Gợn Sóng Không Tên



Chương 71 – Đêm tân hôn

Sở dĩ Lương Tây Kinh nói “Anh yêu em” với Thi Hảo ở ngay trong chùa là bởi vì cô nói đó là một nơi linh thiêng, lãng mạn và lâu dài.

Mà anh tỏ tình với cô ở nơi đó, tình yêu của bọn họ cũng sẽ lãng mạn lâu dài như lời cô nói.

Đương nhiên, đây là mong đợi trong lòng anh.

Hai người đứng dưới bóng cây trao nhau nụ hôn ngắn ngủi.

Sau khi tách ra, Lương Tây Kinh nói đáp án cho cô biết.

Nghe xong, Thi Hảo hối hận: “Sớm biết vậy em đã không để ý tới Thẩm Âm.”

Cô hối hận mình không nói hết lời.

Lương Tây Kinh dịu dàng mỉm cười: “Anh nói rồi mà, cũng như nhau thôi.”

Thi Hảo ngửa đầu nhìn anh: “Anh thật sự không để ý?”

“Để ý cái gì?”

“Thì…” Thi Hảo ngẫm nghĩ: “Trễ thế này em mới nói.”

Lương Tây Kinh bật cười, vỗ nhẹ đầu cô, trong mắt phản chiếu khuôn mặt cô: “Bà Lương.” Anh cúi người khom lưng tới gần cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Cho dù em không nói thì anh cũng sẽ không để ý.”

Bởi vì anh biết Thi Hảo yêu anh.

Cảm giác của anh không thể sai được.

Thi Hảo khẽ chớp mắt: “Thật sao?”

Lương Tây Kinh nắm tay cô đi đến chỗ đỗ xe: “Thật đấy.”

Thi Hảo ồ một tiếng, đi theo anh, đột nhiên thốt ra một câu: “Nhưng nếu anh không nói thì em sẽ để ý.”

“…” Lương Tây Kinh nghiêng đầu: “Em thích nghe à?”

Thi Hảo ngước mắt, hơi dè dặt nói: “Chắc là ai cũng thích nghe mà nhỉ?”

Có người nào lại không thích nghe người yêu nói yêu mình, Thi Hảo cũng chỉ là một người trần mắt thịt. Cô thích nghe Lương Tây Kinh nói anh yêu cô.

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Vậy sau này anh sẽ nói thường xuyên.”

Thi Hảo chạm phải ánh mắt anh, vành tai hơi nóng lên. Cô có chút thẹn thùng mím môi dưới, nhẹ giọng nói: “Cũng không cần quá thường xuyên.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo tựa vào cánh tay anh, chậm rãi bảo: “Một tháng một lần là được rồi.”

Lương Tây Kinh nhếch môi, nhìn hai gò má đỏ bừng của Thi Hảo, anh thấp giọng nói: “Đều nghe theo bà Lương.”

Nghe thấy hai chữ ‘bà Lương’, khóe môi Thi Hảo không khỏi vểnh lên.

Trước khi ngày này đến, cô chưa bao giờ nghĩ tới cô và Lương Tây Kinh sẽ cùng nhau đi đến bây giờ, trở thành bà Lương danh chính ngôn thuận của anh.

Ánh mặt trời ấm áp, cái bóng hai người kéo dài.

Đi tới bên cạnh xe, hai người lên xe.

Thi Hảo thắt dây an toàn, còn chưa kịp nói chuyện với Lương Tây Kinh thì điện thoại của Lương Hanh đã tới trước.

“Ông nội gọi.” Lương Tây Kinh đưa di động cho Thi Hảo: “Em nghe đi.”

Thi Hảo rướn môi cười: “Chắc ông nội muốn hỏi chuyện chúng ta đăng ký kết hôn.”

Nhận máy xong, giọng nói của Lương Hanh vang vọng trong xe.

“Ông nội.” Thi Hảo mở miệng gọi ông.

Lương Hanh hứng trí bừng bừng ‘ôi chao’ một tiếng: “Hảo Hảo, các cháu đăng ký kết hôn xong chưa?”

Thi Hảo khẽ cười: “Đăng ký xong rồi ạ, chúng cháu vừa mới ra ngoài.”

Nghe vậy, Lương Hanh rất đỗi vui mừng: “Tốt tốt tốt, đăng ký kết hôn xong là tốt rồi.” Ông có hơi kích động: “Cháu bảo Lương Tây Kinh nhớ chụp ảnh cho ông nội xem thử.”

Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh có chút bất đắc dĩ: “Ông nội, ông bảo Hảo Hảo chụp là được rồi, bây giờ chúng cháu đang trên đường đến công ty.”

Lương Hanh: “Bảo cháu làm chút chuyện cháu lại đẩy cho Hảo Hảo.”

Lương Tây Kinh: “…”

Nghe hai người đấu võ mồm, Thi Hảo buồn cười nói: “Ông nội đừng gấp, cháu gửi cho ông ngay đây ạ.”

Lương Hanh: “Được, vậy ông nội chờ ảnh của hai cháu.”

Cúp điện thoại, Thi Hảo cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người chụp hai tấm ảnh gửi cho Lương Hanh.

Sau khi gửi đi, cô quay đầu hỏi Lương Tây Kinh: “Chúng ta có cần đăng lên vòng bạn bè không?”

Lương Tây Kinh hơi ngẩn ra, liếc nhìn cô một cái: “Em muốn bí mật kết hôn?”

“….”

Thi Hảo tuyệt đối không phải muốn bí mật kết hôn, cô chỉ là cảm thấy tiến triển của bọn họ khá nhanh, bây giờ mà công khai hẳn sẽ có không ít người ngạc nhiên.

Lương Tây Kinh: “Công khai muộn cũng sẽ có người kinh ngạc thôi.”

Thi Hảo khẽ nháy mắt, lại cảm thấy Lương Tây Kinh nói rất có lý: “Vậy bây giờ em đăng nha?”

Lương Tây Kinh: “Đợi lát nữa đã.”

Thi Hảo hoài nghi: “Đợi tới khi nào?”

Lương Tây Kinh: “Đến dưới lầu công ty em.”

“…”


Hai mươi phút sau, Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo đến dưới lầu công ty của cô.

Dừng xe xong, Lương Tây Kinh bảo Thi Hảo gửi ảnh chụp cho Lương Hanh qua cho anh.

Thi Hảo làm theo.

Lương Tây Kinh mở ra, nhìn hai người trên giấy kết hôn.

Lúc chụp ảnh, không đợi nhiếp ảnh gia nhắc nhở, đầu hai người vẫn tự nhiên hướng gần về phía đối phương. Hai người đối mặt với ống kính, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Tấm ảnh này chụp rất tốt.

Nhìn dáng vẻ chuyên chú của Lương Tây Kinh, Thi Hảo có chút muốn cười: “Tổng giám đốc Lương, anh có hài lòng với ảnh chụp không?”

Lương Tây Kinh dời tầm mắt sang khuôn mặt cô: “Rất hài lòng.”

Thi Hảo nhịn cười: “Vậy bây giờ chúng ta đăng nhé?”

Lương Tây Kinh nói được.

Hai người nhất trí đăng lên vòng bạn bè kèm dòng status là ‘Chúng tôi kết hôn rồi’.

Vốn dĩ Thi Hảo muốn nói thêm hai câu.

Nhưng nghĩ lại, vòng bạn bè của cô ngoại trừ người thân và bạn bè thì đa số đều là đồng nghiệp giao thiệp trong công việc. Tình yêu của họ không cần gióng trống khua chiêng nói cho mọi người biết quá nhiều, ngắn gọn rõ ràng báo cho mọi người biết họ đã kết hôn là được.

Đăng lên vòng bạn bè xong, Thi Hảo xuống xe đến công ty làm việc.

Trước khi đi, Lương Tây Kinh nhìn cô đầy ẩn ý: “Bà xã.”

Bước chân Thi Hảo khựng lại, vành tai tê dại, ngượng ngùng nhìn về phía anh: “Hả?”

Cô vẫn chưa thích ứng với xưng hô này.

Lương Tây Kinh hỏi: “Hình như em quên gì đó đúng không?”

Thi Hảo nhìn anh, không hiểu lắm ý của anh: “Em quên cái gì?”

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ, chủ động đưa ra yêu cầu với Thi Hảo.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại mê người của cô: “Cái này.”

Trên môi bỗng nóng ran, Thi Hảo mặt đỏ tai hồng: “Ồ.”

Cô ngửa đầu, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Lương Tây Kinh: “Vậy em đi làm đây nhé?”

“Chờ một chút.” Lương Tây Kinh lại gọi cô lại.

Thi Hảo kinh ngạc: “Em lại quên đồ à?”

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ, mở cốp xe lấy ra một cái túi có trọng lượng đưa cho cô: “Kẹo cưới.”

Thi Hảo sửng sốt, hoàn toàn không ngờ ngay cả chuyện này Lương Tây Kinh cũng đã nghĩ tới.

Cô vốn còn định nói là chờ lúc nghỉ trưa sẽ tới trung tâm thương mại gần đó mua kẹo cưới, sau đó chia cho các đồng nghiệp.

“Anh chuẩn bị khi nào vậy?”

Lương Tây Kinh: “Ngày hôm qua.”

Thi Hảo suy đoán: “Lúc em ngủ trưa?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Thi Hảo nhận lấy, khóe mắt cong cong: “Cảm ơn ông xã.”

Nghe được mấy chữ này, yết hầu Lương Tây Kinh khẽ lăn lộn, ánh mắt lấp lánh, giọng nói hơi trầm xuống: “Tan tầm tới đón em.”

“…”

Tạm biệt Lương Tây Kinh xong, Thi Hảo bước vào đại sảnh công ty.

Ngày hôm qua cô đã xin nghỉ với Bối Diệp Đồng, nói hôm nay chắc phải mười một giờ cô mới đến công ty được. Vừa qua năm mới, Bối Diệp Đồng cũng không hỏi nhiều nguyên nhân cô xin nghỉ.

Các đồng nghiệp buổi sáng không thấy cô cũng đều cho rằng cô đi chơi còn chưa về.

Mọi người tuyệt đối không ngờ cô xin nghỉ vào ngày đầu tiên đi làm của năm mới là vì bận đăng ký kết hôn.

Thi Hảo vừa đăng lên vòng bạn bè, đồng nghiệp văn phòng còn chưa tiến vào trạng thái làm việc đã lướt thấy.

Nhìn thấy hai người trong ảnh, mọi người kinh hô, thậm chí cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Sau khi xác nhận không sai, mọi người gửi tin nhắn cho Thi Hảo.

Thi Hảo vừa ra khỏi thang máy, Wechat lập tức rung không ngừng.

Cô lấy ra xem, đi về phía văn phòng.

Đẩy cửa ra bước vào, Thi Hảo nhận được ánh mắt chăm chú của các đồng nghiệp.

Trong nháy mắt, Thi Hảo vẫn chưa thích ứng kịp.

Cô mím môi nở nụ cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, Bối Diệp Đồng từ văn phòng đi ra, nói thẳng: “Còn không chúc mừng Hảo Hảo của chúng ta?”

Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười nói: “Thi Hảo, cô đúng là ‘lù đù vác cái lu mà chạy’ đấy nhé.”

“Chúc mừng chúc mừng.”

“Thi Hảo, cô phải thật hạnh phúc nha.”

“Trời ạ! Ai dám tin là trong phòng làm việc của chúng ta lại có phu nhân tổng giám đốc đang ngồi nhỉ.”

“…”

Nghe mọi người chúc phúc, khóe môi Thi Hảo cong cong.

Cô gửi kẹo cưới cho mọi người, cảm ơn từng người một.

Gửi xong, Thi Hảo mới ngồi xuống vị trí làm việc, mở Wechat ra.


Trong Wechat, ngoại trừ tin nhắn do đồng nghiệp hiện tại gửi thì còn có của đồng nghiệp trước đó.

Lý Thiến Vi gửi tin nhắn cho cô, kích động chúc mừng kèm đủ các loại dấu chấm than, nói cô ‘âm thầm làm việc lớn’.

Thi Hảo dở khóc dở cười, trả lời cô ấy: [Hai ngày nữa mời cô ăn cơm.]

Lý Thiến Vi: [Chuyện đó thì nhất định rồi, cô không mời tôi cũng bắt cô mời!]

Thi Hảo: [Lương Tây Kinh vẫn chưa tới công ty à?]

Lý Thiến Vi: [Ông xã cô tạm thời vẫn chưa tới.]

Nhìn thấy ba chữ “ông xã cô” này, Thi Hảo bỗng nhiên có một cảm giác vui thích.

Ba chữ này thốt ra giữa răng và môi, cô đều cảm thấy ngọt ngào.

Lạ thật.

Cảm giác này chưa từng có trước đây. Thậm chí khi biết mình sắp đăng ký kết hôn với Lương Tây Kinh, cô cũng không có loại cảm giác ngọt ngào này. Sau khi đăng ký kết hôn thì ngược lại có.

Thi Hảo tự vui thích một lúc, đang muốn trả lời cho Lý Thiến Vi, Lý Thiến Vi lại gửi tin nhắn đến: [Ông xã cô vừa ra khỏi thang máy, trong tay anh ấy còn mang theo hai túi kẹo cưới nữa!!!]

Lý Thiến Vi: [Không nói với cô nữa, tôi phải đi chia kẹo cưới cho mọi người đây.]

Thi Hảo bật cười: [Được.]

Ngoại trừ Lý Thiến Vi, không ít các đồng nghiệp trước kia từng tiếp xúc với Thi Hảo hay thậm chí bên hợp tác cũng đều chúc phúc cho cô và Lương Tây Kinh.

Ngoài lời chúc phúc thì cũng có không ít người truy hỏi là cô và Lương Tây Kinh định khi nào tổ chức hôn lễ, lúc tổ chức hôn lễ đừng quên mời bọn họ.

Thi Hảo hồi âm lại từng tin một, cảm ơn rồi hứa hẹn lúc nào có tin tức nhất định sẽ nói cho mọi người biết.

Cho tới trưa, người quen biết Thi Hảo và Lương Tây Kinh đều biết tin vui hai người kết hôn.

Ngày đầu tiên đi làm, so với tưởng tượng của Thi Hảo thì trôi qua còn nhanh hơn.

Gần giờ tan tầm, cô nhận được tin Lương Tây Kinh gửi tới, nói anh còn một lát nữa sẽ đến dưới lầu công ty.

Hai người vừa đăng ký kết hôn, buổi tối định về nhà tổ ăn cơm.



Tan tầm, Thi Hảo vừa ra khỏi công ty thì nhìn thấy người đang chờ mình ở dưới lầu.

Như có phát hiện, không đợi Thi Hảo lên tiếng, Lương Tây Kinh đã ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người cô.

Hai người xa xa nhìn nhau.

Thi Hảo đến gần anh, trên mặt hiện lên nụ cười không đè xuống được: “Chờ lâu rồi à?”

Lương Tây Kinh: “Chờ bà Lương mà, có lâu hơn nữa cũng không tính là lâu.”

Thi Hảo bật cười, hờn dỗi liếc anh một cái: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Lương Tây Kinh mở cửa xe cho cô: “Được, chúng ta về nhà.”

Ngồi lên xe, Thi Hảo chào hỏi Đới Phong.

Đới Phong nói tiếng chúc mừng với cô.

Anh ta rất vui khi thấy hai người bí mật qua lại lâu nay cuối cùng cũng ‘tu thành chính quả’.

Trò chuyện với Đới Phong mấy câu, Lương Tây Kinh cúi đầu hỏi cô: “Hôm nay ở công ty vẫn ổn chứ?”

Thi Hảo liếc nhìn anh: “Anh cũng biết sức ảnh hưởng của mình à?”

Lương Tây Kinh: “Ý em là sao?”

Thi Hảo ghé vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay lúc em đến phòng trà nước, có không ít các đồng nghiệp không hẹn mà cùng dừng tầm mắt trên bụng em.”

Điểm này, Thi Hảo cũng không trách mọi người.

Cô biết mình và Lương Tây Kinh có chênh lệch quá lớn về bối cảnh và thân phận. Hơn nữa hai người mới công khai yêu đương chưa được bao lâu đã đăng ký kết hôn, quả thật rất dễ khiến cho người ta suy đoán theo hướng khác.

Nghe Thi Hảo nói xong, Lương Tây Kinh nhíu mày: “Xin lỗi, là anh không suy nghĩ chu đáo.”

Anh chỉ muốn sớm cưới Thi Hảo về nhà, lại quên mất vấn đề quan trọng này.

Thi Hảo mỉm cười: “Không phải vấn đề của anh.”

Kỳ thật cho dù cô và Lương Tây Kinh công khai yêu đương hai ba năm, một khi đăng ký kết hôn cũng sẽ có người phỏng đoán là có phải cô ‘mẹ quý nhờ con’ hay không. Hoàn cảnh của cô và Lương Tây Kinh chênh lệch là sự thật không thể xóa bỏ.

Ở phương diện này, Thi Hảo ngược lại nghĩ thoáng hơn Lương Tây Kinh một chút.

Tuy nói như thế, lông mày Lương Tây Kinh vẫn không thể giãn ra.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Thi Hảo có hơi muốn cười: “Tổng giám đốc Lương, anh thế này là sao đây? Nếu anh còn nghiêm túc như vậy, sau này em sẽ không nói chuyện công ty với anh nữa.”

Trong nháy mắt, Lương Tây Kinh điều chỉnh lại tâm trạng, nắm chặt tay cô: “Anh xin lỗi.”

Thi Hảo: “Anh đã nói xin lỗi rồi, không cần nói lần thứ hai. Hơn nữa đây thật sự không phải vấn đề của anh.”

Lương Tây Kinh biết Thi Hảo có ý gì.

Khóe môi anh mím chặt, thấp giọng hỏi: “Có người hỏi thẳng em sao?”

Thi Hảo lắc đầu.

Lương Tây Kinh thoáng yên tâm một chút.

Vì không để cho Lương Tây Kinh nhớ đến chuyện này, Thi Hảo chuyển đề tài, tán gẫu với anh chuyện thú vị ở công ty hôm nay.

Các đồng nghiệp trong bộ phận hiện tại của Thi Hảo rất hòa đồng và thân thiện.


Đối với việc Thi Hảo và Lương Tây Kinh đăng ký kết hôn, mọi người đều giữ thái độ là do Lương Tây Kinh may mắn.

Thi Hảo nói với Lương Tây Kinh: “Mọi người đều nói anh may mắn đấy.”

Lương Tây Kinh vẫn mỉm cười, thản nhiên nói: “Đúng là anh rất may mắn.”

Thi Hảo hơi giật mình.

Lương Tây Kinh cúi đầu, yết hầu khẽ nhúc nhích, hôn lên khóe môi cô: “Có thể cưới được thư ký Thi chẳng lẽ còn chưa tính là may mắn?”

Thi Hảo bị anh chọc cười, nghiêng đầu suy nghĩ: “Anh nói cũng đúng, là anh may mắn.

Lương Tây Kinh phụ họa: “Ừ, còn phải cảm ơn thư ký Thi đã cho anh cơ hội này.”

Hai người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã vứt những chuyện không vui kia ra sau đầu.

Đến nhà tổ, Lương Hanh còn bảo hai người lấy giấy chứng nhận kết hôn ra, ông muốn tận mắt nhìn thấy.

Lương Tây Kinh cạn lời: “Không phải ông đã xem ảnh rồi sao?”

Lương Hanh trừng anh một cái: “Đâu có giống nhau?”

“…”

Lương Tây Kinh không biết tại sao lại khác nhau.

Có điều anh không dám cãi lại Lương Hanh, ông cụ khó có khi được vui vẻ như vậy, thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của ông thì cũng có làm sao.

Xem xong giấy chứng nhận kết hôn của hai người, Lương Hanh lúc này mới nói: “Ăn cơm đi.”

Khi hai người về đến nhà thì đã hơi muộn.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh nhìn nhau cười, cùng Lương Hanh dùng cơm.

Trên bàn ăn đều là món Thi Hảo thích.

Lương Tây Kinh chỉ từng nói với bác Tôn một lần, sau đó mỗi lần ăn cơm, chỉ cần có Thi Hảo thì trên bàn cơm đều là món cô thích ăn.

Ăn cơm xong, nghĩ đến ngày hôm sau còn phải đi làm, hai người theo bóng đêm từ nhà tổ về biệt thự.

Về đến nhà, Thi Hảo nói với Lương Tây Kinh một tiếng rồi đi vào phòng tắm.

Đã hơi muộn, cô muốn tắm rửa nhanh rồi đi ngủ sớm.

Nhìn cô vào phòng tắm, Lương Tây Kinh cầm lấy di động, bấm số điện thoại của Tiêu Bạch Hủy.

Chuyện đăng ký kết hôn mấy ngày hôm trước anh đã đề cập với Tiêu Bạch Hủy. Nhưng ban ngày sau khi lĩnh giấy chứng nhận xong anh vẫn chưa nói với bà ấy.

Nhấn gọi đi, Lương Tây Kinh đứng đợi ở ban công phòng ngủ một lát thì đối diện mới nhận máy.

Trong ống nghe có vài giây yên tĩnh, Lương Tây Kinh nhìn bóng đêm phía xa xa, dừng một chút mới mở miệng: “Mẹ.”

Tiêu Bạch Hủy lên tiếng trả lời: “Sao trễ vậy rồi còn gọi điện thoại cho mẹ? Có chuyện gì sao?”

Lương Tây Kinh vâng một tiếng, nói với bà: “Hôm nay con và Thi Hảo đã đăng ký kết hôn rồi.”

Tiêu Bạch Hủy sửng sốt, dịu dàng nói: “Chúc mừng hai con.”

Bà chậm lại một thoáng rồi thấp giọng nói: “Nếu đã đăng ký kết hôn thì sau này phải đối xử tốt với Thi Hảo hơn một chút. Cái gì nên làm cái gì không nên làm, mẹ nghĩ con biết rõ hơn mẹ.”

Lương Tây Kinh hiểu rõ: “Con biết ạ.”

Tiêu Bạch Hủy cười cười, bùi ngùi nói: “Mới đó mà con đã kết hôn rồi.”

Lương Tây Kinh không hé răng.

Tiêu Bạch Hủy yên tĩnh vài giây, hỏi ngược lại: “Ông ấy biết không?”

“Ông ấy” này đương nhiên là chỉ Lương Tự Minh.

Lương Tây Kinh: “Nửa tháng sau ông ấy trở về, đến lúc đó con sẽ báo cho ông ấy biết.”

Tiêu Bạch Hủy nói được.

Bà nhẹ giọng nói: “Trước khi trở về mẹ sẽ báo với con.”

Lương Tây Kinh đáp lời.

Đột nhiên, hai người không hẹn mà cùng rơi vào yên lặng.

Qua một lúc, Tiêu Bạch Hủy hỏi: “Hôn lễ thì sao? Định khi nào tổ chức?”

Lương Tây Kinh: “Nửa đầu năm nay bọn con khá bận, có thể nửa cuối năm hoặc cũng có thể sang năm sau.”

Tiêu Bạch Hủy giật mình: “Sang năm? Liệu có muộn quá không?”

Lương Tây Kinh trầm mặc vài giây: “Mẹ cảm thấy muộn quá ạ?”

Tiêu Bạch Hủy ừ một tiếng: “Hảo Hảo nói thế nào? Liệu con bé có thấy buồn không?”

Lương Tây Kinh: “Chắc là không.”

“Chắc là?” Tiêu Bạch Hủy rất không đồng ý: “Con hỏi kỹ con bé xem. Nếu như con bé thật sự không để ý, vậy sang năm thì để sang năm làm.”

Bà khe khẽ nói: “Con gái đều mong muốn có một hôn lễ, con phải kiên nhẫn hơn nữa, trong chuyện này phải đứng ở góc độ Thi Hảo mà suy nghĩ.”

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Con biết.”

Tiêu Bạch Hủy luôn rất yên tâm về Lương Tây Kinh.

Có lời này của anh, bà không nói thêm gì nữa.

Trước khi cúp điện thoại, bà chỉ bảo Lương Tây Kinh rảnh rỗi thì mang Thi Hảo đến Tây Viên. Hoặc là Thi Hảo có rảnh thì bất cứ lúc nào cũng có thể qua đó.



Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh đứng ngoài ban công hóng gió.

Thi Hảo từ phòng tắm đi ra, vừa liếc mắt đã thấy người đưa lưng về phía mình. Lương Tây Kinh đứng dưới bóng đêm, nhìn từ bóng lưng hình như có chút cô độc.

Nghe thấy động tĩnh, Lương Tây Kinh quay đầu lại.

“Tắm xong rồi à?” Anh lập tức vào phòng.

Thi Hảo gật đầu, ngửa đầu nhìn anh: “Sao anh lại ở đó hóng gió?”

Lương Tây Kinh đặt di động lên một bên bàn: “Anh gọi điện thoại cho mẹ.”

Thi Hảo lập tức phản ứng lại: “Dì nói gì sao?”

“Dì?” Lương Tây Kinh nhướng mày, gãi gãi cằm cô: “Bà xã, em gọi bà ấy là gì?”

Cằm Thi Hảo bị ngứa, cô bèn đẩy tay Lương Tây Kinh ra, có chút thẹn thùng nói: “Mẹ nói gì sao?”

Lương Tây Kinh lắc đầu: “Không nói gì cả, bà ấy chỉ bảo anh rảnh thì dẫn em đến Tây Viên chơi, thuận tiện hỏi chuyện hôn lễ của chúng ta.”

Thi Hảo trừng to mắt: “Vậy anh nói thế nào?”


Lương Tây Kinh thành thật kể cho cô nghe.

Thi Hảo suy nghĩ vài giây rồi thương lượng với Lương Tây Kinh: “Nếu nửa cuối năm chúng ta không bận thì nửa cuối năm làm cũng được.”

Lương Tây Kinh: “Em muốn làm lúc nào chúng ta sẽ làm lúc đó.”

Thi Hảo chớp mắt: “Được, vậy em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Lương Tây Kinh nói được.

Anh nhìn Thi Hảo bằng ánh mắt sáng rực, trầm giọng nói: “Anh đi tắm.”

“Ừm.”

“….”

Hai mươi phút sau, lúc đang nằm trên giường tán gẫu với nhóm Ôn Khởi và Thẩm Âm, Thi Hảo nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Cô vô thức ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của người mang theo hơi nước mờ ảo vừa bước ra.

Vài giây sau, Thi Hảo dời mắt đi.

Cùng lúc đó, trong nhóm nhỏ ba người các cô nhảy ra tin nhắn của Thẩm Âm: [Sao đêm nay cô lại có thời gian rảnh trò chuyện với chúng tôi thế? Không phải hôm nay cô và Lương Tây Kinh vừa nhận giấy kết hôn sao? Anh ta hào phóng thế cơ à?]

Ôn Khởi: [Có thể đang bận công việc.]

Thẩm Âm: [Nhân viên nào không có mắt nhìn như vậy, để ông chủ bận rộn tăng ca trong ngày hôm nay?]

Thi Hảo còn chưa kịp trả lời hai người, Lương Tây Kinh đã xốc chăn lên giường.

Trên người anh là mùi sữa tắm dịu nhẹ giống cô, là mùi hương sạch sẽ khoan khoái mà Thi Hảo rất thích. Ngửi mùi hương quen thuộc này, cô vô thức hít sâu một hơi.

Bỗng dưng, Lương Tây Kinh tắt đèn đầu giường.

Trái tim Thi Hảo bất giác nảy lên.

Nháy mắt tiếp theo, di động cô đang cầm bị Lương Tây Kinh rút đi. Cô còn chưa kịp phản ứng, Lương Tây Kinh đã nghiêng người ôm cô vào lòng, nói cho cô biết: “Bà Lương, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”

Lông mi Thi Hảo khẽ run, đang muốn mở miệng, Lương Tây Kinh đã nhắm chuẩn hôn lên môi cô, ngăn lời cô muốn nói lại, không cho cô nói thêm mấy câu không liên quan đến đêm tân hôn này.

“…”

Đêm dài đằng đẵng.

Gió ngoài cửa sổ len vào phòng, lúc lớn lúc nhỏ.

Thật lâu sau, cơn gió này mới dừng lại.

Bóng đêm trở về yên tĩnh, bọn họ ôm nhau đi vào giấc ngủ, ấm áp mà ngọt ngào.



Cuộc sống của Thi Hảo và Lương Tây Kinh sau khi đăng ký kết hôn vẫn không có gì khác trước kia.

Ngoài cách xưng hô.

Mỗi lần Thi Hảo gọi tên Lương Tây Kinh,đều bị anh bắt sửa lại.

Anh thích nghe Thi Hảo gọi anh là ông xã.

Có một lần Ôn Khởi tình cờ bắt gặp cảnh Lương Tây Kinh sửa lại cách xưng hô của Thi Hảo, chờ Lương Tây Kinh đi rồi, cô ấy mới cảm khái: “Lương Tây Kinh sến sẩm dữ vậy hả?”

Sao chẳng nhận ra thế nhỉ.

Thi Hảo cười khẽ: “Anh ấy vẫn như vậy mà.”

Cô ngược lại đã quen rồi.

Thời điểm hai người đăng ký kết hôn được một tháng, Thi Hảo gặp được Lương Tự Minh.

Trước đó cô đã xem qua ảnh của Lương Tự Minh. Ông ấy rất gầy, Lương Tây Kinh cũng không giống ông ấy lắm. Tướng mạo của Lương Tây Kinh giống với Tiêu Bạch Hủy hơn.

Ngày hôm sau, Tiêu Bạch Hủy bay tới Giang Thành.

Bà ấy đến làm thủ tục ly hôn.

Ngày Tiêu Bạch Hủy và Lương Tự Minh ly hôn, Lương Tây Kinh không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.

Nhưng Thi Hảo biết, anh rất buồn bã.

Tiêu Bạch Hủy ở lại Giang Thành ba ngày rồi trở về Bắc Kinh.

Trước khi đi, bà ấy bảo Thi Hảo có rảnh thì đến Tây Viên chơi, có thể đi với Lương Tây Kinh hoặc là tự mình qua đó, dẫn theo bạn bè cũng không thành vấn đề.

Chuyện Tiêu Bạch Hủy và Lương Tự Minh ly hôn không để lại ảnh hưởng quá nhiều trong cuộc sống của Lương Tây Kinh và Thi Hảo.

Có điều trong mấy ngày hôm đó, tâm tình Lương Tây Kinh khá sa sút.

Thi Hảo biết nguyên nhân, lại không biết an ủi anh thế nào. Điều duy nhất cô có thể làm là vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Mùa xuân chớp mắt đã qua.

Mùa hè, công ty Thi Hảo có tranh cử, cô thuận lợi từ nhân viên bình thường trở thành một tổ trưởng nhỏ. Theo lời các đồng nghiệp thì cô là nhân viên đầu tiên được thăng chức trong một năm.

Nhưng sự thăng tiến của cô được tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.

Một năm này, Thi Hảo đã đưa ra một câu trả lời thỏa đáng về khả năng sáng tạo trong .

Sau khi thăng chức, Thi Hảo còn bận rộn hơn so với trước đó.

Có đôi khi Lương Tây Kinh đã nghỉ ngơi mà cô vẫn đang sửa chữa lại tài liệu theo yêu cầu của khách hàng.

Vì thế, Lương Tây Kinh vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Anh muốn giúp Thi Hảo làm chút gì đó, rồi lại biết cô cũng không muốn dựa vào anh, vì cô có năng lực và sự ưu tú của mình.

Quốc Khánh.

Thi Hảo rốt cuộc cũng được tận hưởng kỳ nghỉ dài hạn của mình.

Chuyến du lịch sang Đức mà cô và Lương Tây Kinh hẹn nhau một năm trước cuối cùng cũng được lên hành trình.

Tối ngày 30 tháng 9, hai người ngồi máy bay tư nhân bay đến Đức.

Tuần trăng mật đầu tiên của hai người họ sau khi đăng ký kết hôn chính thức bắt đầu.

Lương Tây Kinh dẫn cô đi tham quan tòa lâu đài mà trước đây cô luôn muốn đến.

Ở Đức vài ngày, Lương Tây Kinh lại đưa Thi Hảo bay sang Paris.

Trước khi lên máy bay, Thi Hảo tỏ vẻ tò mò đối với hành động thần bí bí của anh.

“Chúng ta đi Paris làm gì?”

Trong lịch trình ban đầu không có lựa chọn Paris.

Lương Tây Kinh chăm chú nhìn cô, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thử váy cưới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận