Gợn Sóng Không Tên



Chương 69 – Ngày lành tháng tốt

Sau khi chấp nhận lời cầu hôn của Lương Tây Kinh, Thi Hảo vẫn đang cân nhắc xem nên nói thế nào với nhóm Ôn Khởi và Thẩm Âm.

Nói qua điện thoại thì hình như có hơi qua loa, cô vốn định mấy ngày nữa tụ họp với hai người rồi chính miệng báo ho họ biết. Lần này thì hay rồi, không cần chờ vài ngày nữa.

Nhận được tin nhắn của Ôn Khởi và Thẩm Âm, Thi Hảo nghiêm túc giải thích với hai người là vì sao không báo cho họ biết trước.

Nghe xong lời giải thích của cô, Ôn Khởi và Thẩm Âm cảm thấy có đầy đủ lý do, nên không so đo với cô nữa.

Hai người gửi lời chúc mừng cô, sau đó lần lượt phát biểu cảm nghĩ, người bùi ngùi nhiều nhất chính là Thẩm Âm.

Thẩm Âm: [Haiz, cùng tuổi mà Thi Hảo đã có chồng chưa cưới rồi, tôi đây ngay cả bạn trai cũng chưa có.]

Ôn Khởi: […Tôi tạm thời vẫn chưa muốn có chồng chưa cưới.]

Thẩm Âm: […?]

Thẩm Âm: [Giải tán nhóm đi! Trong nhóm này chỉ có một mình tôi là cẩu độc thân thôi.]

Ôn Khởi: [Đừng mà, cô chỉ là tạm thời độc thân thôi. Tôi nói cô hay, dựa theo tiến độ cô kể với tôi mấy ngày trước, Thẩm Minh Yến sớm muộn gì cũng trở thành thần dân dưới váy cô.]

Thẩm Âm: [Thật sao?]

Thi Hảo: [Tiến độ gì? Sao tôi không biết?]

Thẩm Âm: [Khoảng thời gian trước cô bận quá nên tôi chưa kể với cô.]

Trong nháy mắt, Thi Hảo ngửi được mùi hóng hớt: [Vậy bây giờ kể nghe xem.]

Đến nhà Hứa Thực gặp mặt các trưởng bối rồi chào hỏi xong, Lương Tây Kinh lo Thi Hảo không kịp thích ứng, cố ý kêu Hứa Thực dẫn cô đến nhà kính ở sân sau để ngắm hoa.

Mẹ Hứa Thực thích hoa, trồng rất nhiều rất nhiều hoa trong nhà kính.

Kết quả vừa mới ngắm được một lúc, Lương Tây Kinh nhận được điện thoại Tần Yến gọi tới.

Khi anh nhận máy xong quay về nhà kính, Thi Hảo đang cầm điện thoại di động mỉm cười cong mắt. Đôi mắt cô rất đẹp, vừa to vừa sáng, khi cười rộ lên trong mắt như chứa đầy các vì sao.

Lương Tây Kinh đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn một lúc mới lên tiếng: “Nói chuyện với ai đấy? Sao nhìn em vui vẻ thế?”

Nghe thấy giọng nói của Lương Tây Kinh, Thi Hảo lập tức che điện thoại lại.

“….”

Chú ý tới động tác của cô, Lương Tây Kinh ngước mắt lên: “Anh không thể xem à?”

Thi Hảo ngẩng đầu nhìn anh: “Không thể.”

Trong những chuyện như thế này cô rất trung thực.

Cô đúng lý hợp tình nói: “Chị em bọn em đang tán gẫu, đàn ông các anh không thể xem.”

Lương Tây Kinh nghẹn lời, giả bộ đau lòng nói: “Mới ngày đầu tiên mà vợ chưa cưới của anh đã có bí mật giấu anh, xem ra là chồng chưa cưới như anh đây chưa đủ tốt để cô ấy tin tưởng rồi.”

“…” Thi Hảo nghe giọng điệu u oán của anh, dở khóc dở cười: “Anh nói gì vậy chứ?”

Lương Tây Kinh cụp mắt: “Anh nói sai rồi sao?”

Thi Hảo ngẫm nghĩ, quyết định dùng ma pháp đánh bại ma pháp: “Anh muốn nghĩ như vậy thì em cũng đành chịu.”

Lương Tây Kinh nghẹn họng, luôn cảm thấy lời này nghe có chút quen tai.

“Câu này… hình như trước đây em từng nói với anh rồi đúng không?”

Thi Hảo trừng to mắt: “Em chưa từng.”

Câu nói vô trách nhiệm như vậy sao cô có thể nói ra khỏi miệng được chứ.

Nói đến đây, Thi Hảo hoài nghi nhìn anh: “Đừng nói là anh từng nói như thế với người phụ nữ khác đấy nhé?”

Lương Tây Kinh trả lời lại rất nhanh: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em.”

Anh có thể nói với ai chứ.

Thi Hảo cố ý hiểu sai ý anh: “Anh đã nói với em?”

Nhìn cô như vậy, Lương Tây Kinh không nhịn được gập ngón tay gõ đầu cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Em cảm thấy thế nào?”

Lời như vậy làm sao anh nói với Thi Hảo được.

Thi Hảo nhếch môi, cười híp mắt nói: “Lỡ đâu thì sao.”

Lương Tây Kinh nhớ ra, có lẽ là lúc ở văn phòng anh từng nghe thấy lời này từ cuộc đối thoại của mấy nhân viên khác.

Nhìn Lương Tây Kinh nghiêm túc suy nghĩ, Thi Hảo nhịn cười: “Nhớ ra rồi à?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng: “Chắc là từng nghe ở công ty.”

Thi Hảo nhướng mày: “Các đồng nghiệp nói trước mặt anh?”

Lương Tây Kinh: “Anh quên rồi.”

Anh hỏi Thi Hảo: “Đang tán gẫu với nhóm Ôn Khởi?”

“Ừm.” Điểm này Thi Hảo cũng không giấu diếm: “Hai cô ấy biết chuyện anh cầu hôn nên tới hỏi em.”

Cô nhìn Lương Tây Kinh: “Tần Yến gọi điện thoại cho anh, chắc là cũng vì chuyện này đúng không?”

Lương Tây Kinh gật đầu: “Hứa Thực nói.”

Thi Hảo hoàn toàn không thấy bất ngờ, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, lại như cười như không nhìn Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh rũ mắt.

Thi Hảo chọc chọc chiếc nhẫn trong tay, hỏi anh: “Anh cố ý đúng không?”

Lương Tây Kinh thực sự không muốn thừa nhận là mình cố ý làm như vậy, nhưng nói đến nước này, anh mà nói không phải thì chưa chắc Thi Hảo đã tin.


“Anh mưu mô quá rồi đấy.” Thi Hảo nhìn dáng vẻ trầm mặc của anh, nhịn không được châm chọc.

Nghe cô nói thế, Lương Tây Kinh vươn tay nhéo nhéo má cô: “Em không thích à?”

“…” Thi Hảo ngước mắt quan sát dáng vẻ cẩn thận của Lương Tây Kinh, có chút muốn cười. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô gật đầu rồi nói với anh: “Em thích.”

Sao cô có thể không thích.

Cho dù Lương Tây Kinh có mưu mô đến đâu thì cô cũng thích. Bởi vì anh là Lương Tây Kinh.

Nhận được câu trả lời của Thi Hảo, Lương Tây Kinh yên tâm.

Anh nhíu mày, kéo cô ra khỏi ghế: “Còn ngắm hoa không?”

Thi Hảo đáp lời: “Để em nói với nhóm Ôn Khởi một tiếng đã.”

“Được.”

Nói xong, Thi Hảo nhìn Lương Tây Kinh: “Trong kỳ nghỉ của anh có ngày nào rảnh không?”

Lương Tây Kinh: “Sao vậy?”

Thi Hảo giơ điện thoại di động lên đối diện anh: “Ôn Khởi nói phải bắt anh mời khách.”

Lương Tây Kinh cười khẽ: “Ngày nào em rảnh thì ngày đó anh rảnh.”

Cô mỉm cười: “Vậy em hỏi những người khác xem đã nhé?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Cuối cùng, mọi người quyết định tụ tập vào ngày mùng Năm.



Bảy ngày nghỉ Tết.

Lương Tây Kinh và Thi Hảo ở nhà tổ đến mùng ba, ăn cơm tối xong, sau đó hai người trở về biệt thự.

Lương Hanh biết hai người ở nhà tổ không được tự nhiên, ngày mùng hai đã bắt đầu đuổi người. Thi Hảo và Lương Tây Kinh biết ông khẩu thị tâm phi, bởi vậy đã ở lại tới đêm mùng ba.

Trở lại biệt thự.

Thi Hảo còn chưa kịp tán gẫu chút chính sự với Lương Tây Kinh đã bị anh giữ chặt, thút tha thút thít nói ra mấy câu anh thích nghe.

Ở nhà tổ hai người cũng có làm, nhưng chung quy vẫn còn Lương Hanh và bác Tôn ở đó, cho nên hai người không dám làm ra động tĩnh quá lớn. Thi Hảo lại thẹn thùng, Lương Tây Kinh cũng không dám bắt nạt cô quá đáng, vẫn luôn kiềm chế sức lực. Khó được về nhà, anh đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Thi Hảo như vậy.

Chờ Thi Hảo dính lên giường đi ngủ thì đã là nửa đêm.

Cô hoàn toàn quên chuyện mình muốn nói với Lương Tây Kinh, cả người được anh ôm trọn vào lòng, nhắm mắt lại nặng nề ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi Thi Hảo tỉnh lại thì trong phòng chỉ có cô.

Rèm cửa sổ được kéo kín, không để ánh sáng ngoài cửa sổ lọt vào.

Thi Hảo dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, cầm lấy di động ở đầu giường nhìn giờ, lại sắp mười giờ.

Cô phát hiện trong mấy ngày nghỉ này không có một ngày nào là cô tự nhiên tỉnh ngủ.

Trong di động có tin nhắn Ôn Khởi gửi tới, nói buổi chiều cô ấy về Giang Thành.

Quê Ôn Khởi ở Bắc Kinh, năm mới có trở về bên đó.

Hai người đã hẹn trước, khi nào cô ấy về Thi Hảo sẽ ra đón cô ấy.

Sau khi trả lời tin nhắn cho Ôn Khởi, nói cho cô ấy biết tối nay cô đi đón cô ấy, Thi Hảo chậm rãi bò dậy.

Rửa mặt xong xuống lầu, Lương Tây Kinh đang ở trong phòng bếp.

Thi Hảo đứng ở cửa lặng lẽ nhìn, anh đang cầm điện thoại tập trung tinh thần học cái gì đó.

Đột nhiên, Lương Tây Kinh dường như có phát hiện, nhướng mí mắt nhìn về phía cô.

Tầm mắt hai người giao nhau.

Lương Tây Kinh nhấc chân, nhanh chóng đi về hướng cô: “Tỉnh rồi sao không nói với anh một tiếng.”

Thi Hảo: “Em quên mất.”

Cô đi vào bếp, tò mò hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“…”

Vừa nói xong, Thi Hảo đã thấy được một phần nguyên liệu nấu ăn trong bếp.

Khi nhìn thấy mấy miếng khoai tây lớn, cô chậm rãi chớp mắt, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Anh đang nấu ăn?”

Lương Tây Kinh: “…Vẫn chưa nấu.”

Anh cũng không phải kiểu người giỏi nấu nướng.

Nhìn dáng vẻ quẫn bách của anh, Thi Hảo phì cười: “Thì ra trên đời này thật sự có thứ tổng giám đốc Lương không biết làm.”

Nghe thấy lời trêu chọc của cô, Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Em cười trên nỗi đau của người khác?”

Thi Hảo cong cong khóe mắt: “Không phải cười trên nỗi đau của người khác.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo nhìn thẳng vào anh: “Là hành vi này của anh khiến em thấy vui.”

Cô có thể cảm giác được Lương Tây Kinh không thích nấu cơm, cũng ghét vào bếp. Nhưng anh lại bằng lòng vào bếp nghiên cứu và nấu ăn chỉ bởi vì một câu nói vu vơ của Thi Hảo. Điều này sao có thể không khiến người ta cảm thấy vui vẻ được.

Lương Tây Kinh nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Thi Hảo.

Anh khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi Thi Hảo, trầm giọng nói: “Cái này đâu có tính là gì.”

Anh chỉ làm điều nên làm thôi.

Thi Hảo vươn tay, chủ động ôm lấy cổ anh: “Em biết.”


Cô đáp lại nụ hôn của Lương Tây Kinh.

Hai người ở trong phòng bếp hôn một hồi lâu, đến khi bụng Thi Hảo bắt đầu kêu ùng ục ùng ục.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Lương Tây Kinh buông người ra: “Uống cốc nước ấm trước đã.”

Anh nói: “Lại ăn thêm chút điểm tâm.”

Thi Hảo: “Vậy còn anh?”

Lương Tây Kinh bấm điện thoại, hỏi ý kiến cô: “Bữa cơm trưa hôm nay giao cho anh được không?”

Anh muốn thử.

Thi Hảo khẽ chớp mắt: “Được, vậy em ở bên cạnh giám sát anh.”

Lương Tây Kinh nói được.

Đơn giản ăn chút gì đó lót bụng, Thi Hảo ở trong phòng bếp hướng dẫn Lương Tây Kinh nấu cơm.

Phòng bếp rộng rãi thoáng đãng có thể chứa được rất nhiều người, vốn dĩ cũng không có khói lửa nhân gian gì, giờ phút này lại trở nên ấm áp và đầm ấm.

Trên việc dạy người khác, Thi Hảo rất có kiên nhẫn.

Phải nói là cô làm gì cũng rất kiên nhẫn. Mà Lương Tây Kinh cũng như thế, anh hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ ràng hoặc nổi giận bởi vì có chuyện gì đó không hoàn thành tốt hoặc không thành công.

Ngay cả nấu ăn cũng vậy.

Hai người một người dạy một người học.

Lăn qua lăn lại hai giờ, Lương Tây Kinh làm khoai tây hầm thịt bò nạm và trứng hấp thịt băm ra lò.

Phòng bếp và phòng ăn thoang thoảng mùi thức ăn, làm cho bụng đói kêu vang.

Trải qua chỉ đạo của Thi Hảo, hai món ăn trình bày cũng khá là đẹp mắt.

“Giỏi quá đi.” Thi Hảo như khích lệ trẻ con, giơ ngón tay cái lên với Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương không hổ là tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh nhếch môi, đưa thìa cho cô: “Nếm thử hương vị trước đã.”

Thi Hảo biết đây là biểu hiện không tự tin của anh, cô đưa tay nhận lấy thìa, cổ vũ anh: “Yên tâm đi, mùi vị chắc chắn không thành vấn đề.”

Lương Tây Kinh không đáp lời, anh cúi đầu nhìn Thi Hảo, không muốn bỏ qua một chút thay đổi nhỏ nào trên gương mặt của cô.

Nếm thử một miếng trứng gà, hai mắt Thi Hảo sáng rực gật đầu với Lương Tây Kinh: “Ngon lắm.”

Cô múc một thìa đưa tới bên miệng Lương Tây Kinh: “Anh thử xem.”

Lương Tây Kinh bán tín bán nghi ăn thử.

“Thế nào?” Thi Hảo hỏi: “Rất ngon đúng không?”

Lương Tây Kinh nở nụ cười bất lực: “Bình thường.”

Nghe vậy, Thi Hảo liếc anh một cái, rất không tán thành lời anh nói: “Là anh quá kén ăn thôi.”

Cô thấy ngon.

Lương Tây Kinh không phản bác, anh biết sở dĩ Thi Hảo nói như vậy là vì bận tâm đến mặt mũi của anh, muốn cổ vũ anh.

“Thử thịt bò xem?”

Thi Hảo: “Được.”

Cả hai món ăn đều không tệ.

Thi Hảo cảm thấy, lần đầu tiên chân chính xuống bếp mà có thể làm được như Lương Tây Kinh là đã có thiên phú lắm rồi.

Bưng thức ăn lên bàn, Thi Hảo cố ý chụp hai tấm ảnh: “Em đăng lên vòng bạn bè.”

Lương Tây Kinh không ngăn cản cô, cô muốn lưu lại nhật ký cuộc sống thì để cô tùy ý.

Đăng xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ăn tạm hai món ăn trước mắt.

Đương nhiên, hai chữ ‘ăn tạm’ này chỉ dành cho Lương Tây Kinh. Còn đối với Thi Hảo thì cô rất thích hai món ăn này, bữa ăn này đã được xem là ngon lành rồi.

Bên này hai người đang ăn, còn ở Bắc Kinh xa xôi kia, mấy ngày nay Tần Lâm và Tần Yến bị bố mẹ thúc giục kết hôn vẫn đang tiếp tục nghe dạy dỗ đến mệt mỏi.

Tin tức Lương Tây Kinh cầu hôn thành công và có vợ sắp cưới vừa truyền ra ngoài, bố mẹ Tần Yến lập tức lấy anh ra làm ví dụ để công kích hai người, truy hỏi hai người là rốt cuộc khi nào mới có thể mang con dâu về nhà.

Tần Lâm và Tần Yến ngồi trên sô pha, tai trái vào tai phải ra.

Tần Yến thậm chí còn mở điện thoại kể khổ với Hứa Thực, hỏi Hứa Thực là mấy ngày nay có được ‘đãi ngộ’ như vậy không.

Hai người đang trò chuyện, Hứa Thực gửi cho anh ấy một tấm ảnh chụp màn hình.

Tần Yến: [?]

Sau khi thấy rõ nội dung Thi Hảo đăng lên vòng bạn bè, Tần Yến lập tức rời khỏi cuộc trò chuyện của hai người, chuyển qua nhóm chat chung rồi @Lương Tây Kinh: [Cậu nấu?]

Lương Tây Kinh còn chưa kịp trả lời, Hứa Thực đã theo sau: […Cậu thật sự thay đổi rồi.]

Cận Thanh Trạc: [? Cậu ta nấu?]

Cận Thanh Trạc: [Vậy ngày mốt chúng ta tụ tập để tổng giám đốc Lương xuống bếp đi, đâu cần ra ngoài ăn làm gì.]

Tần Lâm: [Cậu không sợ cậu ta hạ độc cậu hả?]

……

Mấy người bắt đầu trò chuyện sôi nổi về tay nghề của Lương Tây Kinh.

Chờ Lương Tây Kinh và Thi ăn cơm xong, anh mới nhìn thấy mục tin nhắn là 99+, đa phần đều là Hứa Thực và Tần Yến nói chuyện, Cận Thanh Trạc và Tần Lâm thỉnh thoảng mới tiếp một hai câu.


Xem lướt qua xong, Lương Tây Kinh trả lời một câu: [Mơ đi.]

Anh chỉ nấu ăn cho Thi Hảo, những người khác nghĩ cũng đừng có nghĩ.

Mọi người: […]



Ăn cơm xong, Thi Hảo rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi trong phòng khách xem chương trình giải trí với Lương Tây Kinh.

Đương nhiên, người xem chỉ có Thi Hảo. Lương Tây Kinh đang ôm máy tính xử lý một số công việc khẩn cấp ở nước ngoài.

Thật trùng hợp, chương trình giải trí vừa vặn có liên quan đến vấn đề tình cảm.

Xem được một lúc, Thi Hảo quay sang gọi người bên cạnh: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh đang đọc email, nghe thấy cô gọi thì ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Khát nước à?”

Hỏi xong, anh liếc nhìn bàn trà trước mặt. Chiếc cốc của Thi Hảo vẫn còn đầy nước.

Nghe Lương Tây Kinh hỏi, Thi Hảo vốn định ‘kiếm chuyện gây sự’ với anh bỗng nhiên không nói nên lời.

Có người trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian quan tâm đến người rảnh rỗi như cô, làm sao cô có thể nhẫn tâm làm khó dễ anh.

Thi Hảo không nói gì, Lương Tây Kinh hơi nhíu mày: “Hảo Hảo?”

“Không có gì.” Thi Hảo chuyển tầm mắt từ mặt anh sang TV cách đó không xa: “Em chỉ gọi anh thế thôi.”

Lương Tây Kinh hơi khựng lại, khép máy tính lại rồi vươn một tay ôm cô vào lòng, để Thi Hảo ngồi trên đùi mình: “Chán à?”

Anh tưởng mình không xem chương trình giải trí với cô nên cô cảm thấy cô đơn. Bởi vậy anh lập tức buông công việc trong tay xuống, dời lực chú ý sang người cô.

“Không phải.” Thi Hảo cũng không ngờ anh lại như vậy, cô dở khóc dở cười, chỉ chỉ TV: “Vốn định làm khó anh một chút.”

Lương Tây Kinh nhìn theo ánh mắt của cô, không hiểu cô muốn làm khó mình chuyện gì: “Là sao?”

Thi Hảo giải thích: “Vừa rồi trong chương trình giải trí có nhắc tới vấn đề vợ chồng cãi nhau.”

Lương Tây Kinh: “Ừm?”

Thi Hảo nhìn vào mắt anh: “Cãi nhau thì ai xin lỗi trước.”

“….”

Lương Tây Kinh hoàn toàn không ngờ cô muốn nói chuyện này.

Anh không chút do dự, nói thẳng: “Chúng ta sẽ không cãi nhau.”

Thi Hảo hơi nghẹn lời: “Làm sao có thể?”

Nào có cặp tình nhân nào không cãi nhau.

Lương Tây Kinh rũ mắt, ôm cô vào lòng, cọ cọ lên khóe môi cô rồi hỏi ngược lại: “Sao lại không thể?”

Thi Hảo nghẹn ngào, muốn giải thích với anh một chút, lại biết rõ giải thích cũng không có bao nhiêu tác dụng, Lương Tây Kinh sẽ kiên trì với ý kiến mình cho là đúng.

Nghĩ vậy, Thi Hảo nói: “Nếu như thì sao?”

Lương Tây Kinh: “Cũng không có giả thiết này.”

Thi Hảo mặt không cảm xúc nhìn anh, bỗng nhiên không muốn nói chuyện.

Lương Tây Kinh im lặng nắm lấy ngón tay lộn xộn của cô, phối hợp nói: “Nếu có chuyện này xảy ra, anh sẽ là người xin lỗi.”

“Nếu không phải lỗi của anh?” Thi Hảo tò mò: “Anh cũng muốn xin lỗi à?”

Lương Tây Kinh giữ chặt eo cô, nói ra một câu không biết học được từ đâu: “Em không bao giờ sai, nếu hai chúng ta cãi nhau, vậy nhất định là do anh đã làm chuyện gì đó khiến em không vui.”

“?”

Thi Hảo bối rối vài giây, hoài nghi nhìn anh: “Anh…”

“Anh sao?” Lương Tây Kinh hỏi.

Thi Hảo chỉ vào chương trình giải trí đang phát trên TV: “Vừa rồi anh thật sự xử lý email và không có xem chương trình giải trí đúng không?”

Tại sao anh lại nói giống hệt người đàn ông trong chương trình giải trí vừa rồi thế?

Lương Tây Kinh nghiêng đầu, như cười như không nhìn Thi Hảo: “Trong mắt em anh không có uy tín thế cơ à?”

“Không phải.” Thi Hảo ngượng ngùng sờ chóp mũi, đúng lý hợp tình nói: “Lời anh nói không giống anh chút nào.”

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ.

Anh giơ tay nhéo nhéo mũi cô, tỏ vẻ trừng phạt: “Vậy em cảm thấy thế nào mới giống anh?”

Thi Hảo im lặng một lát, chậm rãi lắc đầu.

Cô không biết.

Kỳ thật đối với cô, Lương Tây Kinh luôn là một người đặc biệt lại phức tạp. Nhìn bề ngoài thì có vẻ anh cao ngạo không dễ gần, nhưng trên thực tế anh luôn tôn trọng tất cả mọi người, bao gồm cả nhân viên của mình.

Đối với Thi Hảo lại càng hơn thế.

Không chỉ tôn trọng cô mà với thân phận là sếp tổng chân chính của tập đoàn Lương Thị, anh luôn đặt Thi Hảo lên hàng đầu trong tất cả mọi việc.

Nghe Thi Hảo nói xong, Lương Tây Kinh bất đắc dĩ cười cười: “Em hy vọng anh hung dữ hơn à?”

Thi Hảo lắc đầu: “Cái đó thì chắc không cần.”

Lương Tây Kinh vuốt ve ngón tay cô, chậm rãi nói: “Giữa hai chúng ta, anh vẫn luôn hy vọng mình có thể dành cho em nhiều tình yêu hơn một chút.”

Anh muốn Thi Hảo có nhiều cảm giác an toàn hơn, muốn Thi Hảo dựa vào mình hơn, muốn bù đắp tình cảm thiếu thốn thời thơ ấu cho cô.

Lương Tây Kinh biết sẽ rất khó bù đắp những gì đã mất. Nhưng anh vẫn muốn làm như vậy, muốn Thi Hảo tốt hơn một chút, muốn đối xử với cô tốt hơn một chút, để cho cô từ nay về sau không còn cảm thấy mình là người bị người khác vứt bỏ nữa, cũng không cần để ý đến suy nghĩ của người khác.

Anh muốn dùng tình yêu lấp đầy thế giới của cô.

Thi Hảo sửng sốt.

Hai người im lặng nhìn nhau thật lâu, cô không nhịn được vùi đầu cọ cọ vào vai anh, rầu rĩ nói: “Lương Tây Kinh, sao anh lại tốt như vậy?”

“Vậy là tốt rồi?” Lương Tây Kinh ôm chặt lấy cô: “Em cảm động à?”

Thi Hảo mơ hồ đáp lời.

Lương Tây Kinh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô: “Đây đều là việc anh nên làm.”

Anh ôn hòa nói: “Em đừng cảm thấy có gánh nặng, ngược lại, nếu anh làm gì không tốt thì em vẫn có thể nói cho anh biết, anh sẽ sửa lại.”

Hai người ngồi trên sô pha ôm nhau rất lâu.

Tới gần sát giờ, hai người mới xuất phát ra sân bay đón Ôn Khởi.

Lên xe, Lương Tây Kinh chợt nhớ ra gì đó: “Hảo Hảo.”


“Hửm?” Thi Hảo đang thắt dây an toàn.

Lương Tây Kinh cúi đầu: “Em muốn tổ chức hôn lễ lúc nào?”

Thi Hảo sửng sốt, nhìn về phía anh: “Lúc ở nhà tổ không phải chúng ta đã thảo luận rồi sao?”

Đêm mùng một Tết.

Bởi vì chuyện Lương Tây Kinh có vợ sắp cưới truyền ra ngoài, nên hai người và bao gồm cả Lương Hanh đều nhận được không ít lời chúc phúc.

Có bên hợp tác trực tiếp hỏi Lương Hanh là chuyện tốt của hai người đã quyết định thế nào chưa.

Lương Hanh nói có tin tức sẽ thông báo cho mọi người.

Sau khi cúp điện thoại, ông hỏi suy nghĩ của hai người.

Sự nghiệp của Thi Hảo đang trong giai đoạn khởi đầu, tổ chức hôn lễ cần phải tốn không ít tinh lực và thời gian. Một điểm quan trọng hơn là, năm nay cũng là một năm Lương Tây Kinh bề bộn nhiều việc.

Bởi vậy, hai người quyết định không tổ chức vào năm nay, đẩy hôn lễ sang năm sau.

“Hôn lễ để lại sang năm.” Lương Tây Kinh nói: “Vậy em có muốn đăng ký trước không?”

Thi Hảo quay sang nhìn chằm chằm anh, nghe hiểu ý tứ của anh: “Anh muốn kết hôn?”

Lương Tây Kinh bật cười: “Biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Khóe môi Thi Hảo cong lên, buồn cười nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Lương, đăng ký kết hôn xong là không được hối hận đâu đấy, anh xác định muốn lấy em?”

Lương Tây Kinh trả lời cô: “Xác định và khẳng định.”

Nói xong, Lương Tây Kinh tự nhìn lại bản thân: “Mấy ngày hôm nay anh cho em ảo giác không nôn nóng sao?”

Thi Hảo: “…Không có.”

Lương Tây Kinh: “Vậy là được rồi.”

Anh bớt chút thời gian liếc nhìn Thi Hảo, ngừng một chút lại nói: “Đương nhiên, nếu em vẫn chưa chuẩn bị tốt để trở thành bà Lương thì chúng ta lại chờ thêm chút nữa.”

Thi Hảo mím môi, vô thức lẩm bẩm hai chữ ‘bà Lương’ này.

Không ngờ hai chữ này còn dễ nghe hơn trong tưởng tượng của cô.

Yên tĩnh một lát, Thi Hảo nhịn không được gọi tên anh: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh nghiêng đầu.

Thi Hảo nhìn anh mỉm cười, tim đập rất nhanh: “Vậy mấy ngày nữa chúng ta đi lãnh chứng đi?”

Lương Tây Kinh sửng sốt: “Không hối hận?”

Thi Hảo: “Anh cũng không hối hận thì em có gì phải hối hận.” Cô cố ý nói: “Đăng ký kết hôn với anh rồi, sau này em sẽ là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn, mắc gì em phải hối hận chứ.”

Lương Tây Kinh rướn môi: “Bây giờ em cũng vậy rồi mà.”

Thi Hảo khoát tay: “Bây giờ vẫn chưa danh chính ngôn thuận.”

“Được.” Lương Tây Kinh chiều theo ý cô: “Vậy để anh kêu ông nội chọn ngày lành tháng tốt.”

Thi Hảo mỉm cười: “Được đấy.”

“…”

Xác định gần đây có ngày tốt sẽ đi đăng ký kết hôn xong, hai người cũng đã đến sân bay.

Đón Ôn Khởi rồi, ba người cùng đến nhà hàng ăn cơm trước.

Ăn xong, Ôn Khởi không muốn làm bóng đèn nữa, ồn ào bảo hai người đưa cô ấy về nhà.

Đưa Ôn Khởi về nhà, Lương Tây Kinh và Thi Hảo mới quay về nhà.

Sau khi về đến nhà không lâu, Lương Tây Kinh nhận được điện thoại của Lương Hanh.

Nhận máy trò chuyện xong, anh lên lầu tìm Thi Hảo đang tắm rửa trong phòng tắm.

Thi Hảo vừa mới tắm xong đi ra, Lương Tây Kinh đã lên tới nơi.

Lúc nãy vào phòng tắm quá vội nên Thi Hảo quên mang áo ngủ. Lúc này, trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm rộng rãi.

Tầm mắt hai người giao nhau.

Ánh sáng trong phòng ngủ chiếu xuống, bước chân Lương Tây Kinh hơi dừng lại, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của cô, giọng nói trở nên khàn khàn: “Tắm xong rồi à?”

Thi Hảo cảm thấy anh biết rõ còn cố hỏi.

Cô khẽ ừ một tiếng: “Em quên mang đồ ngủ.”

Lương Tây Kinh rũ mắt, nắm tay cô đi sang một bên sô pha rồi ấn cô ngồi xuống: “Sao không gọi anh?”

Thi Hảo bị anh nhìn đến ửng đỏ cả tai, thân thể cũng bắt đầu nóng lên. Cô mím môi, tim đập như nổi trống, mi mắt khẽ run nói: “Em quên.”

Cô không muốn bị Lương Tây Kinh nhìn như vậy, gượng gạo chuyển đề tài: “Sao anh lại lên đây?”

Lương Tây Kinh cầm khăn lông bên cạnh lau tóc cho cô: “Ông nội vừa mới gọi điện thoại cho anh.”

“Ông cụ nói gì?” Thi Hảo ngửa đầu, bắt gặp đôi mắt đen đặc như mực của anh, toàn thân bỗng trở nên căng thẳng.

Lương Tây Kinh lau khô mái tóc đang nhỏ nước của cô, thấp giọng nói: “Ông cụ nói tìm thầy xem ngày lành tháng tốt.”

Ánh mắt Thi Hảo sáng lên: “Xem được rồi à?”

“Hỏi em trước đã.” Lương Tây Kinh nói với cô là Lương Hanh tìm người xem được mấy ngày, bọn họ chọn ra một ngày thích nhất là được.

Thi Hảo: “Có những ngày nào?”

Lương Tây Kinh liệt kê từng ngày cho cô nghe, có một ngày rơi vào ngày làm việc, còn có hai ngày tốt thích hợp đăng ký kết hôn trong thời gian tới rơi vào cuối tháng, còn một ngày là vào trung tuần tháng sau.

Nghe xong, Thi Hảo hỏi Lương Tây Kinh: “Anh muốn chọn ngày nào?”

Lương Tây Kinh: “Em chọn ngày em thích nhất là được.”

Thi Hảo: “Nhưng anh nghiêng về ngày nào nhất?”

“…”

Tay Lương Tây Kinh đang lau tóc cho cô thoáng khựng lại: “Xác định muốn anh nói?”

“Xác định.” Thi Hảo bất đắc dĩ: “Em muốn nghe thử.”

Lương Tây Kinh: “Ngày đi làm.”

Thi Hảo: “Sao anh lại chọn ngày này?”

Lương Tây Kinh thản nhiên nói với cô: “Để muộn hơn nữa sợ em đổi ý.”

“….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận