Tác giả: Bắc Trăng
Thể loại: Cổ Đại, Truyện Sắc, Ngôn Tình, Truyện Sủng
Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Trạng thái: Đang ra
Số chương: 1
Tần suất cập nhật: 2 năm/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 3 năm trước
Thể loại: Cổ đại, lãng mạn, 3S, hướm văn ngôn tình.
Độ dài: Chưa rõ
Độ tuổi: [T] 17+
Lịch đăng: 2 chương/tuần
Một đoá hoa rơi trên tóc nàng, sau đó nương theo cơn gió mà xoay tròn bay đi... Hoa đã bay thật xa nhưng hương hoa vấn vương trong gió cũng như tương tư của người quân tử hoạ tranh lúc ấy.
Một nút bút mờ, tình lại đậm sâu.
Một nét bút nhạt, hẹn thề xưa kia cũng phai màu.
Khoác chiếc áo cưới đỏ thẫm, mang lên mũ miện rèm châu, bước lên kiệu hoa rời xa chốn thương. Máu nhuộm vải trắng, tóc đen thả trôi, mắt ánh thê lương liệu người hay chăng?
"Lương Vương lại ngắm trăng nhớ về ai nữa rồi?"
"Ngoảnh trời vàng nhớ cố hương, ngoảnh trăng ngọc nhớ người thương."
"Người thương trong lòng Lương Vương phải chăng đẹp như vầng trăng kia, sáng tựa ngọc châu?"
Lương Vương khẽ cười, mắt man mác nỗi bi thương: "Trăng dẫu đẹp cũng đỗi buồn, nàng không phải trăng ngọc cũng chẳng phải trời vàng, nàng là xích xiềng thít mất lòng ta."
Đến mùa hoa đào nở, Tâm Anh xin thưa với Lương Vương: "Ngày nay đến mai kia là mùa đào hồng nở rộ, thiếp xin phép được đi núi Sơn Hà một chuyến cùng tỷ muội bên nhà."
Lương Vương khép lại quyển sách, dịu dàng vân vê má nàng: "Đào hồng đã đẹp như lời Vương phi kể, phải chăng bổn vương cũng nên đi xem thử có đẹp như lời nàng nói không?"
Hay rằng chỉ là lời hời hợt muốn bay xa...
Tác giả : Bắc Trăng
Thể loại: Cổ Đại, Truyện Sắc, Ngôn Tình, Truyện Sủng
Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Trạng thái: Đang ra
Số chương: 1
Tần suất cập nhật: 2 năm/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 3 năm trước
Thể loại: Cổ đại, lãng mạn, 3S, hướm văn ngôn tình.
Độ dài: Chưa rõ
Độ tuổi: [T] 17+
Lịch đăng: 2 chương/tuần
Một đoá hoa rơi trên tóc nàng, sau đó nương theo cơn gió mà xoay tròn bay đi... Hoa đã bay thật xa nhưng hương hoa vấn vương trong gió cũng như... nỗi tương tư của người quân tử hoạ tranh lúc ấy.
Một nút bút mờ, tình lại đậm sâu.
Một nét bút nhạt, hẹn thề xưa kia cũng phai màu.
Khoác chiếc áo cưới đỏ thẫm, mang lên mũ miện rèm châu, bước lên kiệu hoa rời xa chốn thương. Máu nhuộm vải trắng, tóc đen thả trôi, mắt ánh thê lương liệu người hay chăng?
"Lương Vương lại ngắm trăng nhớ về ai nữa rồi?"
"Ngoảnh trời vàng nhớ cố hương, ngoảnh trăng ngọc nhớ người thương."
"Người thương trong lòng Lương Vương phải chăng đẹp như vầng trăng kia, sáng tựa ngọc châu?"
Lương Vương khẽ cười, mắt man mác nỗi bi thương: "Trăng dẫu đẹp cũng đỗi buồn, nàng không phải trăng ngọc cũng chẳng phải trời vàng, nàng là xích xiềng thít mất lòng ta."
Đến mùa hoa đào nở, Tâm Anh xin thưa với Lương Vương: "Ngày nay đến mai kia là mùa đào hồng nở rộ, thiếp xin phép được đi núi Sơn Hà một chuyến cùng tỷ muội bên nhà."
Lương Vương khép lại quyển sách, dịu dàng vân vê má nàng: "Đào hồng đã đẹp như lời Vương phi kể, phải chăng bổn vương cũng nên đi xem thử có đẹp như lời nàng nói không?"
Hay rằng chỉ là lời hời hợt muốn bay xa...