Hãy ở lại bên anh





Chương 6: Không mất mặt
Edit: Sắc team
Beta: Brandy
Từ Tây Bối mời Nghênh Thần ăn cơm, nhìn tinh thần có vẻ như đã thoát khỏi ám ảnh việc người yêu ngoại tình.
     

“Thần nhi, hôm nay cậu cứ thoải mái ăn, ăn xong chúng ta lại đi hát karaoke, tiếp đó lại đi ăn khuya, tớ đã lên kế hoạch chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
     
“Tha cho tớ đi.” Nghênh Thần nhìn thực đơn, nói: “Vết thương trên cổ tớ không chịu nổi bị cậu giày vò như thế đâu.”
     
Từ Tây Bối thở dài, vô cùng chân thành mà xin lỗi: “Xin lỗi nhé Thần nhi, lần trước tại vì tớ xúc động nên mới làm liên lụy đến cậu.”
     
Ấn tượng sâu đậm ở trên sân thượng kia vẫn còn, nói không sợ là giả..
     
Nghênh Thần đang rất có tinh thần, trách: “Biết là tốt, tớ suýt chút nữa thì chết oan uổng.”
     
Từ Tây Bối ngượng ngùng gãi chóp mũi: “Ăn nhiều một chút, hôm nay tớ mời.”
     
Nghênh Thần gọi thêm một bát chân giò hầm, đánh giá: “Nơi này trang hoàng cũng không tệ lắm, ông chủ có phong cách đấy.”
     
“Đương nhiên là có phong cách rồi, giá cả đắt muốn chết.”

     
“Tiếc tiền sao?”
     
“Mời cậu ăn cơm sẽ không tiếc đâu.”
     
Nghênh Thần vui vẻ, đứng dậy, “Tớ đi toilet một chút.”
     
Cũng tại nhà hàng này.
     
“Anh, thứ này làm bằng cái gì?” Vẻ mặt Lâm Đức hưng phấn, chỉ vào đồ trang trí trên tường: “Là thủy tinh sao? Đẹp quá đi!”
     
“Pha lê đánh bóng, hàm lượng kỹ thuật cũng không cao.”
     
“Thế còn cái này? Mấy cái chữ viết bằng bút lông này, em chẳng nhận ra được chữ nào cả.” Lâm Đức ngó phải ngó trái, bất lực thừa nhận.
     
“Là lối viết thảo, chữ trên đó là Thấm Viên Xuân.” Lệ Khôn vỗ vỗ cậu ta: “Được rồi đừng nhìn nữa, đi thôi, đi ăn cơm.”
     
Lâm Đức chần chừ một lúc, “Lệ ca, hay là, chúng ta đổi nơi khác ăn đi.” Ánh mắt cậu ta quét một vòng do dự.
     
Lệ Khôn nhìn được vẻ do dự của cậu, bình tĩnh nói: “Vất vả lắm mới có một ngày nghỉ, mang cậu ra ngoài đi dạo, không sao đâu, không đắt.”
     
Lâm Đức đến từ nông thôn, là một vùng hẻo lánh, gia đình khó khăn, tiền lương của bộ đội không cao, mỗi tháng cậu còn phải gửi tiền về nhà, ngày thường được nghỉ phép cũng không thường xuyên ra ngoài đi chơi.
     
Lệ Khôn bình thường không nói gì, nhưng có cơ hội liền dẫn cậu ra ngoài trải nghiệm sự đời.
     
“Muốn ăn gì thì tự mình chọn đi.”
     
Lệ Khôn nhàn nhã dựa vào lưng ghế, một bàn tay đỡ phía sau cổ, từng ngón tay thon dài. Anh ngậm điếu thuốc ở trong miệng, nhưng vì ngại ở đây là nơi công cộng nên chỉ cắn cắn cho đỡ nghiền, vẫn chưa châm lửa.
     
“Anh, có được ăn thịt không?” Lâm Đức nhìn chằm chằm vào thực đơn, đôi mắt như phát sáng lên.
     
Lệ Khôn cười nói: “Được, chọn hai món đi.”
     
“Em chọn đây!”
     
Lâm Đức chọn xong đồ ăn: “Xong rồi!”
     
Nụ cười kia còn sáng hơn cả chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà.
     
“Để xem nào.” Lệ Khôn xem lại một lần, gọi thêm hai món điểm tâm, nói với người phục vụ: “Cảm ơn.”
     
Lâm Đức xoa xoa bàn tay, ngồi thẳng tắp ngay ngắn, đôi mắt hết nhìn rèm cửa, lại ngắm chén đũa hoặc liếc nhìn sang bàn khác.

     
Lệ Khôn cảm thấy buồn cười, làm bộ nghiêm túc, “Khụ khụ!”
     
“Hmm hmm!” Lâm Đức vội vàng mắt nhìn thẳng, ngồi lại càng thêm ngay ngắn.
     
Cứ thế hơn mười giây, cậu ta nói: “Báo cáo! Xin đi WC!”
     
Lệ Khôn cầm điếu thuốc, gật đầu, “Phê chuẩn.”
     
Lâm Đức cười nhe hàm răng trắng, nhanh chạy đi.
     
Nhà hàng này mới khai trương, lượng người đến ăn rất đông, thêm nữa nơi này lại rộng, Lâm Đức tìm cả nửa ngày cũng chẳng tìm thấy toilet đâu. Hỏi người phục vụ, người ta lại đang vội vàng bê đồ ăn, tùy tiện chỉ: “Ở bên kia.”
     
Vì thế Lâm Đức liền ngây thơ mà hướng “bên kia” đi. Đi qua một đoạn hành lang dài, chỗ này tất cả đều là phòng bao, lần lượt từng phòng một.
     
Lâm Đức đi qua một gian phòng, đột nhiên từ bên trong truyền đến một giọng nói
     
“Đứng lại.”
     
Giọng nói này nghe quen quen, nhưng trong nhất thời Lâm Đức cũng không nghĩ ra là ai, cậu ta quay đầu.
     
“A ha, thật đúng là cậu chiến sĩ hôm trước.” Người kia đứng dậy, từ trong bữa tiệc tiến ra, sắc mặt do uống rượu mà đỏ bừng, hắn ta nhìn Lâm Đức cười, trong anh mắt lại toát ra vẻ nham hiểm.
     
Lâm Đức nhớ ra rồi.
     
Đây chính là chủ nhân của chiếc BMW lần trước trong lúc kiểm tra xe ở giao lộ không chịu hợp tác, làm loạn này .
     
“Đông Tử, gặp người quen sao?” Lại thêm một người tiến ra, người này bước chân lảo đảo, rõ ràng là đã quá chén, nhìn chằm chằm Lâm Đức, “Ái chà! Đồng chí quân đội nhân dân.”
     
Hắn ta làm bộ làm dạng nói to: “Cúi chào cúi chào.”
     
Lâm Đức lưng thẳng tắp, không thèm nhìn, đang định đi.
     
“Đợi đã.” Phó Đông gọi lại.
     
Lâm Đức dừng chân, ghé mắt nhìn, “Có chuyện gì?”
 
Trong phòng bao, một bàn người đang ngồi, đều là những tên ăn chơi trác táng, bình rượu rỗng vứt lăn lóc đầy đất, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu.
     
Phó Đông ánh mắt khẽ biến, giả vờ buồn rầu: “Đồng chí bộ đội, tôi có việc muốn báo cáo, trong phòng của tôi của một đồ vật màu đen —— a đúng rồi, ở kia kìa.”
     
Hắn ta tùy tiện chỉ bừa một chỗ, không để Lâm Đức thấy rõ, liền lấy thân che khuất tầm mắt, “Có khi nào là bom không?”
     
Lâm Đức: “……”
     
Phó Đông: “Anh là đặc chủng binh, giúp chúng tôi nhìn xem.”
     
Nhắc đến thân phận này khiến Lâm Đức theo bản năng nghiêm mặt lại.
     
Phó Đông là người làm ăn, lõi đời, có khả năng nhìn mặt đoán ý, hắn ta nhướng mi, nhường đường “Đến đây đến đây, để cho người có kinh nghiệm đến xem, chúng tôi cũng có thể yên tâm, lại nói, đây là nơi công cộng, nếu có chuyện gì xảy ra, cũng không tốt lắm đúng không?”
     
Trong lòng Lâm Đức đã cảm thấy bất an, nhưng cậu lại quá ngây thơ, cứ thế bị người dẫn vào trong bẫy.
     
Nếu đã vào, Lâm Đức nghĩ, kiểm tra một lần cũng không sao.
     
Vì thế, cậu tiến bước, dù cho có đang mặc thường phục, thì lưng lúc nào cũng vẫn thẳng tắp.
     
Nhưng khi cậu bước tới cửa sổ, Phó Đông ra hiệu một cái nháy mắt 
     
Một người đang cầm bình rượu trắng ở gần đó đột nhiên đứng dậy, kéo ghế ngồi ra. Do quá bất ngờ, Lâm Đức không kịp né tránh, bị đụng vào.
     
Người nọ kêu lên một tiếng, đồng thời cũng buông lỏng bình rượu trong tay, liền nghe thấy “choang” một tiếng chói tai.
     
Chiếc bình rơi xuống trên mặt đất, rượu chảy ra lênh láng.
     
Lâm Đức sững sờ.
     
“Ôi trời ơi! Rượu này đắt lắm đấy!” Người kia giả vờ đau lòng, chỉ vào Lâm Đức: “Sao lại như thế này, đi đường cũng không biết phải cẩn thận sao!”

     
Lâm Đức thành thật nói: “Chính anh tự va vào.”
     
“Haizz? Sao lại có kiểu người như thế này? Va vào rơi vỡ thì rơi vỡ đi, nhưng anh bôi nhọ người khác như thế là không đúng rồi.” Đối phương xì một tiếng ghét bỏ: “Lại còn là người trong quân đội cơ đấy.”
     
Lâm Đức nghe được câu cuối cùng, như bị chạm vào vảy ngược, lớn tiếng nói: “Tôi không có!”
     
“Được rồi được rồi.” Phó Đông bước tới “hòa giải”, “Chuyện có gì to tát đâu, không phải chỉ là một bình rượu Ngũ lương thôi sao, cứ theo giá mà bồi thường là được rồi.”
     
Người nọ cũng vô cùng phối hợp: “Được thôi! Rượu Ngũ lương này đã cất 20 năm rồi, còn chưa kịp mở đâu, giảm giá cho cậu đó.”
     
Lâm Đức vừa nghe đến con số năm nghìn tệ, liền hoàn toàn sững sờ.
     
Nghênh Thần dặm lại lớp trang điểm, mới từ toilet bước ra.
     
Cô chậm rãi bước về theo đường cũ, thỉnh thoảng ngắm một ít đồ vật trang trí độc đáo trên tường.
     
“Làm hỏng đồ vật của người khác thì phải đền tiền, đây là điều hiển nhiên, anh bạn này, cậu nói xem như vậy có đúng không?”
     
Đi qua hành lang, phòng bên phải truyền ra tiếng nói, nghe ngữ khí chẳng có gì tốt lành.
     
Nghênh Thần không có hứng thú, đang chuẩn bị đi tiếp.
     
“Tôi không hề đụng vào anh ta!”
     
Giọng nói này?
     
Nghênh Thần khẽ nhíu mi, dừng bước.
     
“Tôi biết rồi, các người đây là ghi thù việc lần trước tôi kiểm tra xe!”
     
Nghênh Thần nhẹ đẩy cửa.
     
Thân hình cao gầy của Lâm Đức đứng ở trước cửa đang tức đến phát run.
     
Phó Đông lúc này cũng không tiếp tục giả vờ: “Rượu chính là cậu làm vỡ, thế nào? Không có tiền? Được thôi!”
     
Hắn ta rót đầy ba cốc to rượu trắng, “Uống hết ba cốc rượu này, tôi cho cậu đi.”
     
Đám người ăn chơi trác táng đằng sau cười vang.
     
“Ah? Lườm tôi sao? Không uống thì đền tiền đi!” Phó Đông uy hiếp, vô cùng hèn hạ mà nói: “Nếu không tôi liền đi đến cơ quan của cậu tố cáo, tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng, để xem cậu còn có thể chối đi đâu được.”
     
“Vậy sao? Nhân chứng?” Một giọng nói thanh thúy vang lên.
     
Mọi người quay đầu lại nhìn, Nghênh Thần đang nhàn nhã khoanh tay trước ngực, bộ dáng hờ hững, khí chất toát ra là một vẻ mỹ nhân lạnh lùng.
     
Phó Đông nhíu mày: “Cô là ai?”
     
Nghênh Thần đi tới, đứng chắn trước người Lâm Đức, không chút nào sợ hãi nhìn Phó Đông: “Một bình rượu, đáng giá như vậy?”
     
“Ồ, đến giúp đỡ sao.” Phó Đông cười vô lại, nhún vai một cái: “Không đáng, không đáng, nhưng cậu ta quỵt nợ tôi.”
     
“Đã nói là không bồi thường sao?” Giọng nói của Nghênh Thần lạnh xuống.
     
Phó Đông biết nhìn người, cô gái này vừa nhìn liền biết không đơn giản.
     
Vì thế cố ý nói: “Nói tới tiền bạc làm tổn thương hòa khí, trên bàn tiệc kết giao bạn bè. Nào mượn ly rượu này, coi như chúng ta hiểu lầm.”
     
“Hiểu lầm?” Nghênh Thần đột nhiên cười thành tiếng, hiện rõ ý khinh thường.
     
Cười đủ rồi, cô bước qua.
    
“Chị.” Lâm Đức giữ chặt cô.

    
“Không sao đâu.” Nghênh Thần đẩy tay ra, xoay người nhìn Phó Đông, cầm lấy cốc rượu đầy kia. “Có phải uống hết ba cốc rượu thì coi như xong?”
     
Cô tràn đầy tự tin, vẻ thông minh sắc bén, khiến cho Phó Đông líu lưỡi không nói được gì.
    
 “Được thôi.”
     
Nghênh Thần nâng cốc ngửa đầu, dứt khoát uống từng ngụm từng ngụm, sau vài giây cốc liền cạn thấy đáy.
     
Mọi người há hốc mồm.
     
“Chị!” Lâm Đức lớn tiếng.
     
Nghênh Thần không hoảng loạn, thậm chí khóe môi cũng không lưu lại vết rượu, cô cười: “Nơi này có quá nhiều thứ dơ bẩn, uống một chút rượu cho bớt mùi.”
     
Sắc mặt Phó Đông lập tức khó coi.
     
Nghênh Thần không dừng lại, uống tiếp cốc rượu thứ hai.
     
“Ồ, nơi này không chỉ bẩn, mà có cả mùi khó chịu nữa, cồn có thể khử độc, đừng để chính mình bị làm cho ghê tởm.”
     
Nghênh Thần cầm chiếc cốc trống rỗng, lắc lắc về phía Phó Đông: “Mấy người có ngửi thấy không? Mùi này chẳng dễ ngửi chút nào?”
     
Sắc mặt đám người kia đỏ tím như gan heo, ai cũng không lên tiếng.
     
“Cốc thứ ba.” Nghênh Thần mặt không đổi sắc, nhìn về phía Lâm Đức: “Ahh, lại còn khóc?”
     
Vành mắt Lâm Đức đỏ bừng nhưng vẫn quật cường cố không rơi nước mắt.
     
Nghênh Thần không tiếp tục cười nữa, đột nhiên nghiêm khắc: “Không được khóc! Những nơi có súng kêu, pháo nổ cậu đều từng đi qua, lên chiến trường đối mặt với súng đạn, mấy thứ rác rưởi khác sao có thể so sánh được?”
     
Cô đem cốc rượu cuối cùng uống hết, ném chiếc cốc sang một bên, lấy ví móc ra một chồng tiền.
     
Nghênh Thần đem đống tiền kia ném thật mạnh vào mặt Phó Đông, vẻ mặt vô cùng vênh váo tự đắc, không cho hắn một chút mặt mũi nào: “Anh là cái thá gì chứ? Cũng chỉ đáng giá 5000 tệ này thôi!”
     
Phó Đông sững sờ, mặt bị tiền đập vào vô cùng nóng rát.
     
Nghênh Thần sinh ra trong gia đình nhà tướng, từ sâu trong xương cốt đã có sự cao ngạo, dư dả để dọa đám người này.
     
Giọng nói cô lảnh lót: “Lâm Đức, đi!”
     
Ra hành lang, Lâm Đức rốt cuộc không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ bừng nức nở hai tiếng.
     
“Chị, cảm ơn đã giúp em, em thật sự không làm vỡ rượu của bọn họ, tại bọn họ ……”
     
Nghênh Thần không kiên nhẫn ngắt lời, tay quơ ở giữa không trung, “Đỡ chị.”
     
Ba cốc rượu kia không hề ít, cô lại uống nhanh, hơi men bốc lên, khiến người choáng váng.
     
“Chị, chị chậm một chút.” Tay Lâm Đức vừa mới đặt lên bả vai cô, lại bị một bàn tay khác hất qua một bên 
     
“Để tôi.”
     
Lâm Đức đần ra nửa giây, kinh ngạc kêu lên: “Lệ ca!”
     
Lệ Khôn trầm mặt mím môi, động tác vô cùng thô lỗ đem Nghênh Thần đoạt lại, giữ bả vai cô kéo lên, chính bản thân mình lại theo bản năng mà cách xa cô.
     
Biểu tình Lệ Khôn không kiên nhẫn, dường như đang muốn nói: Con mẹ nó tình huống này là như thế nào?
     
Anh ngồi chờ ở bàn cơm cả nửa ngày, đồ ăn đã mang lên đầy đủ vẫn không thấy Lâm Đức quay về, gọi điện thoại thì không bắt máy, vì thế liền đi tìm. Kết quả lại gặp phải vị tổ tông này.
     
Nghênh Thần vốn tửu lượng không tồi, chỉ là chân có chút loạng choạng, chứ người không làm sao. Vừa thấy Lệ Khôn, cô lập tức tùy cơ ứng biến, hoàn toàn biến thành một con ma men người mềm nhũn, cả người đều dựa vào anh.
     
Thân thể mềm mại cứ thế cố ý vô tình áp sát Lệ Khôn.
     
Lệ Khôn cứng đờ người.
     
Khóe miệng Nghênh Thần nhếch lên, đôi mắt nhắm chặt, triệt để trở thành một người say mèm.
     
Cánh tay Lệ Khôn phát run, vừa định đẩy ra.
     
“Anh, vừa rồi chị Thần đã giúp em.”
     
Lâm Đức đúng lúc nói, đứt quãng kể lại sự việc vừa rồi.
     
“…… Chị Thần giải vây giúp em, uống hết ba cốc rượu mới trở nên như thế này.”
     
Nói xong.
     

Lệ Khôn ngẩn ra.
     
Cô gái trong lòng ngực khẽ cọ cọ người, tay còn đặt lên vị trí trái tim của anh.
     
Thật nóng, còn đang đập thình thịch.
     
Lệ Khôn dùng hết toàn bộ ý chí, mới ngăn không để cho biểu hiện của mình run rẩy.
     
Nghênh Thần vẫn nhắm chặt mắt, nhưng trong lòng lại đang cười thầm.
     
Thật tốt, anh ấy không đẩy mình ra.
     
Trải qua trận náo loạn vừa rồi, cũng chẳng thể ăn cơm được nữa. Lâm Đức khóc lóc cầu xin Lệ Khôn đưa Nghênh Thần trở về. Nếu như trước kia ấn tượng của cậu với Nghênh Thần chỉ là cảm thấy tốt đẹp, trải qua vụ việc vừa rồi, lập tức thăng cấp thành mối quan hệ hoạn nạn có nhau.
     
Lệ Khôn bị cậu nài nỉ đến phiền: “Tôi đưa! Con mẹ nó, cậu đừng có lải nhải nữa!”
     
Lâm Đức lập tức nhe hàm răng trắng, hai chân đứng nghiêm, cúi chào: “Cảm ơn đội trưởng!”
     
Đêm mùa hè, gió nhè nhẹ thổi.
     
Lệ Khôn hạ cửa sổ xe xuống một nửa để đón gió, Nghênh Thần ngồi nghiêng ngả tại ghế phụ, vẫn còn đang “mơ mơ màng màng”.
     
Mơ màng chính vì để đợi đến lúc xuống xe này, có thể đường đường chính chính mà dựa vào người Lệ Khôn.
     
Cô lẩm bẩm mè nheo, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể tiếp xúc thân mật với anh.
     
Nghênh Thần ôm sát cổ anh, khuôn mặt cọ cọ ở hõm vai anh. Mùi rượu hòa cùng mùi nước hoa trên người cô, liền trở thành một mùi hương ái muội.
     
Cả người Lệ Khôn cứng đờ.
     
“Ôi ……. Đau đầu quá.” Nghênh Thần diễn vô cùng chân thật, giọng nói cũng mềm nhũn.
     
Cô mượn rượu làm càn, cả người dịch lên phía trên, môi như có như không dán sát vào làn da trên cổ Lệ Khôn.
     
Trong nháy mắt như có dòng điện chạy qua.
     
Tay Lệ Khôn nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng rối loạn vài giây, mới khôi phục trấn định nói:
     
“Buông tay.”
     
Không có động tĩnh.
     
“Tôi nói buông tay.”
     
Không nghe thấy.
     
“Vậy đừng hối hận.”
     
Không hối hận.
     
Giây tiếp theo, Lệ Khôn chậm rãi nói với cô: “Có con châu chấu trên vai tôi.”
     
Nghênh Thần ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại 
    
“A a a!!”
     
Cô như xác chết vùng dậy, xác định phương hướng rõ ràng, chân chạy vững vàng, từ trên người Lệ Khôn nhảy xuống, thét chói tai chạy ra xa.
     
Chờ đến khi ý thức được mình bị lộ, thì đã muộn.
     
Đôi tay Lệ Khôn chống trên eo, dáng vẻ nhàn nhã, ung dung nhìn cô.
     
Trong lòng Nghênh Thần trầm xuống, không tốt rồi, trúng kế!
     
Lệ Khôn mặt không biểu cảm, phía sau lưng anh là bầu trời tối đen.
     
Vẻ mặt Nghênh Thần xụ xuống, lúc này đây đầu thật sự choáng váng, cô ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu lên nhìn tội nghiệp.
     
Hai người đối diện nhìn nhau, yên tĩnh đến nỗi chỉ có vài con côn trùng vô tình bay qua.
     
Đôi mắt Nghênh Thần long lanh ướt át, bởi vì uống rượu, nên sắc mặt cũng ửng hồng. Cô khẽ nhếch môi, hướng ánh mắt về phía Lệ Khôn chớp chớp.
     
Lệ Khôn nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng cất bước đến gần.
     
Nghênh Thần càng ngẩng cao đầu, biểu hiện giống như một đứa trẻ đang mắc lỗi.
     
Lệ Khôn ngồi xổm xuống, trầm thấp nói ra năm chữ: “Có bản lĩnh gớm nhỉ?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận