Luật Của Tay Chơi

CODE 20 A PLAYER's MANNER

Vì đang trong kì nghỉ nên từ giờ cho đến hết tháng 3 tôi sẽ post khá thường xuyên, cỡ 2, 3 CODE 1 tuần nên mọi người nếu có rảnh rỗi hãy ghé qua nhé :)

"Tôi có nên gọi cho anh ta không?" tôi vần cái cốc giấy có ghi số điện thoại của anh chàng cashier tóc highlight, miệng cười không kiểm soát.

Bây giờ là ngày hôm sau, sau vụ ở La Vuelta hay còn gọi là sau quá trình thử nghiệm 'ngoại hình mới' theo như cách nói 'chuyên nghiệp' của Vũ Minh Quân. Và tôi thì đang ở nhà anh ta, ngồi duỗi dài chân trên cái ghế bọc da đắt tiền trong phòng khách, cố gắng không đi lại nhiều vì cái chân đang đau sưng lên. Tất cả là tại đôi giày cao gót chết bầm mà hoàng tử dỏm bắt tôi đi.

Tôi đã nói tới chuyện đây là nhà riêng của Vũ Minh Quân chưa?

Đúng rồi đấy, cái gia đình đại bựa nhà hoàng tử dỏm không chỉ có một địa chỉ thường trú mà có tới vài chỗ để chui ra chui vào liền. Và cái căn hộ bét xè lè nhè này chưa là gì với cái villa tư nhân của nhà anh ta ở tận trên Tuần Châu. Trong một cuộc nói chuyện mang tính trao đổi thông tin đầy 'khách quan', anh ta có nói một cách úp mở với tôi thế.

Ừ, và tôi luôn tự hỏi nhà anh ta thầu chỗ quái nào trên Tuần Châu để làm villa trong khi cái nơi đấy đã chật kín các thứ khách sạn nhà nghỉ đủ kiểu rồi. Hẳn là nhiều tiền phải biết luôn. Đứa con gái nào có khả năng 'hạ cánh' được anh ta thì đúng là phước 70 đời chứ chẳng chơi.

Tôi thì chả dám. Nghe nhiều tiền thì ai chả thích nhưng cuộc đời công bằng thôi, được cái này mất cái kia. Biết đâu được phía sau anh ta còn cả tá chuyện mờ ám có trời mới biết được ấy. Sau khi chuyện này kết thúc, cũng nên tìm cách mà trả lại tiền 'đầu tư' cho anh ta nữa. Tôi không phải kiểu người thích mang nợ người khác, đặc biệt là kiểu tiền bạc này, mập mờ khó đoán, không biết trước được cái gì cả.

Vũ Minh Quân cầm một cốc nước gì đó từ trong nhà bếp đi ra, hớp một ngụm trước khi đưa tay còn lại giựt cái cốc giấy ra khỏi tay tôi và ném vèo nó vào cái sọt rác cạnh bàn uống trà một cách dễ dàng.

"Ehhh!!! Anh làm cái trò gì đấy!!!" tôi chồm dậy, miệng gào tướng lên, định lao ra nhặt lại cái cốc giấy. Dù sao thì nó cũng là một thay đổi đáng nhớ trong cuộc đời chứ bộ, lần đầu tiên được người khác giới tiếp cận một cách nhiệt tình.

Trước khi tôi kịp chạm tay vài cái cốc, hoàng tử dỏm đã chặn tôi lại." Thứ nhất, cô không cần những kẻ như thế."

"Cần gì? Cơ hội chỉ có một lần thôi, anh không thấy hả?" tôi trợn mắt cãi lại, cố vùng ra.

Vũ Minh Quân ấn tôi một cái thật mạnh trở lại cái ghế da."Thứ hai, cô mới chỉ có cái ngoại hình của một tay chơi, bây giờ mà thả cô ra thì mọi chuyện sẽ lại kết thúc như lần trước thôi. Muốn không?"

Ờ phải, ngoài ngoại hình ra thì tôi vẫn chưa biết cái quái gì về 'nghệ thuật tán tỉnh' cả.

"Thêm nữa, dưới tay tôi, cô hoàn toàn có khả năng tiến xa hơn vài kẻ vặt vãnh như này." và anh ta vẫn không thèm quên việc tự đề cao bản thân mình nữa. Đồ khoe khoang.

Và tôi đành ngồi lại trên ghế và tiếp tục ư hử vì cái chân đau của mình.


Hoàng tử dỏm đặt cạch cái cốc thủy tinh cao đựng nước gì đó sền sệt trông như sinh tố lẫn lộn những thứ không thể nhận ra được"Được rồi, im đi. Tôi không gọi cô tới đây chỉ để rên rỉ vì đau chân đâu, ok?"

"Được rồi." tôi ngồi thẳng dậy, cố gắng không rên rỉ nữa và nhìn lên Vũ Minh Quânmột cách chờ đợi.

Anh ta nhìn tôi, nhếch mép cười"Cô có thể có vẻ ngoài 'gần như' hoàn hảo của một tay chơi, nhưng còn lâu cô mới tới được đích, Diệu Quỳnh."

"Thì tôi đang cố học đây, anh không thấy à?" tôi lườm trả lại hoàng tử dỏm một cái. Không biết thì mới phải học chứ, nếu không thì tốn thời gian làm cái gì cho mệt.

"Đứng lên." Vũ Minh Quân nói bằng giọng lạnh nhạt rồi tự đứng dậy, nhìn xuống tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Bực mình, tại sao lúc nào cũng cứ phải dùng cái giọng ra lệnh với tôi hả? Tưởng mình là cha thiên hạ chắc?

Thế nên tôi ngồi im, giả vờ không nghe thấy, một tay nghịch nghịch mấy sợi tua rua ở ống cái quần short bò mới cứng.

"Đứng lên hoặc móc tiền ra trả tôi ngay bây giờ."

Khỉ thật.

-

-

"Đứng thẳng lên, ưỡn ngực ra! Dùng cơ thể mình để quyến rũ người khác không phải trò đùa đâu!" Hàng giả vừa đi qua đi lại xunh quanh tôi, tay lăm lăm cái thước kẻ dài ngoằng rồi bất ngờ chọc một phát vào giữa lưng tôi. Đau!!!

"A, đau!" tôi kêu lên, quay đầu lại hằn học nhìn anh ta. "Chỉ cần nói thôi là được, có cần phải sử dụng bạo lực thế không?"

Dùng cơ thể để quyến rũ người khác, sao không bảo tôi ăn mặc sexy rồi khoe mông khoe ngực như mấy em hot girl ham danh tiếng trên báo lá cải ấy? Lại còn ngôn ngữ cơ thể, cố tình đem người khác ra làm trò đùa thì có.

"Thương cho roi, cho vọt không biết à?" một tay vẩy cái thước kẻ làm như điệu nghệ lắm, một tay đưa lên đẩy cái gọng kính cận kiểu cách không hiểu moi ở đâu ra, Vũ Minh Quân lại giở cái giọng đàn anh đàn chị ra để nói với tôi.


"Vì hòa bình thế giới, anh có thể bớt cái kiểu nói lấp liếm đầy giả tạo ấy đi không?" Thế này gọi là bạo hành mới đúng.  Và Diệu Quỳnh này phải đứng lên vì nhân quyền!

Vũ Minh Quân trông có vẻ hơi ngạc nhiên một tí, trước khi tiếp tục nhoẻn miệng cười duyên, nói đầy vẻ châm chọc "Vì hiểu biết EO HẸP của cô nên tôi mới phải dùng hành động và cách nói dễ hiểu đấy thôi. Cô nên học cách cảm nhận đi."

Lại được thể chê con nhà người ta ngu đây mà. Nếu không vì cái vụ tiền bạc nợ nần và cái tương lai 'sáng ngời' phía trước kia thì tôi đã bật lại anh ta từ lâu rồi. Thù này cứ để đấy, sau tính một thể.

Và tôi nuốt vào một cái, cố đứng thẳng lên.

"Sai rồi." hàng giả nói nhạt.

"Đúng rồi còn gì nữa."tôi gầm gừ, bị người khác, lại còn là con trai nhìn ngó khắp người đã chả vui vẻ rồi. Đằng này, đấy lại còn là một trong những kẻ biến thái, giả tạo, thủ đoạn, thô bỉ nhất trên đời nữa.

"Mở vai, ưỡn ngực ra!" Vũ Minh Quân chép miệng, đưa tay ra kéo giựt hai bên vai của tôi về phía sau.

Theo phản xạ, tôi giựt ngược người lại, cảm thấy mặt nóng rần lên."Tôi biết rồi!"

"Mặt cô đỏ lên kìa, chưa chạm vào con trai lần nào hả?" Vũ Minh Quân nhìn mặt tôi, miệng nhếch lên cười đầy thú vị, nói.

Tôi lập tức thấy mặt mình nóng lên nữa nhưng vẫn cố cãi, một tay cố đẩy anh ta ra"Đỏ mặt cái gì, mắt anh có vấn đề rồi đấy!"

Và có cần phải nói ra cái sự thật đáng xấu hổ kia không?

Bàn tay đặt trên người Vũ Minh Quân trong nỗ lực đẩy anh ta ra đã bị chặn lại bằng cái nắm tay cứng như đá vừa nãy. Hàng giả nhìn tôi qua đôi kính không độ, mái tóc xoăn nhẹ lại rủ nhẹ xuống ngang đôi mắt đang đổi sang màu nâu trong ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, vô hiệu hóa mọi giác quan cảm nhận về môi trường xung quanh của người đối diện. Bàn tay đang giữ cổ tay tôi kéo mạnh một cái khiến tôi gần như áp sát vào ngực anh ta, tay còn lại của hoàng tử dỏm luồn ngay ra sau eo tôi, siết lại. 

Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong 1 giây ngắn ngủi. Và tôi không có một cơ hội nào để kháng cự, cùng lúc cảm thấy nhịp tim của mình đập mạnh lên.

Sợ hãi, vì không biết phải làm cái gì khi lâm vào tình huống này chứ không phải vì rung động hay cái khỉ gì cả.

Đôi môi màu hồng nhạt với những đường cong hoàn hảo chuyên chỉ để cười cái nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ phát ra một thứ giọng làm xuất hiện một cơn lạnh rùng mình từ dưới sống lưng tôi lên đến gáy.


"Tôi nói không đúng hả?" tôi bị buộc nhìn vào đôi mắt màu nâu bỗng dưng trở nên sâu một cách bất thường kia.

"Tôi kh..."tôi ấp úng mãi mới phát ra được vài chữ rời rạc.

Tôi rất muốn trả lời không nhưng có cái gì đó đã chặn họng tôi lại. Cùng lúc đó, Vũ Minh Quân lại cúi xuống sát tôi hơn nữa.

"Gì cơ?" khóe miệng anh ta lại nhếch lên một lần nữa, bây giờ tôi mới phát hiện ra Vũ Minh Quân có lúm đồng tiền, nhỏ thôi, nhưng đủ chết vài mạng người.

Ý tôi là không phải tôi.

"..." không nói được nữa.

"Hmm, cô thấy đấy. Tôi cũng đang tự hỏi xem mình có đang lơi lỏng quá hay không? Có lẽ là cần phải có penalty (hình phạt) cho những lần mà cô không làm hết sức nhỉ, Diệu Quỳnh?" ánh mắt sâu hút đầy vẻ hài lòng của anh ta lóe lên một tia nham hiểm. ĐỪNG! Lạy Chúa, đừng khiến cho anh ta làm cái tôi đang nghĩ, đừng! Tất cả chỉ là ảo tưởng thôi, tỉnh dậy đi nào Diệu Quỳnh!!! TỈNH DẬY NGAY!!!

Và Vũ Minh Quân cúi xuống thấp hơn nữa.

Gần hơn.

Và tôi nhắm tịt mắt lại, mím chặt môi mình. Chuyện này chỉ là mơ, là mơ thôi!

-

Mất nửa giây trước khi tôi cảm thấy có một luồng khí phả mạnh vào môi mình. Đi cùng đó là tiếng phì cười đầy thản nhiên của Vũ Minh Quân.

"Cô thật là ngây thơ..." tôi nghe tiếng bước chân của anh ta đi xa khỏi tôi.

Tôi mở mắt ra ngay lập tức, gầm gừ"Cái gì? Chưa tiếp xúc bao giờ không có nghĩa là ngây thơ hiểu không hả?"

Và Vũ Minh Quân lập tức quay lại, tiến đến sát người tôi một lần nữa, cầm một lọn tóc xoăn của tôi lên, thì thầm" Muốn trở thành một tay chơi, thì nên tập quen với sự va chạm đi là vừa, vì cô sẽ còn phải làm hơn thế. Tới chừng nào cô có thể chủ động được, lúc ấy mới có thể chiến thắng được. Bây giờ không ai ngồi im để chờ tấn công nữa đâu, đầu đất ạ. Muốn có được thì phải tự đi mà giành lấy!"

Nói rồi hoàng tử giả quay lưng, bước ra bàn để lấy cốc nước đang uống dở.

Muốn trở thành một tay chơi phải thế này, muốn trở thành một tay chơi phải thế nọ. Anh là bố tôi chắc? Diệu Quỳnh này có phải đứa bị thiểu năng đâu mà không hiểu, lúc nào cũng khinh khỉnh tỏ vẻ bề trên.


Tôi bước tới phía sau Vũ Minh Quân, trong đầu có một cái dự định điên rồ.

Có thể nói tôi bất chợt lên cơn điên hay thế nào cũng được nhưng cứ thử tưởng tượng trong vòng một ngày mà bị mắng lên mắng xuống không ngừng rồi sỉ nhục từ trên trời xuống dưới đất như thế này, lại còn toàn về các vấn đề nhạy cảm xem các người có phát điên lên mà muốn cầm búa phang chết cái tay hàng giả chết trôi kia không?

Có, tin tôi đi.

Và tôi cảm thấy minhg vô địch, ít nhất là cho đến lúc này.

-

Một bước nữa thôi. Hi vọng là anh ta sẽ không quay lại đúng lúc này, phải thật nhẹ nhàng.

Tôi dang hai tay ra, cố gắng cử động nhanh nhất có thể, bám chặt vào hai vai của Vũ Minh Quân và đu người lên lưng anh ta. Chân tôi lập tức quặp thật chặt hông anh ta, dùng hết sức để không tuột xuống.

Haha, bây giờ thì ai đang ở phía trên hả???

Như dự đoán, Vũ Minh Quân có vẻ khá bất ngờ vì anh ta ngay lập tức quăng mình một phát thật manh. May mà cẩn thận bám chặt không ngã dập mông chết từ lâu thật, người đâu mà khỏe thế!

"Cô làm cái trò gì đấy?" Ú ù, giọng có vẻ hơi bực mình rồi kìa. Há há há!!!

Tôi không nói gì, hất tóc mình ra khỏi mặt và cúi xuống, vòng hai tay ra phía trước, gần cổ áo Vũ Minh Quân."Xương quai xanh là một trong những chỗ nhạy cảm nhất" anh ta đã nói thế cơ mà, bây giờ thì tôi sẽ cho anh ta thấy. Và tôi luồn tay vào bên trong cái áo cổ chữ V màu rêu 'hở hang mời gọi' của hoàng tử dỏm.

Lúc nào người con trai cũng ấm nóng phừng phừng lên thế này hả?

Mấy ngón tay của tôi lướt dọc chiều của chỗ xương gồ ghề trên ngực Vũ Minh Quân, anh ta có vẻ như vừa hít vào một hơi thở dốc, không cố hắt tôi ra khỏi lưng nữa nhưng không hề có thêm phản ứng gì khác.

Vì thế tôi cúi xuống, vén nhẹ mái tóc nâu xoăn mềm của hoàng tử dỏm ra và, thở nhẹ vào gáy anh ta.

Cổ cũng là một chỗ nhạy cảm.

Comment, Vote và Share nếu thấy xứng đáng nhé!!!

Till next time, love lots.

Dành tặng bongbongxulong, cám ơn bạn đã ủng hộ nhiệt tình cho LCTC suốt thời gian qua :D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận