Luật Của Tay Chơi

CODE 21 MR. FEEL NOTHING - Mr. "KHÔNG CẢM XÚC"


Comment, Vote và Share cho những người bạn của bạn nếu thấy nó xứng đáng ủng hộ và được nhiều người biết đến hơn nữa.

Thêm một hơi thở dốc vào thật mạnh nữa. Và cơ thể của Vũ Minh Quân bắt đầu thả lỏng ra.

Chuyện này rõ ràng là đang đi đúng hướng tôi muốn. Thấy gì không hả, Vũ Minh Quân, tôi không phải là đứa vô dụng không biết cảm nhận cái quái gì như anh đã nói. Thấy chưa hả???

Người tôi nóng dần lên, có một thứ gì đó bên trong đang gầm lên vì thỏa mãn, như thể tôi có thể phồng lên và phát nổ ngay lập tức trong mãn nguyện. Bây giờ chỉ cần thêm một lời chấp nhận của anh ta là đã sai về tôi, là cuộc tập huấn điên rồ này sẽ thay đổi. Và hoàng tử dỏm sẽ không còn có một cái cớ nào để mà bắt bẻ tôi nữa.

Tôi lại cúi xuống cổ Vũ Minh Quân, thì thầm vào bên tai anh ta, cố bắt chước cái giọng thỏa mãn khinh khỉnh của anh ta mỗi lần nói với tôi. "Bây giờ thì sao hả?"

"Diệu..Quỳnh..." hoàng tử dỏm nói đứt đoạn, bằng cái giọng trầm trầm đầy khó hiểu.

Nào, mau van xin tôi thả tay ra đi.

"Hả? Tôi chẳng nghe thấy anh nói gì hết." tôi tiếp tục thì thầm một cách tự đắc. 1-0 rồi.

Vũ Minh Quân chép miệng một cái, "...cho cô 5 giây trước khi tôi lùi vài bước và nghiến bẹp người cô vào bức tường phía sau, tự bỏ tay và tụt xuống đi."

Bùm.

Nói một lèo, không va vấp, không líu lưỡi và lại còn bằng cái giọng lạnh lùng như thể anh ta không hề hấn gì cả.

"Thế quái nào..."tôi lập tức đờ người lại, miệng buột ra nói không kiểm soát.

"1,2,3..." và Vũ Minh Quân bắt đầu đếm.

Tôi vội vàng nhảy xuống khỏi người hoàng tử dỏm với tốc độ nhanh nhất có thể và suýt thì trượt xoạc ngang ra trên mặt sàn gỗ trơn tuồn tuột phía dưới.

"Anh là cái quái gì vậy? Không cảm thấy một tí tẹo gì hay sao?" tôi lẩm bẩm trong lúc Vũ Minh Quân quay lại, nhìn tôi bằng nửa con mắt, thở hắt ra một cái đầy chán chường.

"Cái cô vừa làm không phải là quyến rũ, mà là tra tấn, người ĐẸP ạ." Hoàng tử dỏm nhìn xuống tôi, lắc đầu chậc lưỡi chán nản kiểu ông già.

Cái gì mà tra tấn hả? Có xúc phạm thì cũng vừa vừa phai phải thôi chứ!


"Cái gì mà tra tấn?" tôi gườm gườm nhìn hoàng tử dỏm, nếu không có lí do xứng đáng, tôi sẽ bắt anh ta phải rút lại câu vừa rồi. Có phải muốn nói gì thì nói là được đâu chứ!

Vũ Minh Quân hất hất đám tóc mái loăn xoăn, từ từ tiến đến gần tôi "Thứ nhất,..là cái này"

Anh ta cầm cổ tay của tôi giơ lên, nhìn rồi lại nói tiếp"...da tay cô quá khô, lúc sờ vào ráp xì như giẻ rửa bát. lại còn cắn móng tay nham nhở thế này chẳng khác gì cào vào da người ta chứ sờ soạng vuốt ve gì."

Từng lời của Vũ Minh Quân tuôn ra làm tôi cứng đờ cả người lại. Tôi liếc nhìn bàn tay của mình, đúng là tôi có tật hay cắn móng tay thật.

"Thứ hai,.. là cái hơi thở kinh khủng thiếu chuyên nghiệp vừa rồi." Hoàng tử dỏm tiếp tục nói, mắt liếc nhìn tôi bằng vẻ chán chường được cường điệu quá đáng.

"Sao chứ?" hơi thở của tôi bình thường mà, làm gì có mùi đâu chứ.

Vũ Minh Quân lắc đầu nhìn tôi" Cô thở mạnh quá, đã thế khoảng cách còn không đủ gần, hơi thở ra bị lạnh. Là mùa hè còn được, mùa đông thì khỏi, tôi đảm bảo thằng kia sẽ chạy thẳng một mạch về nhà không ngoái lại."

Tôi trố mắt nhìn hoàng tử dỏm, không thể tin vào tai mình được. Không đời nào.

Làm sao mà anh ta còn có thể chỉ ra những thứ lỗi sai một cách tỉ mỉ và cặn kẽ đến thế được. Tôi thật sự tệ đến thế hay sao? Vậy mà cứ tưởng sẽ làm được cái gì đó khiến cho anh ta phải ngạc nhiên và dừng việc chê bai tôi lại.

Tóc nâu nhìn tôi "Sao? Thấy được 'khai sáng' chưa?"cái giọng nhừa nhựa đặc sệt như muốn đâm thủng cả màng nhĩ tai tôi.

Bùm. Và Diệu Quỳnh đã phát hiện ra thêm một sự thật khủng khiếp nữa trên đời. Vũ Minh Quân không phải con người, anh ta là người ngoài hành tinh.

Tôi giật tay mình ra khỏi cái nắm cứng như đá của anh ta, đưa tay còn lại lên xoa nhẹ chỗ bị siết"Anh là cái thứ gì vậy chứ? Chẳng lẽ tôi lại không làm được gì hay sao?"

"Tôi là loại cô không bao giờ có thể và cũng không bao giờ nên hiểu. Và cô còn cả quãng đường dài phía trước, Diệu Quỳnh. Nên biết cách tự chăm sóc cơ thể mình đi!" Vũ Minh Quân nhếch miệng cười cái nụ cười cộp mác thương hiệu, nói.

Cám ơn, anh quả là biết động viên người khác.

Tôi chưa kịp rủa thầm hoàng tử dỏm thêm câu nào trong đầu thì anh ta đã lại cất tiếng"Nhưng có một chỗ..."

Hở? Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta đầy dè chừng.Chỗ gì? Còn lỗi nào nữa? Bị bẽ mặt từng đó chưa đủ hay sao?

Đưa một ngón tay lên đặt ngang miệng, Vũ Minh Quân nhìn tôi bằng ánh mắt mềm hơn lúc nãy. Cùng lúc đó một lọn tóc xoăn của anh ta rơi nhẹ xuống ngang mắt và ánh nâu lên trong nắng vàng. Tuyệt vời, ông trời cứ phải tạo ra những cái hoàn cảnh tươi đẹp này để vùi dập con nhà người ta trong bể nhục nhã.

"...tôi nghĩ chúng ta có thể dùng được sự chủ động của cô vừa nãy cho sau này."và hoàng tử dỏm kết thúc, nhìn tôi bằng ánh mắt có tí trọng lượng hơn vừa nãy.


"Hả?"tôi trố mắt nhìn anh ta, một tia hi vọng lóe lên trong người. Ít ra thì tôi cũng biết nó không hoàn toàn là thảm họa.

"Ý tôi là, vẫn còn vừa thô vừa cứng và cần phải chỉnh sửa (rất rất rất rất rất rất) nhiều nữa. Nhưng trên tinh thần, thì cũng có thể coi là tạm được."

Hi vọng vừa lóe lên lập tức bị dập tắt cái bẹp. Trong lời khen mà anh ta cũng moi ra được một tỉ thứ lỗi để chê.

-

"Nên biết cách tự chăm sóc bản thân mình đi. Vì tới cuối cuộc chơi, sẽ chẳng có ai ở bên cạnh mình đâu."

-

-

Đấy là một buổi chiều Chủ nhật nhạt nhẽo, tại nhà của con Phương, sau khi nó vừa vi vu ở Hội An và Đà Nẵng nắng gió về. Vì đang là kì nghỉ nên chúng tôi có thể thoải mái làm gì cũng được, nên nó quyết định bỏ con bạn thân 8 năm ở nhà là tôi và lao đi cùng đứa người yêu mới, không thèm hỏi thăm bạn lấy một câu.

Tới hôm về, nó nhìn thấy tôi đi vào trong La Vuelta cùng Vũ Minh Quân. Hôm đó là ngày đầu tiên thay đổi hình tượng trong cuộc huấn luyện kinh hoàng khủng khiếp theo thỏa thuận kia. Và kết cục thì ai cũng biết rồi đấy, nó tìm mọi cách lôi tôi tới nhà để tra tấn bằng một tỉ thứ câu hỏi.

"Mày có thể giải thích tại sao tao vừa đi chơi được 2 tuần về đã thấy bạn mình thành cạ cứng của hotboy nổi tiếng nhất trường không hả?" nó đạp chân tôi, nói giọng đe dọa.

Tôi quyết định dùng việc nhún vai làm cách thể hiện cảm xúc chủ đạo" Thì mày biết đấy, việc này dẫn tới việc kia thôi."

Tôi mà dám để lộ chuyện huấn luyện này ra thì nhẹ là sẽ bị hoàng tử dỏm cắt lưỡi, mà nặng thì chắc người thân cũng không nhận ra xác luôn mất.

"Mày có bình thường không vậy?" con Phương lập tức nheo mắt, lắc đầu nhìn tôi vẻ không tin.

"Không tin thì thôi."Tôi đáp lại bằng giọng thờ ơ. Chẳng hiểu từ lúc nào mà tôi đã nhiễm phải cái thái độ lạnh lùng, dửng dưng một cách bất bình thường với tất cả mọi việc mang tính nghiêm trọng đáng được chú ý của Vũ Minh Quân.

Con Phương tiếp tục há hốc mồm nhìn tôi đầy ngạc nhiên như thể vừa gặp ai rơi từ trên trời xuống vậy.

Trước khi tôi kịp buông ra một câu bình luận về cái mặt của nó thì nó đã kịp nhảy tới một cái kết luận khác hoàn toàn."Hay đang hẹn hò rồi hả?"

"Đi chơi gặp nắng về bị ngu đi hả?" tôi trả lời đầy châm biếm, vẫn với cái thái độ bình thản như vừa nãy. Giờ lại còn học được cả cái cách nói chuyện đá đểu nữa.


Con dở người vẫn tiếp tục lắc qua lắc lại nhìn tôi, lẩm bẩm "Là tao hay là mày bỗng dưng thay đổi thế?"

Muốn thay đổi chủ đề và đánh lạc hướng người khác, chỉ cần tung thêm một tin sốc khác vào. Thế nên tôi nói "Biết tin gì chưa, ông Hoàng có người yêu rồi."

Và con bé lập tức rú lên đầy nhiệt.

Trước kia thì tôi cũng có thể rú rít như nó đang làm vậy được. Hoặc nếu còn là tôi của vài tuần trước thì chắc bây giờ vẫn đang nằm vạ vật ở một nơi nào đó, hoặc nằm khóc cả ngày trời không ngừng. Bây giờ thì tôi lại có thể nói chuyện về nó như một việc gì đó vô cùng nhàm chán và bình thường.

Sau khi cơn kích động đi qua, nó quay lại nhìn tôi đầy hối lỗi. "Thế, mày..có sao không?"

Tôi cũng vừa mới nhận ra là mình lại không nghĩ nhiều về cái chuyện đó như tôi đã từng nghĩ trước đây. Có lẽ là tôi thật ra cũng chẳng yêu thương gì cái kẻ có người yêu tên Nhi kia cả, chỉ là một trong những thứ cảm xúc "lướt qua đầy vô nghĩa và không cần thiết" như anh ta đã nói.

"Tao thấy bình thường, chắc tao cũng không thích ông ấy đến thế." tôi tiếp tục nhún vai, nói.

Và con Phương lại một lần nữa đờ mặt ra nhìn tôi đầy khó hiểu. May mắn là nó vừa đi du lịch về, chưa bắt kịp được với thời đại.

"Nói đơn giản, là đừng hỏi chuyện gì đã xảy ra, và tao cũng không muốn nhắc đến nó thêm lần nào nữa. Nên mày hãy kệ nó đi."

Bên ngoài đã tắt nắng, tôi có thể nhìn thấy một vệt trời màu đỏ tím đang thu dần về phía xa. Còn một tuần nữa là chúng tôi sẽ nhập học lại. Vũ Minh Quân nói cái ngày mở đầu kia sẽ là một trong những dấu mốc quan trong của tôi. Trong cái 'cuộc chơi' huyền thoại mà anh ta vẫn nhắc đi nhắc lại mỗi ngày kia.

Và tôi cần phải quên hết tất cả mọi thứ đi để tập trung cho cái ngày đó.

-

-

"Điều quan trọng nhất trong giao tiếp là gì?" ánh mắt đen lấp lóa sau cái kính gọng làm dáng, nhìn tôi đầy chờ đợi.

"Ngoại hình, cử chỉ, thái độ, ánh mắt, kỹ năng, cảm xúc..." tôi vừa lẩm bẩm, vừa nghĩ xem mình có quên cái gì không.

"Cái gì khiến cho giao tiếp không hiệu quả?" Vũ Minh Quân đổi sang khoanh tay trước ngực, nhìn tôi.

"Tất cả những cái trên, và,..ờm.." Chết tiệt, lại quên rồi! Cái của nợ gì mà anh ta nói là sẽ làm cho tất cả mọi thứ còn lại trở nên vô nghĩa ấy nhỉ?

Một bên mày của hoàng tử dỏm lập tức nhướn lên nhìn tôi."Và...?"

Tôi cá là anh ta không chờ được để vươn ra cầm cái thước kẻ trên bàn để gõ vào chỏm tóc của tôi một lần nữa. Nhất định không được để anh ta thỏa mãn! Nhất định không được!

Và tôi tự vỗ trán mình một cái, nói như hét "THIẾU KINH NGHIỆM!!!"

"Chính xác!" Vũ Minh Quân búng tay cái tách, nhìn tôi, miệng nhếch lên thành một nụ cười đểu giả mang tính tán dương" Cuối cùng thì cái đầu kia cũng chịu hoạt động một cách điều độ rồi nhỉ."


Cám ơn, anh quả là biết khen người. Chắc hẳn để mở miệng khen người khác tới cỡ này là đã là cả một thành công rồi ấy chứ!

Và Vũ Minh Quân đứng lên, đi ra cái bàn và tự rót cho bản thân một cốc nước gì đó trông như nước cam."Hôm nay thế là được rồi."

Tôi trố mắt, ngồi vặn vẹo trên cái ghế bành trong phòng Vũ Minh Quân, nói khó chịu"Chỉ có thế thôi hả, anh gọi tôi tới đây, bắt ăn mặc, make-up đầy đủ chỉ để ngồi trả bài?"

Đúng rồi đấy, đáng lẽ hôm nay đã là một thứ 7 bình yên không huấn luyện gì hết theo cái lịch nghỉ cuối tuần của anh ta. Đáng lẽ tối hôm nay sẽ là cái tối tôi được ăn uống không lành mạnh bù cho cả tuần phải ăn thức ăn nhiều năng lượng để tập thể thao và được nằm nhà xem lại mấy bộ phim yêu thích như "When in Rome" hay "The Ugly Truth".

Nhưng không, khi tôi vừa lôi được cái bát bỏng ngô quý hóa ra khỏi lò vi sóng thì đã nhận được điện thoại khẩn của hotboy kênh 14, bảo rằng phải đến nhà anh ta ngay lập tức, và phải ăn mặc ở mức "chấp nhận được", ý anh ta là "ăn mặc đầy đủ, như những gì mà anh ta đã chỉ(và mua) cho tôi". Tôi cứ nghĩ là có chuyện gì khẩn cấp lắm, hóa ra cũng chỉ là ngồi trả lời mấy câu cụt lủn rồi bị đuổi về.

"Tất nhiên là không rồi." giọng nói của Vũ Minh Quân vang lên làm tôi giật mình, vì cả bất ngờ lẫn vì cái thông tin câu nói kia vừa đem lại.

"Hả?" Tức là hôm nay có kế hoạch gì khác hay sao? Đừng bảo tôi sẽ phải rong ruổi trên đôi giày cao khoèo này đi khắp phố tập catwalk như hôm trước nhé!

"Như cô đã nói đấy thôi, không có kinh nghiệm thì sẽ không thể nào giao tiếp được." Hoàng tử dỏm chầm chậm quay lại nhìn tôi, tay cầm cốc nước hoa quả, nói đầy ẩn ý.

Tôi gật đầu" Rồi sao?" không hiểu anh ta đang có ý gì về chuyện kinh nghiệm và thiếu kinh nghiệm trong giao tiếp đây.

"Vì sao thiếu kinh nghiệm?" tóc nâu tiếp tục hỏi, hơi nghiêng nhẹ mái đầu.

"À,..không thực hành?" tôi nói bừa, cái này có thể suy ra được mà.

Một nụ cười tán dương nữa nở ra, cùng lúc đó, anh ta đặt cái cốc xuống và tiến gần tới tôi" Tốt. Cho nên là, đêm nay, là đêm cô sẽ phải thực hành giao tiếp. Một mình, ở ngoài, và với người cô chưa từng nói chuyện bao giờ."

Ế????????!!!!!!!!!!!!

"Hả???" tôi trố mắt lên nhìn Vũ Minh Quân, suýt thì lăn khỏi cái ghế xuống mặt thảm lông mịn bên dưới"Nhưng mà làm sao tôi làm được?"

Tôi có biết cái quái gì đâu? Ý tôi là chưa nhiều tới thế! Anh nói đùa đúng không?

Tóc nâu nhún vai, nói một cách thản nhiên"Bằng những gì tôi đã dạy cô, và bằng cái sự chủ động thô bạo hôm trước."

Ôi trời ơi, làm sao mà tôi biết được là mình sẽ phải làm gì cơ chứ? Lúc đó tức quá làm liều thôi chứ có phải bỗng dưng là được đâu!!!Tôi chưa sẵn sàng!"Không được đâu, tôi làm sao mà có thể..."tôi vừa xua tay, vừa lắc đầu, mặc dù cái khả năng là anh ta sẽ thôi không bắt tôi đi nữa gần như là chuyện không thể, một khi anh ta đã nói ra.

Vũ Minh Quân lập tức nắm lấy cổ tay tôi, kéo giật một cái"Không nhưng nhị gì hết, không thử thì làm sao cô biết được!" ánh mắt đen nhìn tôi đầy đe dọa, như thể anh ta sẽ ném tôi xuống vực thẳm bất cứ lúc nào nếu tôi dám nói không một lần nữa.

Và tôi không nói được gì khác.

Và cứ thế, tóc nâu kéo tôi đi.

Dành tặng trangliz, cám ơn em và hi vọng em sẽ tiếp tục theo LCTC tới cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận