Kẻ thù hoàn mỹ

 
Sự giãy giụa trước khi chết, Hoắc Sở Trầm thấy quá nhiều rồi, nên đã mất đi cảm xúc. Anh ấn nút tắt điện thoại, quay người lại tìm Vito, nhưng lại thấy sắc mặt của cậu ta tái xanh đang đi qua.
“Ông chủ….” Cậu ta nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Kinh tiểu thư…”
Hoắc Sở Trầm đang chỉnh lại tay áo lạnh lùng nhìn qua, “Cô ta làm sao?” Giọng nói của anh có chút không kiên nhẫn.
“Cô ta…” Vito ngập ngừng, rồi tiếp tục nói: “Cô ta ở dưới lầu đánh nhau cùng mấy tên tay sai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Quảng trường Hudson, penthouses có sân thượng riêng cao nhất ở thành phố New York.
Lúc Hoắc Sở Trầm từ trên lầu đi xuống, anh đã nhìn thấy mấy tên sai hợp lực lại kéo một người khác tránh ra một bên. 

Phòng khách chủ yếu được trang trí bằng màu trắng nhưng bây giờ đã trở nên lộn xộn, rượu vung vãi khắp nơi trên sàn đá cẩm thạch, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh vỡ và rượu whisky.
Kinh Hạ ngồi dựa vào tường trong sự hỗn loạn này, tay cầm một cây gậy hợp kim chạm khắc cổ điển đã dính máu.
Hoắc Sở Trầm sửng sốt một chút, mới nhớ ra đây là đồ trang trí trong tủ rượu phòng khách của mình ...
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt anh trầm xuống, trong giọng nói không có một chút cảm xúc nào, nhưng khi anh lên tiếng hỏi, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.
Người đàn ông bị đám người kéo lại vẫn chưa hoàn hồn lại, hắn ta còn mở miệng mắng “Con điếm” vung nắm đấm rồi lại định lao về phía Kinh Hạ.
Ngay sau đó, hắn ta đã bị Hoắc Sở Trầm bóp cổ ném trở lại đám người kia.
Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua, giống như một trận roi, đánh cho tất cả những người có mặt đều im lặng.
“Nói.”
Giọng nói trầm ấm lại vang lên, lúc này mọi người mới nhận ra câu hỏi vừa rồi của Hoắc Sở Trầm là hỏi Kinh Hạ.
Tuy nhiên, người ngồi trong góc một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hận ý và tàn nhẫn không thể che giấu. Cô không thèm để ý đến câu hỏi của Hoắc Sở Trầm lẳng lặng cúi người nhặt sợi dây chuyền bị đứt trên mặt đất lên.
Trái tim của Hoắc Sở Trầm hơi nhói lên không khỏi nhíu mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu nói đi.” Anh đành nhượng bộ, quay lại nhìn Vito.
Vito ngay lập tức tỏ vẻ tức giận, bước đến, đá vào người đàn ông vừa nói rồi mắng: “Các người xem nơi này là nơi nào? Không quản được cái ở dưới đáy quần mình thì không biết tìm nơi khác sao? Lại đến nơi đây sinh sự! Chết tiệt, chắc là các ngươi đã chán sống rồi!”

Không có câu nào nói trúng trọng điểm, nhưng Hoắc Sở Trầm nghe ra được.
Các thành viên trong băng nhóm này thấy Kinh Hạ xinh đẹp, lại là một phụ nữ lạ mặt, nghĩ rằng có thể chiếm được tiện nghi.
Đôi lông mày sắc bén càng nhíu chặt hơn, sắc mặt của Hoắc Sở Trầm lộ rõ ​​vẻ u ám hơn. Anh đưa tay chặn Vito đang diễn nhập tâm lại và hỏi: “Căn phòng mà cậu sắp xếp cho cô ấy ở đâu?”
Vito giật mình, mơ hồ nhận ra được luồng sát khí trong câu hỏi này. Nhưng cậu ta cũng không dám nói dối, chỉ có thể cắn răng chỉ vào một gian phòng nhỏ phía sau cầu thang.
Ở đó có vài căn phòng, đây là phòng chuẩn bị cho người bảo vệ của Hoắc Sở Trầm.
Theo lý mà nói sự sắp xếp của cậu ta cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu ta lại quên rằng Kinh Hạ là phụ nữ, còn ở cùng với một đám đàn ông…
Hoắc Sở Trầm bỗng nhiên có chút phiền não, muốn phát tiết nhưng lại không tìm được lý do – bênh vực phụ nữ hay gì đó trước nay không phải là phong cách của anh.
Cho nên anh chỉ có thể trút giận lên Vito, liếc nhìn những đàn ông đứng xiêu vẹo trước mặt, lạnh lùng hỏi Vito: “Đây là người mà cậu dẫn dắt sao? Năm sáu gã đàn ông không đánh nổi một phụ nữ.”
Ngay khi những lời này nói ra, xung quanh im bặt.
Anh dừng lại, rồi nói với tốc độ rất chậm: ‘Thì ra bên cạnh tôi dễ lăn lộn như vậy.”
Vito rùng mình, cảm thấy mồ hôi trên trán đang chảy xuống thái dương và dần dần chảy xuống cằm.

“Chiến đấu tệ như vậy, vậy thì phải tập luyện nhiều vào.” Hoắc Sở Trầm nhìn Vito và nói thêm, "đến lượt tôi sẽ dạy.”
Mọi người: “...”
Nói xong, anh xoay người đá văng mảnh kính vỡ trước mặt, ánh mắt liếc nhìn bóng người gầy yếu trong góc rồi dặn dò: “Cất đồ đi.”
“Lên lầu tìm tôi.”
  ——————
Mọi người: Hu hu hu, dạy cái quái gì chứ, chẳng qua là ông chủ tìm lý do để đánh chúng ta.
Hoắc tổng Flag No.1: Bênh vực phụ nữ hay gì đó trước nay không phải là phong cách của tôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận