Kẻ thù hoàn mỹ

 
Đến khi Kinh Hạ bực bội, cau mày nhìn qua, Hoắc Sở Trần mới di chuyển ánh mắt đi nơi khác, mở lòng bàn tay với cô.
Đĩa từ kim loại chỉ có kích thước bằng đốt ngón tay, đặt vào lòng bàn tay cách lớp găng tay, vốn dĩ không cảm thấy được độ ấm. Nhưng Hoắc Sở Trầm lại cảm thấy như có một đốm lửa nhỏ rơi trên lòng bàn tay, mang theo hơi ấm cơ thể của cô.
“Dây chuyền của tôi đâu?” Kinh Hạ hỏi.
Hoắc Sở Trầm cất đĩa từ ở trong tay, kêu người giúp việc lấy một chiếc hộp nhỏ đưa đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ mở hộp ra, dây chuyền mà Marta tặng cho cô đang lặng lẽ nằm ở bên trong.
“Bắt đầu từ hôm nay, cô làm việc cùng với Vito.”
Bàn tay cầm sợi dây chuyền ngừng lại, Kinh Hạ nhướng mày nhìn anh, tưởng rằng bản thân nghe nhầm.
Ánh mắt người đàn ông đối diện bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục uống cà phê: “Lật đổ Murphy chỉ là bước đầu thôi, Kinh tiểu thư cho rằng đến đây đã đủ rồi?”
Kinh Hạ im lặng, hai người đối mặt nhìn nhau, điệu bộ có phần không khoan nhượng.
Đây quả nhiên là một nước cờ nguy hiểm.

Trực giác của Kinh Hạ nói cho cô biết, Hoắc Sở Trầm không hề vì chuyện của Murphy mà hoàn toàn tin tưởng vào cô. 
Quyết định giữ cô ở lại bên cạnh như vậy, cô kỳ thực cảm thấy khó mà nghĩ nổi. Có lẽ là có ý đồ khác, nhưng suy cho cùng cũng không muốn giết cô.
Kinh Hạ vẫn luôn cẩn trọng với món đồ nhìn không thể nào hiểu được.
Nhưng muốn tóm được thú dữ, luôn luôn phải dùng máu để nhử.
Vả lại đây là cơ hội duy nhất của cô.
Cô đặt cốc xuống, nói với Hoắc Sở Trầm: “Ngài Hoắc muốn làm thế nào, tôi đều sẽ phối hợp hết sức.
Lại là sự yên lặng của từng nhịp thở.
Người đàn ông đối diện cười, ung dung lật một trang tạp chí ở trong tay, tầm mắt không hề nhìn cô.
“Kinh tiểu thư quên rồi? Người phải đối phó Nanno chính là cô, tôi chỉ là cho cô cơ hội thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Sở Trầm muốn gỡ bỏ hoàn toàn bản thân mình ra khỏi sự việc này.
“Vậy thì cảm ơn ngài Hoắc rồi.” Kinh Hạ gật đầu.
“Tôi sẽ bảo Vito sắp xếp chỗ ở mới cho cô,” Anh đứng dậy, trước khi rời đi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn quay người lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đến bên cạnh tôi làm việc là có ý gì, Kinh tiểu thư hiểu rõ chứ?”
“Ừ,” Kinh Hạ gật đầu: “Trở thành sát thủ của ngài Hoắc, không có đường lui, trừ khi tôi chết.”
Hoắc Sở Trầm kinh ngạc, như thể bị câu nói này chiếm mất.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự uy hiếp một cách chân thực, cũng là lần đầu anh bị cuốn hút bởi sự liều lĩnh gọi là “khăng khăng một mực”.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống, anh bỗng dưng mỉm cười.
*
Lúc gần tối, Kinh Hạ muốn quay trở về căn hộ trước đó để thu dọn đồ.
Cô gọi điện trước cho Ôn Vãn Vãn.

Hoắc Sở Trầm chắc là từ lâu đã báo cho cô ta biết, nên Ôn đại tiểu thư tỏ ra hết sức bình thản với quyết định này.
New York vào đầu mùa xuân, trời tối rất nhanh.
Đồ đặc có người chuyên trách tới lấy, Kinh Hạ trang bị gọn nhẹ đi ra ngoài, chỉ mang theo người chiếc sim điện thoại dùng để liên lạc với Mylan.
Trong thời gian hơn 2 tuần này, Kinh Hạ liên tục nằm trong trạng thái mất liên lạc. Mylan không biết có thể tra ra được bao nhiêu thông tin liên quan tới cô.
Cô tìm được một nơi hiếm thấy có bóng dáng người, sau khi xác định không có ai theo dõi mới đổi sim điện thoại lên. Ấn mở nguồn, tin tức cùng email chằng chịt bật ra trong chiếc điện thoại tới mức sắp sửa treo máy.
Toàn bộ đều là của Mylan gửi tới.
Kinh Hạ vội vàng gọi số điện thoại của Mylan, nhưng thử mấy lần gọi đều không có người nghe máy.
Trời buổi tối càng lúc càng nặng nề, ánh đèn đường lần lượt sáng lên, thỉnh thoảng có vài người đi đường bước qua, tất cả đều là dáng vẻ gấp rút.
Kinh Hạ cảm thấy bất an hơn, trong lúc gọi điện thoại lại lần nữa cho Mylan, vẫn không có người nào nghe.
“Lạch bạch…”
Không biết có phải là lầm tưởng hay không mà lúc ấn cúp điện thoại, cô dường như nghe thấy tiếng bước chân hơi khẽ phát ra từ phía sau lưng.
Bước chân nặng trĩu có lẽ là của đàn ông.
Điều này khiến cho nhịp tim cô vốn đã sốt ruột trong nháy mắt lại ngừng lại, đến cả hơi thở cũng trở nên hồi hộp
Dựa vào kinh nghiệm ẩn náu lâu dài, Kinh Hạ cảm thấy bản thân giống như bị người ta bám theo.  

Cô bắt đầu cảnh giác, vừa lấy sim trong máy điện thoại, đóng lại nắp bật lửa, vừa nhanh chóng xóa sạch ghi chép có trên điện thoại, bước chân không dừng lại mà đi nhanh về phía trong hẻm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bước chân đằng sau cũng theo cô nhanh hơn.
Đèn đường sáng lên, phía trước xuất hiện một đường rẽ, Kinh Hạ xoay người lại rồi nghiêng mình núp vào.
Ánh sáng trắng đáng sợ chiếu trên đỉnh đầu, phản chiếu rõ ràng bóng người ấy ở chỗ xa.
Kinh Hạ ngăn lấy hơi thở, chỉ thấy bóng đen ấy đuổi theo cô trên mặt đất càng lúc càng gần.
“Ugh!!!”
Một tiếng “bịch” vang lên đi cùng với tiếng rên, người đi tới bị cô ấn lên tường một cách không kịp phòng bị.
———
(1)Băng đa boxing:

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận