Hãy ở lại bên anh


Chương 7: Anh quan tâm em
 
Edit: Sắc team
Beta: BRANDY
 

Trong lúc nhất thời Nghênh Thần không hiểu được những lời này của Lệ Khôn có ý gì.
 
Giọng nói đều đều, ngữ điệu quá bình tĩnh, không thấy có một chút dao động cảm xúc nào.
 
Trong lòng Nghênh Thần trầm xuống.
 
Lệ Khôn ngồi xổm xuống, lại đứng lên, tạo thành từng cơn gió nhẹ, đưa hương vị sạch sẽ từ trên người anh bay tới bên cạnh cô thoang thoảng.
 
“Anh phải đi sao?” Cô hỏi.
 
Không có tiếng đáp lại.
 
“Này.” Nghênh Thần lớn tiếng gọi với theo bóng dáng kia.
 
Lệ Khôn không quay đầu, mặc kệ cô.

 
Nghênh Thần bực tức, “Còn dám nói em có bản lĩnh, nhìn lại bản lĩnh của anh xem.”
 
Cô đứng lên, cũng may tửu lượng Nghênh Thần tương đối cao, không có vấn đề gì. Đang chuẩn bị xoay người, lại có đèn xe chiếu tới.
 
Nghênh Thần ngước mắt nhìn, thì ra là Lệ Khôn, tay anh cầm một thứ gì đó từ trong xe bước ra, lại đi về phía Nghênh Thần. Nghênh Thần hơi căng thẳng, móng tay cái cào nhẹ vào lòng bàn tay, giương mắt nhìn anh.
 
Lệ Khôn duỗi tay đến: “Trả.”
 
“Cái gì vậy?” Nghênh Thần liếc mắt nhìn, oh, là tiền?
 
Tập tiền đã hơi cũ, vì thế trông khá dày.
 
Lệ Khôn: “Trả thay Lâm Đức.”
 
Là đang nói đến việc vừa rồi Nghênh Thần giúp cậu ta ở nhà hàng.
 
“Cậu ấy nhờ anh trả, hay là anh tự quyết định trả thay cậu ấy?” Nghênh Thần không nhận, cố ý vòng tay ra sau lưng. Vẫn cảm thấy chưa ổn, cô còn lùi về sau một bước lớn.
 
Lệ Khôn: “……”
 
Nghênh Thần nghiêng đầu, bởi vì tư thế vòng tay về phía sau lưng nên ngực cô theo bản năng vươn về phía trước. Hôm nay Nghênh Thần còn mặc một chiếc áo dệt kim tay ngắn bó sát, càng khiến cho những đường cong mượt mà ra hiện rõ ràng hơn.
 
“Lâm Đức muốn trả, bảo cậu ấy tự mình tới trả. Bây giờ anh gọi điện cho cậu ấy đi.” Nghênh Thần nâng cằm, tư thái kiêu ngạo, ánh mắt tinh nghịch lấp lánh như tỏa sáng.
 
Lệ Khôn vẫn kiên trì dơ xấp tiền ra.
 
Nghênh Thần lắc đầu.
 
“Cầm.”
 
“Không.”
 
“Có cầm hay không?” Lệ Khôn không kiên nhẫn hỏi.
 
Nghênh Thần thấy ai kia chuẩn bị nổi tính ngang bướng, liền vô cùng biết chừng mực đáp:  “Cầm, cầm.” Cô cười với anh, “Vậy anh giúp em gọi điện cho Lâm Đức, em muốn nói với cậu ấy một tiếng.”
 
Lệ Khôn: “Không cần.”
 
“Đây là lễ phép cơ bản.” Nghênh Thần nói rất có lý lẽ, “Nhận được tiền, hai người trong cuộc bọn em dù sao cũng phải nói với nhau một câu. Nếu anh không gọi, vậy bảo cậu ấy hôm nào tự mình tới trả.”
 
Sắc mặt Lệ Khôn suýt chút nữa thì đóng băng.
 
Cứ như thế giằng co mấy giây.
 

Anh mới bất đắc dĩ, yên lặng lấy điện thoại ra.
 
Nghênh Thần vươn người nhìn về phía màn hình điện thoại.
 
Hình nền nhàm chán, là theme mặc định của hệ thống, hơn nữa cũng không để mật khẩu, vuốt một cái là mở, có rất ít ứng dụng di động. Ngón tay Lệ Khôn ấn nhẹ, click mở ra danh bạ.
 
Nghênh Thần bình thản nói: “Thật ra, anh đang quan tâm em, có phải không?”
 
Đầu ngón tay Lệ Khôn khẽ động, trượt tay, ấn nhầm sang khung tin nhắn. Click mở, bên trong hầu hết đều là tin nhắn quảng cáo.
 
Anh quay đầu, động tác rất chậm, sắc mặt càng thêm âm trầm, một luồng áp lực vô hình nặng như núi đè xuống.
 
Nghênh Thần thầm nhủ: không được sợ, ngang ngạnh mở to mắt,  thi gan với anh, quyết không chịu nhận thua.
 
Lệ Khôn không nói gì, nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Anh lạnh lùng cười, lãnh đạm đáp: Suy nghĩ nhiều rồi.
 
Nghênh Thần thẳng thắn vạch trần: “Đưa em về nhà, trả lại tiền cho em, khi em ôm anh cũng không đẩy ra —— rõ ràng là anh đang quan tâm em.”
 
Ánh mắt Lệ Khôn không một gợn sóng, không mặn không nhạt đáp: “Lên xe.”
 
“Làm gì?”
 
“Đưa em quay về chỗ hồi nãy.”
 
Nghênh Thần bật cười, rất không nghiêm túc đùa cợt lại: “Vậy anh có muốn em lại ôm anh một lần nữa? Sau đó để anh đẩy em ra.”
 
Vẻ mặt này của cô khiến Lệ Khôn thoáng hốt hoảng, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
 
Quả nhiên, Nghênh Thần đột nhiên duỗi tay tới đoạt mất di động của anh.
 
“Em muốn làm gì?!”
 
Lệ Khôn chỉ hơi phân tâm tháng chốc, vậy nhưng cũng đủ để cô thực hiện được ý đồ xấu.
 
“Đừng có trưng cái bản mặt than đó ra được không? Đều là bạn bè lâu năm, lưu số của nhau đi, sau này còn thường xuyên liên hệ!” Nghênh Thần lấy được di động, liền quay người chạy, vừa chạy vừa nhanh chóng bấm một dãy số.
 
Lệ Khôn thầm mắng một tiếng, sải bước chân đuổi theo: “Trả lại đây.”
 
Ngón tay Nghênh Thần ấn số: “152……”
 
Lệ Khôn nóng nảy đuổi theo cô, đè bả vai cô xuống, “Nghênh Thần!”
 
Nghênh Thần linh hoạt né tránh, Lệ Khôn nhất thời không lấy lại điện thoại được. Nếu có ai đi qua, nhìn đến, chắc chắn sẽ tưởng hai người đang ôm chặt lấy nhau.
 
“Số di động của em không đổi, vẫn dùng số lúc trước, 1523866528……”
 
Nhưng rất nhanh, giọng nói của Nghênh Thần chợt tắt.
 
Mới chỉ vừa nhấn ra mấy con số, điện thoại tự động hiện lên một cái tên trong danh bạ.
 
Dãy số mà Nghênh Thần còn chưa kịp bấm xong, giờ phút này lại được lưu trong danh bạ của Lệ Khôn.
 
Trong lúc cô thất thần, di động đã bị đoạt lại.
 
Lệ Khôn nhanh chóng buông cô ra, lui lại mấy bước kéo dài khoảng cách giữa hai người.
 
Nghênh Thần trấn định lại, trong đầu hiện ra duy nhất một ý nghĩ: Anh ấy chưa từng xóa số điện thoại của cô!
 
Bị vạch trần khiến Lệ Khôn vô cùng bực bội, sắc mặt anh còn đen hơn so với bóng đêm, con ngươi tối sầm lại.
 
Nghênh Thần đột nhiên cười. Vừa cười vừa bước tới phía anh, không giấu nổi sự vui vẻ, hưng phấn.
 
Lệ Khôn: “Đừng có nghĩ nhiều, quên xóa mà thôi, dù sao cũng không phải người quan trọng gì, ai mà để tâm có còn lưu số hay không.”
 
Nghênh Thần gật gật đầu, “Đúng, đúng, vô cùng có lý.”
 
Lệ Khôn: “……”
 

Lệ Khôn bị thái độ này của cô chọc giận, quay đầu rời đi.
 
Anh lạnh lùng khoác lên mình chiếc áo khoác, cả người tức giận, lên xe, đánh tay lái, lốp xe ma sát trên đường phóng đi.
 
Lúc này Nghênh Thần cũng không đuổi theo, phát hiện vừa rồi đã đủ cho cô vênh váo được rất lâu.
 
Cửa sổ xe ở bốn phía đều bị hạ hết xuống, tiếng gió liên hoàn gào thét, Lệ Khôn cảm thấy cô gái này chắc chắn có độc.
 
Đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, vẫn còn giống như mới mười tám, liều lĩnh, bộc trực, không để lối thoát cho người khác, một chút cũng không thay đổi.
 
Lệ Khôn cắn thuốc lá, bực bội hừ một tiếng.
 
Cá tính này của Nghênh Thần, từ khi hai người mới quen nhau anh đã được thể nghiệm.
 
Khi còn trẻ ở quân đội, cường độ huấn luyện rất cao, thường xuyên có tập huấn đột xuất. Hai cân tư trang, lại thêm năm cân vũ trang, toàn bộ quân trang phải trên hai mươi cân, tập huấn xong, ba giờ sáng lại có thông báo khẩn cấp tập huấn dã ngoại.
 
Cứ như vậy ba tháng, người bình thường sẽ bị làm cho phát điên.
 
Lệ Khôn không điên, nhưng vô cùng mệt mỏi, chỉ hút điếu thuốc để bình ổn tâm trạng.
 
Có khoảng thời gian tần suất hút thuốc quá nhiều, Nghênh Thần hỏi: “Hút thuốc lá ngon vậy sao?”
 
Lệ Khôn lơ đãng, cười nói với cô: “Ngon.”
 
“Mùi vị như thế nào vậy? Thật cay mũi.” Nghênh Thần làm bộ quạt quạt tay.
 
“Mùi vị sảng khoái.” Lệ Khôn một tay ôm lấy cô, thân trên anh trần trụi, dưới thân lại quấn chặt lấy cô, hai người cứ vậy dính lấy nhau.
 
Nghênh Thần ngẩng đầu, cọ cọ vào cằm anh, để những sợi râu mới lún phún mới mọc cọ lên làn da.
 
“Còn có kiểu sảng khoái như thế sao?” Sau đó cô bỗng nhiên giảo hoạt, trực tiếp ngồi lên người Lệ Khôn, giọng nói mềm mại: “Có sảng khoái được như em không?”
 
Cả người Lệ Khôn đã phát nóng lên, tay lần theo vạt áo của cô hướng lên trên, ôm lấy chiếc eo thon. Nghênh Thần cuộn chân, cúi người vươn đến tủ đầu giường lấy bao thuốc: “Em cũng muốn nếm thử!”
 
Tay còn chưa kịp đụng tới hộp thuốc, đã bị Lệ Khôn đẩy ra: “Đừng làm bừa.”
 
“Chỉ mình anh được làm bừa à, tại sao em lại không được?”
 
“Mẹ kiếp.” Lệ Khôn bị cô chọc cười, vết chai trên ngón tay cố ý vuốt ve làn da bên hông cô, sau đó trầm thấp hỏi: “Muốn nếm thử như vậy sao?”
 
Nghênh Thần chớp chớp đôi mắt.
 
Lệ Khôn quay đầu, lấy thuốc, châm lửa, nhẹ nhàng hút một hơi, khói thuốc mờ ảo uốn lượn.
 
Sau đó anh đột nhiên đứng dậy, một tay vòng ra sau gáy Nghênh Thần, dùng lực áp về phía mình.
 
Lệ Khôn hôn cô, không cho phép kháng cự.
 
Một làn khói thuốc theo hơi thở anh chui vào miệng Nghênh Thần, nhanh chóng chiếm hữu toàn bộ khoang miệng cô. Nghênh Thần khẽ ưm một tiếng, khóe mắt dâng lên một tầng hơi nước.
 
Thật ra Lệ Khôn cũng có chừng mực, sợ khiến cô sặc, nên chỉ nhả ra một chút khói.
 
Nghênh Thần oa oa kêu mấy tiếng: “Không ngon chút nào!”
 
Lệ Khôn cười đến rung rung lồng ngực, cơ bụng rắn chắc cũng bởi vậy mà nổi rõ lên.
 
Nghênh Thần nhíu mày: “Không ngon gì cả, em muốn ăn kẹo!”
 
“Cũng không phải là uống thuốc, lấy đâu ra kẹo.”
 
“Sao lại không có?” Mặt Nghênh Thần lộ ra ý cười, đầu gối quỳ trên giường, duỗi tay đẩy, liền đem Lệ Khôn đè dưới thân.
 
Cô cúi người hôn anh, nụ hôn dịu dàng lại tinh tế, môi lưỡi giao nhau.
 

“…… Anh còn không phải là kẹo sao……”
 
Thanh âm mơ mơ hồ hồ, cũng giống như hồi ức này không nên nhớ lại.
 
Lệ Khôn nhắm chặt hai mắt, bình ổn lại tâm trạng.
 
Chỉ vừa nghĩ lại, cũng khiến người ta đau thấu tâm can.
 
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Lệ Khôn nghiền tắt tàn thuốc, đánh tay lái. Lúc này di động anh vang lên, nhắc nhở có tin nhắn mới.
 
Phía trước là ngã tư đường, xe cộ khá đông, giảm tốc độ xe, Lệ Khôn tiện tay cầm lên nhìn.
 
Nghênh Thần gửi tới tin nhắn về việc số điện thoại của cô vẫn chưa bị xóa: [Đội trưởng, anh tại sao …… Vẫn dễ thương như vậy cơ chứ ……]
 
Phía sau còn có thêm ký hiệu: ^_^
 
“Kítt!”
 
Lệ Khôn xem xong, không khống chế được lực chân mà đạp vào phanh xe.
 
Mẹ kiếp! Trưởng thành rồi, thật sự có bản lĩnh rồi!
 
Lệ Khôn không về nhà, cũng không về ký túc xá mà lái xe về phía bắc thành phố.
 
Khu tập thể cũ kỹ, khoảng cách giữa mỗi nhà quá hẹp, đường nhỏ, khó khăn lắm mới có thể tìm được chỗ đỗ xe.
 
Khi lên tới tầng ba, tiếng tranh cãi ầm ĩ vang lên.
 
“Con mặc kệ, bạn bè đều có, chỉ mỗi mình con không có!”
 
“Người khác có thì mày phải đòi cho bằng được à? Vậy người ta thi được vào đại học trọng điểm, sao mày thi lại không đỗ?”
 
“Ba mẹ người ta đều lái xe Maserati, tại sao mẹ đến cái xe đều không mua nổi?”
 
Những lời này khiến Lệ Mẫn Vân tức đến dậm chân: “Tao chỉ nói một câu thôi, đừng có mà mơ tao cho mày tiền đổi điện thoại!”
 
Lệ Khôn đẩy cửa bước vào nhà, Lý Hâm Uyển quay đầu nhìn thấy, giống như đã tìm được chỗ dựa, khuôn mặt nhíu lại, khóc to thành tiếng.
 
“Sao lại như thế này?” Lệ Khôn nhíu mày.
 
Lệ Mẫn Vân hơi hạ giọng, vẻ mặt ai oán nhìn con gái, “Điện thoại cũng không hỏng, vậy mà nó cứ nằng nặc phải đổi quả táo cái gì gì đó, những mấy ngàn tệ, là ăn cướp sao!”
 
Lý Hâm Uyển: “Con chỉ mua hàng second hand, đâu có đắt!”
 
“Mày còn dám nói!” Lệ Mẫn Vân tháo ra một chiếc dép, cầm trên tay, chuẩn bị muốn đánh.
 
“Cô.” Giọng nói của Lệ Khôn bình tĩnh, ngăn lại động tác của bà.
 
Lệ Mẫn Vân rụt rụt vai, không tiếp tục tiến lên.
 
“Còn thiếu bao nhiêu tiền?” Lệ Khôn quay đầu hỏi.
 
“Hai ngàn năm trăm tệ.” ánh mắt Lý Hâm Uyển chờ mong.
 
Lệ Khôn không nói hai lời, trực tiếp móc ví, lấy ra hơn phân nửa từ cọc tiền ban nãy định đưa cho Nghênh Thần nhưng cô không lấy kia.
 
“Oa! Cảm ơn anh họ!”
 
Được thứ mình cần, Lý Hâm Uyển vênh váo nhìn mẹ của mình, sau đó nhanh chóng chạy tót vào trong phòng ngủ.
 
Lệ Mẫn Vân hùng hùng hổ hổ, còn định đuổi theo đôi con gái.
 
Lệ Khôn không am hiểu xử lý mấy loại chuyện gia đình vặt vãnh như này, anh lại lấy ra thêm một cọc tiền.
 
Lệ Mẫn Vân vẫn tiếp tục mắng, nhưng ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía ví tiền của anh.
 
“Cô,” Lệ Khôn tùy tiện đếm tiền, giao cho Lệ Mẫn Vân: “Đây là tiền công chăm sóc tháng sau.”
 
“Không cần nhiều như vậy đâu.” Lệ Mẫn Vân xua tay.
 
“Cầm đi, ba cháu ở bên kia, cô cũng vất vả nhiều mà.” Lệ Khôn nhét tiền vào tay bà.
 
“Không vất vả, không vất vả,” Lệ Mẫn Vân khách khách khí khí đưa đẩy, dặn dò: “A Khôn này, cháu cũng thường xuyên phải làm nhiệm vụ, phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
 
Lệ Khôn gật gật đầu, ừ một tiếng.
 
Lệ Mẫn Vân ỡm ờ nhận tiền, quen cửa quen nẻo đút vào túi quần, vừa rồi còn tức giận vì cãi nhau với con gái cũng bay sạch, đầy mặt tươi cười.
 

“Lần này về ở lại bao lâu? Có muốn ăn đêm không? Để cô đi làm mỳ cho nhé?” Lúc này Lệ Mẫn Vân mới sực nhớ ra, vội vàng nói: “Nhanh, nhanh vào trong đây ngồi, uống chén nước đi.”
 
“Không cần đâu, đi ngay bây giờ.” Lệ Khôn đứng tại chỗ nói: “Ngày mai cháu sang thăm ba.”
 
“Aizz.” Lệ Mẫn Vân thở ra một tiếng dài thườn thượt, ý muốn nói, thăm hay không cũng vậy, dù sao tình trạng của Lệ Minh Viễn lúc tốt lúc xấu, thường xuyên si ngốc không nhận ra ai cả.
 
“Ba cháu, đúng là số khổ, thời trẻ vì quân đội mà cống hiến, khiến cho sức khỏe bị tàn phá, sau khi mẹ cháu xảy ra chuyện, lại càng suy sụp.”
 
Lệ Mẫn Vân tỏ vẻ ưu sầu, Lệ Khôn nghe được những lời ấy, trong lòng lại đau nhói.
 
Đúng lúc này, di động của anh vang lên, Lệ Khôn vừa thấy tên người gọi đến, lập tức khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc.
 
“Lý đại đội trưởng.”
 
“Được! Trong vòng hai mươi phút nữa sẽ có mặt ở trại huấn luyện!”
 
Lệ Mẫn Vân thấy thế, “Lại có nhiệm vụ sao? Không phải vẫn đang trong kỳ nghỉ phép sao?”
 
Lệ Khôn liếc mắt nhìn.
 
Lệ Mẫn Vân: “Được rồi, được rồi, không nên hỏi, xem cái đầu này của cô toàn quên đi mất.”
 
Lệ Khôn: “Cháu đi đây, hôm nào lại đến thăm cô.”
 
Ở phía bắc, buổi đêm mùa hè vẫn hơi lạnh.
 
Lệ Khôn mới đi ra tới hành lang, di động lại vang, là tin nhắn WeChat.
 
Lý Hâm Uyển: [Cảm ơn anh họ!]
 
Lệ Khôn không trả lời.
 
Đi đến gần xe, lại có một tin nhắn tới.
 
Lý Hâm Uyển: [32G không đủ dùng, em muốn mua cái có bộ nhớ lớn hơn, anh họ, anh có thể lại cho em thêm tám trăm tệ không?]
 
Lệ Khôn ngồi lên xe, không nói một lời chuyển cho cô ta một ngàn tệ, sau đó tắt máy, đánh tay lái.
 
Nghênh Thần ở nhà nghỉ phép hai ngày mới đi làm.
 
Vết thương trên cổ không liền lại nhanh đến thế, cô cũng không dám băng kín miệng vết thương, bèn buộc lên một chiếc khăn lụa để che.
 
Dù việc này đã được điệu thấp để người khác không chú ý, nhưng vẫn bị đồng nghiệp biết được, mọi người đều tán thưởng cô, nhìn cô bằng ánh mắt khác.
 
Nghênh Thần mới được điều về từ Hàng Châu về, đây cũng xem như là một cơ hội của cô, cho cô mở rộng quan hệ, gây ấn tượng tốt với mọi người, cũng coi như là trong họa có phúc.
 
Cuộc họp hằng tuần vốn dĩ là do Đường Kỳ Sâm chủ trì nhưng vì anh đi công tác nên một vị phó tổng khác thay anh làm. Sau khi cuộc họp kết thúc, thư ký truyền lời đến: “Chị Thần, Hứa chủ tịch gọi chị lên văn phòng của ông một chuyến.”
 
Hứa Vĩ Thành năm nay đã gần năm mươi, ông mặc chiếc áo Polo ngắn tay gọn gàng nhanh nhẹn, trông tinh thần vô cùng tốt.
 
“Hứa chủ tịch.”
 
Hứa Vĩ Thành gật đầu, “Ngồi đi.” Ông ta vừa cười vừa nói: “Mọi người đều xem thấy tin tức kia, cô làm tuyệt lắm, tháng này công ty sẽ thưởng thêm cho cô.”
 
“Sếp! Đừng trêu ghẹo tôi nữa, đây vốn chỉ là việc nhỏ, ai không biết còn tưởng tôi ra chiến trường chiến đấu đấy.” Nghênh Thần nhẹ nhàng đẩy công lao.
 
Sau khi chuyện trò một lúc.
 
Hứa Vĩ Thành nói: “Cuối tuần này sẽ có nhân viên mới đến làm việc, đợt huấn luyện đoàn nhân viên mới này, cô có ý kiến gì không?”
 
Nghênh Thần: “Tôi đã xem sơ qua lý lịch của bọn họ, chuyên môn tốt, thành tích khi còn ngồi trên ghế nhà trường vô cùng ưu tú. Chuyên ngành luyện kim có năm nam một nữ, từ khi còn đi học đã có kinh nghiệm thực tập. Phù hợp với hạng mục trọng điểm khai thác mỏ của công ty chúng ta —— đương nhiên, Hứa chủ tịch, tôi chỉ là thường dân, bộ phận nhân sự bên kia mới là người có quyền quyết định nhất.”
 
Cô nói năng khiêm tốn khéo léo, cười rộ lên thật đẹp mắt.
 
Hứa Vĩ Thành gật đầu, nói tới trọng điểm: “Ngày kia bọn họ sẽ tham gia huấn luyện quân sự, lần này tham gia cùng còn có mấy người trong ban giám đốc. Tập đoàn rất coi trọng đợt huấn luyện này, đặc biệt mời huấn luyện viên từ đội đặc cảnh đến.”
 
Trong lòng Nghênh Thần bỗng dưng có một dự cảm không lành, đội đặc cảnh?
 
Hứa Vĩ Thành nói luôn ý định của mình cho cô: “Công ty định phái cô phụ trách đợt huấn luyện quân sự cho nhân viên mới này, tổng cộng năm ngày, phụ trách hai đơn vị. Yên tâm, công việc rất nhẹ nhàng, coi như đi nghỉ ngơi, dưỡng vết thương trên cổ.”
 
Nhẹ nhàng?
 
Ba chữ “đội đặc cảnh” khiến trong lòng Nghênh Thần đang rối loạn không yên.
 
Nếu điều cô lo lắng thành sự thực 
 
Ông chủ! Vậy thì có thể không thoải mái chút nào đâu!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận