Gợn Sóng Không Tên



Chương 70 – “Bà Lương, anh càng yêu em hơn”

Nghe Lương Tây Kinh nói xong, Thi Hảo thật sự cảm thấy có chút bất lực, cô cho Lương Tây Kinh ảo giác rằng cô sẽ hối hận vì đã chấp nhận lời cầu hôn của anh từ khi nào thế?

Bỗng dưng, Thi Hảo nghĩ đến chuyện Tần Yến đã nhắc tới trước đó, thật ra Lương Tây Kinh còn thiếu cảm giác an toàn hơn cả cô.

“Sao không nói lời nào?” Lương Tây Kinh đặt khăn lông sang một bên, hỏi người vẫn đang trầm mặc bên cạnh.

Thi Hảo ngước mắt lên nhìn anh.

Ánh sáng và bóng tối trong phòng ngủ bao phủ lên người bọn họ, phác họa ra khuôn mặt của hai người.

Dưới ánh đèn sáng ngời, tầm mắt hai người giao nhau.

Một lát sau, môi Thi Hảo khẽ nhúc nhích: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo mỉm cười, mặt mày dịu dàng nói: “Em sẽ không đổi ý, cũng sẽ không bỏ chạy.”

Lương Tây Kinh thoáng sửng sốt.

Thi Hảo vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, cọ cọ vào bụng anh, giọng nói dịu dàng nhưng có sức mạnh: “Anh không hối hận, anh không đuổi em đi, em mãi mãi cũng sẽ không rời khỏi anh.”

Lương Tây Kinh giật mình, ánh mắt thoáng thay đổi.

Anh lẳng lặng nhìn người trong lòng chốc lát, đưa tay sờ mái tóc đã khô được một nửa của cô, trầm giọng nói: “Sấy khô tóc đã, mấy chuyện khác để sau hãy nói.”

Không lâu sau, Lương Tây Kinh đã sấy khô tóc cho Thi Hảo.

Để máy sấy xuống, ánh mắt anh nhìn cô thật sâu: “Anh đi tắm trước.”

Thi Hảo đang chuẩn bị dưỡng da, nghe vậy khẽ gật đầu: “Anh đi đi.”

Chăm sóc da xong, cô xuống lầu tìm nước uống. Trong phòng không có nước, cô có hơi khát.

Uống xong lên lầu, Lương Tây Kinh vừa vặn từ phòng tắm đi ra.

Không hiểu sao, Thi Hảo cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút nguy hiểm.

Mười phút sau, Thi Hảo đã biết cảm giác của mình không hề sai.

Trong giây lát, trên làn da trắng nõn của Thi Hảo bắt đầu xuất hiện dấu vết ẩm ướt do Lương Tây Kinh để lại. Cả người cô bị anh ôm vào trong ngực, không thể nhúc nhích.

Có một khoảng thời gian, Thi Hảo cảm giác mình đang sống trong nước sôi lửa bỏng.

Cô biết lời mình vừa nói có thể khiến Lương Tây Kinh xúc động, có phản ứng. Nhưng cô không ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy.

Sớm biết như thế, vừa rồi cô nên hàm súc một chút.

Thi Hảo bị Lương Tây Kinh hôn đến đầu váng mắt hoa, suy nghĩ bay bổng. Đáng tiếc là, cô không có thuốc hối hận để uống.

……

Chỉ trong mấy tiếng, Thi Hảo cảm giác mình giống như một chiếc thuyền con trôi nổi trên mặt biển, theo sóng biển phập phồng lên xuống, cuồn cuộn không ngừng.

Nước biển lúc gấp lúc chậm, lên lên xuống xuống, thỉnh thoảng lại ném cô lên chỗ cao, sau đó lại cấp tốc rơi xuống.

Cuối cùng, tất cả trở về yên tĩnh.

Có thể là ban ngày nghỉ ngơi khá tốt nên sau khi kết thúc và tắm rửa xong, Thi Hảo vẫn còn sức lực nói chuyện với Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh cầm thuốc mỡ trong tay, ngồi xổm trước mặt cô bôi thuốc lên đầu gối cho cô.

Vừa rồi rõ ràng anh đã lót đệm mềm, nhưng da thịt Thi Hảo rất non nớt, chỗ đầu gối vẫn không khỏi bị ma sát đến ửng đỏ.

“Anh xin lỗi.” Lương Tây Kinh nhìn, trong mắt hiện lên ý hối hận.

Thi Hảo ngược lại không có cảm giác gì.

Khi tình nồng ý đậm, móng tay mấy ngày liền cô chưa cắt tỉa cũng để lại không ít dấu vết sau lưng Lương Tây Kinh. Lúc nãy đi tắm cô đã vô tình nhìn thấy.

“Đâu có rách da.” Thi Hảo nhỏ giọng nói: “Không cần xin lỗi.”

Lương Tây Kinh ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Không đau à?”

Nghe anh hỏi vậy, mặt Thi Hảo lập tức đỏ lên, trong đầu lại bất giác hiện về cảnh tượng vừa nãy. Cô vươn tay sờ vành tai nóng bỏng, lí nhí nói: “Không đau.”

Tuy nói như thế, Lương Tây Kinh vẫn không yên tâm lắm.

Anh nhìn chằm chằm đầu gối đã bôi thuốc của cô một hồi, yết hầu lăn lên lăn xuống, thấp giọng nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Thi Hảo liếm môi dưới, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Thu dọn xong, hai người nằm trên giường ngủ.

Trước khi ngủ, Lương Tây Kinh hỏi ý kiến của Thi Hảo: “Ngày mai em có muốn ra ngoài chơi không?”

Thi Hảo nằm sấp trong lòng anh, mơ màng hỏi: “Không phải ngày mai chúng ta tụ tập sao?”

Lương Tây Kinh: “Ăn cơm là buổi tối, ban ngày em có nơi nào muốn đi không?”

Thi Hảo mở mắt suy nghĩ vài giây rồi nói với Lương Tây Kinh: “Buổi sáng chúng ta đến chùa một chuyến đi?”

Lương Tây Kinh nhướng mày: “Sao lại muốn đến đó?”

“Ông nội nói ngôi chùa ông với bác Tôn đi rất linh, chúng ta cũng đến đó xem thử đi.” Thi Hảo nói.

Cô có tâm nguyện cần sự phù hộ của Thần Phật.

Lương Tây Kinh không tin Phật, nhưng Thi Hảo muốn đi thì đương nhiên anh sẽ đi cùng.

“Được.” Anh ôm Thi Hảo: “Vậy mai chúng ta đi.”

Thi Hảo ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Ngủ ngon.”


Lương Tây Kinh cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ nói: “Ngủ ngon.”



Có thể là nhớ phải đi chùa, tám giờ sáng Thi Hảo đã tự nhiên tỉnh dậy.

Rõ ràng chỉ ngủ sáu tiếng nhưng tinh thần cô vẫn rất phấn chấn.

Ăn sáng xong, hai người lên đường đến chùa.

Ngôi chùa mà họ đang đến nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh.

Còn đang trong kỳ nghỉ năm mới nên người trên đường tương đối ít.

Đến nửa đường, Lương Tây Kinh nhận được điện thoại của Cận Thanh Trạc, anh ấy hỏi anh và Thi Hảo hôm nay định làm gì, Hứa Thực cảm thấy chán, muốn mọi người tụ tập sớm một chút.

Điện thoại là Thi Hảo nhận, cô im lặng chốc lát rồi nói: “Chúng tôi đang trên đường đến chùa.”

Cận Thanh Trạc còn chưa kịp kinh ngạc, Hứa Thực đã đoạt lấy điện thoại, tò mò hỏi: “Chùa nào? Là ngôi chùa ông nội Lương và mấy ông bà già hay đi ngày đầu năm mới ấy hả?”

Thi Hảo cười: “Phải.”

Cô thuận tiện hỏi: “Sếp Hứa cảm thấy hứng thú à?”

Hứa Thực: “Cảm thấy hứng thú, hai người chờ tôi một lát, tôi với Cận Thanh Trạc cũng qua đó.”

Lương Tây Kinh đang lái xe vào cao tốc, nghe vậy thì lên tiếng: “Cậu tới chùa làm gì?”

Hứa Thực rất thành thật: “Tôi đi cầu Phật tổ phù hộ cho tôi năm nay yêu đương thuận lợi.”

“…”

Cúp điện thoại không lâu, Thi Hảo nhận được tin nhắn Ôn Khởi gửi tới: [Hôm nay cậu với tổng giám đốc Lương đi chùa à?]

Thi Hảo: [Sao cậu biết?]

Tốc độ lan truyền tin tức của Hứa Thực hình như hơi bị nhanh thì phải?

Ôn Khởi: [Vừa rồi Tần Lâm gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có đi không.]

Thi Hảo kinh ngạc: [Bọn họ đến Giang Thành rồi à?]

Ôn Khởi: [Xuống máy bay rồi.]

Thi Hảo nhịn cười: [Vậy các cậu cùng qua đây hay sao? Tớ nghe ông nội Lương nói đồ chay trong chùa cũng khá ngon, buổi trưa chúng ta ở lại bên đó ăn đồ chay luôn, được không?]

Ôn Khởi: [Được đấy.]

Hai người quyết định xong, Thi Hảo cân nhắc giây lát lại đi hỏi Thẩm Âm thử.

Cô không biết Thẩm Âm có thích đi chùa không, cũng không chắc ban ngày cô ta có có thời gian không. Nhưng nếu mọi người đều đến đông đủ, vậy cũng không thể bỏ rơi cô ta lại.

Hỏi xong, Thẩm Âm cũng không suy nghĩ quá nhiều đã trả lời Thi Hảo: [Tới chứ tới chứ, hôm nay vừa hay tôi rất rảnh!]

Thẩm Âm: [Nhiều năm rồi tôi không đi chùa bái Phật, tôi phải đến gần Phật tổ hơn một chút, để ngài ấy nhìn tôi cho quen mắt, để cho tôi sớm ngày theo đuổi được Thẩm Minh Yến.]

Thi Hảo không nhịn được cười: [Vậy tôi chúc cô cầu được ước thấy nha.]

Thẩm Âm: [Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tới ngay.]

Thi Hảo ngẫm nghĩ, hỏi Lương Tây Kinh: “Em có gần gọi điện thoại cho nhóm Hứa Thực không? Để họ đến đón Thẩm Âm luôn?”

Lương Tây Kinh giương mắt, im lặng vài giây rồi nói: “Bảo Cận Thanh Trạc gọi điện thoại cho Thẩm Minh Yến, hẹn cậu ấy ra ngoài bàn chuyện làm ăn.”

Thi Hảo: “Hả?”

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô: “Em gọi điện thoại cho Cận Thanh Trạc đi, để anh nói.”

“…” Thi Hảo khẽ chớp mắt, đại khái đã biết Lương Tây Kinh muốn làm gì. Cô nhịn cười gọi điện thoại cho Cận Thanh Trạc, để cho hai người trao đổi.

Mười mấy phút sau, Thi Hảo nhận được một loạt dấu chấm than từ Thẩm Âm.

Thẩm Âm: [Thi Hảo! Cô biết không, tôi nhận được tin nhắn của Thẩm Minh Yến, anh ấy nói anh ấy cũng muốn đến chùa, sếp Cận bảo anh ấy tiện đường đón tôi luôn!]

Thẩm Âm: [Đây nhất định là Phật tổ cảm nhận được sự nhiệt tình và thành kính của tôi đấy.]

Nhìn tin nhắn của cô ta, Thi Hảo rất muốn cười.

Cô không phá vỡ mộng tưởng tốt đẹp của Thẩm Âm, nói cho cô ta biết không phải Phật Tổ nghe được tiếng lòng của cô ta, mà là Lương Tây Kinh không muốn làm cho hiểu lầm tăng thêm, cố ý đi đường tắt kêu Cận Thanh Trạc gọi điện thoại cho Thẩm Minh Yến, mời anh ta tới tụ tập.

Đương nhiên, nếu Thẩm Minh Yến thật sự không có ý với Thẩm Âm về phương diện đó, anh ta cũng sẽ không dễ dàng bị “lừa” như vậy.

Thi Hảo cứ cảm thấy, Thẩm Minh Yến thích Thẩm Âm. Về phần vì sao anh ta chậm chạp không đồng ý quen Thẩm Âm thì cô không biết được.

Nghĩ đến vấn đề này, Thi Hảo có chút tò mò nhìn sang người bên cạnh: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Em muốn nói gì?”

Thi Hảo: “Em cảm giác sếp Thẩm rất thích Thẩm Âm, vì sao anh ấy không đồng ý quen Thẩm Âm nhỉ?”

“…”

Lương Tây Kinh cũng không ngờ vợ sắp cưới lại hỏi mình vấn đề này.

Anh trầm ngâm một lát, thành thật nói: “Anh không biết.”

Anh và Thẩm Minh Yến không giao tiếp nhiều, nên cũng không hiểu rõ con người anh ta thế nào.

Thi Hảo: “…Giả thiết là anh thì sao?”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh không chút do dự, vô cùng quả quyết đưa ra đáp án: “Anh chỉ thích em.”

Anh từ chối Thẩm Âm đương nhiên chỉ có một nguyên nhân, đó là anh không thích cô ta, chỉ thích Thi Hảo. Ngoài ra không có gì khác.

Thi Hảo hơi nghẹn ngào, tỏ vẻ bội phục trước mong muốn sống sót của anh.


“Em nói là giả thiết.” Thi Hảo nói.

Lương Tây Kinh nghiêm túc đáp: “Không có giả thiết này.”

Anh sẽ không rơi xuống hố.

Thi Hảo dùng sự im lặng đáp lời anh, sâu sắc cảm thấy cuộc đối thoại này không tiếp tục được nữa.

Yên lặng một lát, cô từ bỏ giãy dụa: “Được rồi, vấn đề này kêu anh trả lời quả thật có chút khó xử.” Cô thỏa hiệp: “Lát nữa em có thể hỏi nhóm Hứa Thực.”

Lương Tây Kinh đề nghị: “Em có thể trực tiếp hỏi Thẩm Minh Yến.”

“…Em không dám.” Thi Hảo rất thành thật.

Cô chỉ gặp Thẩm Minh Yến vài lần nhưng có thể cảm nhận được Thẩm Minh Yến còn nguy hiểm hơn Lương Tây Kinh, là một người sâu không lường được. Anh ta tuyệt đối không bình dị gần gũi như Lương Tây Kinh.

Tuy rằng, Lương Tây Kinh trong mắt những người khác cũng không dễ tiếp cận.

Nhưng cảm giác lạnh lùng mà hai người này mang lại cho người khác vẫn có chút khác biệt.

Lương Tây Kinh bị cô chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên: “Sợ cậu ta à?”

Thi Hảo lắc đầu: “Không thể nói là sợ.”

Phải nói bọn họ không quen thuộc, vấn đề này cô hỏi không thích hợp. Trên chuyện này, Thi Hảo vẫn rất có chừng mực.

Hai người trò chuyện, khoảng cách mục tiêu càng ngày càng gần.

Khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh đến nơi thì vẫn chưa tới mười giờ.

Chùa nằm giữa sườn núi, xe của bọn họ không lái lên được.

Dừng xe ven đường xong, hai người không đợi những người khác mà chậm rãi leo lên trước.

Sau khi tuyết rơi vào ngày mùng một tết, trời dần dần trong xanh.

Cho tới hôm nay lại có ánh mặt trời ấm áp treo trên cao, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy tâm tình tốt đẹp.

Thể lực của Thi Hảo cũng không tệ lắm.

Cùng Lương Tây Kinh leo đến giữa sườn núi cũng không cảm thấy mệt mỏi. Giờ này, người trong chừa vẫn chưa có bao nhiêu.

Mua vé ở cửa xong, hai người căn cứ vào bản đồ chỉ dẫn đi dạo trong chùa.

Đi vào trong chùa, Thi Hảo lập tức kéo Lương Tây Kinh đến điện Thần Tài.

Lương Tây Kinh ngẩng đầu nhìn ba chữ kia, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

“Cầu xin sẽ linh nghiệm sao?” Anh tò mò.

Thi Hảo liếc anh một cái: “Linh hay không chưa nói, chúng ta tới cũng đã tới rồi, cứ cầu xin thử đi.”

“….”

Lương Tây Kinh hết cách, chỉ có thể cùng cô đi vào.

Bái xong điện Thần Tài, Thi Hảo lại hăng hái đi tới trước điện Phổ Hiền Bồ Tát.

Lương Tây Kinh không hiểu lắm, hỏi Thi Hảo: “Điện này để làm gì?”

Thi Hảo: “Bảo vệ sự nghiệp.”

Lương Tây Kinh: “….”

Anh trầm mặc vài giây, truy hỏi: “Năm nay em muốn thăng chức à?”

Thi Hảo: “Có mục tiêu này.”

Tuy nói cô biết điều này có thể vô dụng, nếu muốn có được thứ mình muốn thì phải tự mình cố gắng. Nhưng cô đã đến đây rồi, cứ ôm tâm lý cầu xin thử đi.

Từ điện Phổ Hiền Bồ Tát đi ra, Thi Hảo lại kéo Lương Tây Kinh đến ngôi đền lớn nhất trong chùa, cầu bình an và sức khỏe.

Mục đích cuối cùng cô muốn đến đây chủ yếu là hy vọng Lương Tây Kinh và cô, cùng với thân bằng quyến thuộc của họ, bao gồm tất cả mọi người đều bình an khỏe mạnh. Nguyện vọng này, cô cố gắng cũng vô dụng.

Bởi vậy, cô hy vọng Thần Phật có thể chiếu cố bọn họ, để cho bọn họ đều bình an khỏe mạnh.

Về phần những thứ khác, bọn họ sẽ thông qua cố gắng của mình để giành lấy và đạt được.



Từ đại điện đi ra, Thi Hảo nhận được tin nhắn Ôn Khởi gửi tới, nói bọn họ sắp đến cổng chùa rồi.

Thi Hảo: [Vậy bọn tớ ra đón các cậu nha.]

Ôn Khởi: [Được.]

Cất di động, Thi Hảo đang muốn nói chuyện với người bên cạnh.

Bỗng nhiên Lương Tây Kinh chỉ vào một ngôi điện cách đó không xa, hỏi: “Sao chúng ta không đi qua điện bên kia?”

Thi Hảo nhìn theo hướng anh chỉ, khẽ chớp mắt nói cho anh biết: “Nơi đó là cầu nhân duyên, anh muốn đi à?”

Lương Tây Kinh nhíu mày.

Thi Hảo tiếp tục hỏi: “Hay là tổng giám đốc Lương không hài lòng với đoạn nhân duyên trước mắt của mình?”

Lương Tây Kinh nghẹn họng: “Không phải.”

Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Thi Hảo hừ khẽ, kéo anh ra ngoài điện, chuẩn bị đi đón người: “Em tạm thời khá hài lòng với đoạn nhân duyên này, cho nên không cần vào đó.”


Cô nhìn Lương Tây Kinh, ẩn ý nói: “Nếu tổng giám đốc Lương muốn đi, em cũng sẽ không ngăn cản.”

Lương Tây Kinh nắm tay cô: “Anh không muốn đi.”

Anh sẽ không bao giờ bước vào trong đó.

Thi Hảo ồ một tiếng: “Thật sao?”

Lương Tây Kinh khẽ cười: “Anh lừa em lúc nào?”

Anh nhìn Thi Hảo chằm chằm, vẻ mặt đứng đắn nói: “Anh nghĩ cả đời này anh cũng rất hài lòng với đoạn nhân duyên này của anh.”

Cho nên, anh cũng không cần đi vào đó, không cần khẩn cầu Thần Phật chiếu cố. Nếu như nhất định phải đi vào cầu chút gì đó, vậy anh nghĩ anh sẽ khẩn cầu Thần Phật phù hộ cho nửa kia của anh nhận được nhiều tình yêu hơn, hy vọng cô có thể đạt được tất cả những gì cô mong muốn, cả đời được như ý nguyện.

Đi tới cổng chùa, một đoàn người hùng hậu đi tới.

Mua vé xong, mấy người hàn huyên vài ba câu. Bởi vì Lương Tây Kinh và Thi Hảo đã đi vào trong chùa nên không đi cùng bọn họ nữa. Hai người định đi dạo xung quanh chùa, ngắm phong cảnh. Lát nữa sẽ gặp nhau ở nhà ăn của chùa.

Hẹn xong, Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh đi mua bùa bình an, đi treo thẻ bình an hy vọng Lương Hanh có thể sống lâu trăm tuổi, sức khỏe đủ đầy.

Làm xong, hai người đi lòng vòng một hồi rồi đến nhà ăn trong chùa.

“Mệt chưa?” Lương Tây Kinh đưa chai nước đã mở nắp cho cô.

Thi Hảo khẽ gật đầu: “Hơi mệt.”

Chậm rãi uống chút nước, Thi Hảo dựa vào người Lương Tây nghỉ ngơi. Cô thẫn thờ nhìn ra ngoài, thấy đủ loại người qua lại, chợt cảm khái: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo hiếu kỳ: “Anh nói xem, ví dụ có hai người xa lạ gặp nhau ở trong chùa, sau đó có liên lạc với nhau rồi tiếp tục phát triển, hình như rất lãng mạn đúng không?”

Lương Tây Kinh giương mắt: “Lãng mạn thế nào?”

“Lần đầu gặp nhau ở một nơi linh thiêng như chùa chiền chẳng phải rất lãng mạn sao?” Thi Hảo nói: “Hơn nữa tình yêu nảy sinh từ nơi này chắc hẳn sẽ rất lâu dài.”

Nghe cô nói thế, Lương Tây Kinh như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Thi Hảo.

Thi Hảo lấy làm khó hiểu: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”

Lương Tây Kinh im lặng một lát, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, trầm giọng nói: “Anh yêu em.”

Thi Hảo ngẩn ra, trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.

Tiếng gió bên ngoài chùa dường như nhỏ đi rất nhiều.

Tất cả mọi thứ xung quanh dường như cũng tạm thời dừng lại vì câu nói này của Lương Tây Kinh.

Một hồi lâu sau Thi Hảo mới hoàn hồn, có chút không thể tin được hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói.” Ánh mắt Lương Tây Kinh sáng rực nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng: “Anh yêu em.”

Thi Hảo biết anh yêu mình, nhưng đồng thời bọn họ cũng không phải là người dễ dàng biểu lộ tình cảm của mình thẳng thắn như vậy.

Lương Tây Kinh nói với Thi Hảo nhiều nhất chỉ là câu anh thích cô.

Đây là lần đầu tiên từ miệng anh thốt ra chữ ‘yêu’ này.

Sững sờ vài giây, cánh môi Thi Hảo khẽ mấp máy, muốn nói em cũng vậy.

Lời vừa đến bên miệng, bên ngoài truyền đến giọng nói của Thẩm Âm.

“Thi Hảo.”

Thi Hảo và Lương Tây Kinh lập tức rút suy nghĩ ra khỏi dòng cảm xúc mãnh liệt, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Âm, nhiệt tình vẫy vẫy tay với cô ta: “Bên này.”

Thẩm Âm đang muốn đi về phía trước, đột nhiên đụng phải ánh mắt không vui của Lương Tây Kinh.

Bước chân cô ta khựng lại, vô thức trốn ra sau lưng Thẩm Minh Yến bên cạnh.

Thẩm Minh Yến ngước mắt nhìn Lương Tây Kinh, lững thững đi về phía trước, đến gần bọn họ.

Mọi người đến đông đủ, ai nấy cũng đã đói bụng.

Họ tụ tập lại một bàn, gọi không ít món chay.

Không bao lâu sau, đồ chay bày đầy đủ trên bàn.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi cùng một chỗ, trong bát của cô đều là đồ ăn Lương Tây Kinh gắp bỏ vào.

Mọi người nhìn thấy thế, định trêu chọc mấy câu thì sực nhớ ra nơi này là chùa miếu, nói mấy lời ‘tục tằn’ lại không tốt lắm, bèn nín nhịn.

Bữa cơm chay này mọi người ăn trong sự yên tĩnh mà thành kính.

Ăn xong đã đến hai giờ chiều.

Lúc này về nội thành hơi sớm, Ôn Khởi đề nghị: “Hay là chúng ta đi lên đỉnh núi chơi một chút đi? Đầu năm đầu tháng chẳng phải nên ‘đứng cao nhìn xa’ sao?”

Tần Yến: “Chị Ôn Khởi, chị mê tín vậy sao?”

Ôn Khởi còn chưa lên tiếng, Tần Lâm đã mở miệng trước: “Anh không có ý kiến.”

Tần Yến: “… Tôi cũng không có.”

Hứa Thực và Cận Thanh Trạc lại càng không có.

Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo: “Còn đi lên tiếp được không?”

Thi Hảo gật đầu: “Em cũng không có vấn đề gì.”

Cuối cùng, mọi người dồn ánh mắt về phía Thẩm Âm. Dù sao lúc vừa leo tới sườn núi, Thẩm Âm cũng đã ồn ào rất nhiều lần là cô ta không đi nổi nữa.

“Tôi cũng không có vấn đề gì.” Lúc này, Thẩm Âm đương nhiên sẽ không cản chân mọi người.

Còn nữa, vừa nãy cô ta la hét mệt mỏi là vì muốn Thẩm Minh Yến chú ý mình nhiều hơn, không phải thật sự không đi nổi nữa. Ngày thường cô ta ăn nhiều cũng sẽ rèn luyện, thể lực xem như khá tốt.

Thẩm Minh Yến nhìn cô, cất giọng lạnh lùng: “Em chắc chắn?”

“…Chắc chắn.” Thẩm Âm đỏ ửng hai má, quay đầu nhìn anh ta, mắt ngọc mày ngài, vẻ mặt dịu dàng nói: “Nếu tôi thật sự không đi nổi nữa, sếp Thẩm có thể cõng tôi một đoạn không?”

Sợ bị Thẩm Minh Yến từ chối, Thẩm Âm bổ sung: “Sếp Thẩm hẳn là rất có phong độ thân sĩ.”

Thẩm Minh Yến bình tĩnh nhìn cô ta mấy giây rồi dời tầm mắt đi, nhấc chân đi về phía trước: “Đi thôi.”

Thẩm Âm nhìn bóng lưng anh ta đi xa, nhất thời không biết anh ta có đồng ý hay là không.

Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Ôn Khởi ở phía sau đẩy cô ta một cái, đè giọng nói: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi.”

Thẩm Âm: “…”

Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy có ý gì?”


Ôn Khởi cạn lời nhìn cô ta: “Ý là ngầm thừa nhận đó, cô không cảm giác được sao?”

Ánh mắt Thẩm Âm sáng lên: “Thật à?”

Nghe hai người nói chuyện, Thi Hảo cũng không nhìn nổi nữa.

Cô liếc xéo Thẩm Âm: “Chắc chắn là thật.”

Được hai người khẳng định trả lời, Thẩm Âm lập tức trọng sắc khinh bạn: “Vậy tôi không đi cùng hai cô nữa, tôi đi trước một bước đây.”

Thi Hảo: “…”

Ôn Khởi: “…”

Từ chùa lên đỉnh núi đường xá không tính là xa xôi.

Một nhóm người leo non nửa giờ thì đến nơi.

Gió trên đỉnh núi lớn hơn giữa sườn núi rất nhiều.

Gió rít thổi qua, nhóm người Thi Hảo đứng song song nhau ngắm nhìn thành phố phía xa xa dưới chân núi. Không hiểu sao, cô có một tâm nguyện nho nhỏ, hy vọng sau này năm nào cũng có người yêu và những người bạn này bên cạnh, rảnh rỗi sẽ hẹn nhau tụ tập, hẹn nhau leo núi, hẹn nhau đi du lịch.

Sau khi đứng cao nhìn xa, mọi người xuống núi chuẩn bị trở về nội thành.

Địa điểm liên hoan được bố trí trong một câu lạc bộ đầy đủ tiện nghi, tính riêng tư tương đối cao, trong phòng bao cũng có nhiều trò chơi giải trí.

Ăn cơm xong, mấy người Lương Tây Kinh đi chơi bóng.

Thi Hảo cùng Thẩm Âm và Ôn Khởi ngồi lại tán gẫu với nhau, bầu không khí rất là hòa hợp.

Biết hai người mấy ngày nữa sẽ đi đăng ký kết hôn, Thẩm Âm rất đỗi kinh ngạc: “Hai người các cô nôn nóng vậy sao?”

Cô ta vô thức liếc nhìn bụng của Thi Hảo.

Thi Hảo: “…Tôi không mang thai, cô đừng nghĩ nhiều.”

Thẩm Âm ngượng ngùng: “Xin lỗi.”

Thi Hảo bật cười: “Cô nghĩ như vậy cũng rất bình thường.”

Thẩm Âm: “Sao vừa cầu hôn đã muốn đăng ký kết hôn, tổng giám đốc Lương gấp gáp thế à? Vậy hôn lễ của hai người định khi nào tổ chức?”

“Hôn lễ có thể phải cuối năm hoặc sang năm.” Thi Hảo trả lời từng vấn đề một, “Về phần gấp gáp…”

Thi Hảo không nói Lương Tây Kinh sợ cô bỏ chạy, cô chỉ nói: “Sớm muộn gì cũng đăng ký, chẳng thà sớm đăng ký để danh chính ngôn thuận.”

Thẩm Âm ngẫm nghĩ: “Cũng đúng.”

Cô ta nói chuyện với Thi Hảo xong thì quay sang hỏi Ôn Khởi: “Còn cô, quý cô Ôn?”

Ôn Khởi: “…Tôi theo chủ nghĩa không kết hôn.”

Thẩm Âm sửng sốt: “Hả?”

Lần đầu tiên cô ta biết chuyện này.

Ôn Khởi nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cô ta, trêu chọc: “Kinh ngạc lắm à?”

Thẩm Âm: “… Đúng vậy.”

Cô ta nghi ngờ: “Tại sao?”

Ôn Khởi suy nghĩ một lát: “Về sau sẽ nói cho cô biết, nói bây giờ hơi phiền phức.”

Thẩm Âm khẽ gật đầu: “Được.”

Cả đêm nay mọi người trò chuyện rất vui vẻ, lại một lần nữa kéo gần khoảng cách.

Chơi đến khuya bữa tiệc mới tan.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh tay trong tay về nhà, bóng đêm kéo dài bóng dáng hai người họ, để cái bóng hai người chồng chéo lên nhau, trở nên thân mật không thể tách rời.



Hai ngày sau, Thi Hảo và Lương Tây Kinh không đi đâu cả, chỉ ở nhà hưởng thụ mấy ngày nghỉ cuối cùng.

Ngày đi làm là mùng tám, cũng là ngày thích hợp để kết hôn.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh dậy sớm rồi ăn sáng, sau đó cô lại trang điểm, thay sang áo sơ mi trắng kết hợp với váy đen, phối với tây trang của Lương Tây Kinh thoạt nhìn như đồ tình nhân.

Thay quần áo xong, hai người bấm giờ đi đến Cục dân chính.

Thời tiết rất đẹp.

Cục dân chính đã có khá nhiều người tới đăng ký kết hôn, Thi Hảo đưa toàn bộ giấy tờ cho Lương Tây Kinh cất giữ, cùng anh xếp hàng rồi chậm rãi đi về phía trước.

Không bao lâu sau đã đến lượt hai người.

Thủ tục đơn giản hơn so với tưởng tượng của Thi Hảo, tốc độ cũng nhanh hơn.

Giống như chỉ trong nháy mắt, bọn họ chỉ chụp ảnh là lấy được giấy chứng nhận kết hôn thuộc về bọn họ vậy.

Lúc đi ra khỏi Cục dân chính, Thi Hảo đang muốn nói chuyện với Lương Tây Kinh, muốn nói tại sao đăng ký kết hôn lại nhanh như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng đã trở thành người có gia đình.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, hai người nghe được đoạn thổ lộ của một đôi vợ chồng trước mặt cũng vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Bỗng dưng, cô nghĩ đến lời thổ lộ mấy ngày trước của Lương Tây Kinh.

“Lương Tây Kinh.” Cô ngửa đầu nhìn anh, ánh mặt trời trên cao xuyên qua bóng cây chiếu xuống, bị cắt thành từng mảnh nhỏ ánh sáng rải rác trên đỉnh đầu bọn họ, khiến cho Lương Tây Kinh giờ phút này càng thêm lập thể, mặt mày sắc nét hơn.

Lương Tây Kinh rũ mắt, chậm rãi hỏi: “Gọi anh là gì?”

Vành tai Thi Hảo nóng lên, hỏi ngược lại anh: “Ngày đó sao anh lại nói với em câu nói kia?”

Lương Tây Kinh biết cô ám chỉ câu nào, anh thoáng dừng lại, nói với cô: “Em muốn biết à?”

Thi Hảo: “.. Ừ.”

Anh cười khẽ: “Vậy em nói cho anh biết trước đi, trước khi Thẩm Âm cắt ngang lời em, em muốn nói gì với anh?”

“….”

Thi Hảo không ngờ Lương Tây Kinh lại muốn so đo trao đổi chuyện này.

Có điều, câu nói kia cô vốn là muốn nói cho anh biết.

Nghĩ vậy, cô nhìn thẳng vào anh, dây dưa với ánh mắt anh: “Em muốn nói, em cũng vậy.”

Lương Tây Kinh dụ dỗ cô: “Cũng vậy là sao?”

Thi Hảo cong khóe môi, nghiêm túc nói: “Em cũng yêu anh.”

Lương Tây Kinh cúi người, lại phủ lên môi cô, trịnh trọng nói với cô: “Bà Lương, anh càng yêu em hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận