Kẻ thù hoàn mỹ

 
Người nọ bị cô bóp chặt cổ, vì ngạt thở nên buộc phải cử động liên tục. 
Trong quá trình giãy giụa, các đường nét trên khuôn mặt cũng từ từ lộ ra dưới mũ lưỡi trai.
“Mylan?” Kinh Hạ sửng sốt, hai tay buông lỏng.
Mylan hít một hơi thật sâu, dựa vào tường thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh lại. Đôi mắt xanh như hồ nhìn qua ở dưới ánh đèn đường càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em... khụ…” Hắn ta đứng thẳng dậy và nói một cách hoài nghi: “Em trở nên giỏi chiến đấu từ khi nào vậy…”
“...” Kinh Hạ xoa xoa mũi: “Anh theo tôi làm gì? Sao lại không bắt máy?”
Mylan sững sờ một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó, sờ sờ túi quần rồi mới nói: “Khi mất liên lạc với em vào hai tuần trước, tôi liền nhờ vả người khác thám thính tin tức của em. Lần này em ở New York, thì có gián điệp thông báo cho tôi. Điện thoại không liên lạc được, tôi chỉ đành đến để thử vận may thôi.”
Hắn ta dừng lại rồi nói tiếp: “Có lẽ lúc đi quá vội vã nên quên mang theo điện thoại.”
Kinh Hạ cũng không thể tiếp tục oán trách hắn ta nữa, cô nhanh chóng liếc nhìn xung quanh và hạ giọng kể cho Mylan nghe tất cả những sự việc đã xảy ra trong thời gian gần đây.
“Em không bị thương chứ?” Mylan lo lắng, trong vô thức muốn kiểm tra thân thể Kinh Hạ, nhưng cô đã tránh sang một bên.

Bàn tay hơi ngượng ngùng dừng trên không trung.
“Tôi đang nghĩ …” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn mà nhẹ nhàng, vô cùng hấp dẫn : “Tôi đang nghĩ, bây giờ em có muốn ... bỏ nhiệm vụ này không?”
“Tại sao chứ?!”
Mylan nhanh chóng nhắc nhở cô phải chú ý, lợi dụng thân thể hơi nghiêng mà hai người đổi vị trí cho nhau. Thân hình cao lớn của hắn ta nghiêng người che chở Kinh Hạ ở giữa người mình và góc tường.
Tư thế này thật sự rất ám muội, hai người đồng thời giật mình, đều lùi ra phía sau.
“Bởi vì tôi lo lắng cho em.” Hắn ta nói, đôi mắt dịu dàng, gần như nheo lại.
Nhưng lời vừa nói ra, hắn ta dường như cảm thấy không thích hợp, ngập ngừng nói tiếp: “Bởi vì Hoắc Sở Trầm ra tay rất tàn nhẫn, nếu như em quá gần anh ta, tôi sợ rằng anh ta sẽ…”
“Sẽ ra tay với tôi sao?” Kinh Hạ ngẩng đầu nhìn hắn ta đồng thời thú nhận: “Lúc đầu anh ta thật sự rất muốn trừ khử tôi. Nhưng…”
Kinh Hạ dừng lại, đôi mắt đen xoay tròn, suy nghĩ vu vơ: “Nhưng không biết tại sao, tôi nghĩ là bây giờ anh ta sẽ không muốn động vào tôi. Hình như anh ta…càng muốn có được thứ gì đó từ tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi thở trên đầu có chút hỗn loạn, Kinh Hạ cảm thấy dường như Mylan đang căng thẳng và thất vọng.
“Để tôi thử xem sao.” cô ngước nhìn hắn ta, né tránh cảm xúc trong ánh mắt đó.
Cả hai lại rơi vào trầm mặc, những ngọn đèn đường trên đầu nhấp nháy, như đang âm thầm thúc giục.
Mylan cười trong bất lực, vẫn là giọng điệu ôn nhu đó: “Kinh Hạ…”
Hắn ta thở dài, cơ thể hơi cúi xuống, hình bóng gần trong tầm tay, hơi thở kéo dài.
“Tôi nên làm gì với em đây?”
Ánh mắt của Kinh Hạ tối sầm lại, muốn tránh ra, nhưng bị hắn ta nắm chặt lấy cằm của mình.
Bất chấp sự né tránh của cô, Mylan tiếp tục: “Tất cả chúng ta đều biết rằng nếu anh ta muốn động đến em thì sẽ có rất nhiều cách. Hơn nữa tôi nghĩ Mata sẽ đồng ý…”
“Mylan.”
Kinh Hạ ngắt lời hắn ta bằng một giọng điệu rất dứt khoát.
Mylan biết ý mà dừng lại.

Khí thế như tàu chạm đá ngầm, xa xa chỉ có ngọn hải đăng màu vàng hiu quạnh, đêm đen mịt mù, tương lai bất định mà phải lừa dối nhau để tiến về phía trước.
Kinh Hạ đẩy hắn ta ra, chỉnh lại cổ áo khoác chuẩn bị rời đi. Khi xoay người, cổ tay của cô đã bị ai đó nắm lấy.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt xanh như hồ nước kia nở một nụ cười vừa dịu dàng lại vừa đau khổ.
Ánh mắt rơi vào mặt dây chuyền trên cổ Kinh Hạ, Mylan thở dài: “Cái chết của Mata không phải lỗi của em, đừng có trừng phạt bản thân nữa được không.”
Kinh Hạ không lên tiếng, cô muốn rút tay về, nhưng bị một lực mạnh hơn kéo lại. Có giãy giụa cũng vô ích, vì vòng tay đang giữ lấy cô ngày càng siết chặt hơn.
“Tôi có hơi hối hận vì đã để em dính líu đến chuyện này.” Hắn ta thì thầm nửa cười nửa oán hận, hơi thở phả lên đỉnh đầu khiến cô ngứa ngáy.
“Đường là do tôi chọn, không liên quan gì đến anh.”
“Nhưng tôi rất lo lắng cho em…”
“Mylan,” Kinh Hạ ngắt lời hắn ta: “Tôi phải đi rồi, nếu quá trễ Vito sẽ gây phiền phức cho tôi.”
Bàn tay đặt trên eo cô buông lỏng.
Mylan giả vờ như không có gì vỗ nhẹ vào lưng cô, mỉm cười nói: “Được rồi.” giọng hắn ta hòa vào tiếng tàu ầm ầm phía sau.
*
Ánh đèn mờ ảo, các cửa sổ trắng trên toa xe đang qua lại giữa các tòa nhà cao tầng của thành phố và đèn neon, sáng sáng tối tối giống như một con rắn đáng sợ.
Hoắc Sở Trầm buông tấm rèm trong tay xuống, từ cửa sổ quay lại ghế sô pha, Vito đang từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
“Ông chủ,” cậu ta đưa điện thoại cho Hoắc Sở Trầm nói: “Là nghị sĩ Murphy.”

Đây là chuyện trong dự liệu, Hoắc Sở Trầm không hề cảm thấy ngạc nhiên. Anh cầm điện thoại và đứng nghiêng bên bệ cửa sổ.
Một đoàn tàu khác hóa thành ánh sáng đi qua trước mặt anh, Hoắc Sở Trầm từ đầu đến cuối vẫn chưa mở miệng.
Người bên kia chịu không nổi, chưa kịp đàm phán đã mất đi khí thế, ảm đạm nói: “Nói đi, cậu muốn điều kiện gì?”
Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, Hoắc Sở Trầm hỏi ngược lại: “Bây giờ ngài có tư cách gì mà thương lượng điều kiện với tôi?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, mới có giọng nói của người đàn ông vang lên: “Tôi có thể giúp cậu trừ khử Nanno, nếu như tôi có thể trở về nghị viện, những gì mà tôi đã cho Nanno đều có thể giao cho cậu vô điều kiện.”
Hoắc Sở Trầm không tỏ thái độ về đề nghị của ông ta, mà chuyển chủ đề: “Hay là ngài nghị sĩ nói cho tôi biết, nội gián mà Nanno gài vào chỗ tôi là ai?”
Lại một khoảng im lặng, bên tai chỉ có tiếng của dòng điện chít chít. Một lúc sau, đầu dây bên kia mới ấp úng nói ra một cái tên, Hoắc Sở Trầm hơi nhăn mày, bàn tay hơi nắm chặt lại, lấy đốt ngón tay cái ấn vào giữa lông mày.
“Bằng chứng trong tay của cậu…” Murphy do dự một chút, không nhịn được mà truy hỏi.
Hoắc Sở Trầm nhướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Ngài cũng biết, bên cạnh tôi sẽ không giữ người có khả nghi, không giữ người vô dụng, càng không giữ người không đáng tin cậy.” anh dừng chút rồi tiếp tục nói: “Ngài Murphy đây lại có hai điều trong ba điều này rồi.”
Sự im lặng kéo dài, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cầu xin kèm theo tiếng khóc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận