng còn yêu em, vậy thì lúc em đối diện với anh sẽ có cảm giác thế nào?"

Tiêu Chiến rúc vào một góc sô pha, trong lòng ôm một cái gối lớn, bởi vì ngồi khoanh chân nên lộ ra mắt cá chân tinh tế, Vương Nhất Bác đứng dậy mở máy sưởi, đồng thời hỏi: "Anh muốn hỏi nhân vật trong phim hay là hỏi hai chúng ta thật?"

"Đương nhiên là trong phim rồi, anh với cô vợ kia có nhiều cảnh diễn chung lắm, lúc trước cô ấy không biết anh thích đàn ông, đối xử với anh cũng tốt, nhưng anh đối với cô ấy thì chỉ là tình thân thôi." Tiêu Chiến giới thiệu xong, còn cười ha hả nói: "Hai chúng ta thì có gì mà nói?"
2

Đúng vậy, bọn họ thì có gì mà nói, cả hai đều biết là giả mà.

Vương Nhất Bác đẩy độ ấm điều hoà lên 25, không ngồi lại sô pha nữa, tay đút túi, dựa vào bàn ăn nói: "Em nhất định sẽ cảm thấy áy náy với anh, em sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi vì anh thật lòng đối tốt với em, em không chỉ không thể đáp lại, mà còn lừa anh."

"Cái này thì đương nhiên," Tiêu Chiến tỏ vẻ đồng ý, "Nhưng đạo diễn Lâm nói lúc nhân vật đối diện với vợ thì cảm xúc rất nặng nề, nếu anh chỉ diễn được áy náy, liệu có đơn giản quá không? Em cảm thấy còn có cảm xúc gì nữa?"

Vương Nhất Bác cúi đầu suy tư, một lát sau nói: "Em sẽ còn hận anh nữa."


"Hận anh?" Tiêu Chiến hỏi: "Vì sao? Rõ ràng là em rất có lỗi với anh mà."

"Bởi vì sự tồn tại của anh nên ba năm trước em không thể không buông tay người em yêu, ba năm sau lại cũng không thể nắm lấy tay người ấy. Đương nhiên đây không phải là lỗi của anh, chẳng qua hận ý cũng cần phải có nơi trào ra, khi em không tìm được người đáng hận, em chỉ có thể hận anh. Nhưng đồng thời, em cũng biết rằng hận anh là không đúng, em lại chỉ có thể hận chính mình, hận chính mình ba năm trước yếu đuối, ba năm sau lại vẫn không dám khiêu chiến thế gian như cũ." Vương Nhất Bác nói: "Đạo diễn nói có nhiều cảm xúc nặng nề, đó là áy náy, phẫn hận và tự ghét bỏ chính mình, đúng không?"
1

Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn vỗ tay, trong mắt đều là ánh sáng trong suốt ngời ngời, chứa sự vui vẻ hết sức đơn thuần, "Em quá tuyệt vời rồi Vương Nhất Bác! Em với đạo diễn nói giống hệt nhau! Sao em lại lợi hại thế?"
4

Cậu đã quen nghe mấy lời nịnh nọt rồi, vốn không nên bị lay động, nhưng không biết vì sao, cậu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tiêu Chiến, lỗ tai liền nóng lên.

"Thì cũng không uổng công diễn phim thần tượng." Vương Nhất Bác lẩm bẩm nói.

Anh trai shipper đến rất nhanh, Tiêu Chiến bảo anh ta để đồ ngoài cửa, nghe tiếng người đi xa rồi mới chỉ huy cậu, nói: "Mau lên, lam kỵ sĩ mau lấy đồ ăn vào đi!"
3

Vương Nhất Bác chầm chậm đi lấy, đến lúc quay lại thì Tiêu Chiến đã đeo tạp dề xong, dây lưng phác hoạ rõ ràng đường eo dưới áo len. Thật ra không phải đường eo, không phải áo len, không phải tạp dề, cũng không phải đôi mắt và nốt ruồi dưới môi, mấy thứ này lấy riêng ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu vì sao chúng lại hoàn hảo mà tụ lại, nằm cả trên người Tiêu Chiến, hiện ngay trước mắt mình.

Cậu cảm thấy mình nên tránh ra, nhưng não bộ và hai chân đều không nghe lời cậu.

"Vì sao anh lại biết nấu cơm? Lão Đàm nói anh là con nhà giàu mà."

Tiêu Chiến vừa thái thịt bò vừa nói: "Anh ra ngoài ở riêng từ sớm, trước lúc làm diễn viên cũng gây dựng sự nghiệp với bạn bè, cực kỳ bận rộn, chuyện vui vẻ nhất mỗi tuần chính là cuối tuần có thể nghiêm túc nấu cho mình một bữa cơm. Có người nói phòng bếp là nơi gần gũi nhất với khói lửa thế gian, anh rất đồng tình, việc nấu cơm làm anh cảm thấy mình đang sống một cách đến nơi đến chốn."

Thật là cổ hủ, Vương Nhất Bác nghĩ, đã rất nhiều năm cậu không đọc mấy quyển quà tặng cuộc sống ấy rồi.

"Xin nhờ lam kỵ sĩ lấy giúp anh một ít gừng với giấm nhé."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn làm theo.

"Tuy rằng kết hôn là giả, nhưng sống thì là thật." Tiêu Chiến cười nhận lấy, đôi mắt trắng đen rõ ràng rực rỡ dưới ánh mặt trời, "Sau này đành nhờ lam kỵ sĩ chỉ giáo nhiều hơn nhé!"

____________

Rồi thì giả cũng thành thật thôi =)))
5

Lam kỵ sĩ Lam Nhất Bác đây xin mời các cô =)))))))

1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận