Hãy ở lại bên anh

Chương 8: Huấn luyện quân sự
 
 
 

Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
 
 
 
Ngày 15 tháng 7, nhân viên mới đến công ty nhận việc, hôm sau, Nghênh Thần đưa bọn họ đến khu trại huấn luyện.

 
Nhóm nhân viên mới vừa hồi hộp lại vừa tò mò, trong đó có một cậu nam sinh mập mạp đeo kính vô cùng hoạt bát, năng nổ.
 
“Chị Thần, cái này có giống với tập quân sự khi học đại học không?”
 
Nghênh Thần nói: “Đại khái cũng khá giống nhau, chẳng qua là sẽ nghiêm khắc hơn một chút xíu thôi.”
 
Trong xe liên tiếp có tiếng kêu than vang lên.
 
Một cô gái khác hỏi: “Chị Thần, vậy huấn luyện viên có đẹp trai không?”
 
Vừa hỏi xong, đám nam sinh đồng loạt kêu lên: “Này!”
 
Nhóm nữ sinh lại cười vang rất hứng thú.
 

Nghênh Thần nghĩ nghĩ, nói: “Đẹp trai.”
 
“Oa! Chị Thần này, huấn luyện viên thực sự là đặc chủng binh (1) ạ?”
Cả một đường ríu rít nói chuyện phiếm.
 
Tới doanh địa, có nhân viên hậu cần ra tiếp đón bọn họ.
 
Sau khi sắp xếp chỗ ở, trong lúc nhóm nhân viên nghỉ ngơi, Nghênh Thần cùng mấy người trong ban giám đốc gặp mặt một chút, sau đó buổi tập huấn liền bắt đầu.
 
Đoàn người bọn họ tiến đến ngồi xuống trước, chưa đầy hai phút sau, đại đội trưởng cũng tiến vào, phía sau có sáu chiến sĩ mặc huấn phục màu xanh cùng theo.
 
“Tới rồi.” Cô gái bên cạnh nhỏ giọng, không giấu nổi sự hưng phấn.
 
Nghênh Thần đang xem di động, cười thấp giọng: “Hứng thú như vậy, thực sự là trai đẹp sao?”
 
Cô ấn tắt di động, ngẩng đầu, chỉ liếc mắt một cái, nụ cười liền đông cứng lại.
 
Đứng bên cạnh Lý đội trưởng, một chiến sĩ cao lớn dáng người rắn rỏi, đi đường mang theo gió, trên người mặc quân trang trông càng thêm chính trực. Khi nhìn thấy Nghênh Thần, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt anh.
 
Lâm Đức đứng ở bên cạnh lại vô cùng kích động, miệng khẽ mấp máy, cánh tay đang để trong tư thế nghiêm cũng không tự chủ mà kéo kéo góc áo Lệ Khôn.
 
Ý muốn nói: “Lệ Ca! Mau nhìn kìa! Có người quen!”
 
Lệ Khôn: “……”

 
Nghênh Thần thu hồi ánh mắt trên người Lệ Khôn, nhìn về hướng Lâm Đức, cười với cậu một cái.
 
Lâm Đức ngại lúc này không phù hợp, không thể đáp lại, chỉ có thể điên cuồng nháy mắt tỏ vẻ kích động.
 
Đại đội trưởng ra lệnh một tiếng, toàn bộ các chiến sĩ nghiêm chỉnh ngồi xuống.
 
Không khí vô cùng nghiêm túc, đám người Nghênh Thần cũng theo bản năng thẳng sống lưng, không dám ngó nghiêng lung tung.
 
Đại đội trưởng tên Lý Bích Sơn, đã ngoài ba mươi, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nghiêm nghị:
 
“Chào buổi sáng mọi người, đầu tiên, tôi đại diện quân đội nhiệt liệt hoan nghênh các vị nhân viên trong xí nghiệp đã đến đây!”
 
Tiếng vỗ tay vang lên.
 
“Tiếp theo, tôi xin giới thiệu đội ngũ huấn luyện viên của đợt huấn luyện này, bọn họ đều là những chiến sĩ ưu tú được tuyển chọn từ đội đặc cảnh —— Từ Tứ Hải, Lâm Đức, Vương Tuấn Khải, Trương Bình.”
 
“Có!” Bốn người đồng loạt đứng dậy, đứng nghiêm.
 
Tiếng vỗ tay vang lên, Nghênh Thần vỗ tay xong, còn lén lút giơ ngón tay cái về hướng Lâm Đức.
 
Ngoài miệng Lâm Đức không cười, nhưng đôi mắt rõ ràng đã cong tít.
 
“Lệ Khôn!” Đại đội trưởng kêu.
 
“Có!” anh dứt khoát đứng lên.
 
“Cậu ấy là huấn luyện viên trưởng của đợt tập huấn này, trong quá trình huấn luyện nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, đều có thể nói với cậu ấy.”
 
Giới thiệu xong.
 
Lệ Khôn giơ tay, cúi chào, sau đó ngữ khí nghiêm nghị nói:
 
“Chúng tôi nhất định sẽ tuân thủ quy định của quân đội, mẫu mực trong lời nói và hành động, quản lý nghiêm cẩn, huấn luyện có khoa học, thực hiện nghiêm túc chức trách của huấn luyện viên, làm tấm gương tốt cho toàn thể nhân viên tham dự huấn luyện lần này!”
 
Nói xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
 
Nghênh Thần liếc mắt sang bên cạnh, mấy cô đồng nghiệp đang không thể che dấu được kích động và tôn trọng.
 
“Chị, chị!” Sau khi tan họp, Lâm Đức chạy đến chào hỏi với Nghênh Thần, nhe hàm răng trắng: “Trùng hợp quá đi!”
 
“Hmm, sao mặt lại đen hơn rồi?” Nghênh Thần trêu ghẹo cậu: “Càng ngày càng giống củ khoai lang đỏ nướng.”
 
Lâm Đức gãi gãi đầu, cười ha hả, “Khoai lang thì khoai lang, ăn ngon, giá rẻ, lại bổ dưỡng.”
 
Trong khi nói chuyện với nhau, Lệ Khôn từ đằng sau đi tới, mắt cũng chẳng thèm liếc cả hai một cái, trực tiếp phớt lờ bọn họ.
 
“Lệ đội trưởng, đây là chị Thần này!” Lâm Đức hồn nhiên gọi, giọng nói đặc biệt lớn.
 
Lần này Lệ Khôn không có mặc cảnh phục màu đen, mà là quần áo huấn luyện màu xanh, vô cùng hiên ngang. Chiếc dây lưng màu nâu bó sát, hiện lên dáng người vai rộng eo thon cân đối, đẹp như một pho tượng La Mã.
 
Lệ Khôn nhàn nhạt liếc mắt sang.

 
“Hơ?” Lâm Đức buồn bực, đội trưởng không nhận ra sao?
 
Cậu tốt bụng nhắc nhở: “Lệ đội trưởng, đây là chị Thần, lần trước chị ấy uống say, anh còn đưa chị ấy về nhà đó!”
 
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
 
Mấy chiến sĩ và đồng nghiệp ở gần đó đồng loạt quay đầu nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc, tò mò đồng thời phóng lên trên người Lệ Khôn và Nghênh Thần.
 
Lệ Khôn bực bội, hô lên nghiêm khắc: “Về đơn vị tập hợp!”
 
Lâm Đức đứng nghiêm, sống lưng thẳng tắp, “Rõ!”
 
Hai người một trước một sau đi, Lâm Đức hạ khóe miệng, khuôn mặt ủ ê, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Nghênh Thần cười khúc khích, âm lượng chỉ vừa đủ cho Lệ Khôn nghe được.
 
Một người đồng nghiệp bên cạnh vui đùa hỏi thử: “Tiểu Nghênh, thực sự có chuyện đó sao?”
 
“Huấn luyện viên nhận nhầm người, em chưa từng uống say.”
 
Lệ Khôn đi xa, giọng nói nhỏ dần.
 
———
 
Buổi chiều, chính thức bắt đầu huấn luyện.
 
Cái thời tiết này mà phải tập quân sự, quả thật là muốn mạng người.
 
Nghênh Thần quan sát một chút, các chiến sĩ của đội đặc cảnh, đều yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Ngay đến cả Lâm Đức bình thường đơn thuần vô hại, khi huấn luyện cứ như thay đổi thành người khác, đọc khẩu lệnh, dạy động tác, huấn luyện vô cùng nghiêm khắc.
 
Ngày thứ hai, buổi chiều được sắp xếp huấn luyện bắn súng.
 
Mà khi nghe nói người dạy là Lệ Khôn, nhóm nhân viên đều muốn khóc.
 
“Chị Thần, Lệ đội trưởng khủng bố lắm cơ!”
 
Nghênh Thần cười: “Nói nghe xem, sao lại khủng bố?”
 
“Ngày hôm qua tập đứng nghiêm, phải đứng lò cò một chân, chị không biết đâu, Lệ đội trưởng bắt bọn em lấy di động của chính mình đặt lên chân, cứ vậy đứng năm phút, Mập Mạp không trụ được, di động rơi vỡ cả màn hình.”
 
Ừmh, đây đúng là chuyện mà anh ấy sẽ làm.
 
“Đâu có đáng sợ như vậy.” Nhóm nữ sinh lên tiếng: “Lệ đội trưởng tốt lắm, lúc nghỉ ngơi, còn bảo bọn em đến nơi có bóng râm mà đứng, còn mang cả ô cho bọn em nữa mà.”
 
Ừmh, đây cũng là chuyện mà anh ấy sẽ làm.
 
Lâm Đức đứng một bên không nhịn được nói: “Lệ đội trưởng lợi hại lắm, anh ấy là người đã từng lên chiến trường, trải qua súng đạn. Đã từng ba lần giành được danh hiệu tập thể xuất sắc nhất, hai danh hiệu cá nhân xuất sắc, danh hiệu khen thưởng của tỉnh thì càng nhiều, năm kia khi ở Syria, trong lúc đang làm nhiệm vụ gỡ bom, lưng anh ấy còn bị một vết thương dài 30 centimet.
 

Mọi người đều trầm mặc, chỉ có gió nhè nhẹ thổi qua lá cây tạo thành tiếng sàn sạt.
 
Trong lòng Nghênh Thần thắt lại, không dám tưởng tượng tiếp.
 
“A, Lệ đội trưởng đến, nhanh đứng lên.”
 
Thấy Lệ Khôn, mọi người đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng đứng nghiêm.
 
Lệ Khôn hôm nay mặc quân phục huấn luyện ngắn tay màu xanh, phía dưới mặc quần ngụy trang, chân đi giày quân đội, đeo kính râm màu đen, vừa đi vừa hô:
 
“Tất cả chú ý —— trong vòng năm giây cả đội tập hợp ——”
 
Tiếng bước chân vang lên, người đứng đầu hàng: “Báo cáo, tập hợp xong!”
 
Lệ Khôn: “Nghiêm —— nghỉ —— lấy bên phải làm chuẩn.”
 
Nghênh Thần lùi ra bên ngoài đội ngũ, dựa vào dưới cây ngô đồng tránh nắng, hôm nay cô cũng đeo kính râm, vừa nhìn qua, lại rất giống đồ đôi tình nhân.
 
Cô không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào Lệ Khôn.
 
Ánh mắt này quá mãnh liệt, sau khi ổn định đội ngũ xong, Lệ Khôn nhịn không được mà nghiêng đầu xem qua.
 
Nghênh Thần nâng tay hạ kính râm xuống, cà lơ phất phơ đặt trên mũi, hướng về phía anh, khóe miệng hơi nâng lên.
 
Làn da cô trắng nõn, thân hình yểu điệu đứng ở đó trông thật là cảnh đẹp ý vui.
 
Lệ Khôn phải dùng thật lớn sức lực mới ngăn được tâm tư hỗn loạn của mình, dời mắt, cổ họng khẽ chuyển động. Sau đó anh cầm lấy súng, thực hiện một loạt thao tác, bắt đầu giảng giải những điều cơ bản khi dùng súng.
 
Giọng nói của anh to lớn vang dội, động tác dứt khoát, vô cùng đẹp trai, vô cùng cuốn hút.
 
Nhưng bởi vì từ ngữ chuyên ngành quá nhiều, nên vẻ mặt nhóm nhân viên đều vô cùng hoang mang.
 
Hoang mang xong, lại sợ Lệ đội trưởng nghiêm khắc, nên không có một ai dám hỏi lại.
 
“Người đứng đầu hàng bước ra khỏi đội ngũ, đi lấy trang bị với tôi!”
 
Nói xong, Lệ Không dẫn theo người rời đi.
 
“Thôi chết. Làm sao bây giờ, tớ chưa nhớ được cái gì!”
 
“Tớ cũng không nhớ được, báng súng đỡ vai là cái gì cơ?”
 
“Chết rồi, nghe nói nếu thành tích không đạt tiêu chuẩn, sẽ bị phạt hít đất.”
 
Mọi người lo lắng kêu than, ai cũng cau mày lo lắng.
 
“Mọi người chỉ phải luyện tập với bia bắn cố định, không quá khó đâu. Trong lúc ngắm bắn, phải nhớ chú ý khống chế hơi thở, đừng lo lắng quá mà run, nếu hơi thở không ổn định, súng cũng sẽ không ổn định theo.” Nghênh Thần đi qua, nhiệt tình trả lời những vướng mắc của mọi người.
 
“Thần tỷ , lúc nhắm bắn có bí quyết gì không?”
 
“Em coi đôi mắt của em như camera là được, khi điều chỉnh tiêu điểm ngắm bắn, dù cho bia ngắm có mờ cũng không sao, tâm bắn rõ ràng là được.”
 
Nghênh Thần thoạt nhìn có vẻ rất hiểu biết, không, là thực sự hiểu biết.
 
Chỉ sau vài phút, tất cả mọi người đều vây xung quanh cô hỏi han.
 
Thiết bị huấn luyện đã chuẩn bị xong, Lâm Đức và Lệ Khôn đi ra nhìn thấy vậy, Lâm Đức ngạc nhiên: “Ồ? Chị của em còn biết chơi thứ này sao?”
 
Cô gái kia bộ dạng hớn hở, hoạt bát, tràn đầy sức sống.
 

Lệ Khôn khẽ mắng một tiếng: “Đến viên đạn cũng chưa từng sờ đến, lại còn dám đi dạy người khác.”
 
Lời nói này, rõ ràng là không có ý tốt, muốn phá đám đây mà.
 
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng cũng vừa đủ cho mọi người nghe được, nhóm nhân viên bị kẹt ở giữa, người bên này không thể đắc tội được, cũng không dám phản bác lại người bên kia, chỉ dám lặng yên quan sát hai người.
 
Nghênh Thần cũng không bực, trên mặt vẫn là nụ cười xán lạn.
 
Cô lùi về phía sau hai bước, sau đó bất ngờ xoay người hướng về phía bên này đi tới.
 
Lâm Đức nhỏ giọng chào hỏi: “Chị, định đi đâu vậy?”
 
Nghênh Thần tới gần bọn họ, tiếp tục đi, khi đi qua bên người Lệ Khôn, đột nhiên vươn tay hướng về phía hông của anh.
 
Cô thuần thục cởi bỏ bao đựng súng trên chiếc dây lưng màu nâu của anh, ngón trỏ cùng ngón giữa của Nghênh Thần linh hoạt thao tác, chưa đến năm giây, liền rút ra khẩu súng lục huấn luyện của Lệ Khôn.
 
Lệ Khôn không kịp lên tiếng.
 
Bước chân Nghênh Thần không dừng lại, nhanh chóng vặn khóa an toàn, kéo nòng, một tiếng “cùm cụp” vang lên, súng đã lên đạn.
 
Cô đi đến phía vạch kẻ ngang, dừng lại, giơ cánh tay lên song song với bả vai.
 
Mọi người trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc.
 
Nghênh Thần híp mắt lại, xác định mục tiêu, sau đó ngắm bia, cẩn thận điều chỉnh cánh tay.
 
“3, 2, 1.” Trong đầu im lặng đếm ngược 
 
“Pằng! Pằng! Pằng!” Ba tiếng giòn tan, viên đạn bắn ra.
 
Nhìn về phía bia bắn ở cách đó năm mét: Tám điểm, chín điểm, chín điểm.
 
“Oa!!” Nhóm nhân viên kinh ngạc hô lên.
 
Cằm Lâm Đức cũng suýt rơi xuống đất: “Ôi đệt!”
 
Nghênh Thần một chút cũng không dao động với tiếng tán thưởng kia, cô điều chỉnh khẩu súng về nguyên dạng như lúc đầu, sau đó quay lại, nhét trả về bên hông Lệ Khôn.
 
Cô còn cố ý làm thật chậm động tác cuối cùng, ngón trỏ ngoắc ngoắc, gài khẩu súng vào thắt lưng anh, rồi nhấn mạnh xuống.
 
Khi cô dùng sức, Lệ Khôn cảm nhận được rõ ràng đường nhân ngư của mình cũng run lên.
 
Nghênh Thần ngẩng đầu lên, cười vô cùng rực rỡ: “Đội trưởng, còn ba viên đạn tôi không trả lại cho anh được!”
 
Không biết là ai bắt đầu, trong đội ngũ tiếng vỗ tay rần rần vang lên.
 
Ánh mắt Lệ Khôn trầm tĩnh, một cái liếc mắt đảo qua, mọi người lập tức im bặt, sợ hãi cúi đầu đứng nghiêm, vô cùng ngoan ngoãn.
 
Yên lặng.
 
Nghênh Thần xoay người.
 
Vòng eo thon gọn tưởng như một tay có thể ôm hết hiện lên trong mắt anh.
 
Lệ Khôn nhàn nhạt dời ánh mắt đi, cúi đầu sửa sang lại khẩu súng cô vừa đùa nghịch.
 
Gió nhè nhẹ thổi vào mặt, không một ai thấy được, khóe miệng anh nhếch lên rất nhẹ, thoáng một nụ cười.
(1): Quân đội Trung Quốc tuyển chọn binh sĩ cho lực lượng đặc biệt mà họ gọi là “Đặc chủng binh” rất nghiêm ngặt với 4 tiêu chí chính gồm: có lòng trung thành với quốc gia, là các binh sĩ ưu tú trong toàn quân, có thể chất mạnh mẽ hơn người, có trí thông minh tuyệt vời. Tuy nhiên, đây chỉ là những tiêu chí ban đầu để được đặt chân vào trường huấn luyện lực lượng đặc biệt. Ở trong trường huấn luyện, các binh sĩ này sẽ phải trải qua quá trình huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc và vẫn có thể bị đào thải nếu không đáp ứng được các yêu cầu. Mặc dù quân đội Trung Quốc có quân số đông nhất thế giới nhưng chủ trương của quân đội này với lực lượng đặc biệt lại là hết sức tinh giản gọn nhẹ. Trong cả 10 đơn vị đặc chủng, số lượng đều chỉ từ 3.000 đến 5.000 người nhưng đều rất tinh nhuệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận