Hạnh Phúc Vô Hình


Chap 17: Hạnh Phúc Vô Hình


Tác giả: Quỳnh Lê


Sen nhìn anh, từ trong đôi mắt anh, sen biết anh không lừa sen, sen cảm nhận được sự chân thành của anh nhưng sen vẫn không thể nhìn thấy được tâm tư của anh. Sen cúi đầu nhìn bàn tay anh nắm nhẹ tay mình, anh là còn giữ khoảng cách cho hai đứa, là anh nghĩ cho sen nhưng sen lại không cách nào thấy yên tâm hơn được.


_Trước mặt Mẹ, anh sẽ không nói dối, anh và My đã kết thúc rồi, anh bây giờ chỉ có mỗi mình em, dù là trong suy nghĩ hay trái tim anh, dù lúc bình thường hay vui vẻ hoặc tức giận vì ghen tuông cũng chỉ nghĩ đến em, vì em mà anh thấy ghét chính bản thân mình khi đã làm em khóc.


Anh đã nói đến vậy rồi, dù sen vẫn do dự, vẫn muốn biết tại sao tối hôm qua anh chở chị ta về mà bỏ mặc sen? Nhưng anh đã nói giữa anh và chị ta không có gì, trong lòng anh chỉ có sen, thái độ của anh khiến tim sen nghèn nghẹn, sen lâng lâng hạnh phúc nên chuyện đó đang dần dần chìm xuống trong lòng sen, nước mắt sen cứ chực chờ muốn trào ra.


Sen muốn che dấu nước mắt của mình nên nhẹ gật đầu như muốn nói với anh là sen đồng ý, sen muốn được đắm mình vào tình yêu của anh, bước gần hơn đến trái tim anh, chậm rãi mà cẩn thận, sen lựa chọn tin anh.


Thấy sen như vậy, anh khấp khởi vui, anh đã nhận được cái gật đầu đồng ý của sen, anh kề sát gần hơn và nhẹ nhàng hôn lên trán sen, sen nhắm mắt mỉm cười và tận hưởng niềm hạnh phúc của tình yêu đầu đời mới nở của mình.


Hai đứa rất nhanh đã tíu tít như đôi chim câu cùng đi dạo quanh nhà thờ, dù lúc đầu cả anh và sen đều còn chút ngại ngùng khi hai đứa vừa nâng cấp mối quan hệ của mình nhưng càng nói chuyện sen lại càng thấy anh và sen hợp nhau. Anh ít nói, sen cũng ít nói nhưng khi đi bên nhau cả lại có rất nhiều chủ đề để nói, còn không ngừng cười rất vui vì không hiểu sao ngôn từ dí dỏm nào, ở đâu, cứ tuôn ra khiến cuộc nói chuyện nhẹ nhàng và trôi qua rất nhanh và dễ chịu.


Lát sau, lúc được anh chở về, sen ngồi sau lưng anh, cảm giác trở nên gần gũi và ấm áp hơn, hai tay sen ôm eo anh cũng thấy hạnh phúc hơn dù vẫn còn ngại ngùng, sen biết My sẽ còn phá sen, mẹ anh cũng là vấn đề sen đang lo nhưng sen sẽ cố gắng, bà sẽ lại yêu mến sen như những ngày trước thôi, sen tin như vậy.


Anh dừng xe trước cửa dãy phòng trọ, anh dựng xe rồi bước xuống gỡ khuy nón cho sen, trên mặt anh không giấu được tâm trạng đang vui của mình, anh mỉm cười nói với sen.


_Mai anh qua đón em đi làm!

_Dạ!


Sen gật đầu ngoan ngoãn và mim mím đôi môi của mình, hai má đỏ hây hây dù sen luôn muốn che dấu nhưng anh đủ tinh mắt để nhìn thấy. Anh thì biết thừa tính hay xấu hổ của sen nên anh luôn cố để sen thoải mái nhất, rồi sen sẽ mở lòng và gần anh hơn.



Anh kêu sen vào phòng trước, sen gật đầu như định quay người đi sau khi chào tạm biệt anh nhưng lại nán lại để nhìn anh lái xe đến tận cổng rồi mới đi vào phòng.


Tâm trạng vui vui sen cứ cười cười mà nét mặt không dấu được hạnh phúc của người đang yêu, Diễm đang nằm liền đứng dậy đi theo sen, sen làm gì Diễm cũng vờ tăm tia rồi khịa sen.


_Hiểu ha? Nhìn cái mặt này là hiểu rồi ha? Anh chị hoà thuận rồi, hạnh phúc rồi chứ gì? Thế giới này không còn ai tồn tại nữa phải hơm? Tít mắt thế kia thì làm sao mà thấy?

_Muốn nói sao cũng được, bổn cô nương đang vui nên không thèm chấp, đây tha thứ hết.


Sen cũng đáp lại Diễm và cười tươi với bộ mặt tinh nghịch rồi đưa tay véo má Diễm. Diễm liếc nhẹ sen rồi lại nằm xuống nói với vẻ tiếc nuối.


_Bà và ảnh hạnh phúc là vui rồi, tội cho Tuấn thôi.

_Tuấn? Tuấn bị sao mà tội? Tuấn bệnh hả?


Sen hỏi ngược lại với vẻ ngạc nhiên khiến Diễm ngồi bật dậy ngay lập tức làm sen giật bắn cả người.


_Hết hồn hà, làm gì phản ứng dữ vậy?

_Bà còn hỏi?


Diễm thái độ với sen rồi nhanh đưa mặt mình áp sát vào sen, hai mắt Diễm trân trân nhìn sen thiếu điều như muốn trợn lên làm sen muốn né mà không được. Sen không biết trong lòng Diễm đang cảm thấy ấm ức dùm cho Tuấn maf chỉ thấy ớn ớn cái thái độ này của Diễm quá nên sen ngồi lùi lại đầy dè chừng. Diễm bất mãn ngã người ra sau, dang hai tay và lắc lắc đầu ngao ngán.


_Bà ngây thơ vừa thôi sen ơi, có thể nào vô tâm quá như vậy ko trời, bó tay!

_Diễm, nói vậy là sao? Không hiểu thiệt luôn á!

_Thôi nín luôn đi, khỏi hỏi, biết mà làm gì nữa, muộn rồi, bây giờ bà yên phận yêu đương đừng để tui thấy bộ mặt u ám như hôm qua là được.


Sen trề môi đứng dậy.



_Tui biết gì đâu mà không cho tui hỏi, không muốn nói thì thôi vậy, để mai tui hỏi Tuấn.


Diễm lại bật người dậy nói lớn.


_Bà tha cho thằng nhỏ, tui lạy luôn, nghĩ sao mà hỏi Tuấn vậy?


Diễm sao thế nhỉ? Sen không hiểu luôn ấy, sao phản ứng với sen như vậy? Sen lúc này thấy sợ Diễm, sợ bị Diễm chửi á nhưng sen vẫn nhỏ giọng hỏi lại Diễm đầy dè chừng.


_Vậy không cần hỏi thăm?

_Không!


Diễm đáp chắc nịch mà ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng vào sen làm sen càng thêm ớn, nhưng Diễm nói không thì thôi, sen chắc không có gì quan trọng.


_Vậy thôi!


Sen nhanh chuồn khỏi tầm mắt của Diễm, chứ mặt Diễm dữ quá, không khéo nói xàm xàm lại chửi sen. Rồi Diễm chợt nhớ nên hỏi về My, sen kể lại hết những gì anh nói với sen cho Diễm.


_Tui nghĩ là bà My đó sẽ còn quậy tiếp chứ không để yên cho hai người đâu!


Sen biết mà, nhưng sen tin mình sẽ ổn, anh đã tỏ tình với sen rồi, sen đã chính thức trở thành bạn gái anh, sen đã có danh phận thì sợ gì chị ta?


Thấy sen im ru không nói gì, chỉ loay hoay quanh chỗ treo đồ Diễm ngước lên hỏi.


_Nè, sao im ru vậy? Mà đang tìm gì đó?


_Có tìm gì đâu, này là áo đầm nè, định khoe với bà á, tui ướm thử xem có đẹp hơm?


Sen không muốn nói về chị ta nữa, cái tát lúc chiều sen sẽ không quên đâu, nhưng bây giờ sen đang vui thì tại sao phải nghĩ đến chị ta để thêm buồn phiền?!


_Anh yêu tặng à? Quà sinh nhật muộn hả? Diễm hỏi.

_Ừ, đẹp không?


Sen tít mắt quay qua chỉnh sửa, làm dáng đủ kiểu trước mặt Diễm.


_Đẹp, đẹp lắm!


Diễm trả lời, cố tình nhấn mạnh cho sen vui rồi nằm xuống nệm nhìn sen đang tự sướng, kể ra sen ngây thơ và dễ vui ghê luôn, nãy giờ cứ cười như con ngốc ấy.


“Sen ngốc này, để xem khùng được mấy bữa nhé, yêu vào một cái là ngốc hết cả người, không thèm quan tâm đến mình luôn chứ, càng đáng thương hơn cho Tuấn!” Diễm thầm nghĩ.


Diễm thở dài nhưng làm sao trách sen được, trách là trách sen mê trai đẹp thôi, mà Tuấn thì không đẹp trai bằng anh. Diễm nghĩ vậy cho nhẹ lòng rồi sẽ tìm cách an ủi Tuấn sau, đây đâu phải lần đầu Tuấn thất tình vì sen.


Và Diễm cũng biết lý do sen ngây thơ đến độ vô tâm với những người con trai cùng trang lứa với mình nên Diễm để yên cho sen ngốc như vậy đi nhưng lại hạnh phúc là được.


Anh lúc này đang nằm trong phòng mình và mắt vẫn còn nhìn qua phòng trọ của sen, đợi đến khi phòng sen tắt đèn anh mới nhắn tin cho sen. Chỉ một câu “chúc em ngủ ngon!” mà sen đang nằm xoay vào tường cười hạnh phúc.


Anh cũng chẳng khác gì sen là mấy, anh nhìn ảnh sen trong điện thoại của mình, là tấm ảnh sen lau mồ hôi cho anh hôm dọn nhà được Diễm chụp lại, anh nhìn bằng ánh mắt đầy yêu thương và chu môi hôn gió lên điện thoại. Đoán chắc cả hai phải rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ được.


Sáng hôm sau anh qua đón sen đi làmnhưng vì đợi mãi mà Tuấn không đến sen đành từ chối anh để đi với Diễm.


_Vậy hai em nhanh lên kẻo trễ!

_Anh đi trước đi, anh làm cán bộ, hôm nay họp phải đi sớm mà?!


Anh ngập ngừng nhìn sen, nếu đi xe đạp chắc hai đứa sẽ trễ mà cũng không thể chất ba để chạy, sen và Diễm kêu anh đi trước, anh lại không muốn sen trễ làm, may sao lúc này Tuấn vừa tới.



_Xin lỗi, xe Tuấn hết xăng, dắt bộ đến cây xăng đổ nên tới trễ.

_Vậy Tuấn chở Diễm, sen đi với anh Min trước, gặp ở công ty sau nha!


Nói rồi sen lên xe anh, anh cũng chào Tuấn.


_Vậy anh và bé sen đi trước!

_Nhanh lên anh, anh trễ họp bây giờ!


Sen hối anh, anh gật đầu, sen để tay lên eo anh, rồi anh lái xe đi trước để lại Tuấn và Diễm vẫn đưa mắt nhìn theo rồi Tuấn buông một câu.


_Tui không ngờ sen vô tâm vậy luôn!

_Kệ nó đi, chứ không lẽ ông muốn nó biết rồi cả bọn thêm ngại ngùng nữa chứ được gì đâu, thôi lái xe lẹ lên đi, trễ giờ làm bây giờ!


Tuấn buồn rười rượi, tình cảm của Tuấn đến cả nhận ra sen cũng không hề nhận ra được huống gì là mong được đáp lại. Sen vô tư vui cười bên anh, sen có biết tình cảm của Tuấn? Mà như vừa rồi Diễm nói, sen không biết có lẽ lại hay, Tuấn thầm nghĩ và nở một nụ cười buồn.


Anh và sen vừa đi nhanh đến cửa xưởng thì chuông cũng vừa reo, anh nhét vào tay sen cái bánh nhỏ anh đã dấu sẵn trong túi, anh sợ gần trưa sen đói nên cố tình đem vào cho sen. Sen nhận và để tay ngang eo mình vẫy chào tạm biệt anh cùng với nụ cười chum chím, anh cũng mỉm cười với sen rồi quay đi, nụ cười đẹp như ánh nắng sớm mai của anh, trời ơi, sen đã cố để không gây chú ý tới mọi người rồi nhưng nhìn anh cười sen lại ngơ ra nhìn đến đơ cả người.


Anh đi rồi sen cũng đi đến đến chỗ ngồi của mình rồi hóng Diễm, chắc Diễm sẽ vào trễ hơn sen nên sen lo nhưng vừa quay đầu sen đã thấy Diễm đang chạy ùa vào, cũng hên là vẫn kịp giờ sẹc thẻ, Diễm thở không ra hơi nhưng vẫn cố nói với sen.


_Bà….


Nhưng chưa nói xong thì chị Yến đã lôi Diễm đi, vừa đi vừa nói cho đến khi xuống tận cuối chuyền.


_Muốn nói gì thì để đến giờ nghỉ trưa nói, đã đi trễ còn nhiều chuyện, may lẹ lên cho người khác có hàng may.


Hai đứa tẽn tò và dù bị lôi đi Diễm vẫn cố với lại như muốn nói gì đó với sen, mặt Diễm hơi căng nên sen cũng thấy lo, sen cố đoán nhưng chẳng hiểu Diễm muốn nói gì, sáng nay sen thấy Diễm vẫn bình thường mà?!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận