Gợn Sóng Không Tên



Chương 68 – Vợ chưa cưới

Loại chuyện lãng mạn dầm tuyết với bạc đầu này không thích hợp kéo dài quá lâu.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Lương Tây Kinh để mặc Thi Hảo kéo mình ra sân một hồi rồi lại kéo cô vào trong nhà. Sau đó quay trở lại xe lấy khăn lông sạch sẽ để lau tóc cho cô.

Tuyết tan chảy trong mái tóc đen nhánh của cô.

Lương Tây Kinh nhíu mày, thấp giọng nói: “Tóc ướt hết rồi.”

Thi Hảo ngửa đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, khóe môi khẽ cong: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo đưa tay chọc chọc gò má anh, cố ý trêu anh: “Đi ra ngoài dầm tuyết với em không vui sao?”

“….”

“Nghĩ gì vậy chứ?” Lương Tây Kinh rũ mắt: “Anh sợ em bị cảm.”

Thi Hảo lắc đầu: “Không đâu.”

Cô rất tự tin: “Thể chất của em rất tốt.”

Tuy nói như thế, Lương Tây Kinh vẫn không dám mạo hiểm.

Lau khô tóc cho Thi Hảo xong, anh vào phòng tìm máy sấy tóc. Thế nhưng căn nhà này còn chưa tới bước mua mấy món đồ này, cuối cùng cũng không tìm được thứ gì cả.

“Không sao đâu.” Thi Hảo nhận lấy khăn lông khô, nhìn anh: “Anh cúi đầu đi.”

Lương Tây Kinh cúi đầu.

Thi Hảo kiễng chân, đắp khăn lông lên tóc anh, lẩm bẩm: “Tổng giám đốc Lương, tóc ngắn cũng không thể qua loa chứ?”

Lương Tây Kinh bị lời của cô chọc cười.

Anh để mặc Thi Hảo dùng khăn lau lau tóc cho mình.

Sau một lúc lâu, Thi Hảo mới thu tay lại: “Được rồi.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, giơ tay nhéo má cô, chậm rãi nói: “Muốn đi dạo không?” . Truyện Kiếm Hiệp

Mắt Thi Hảo sáng lên: “Muốn.”

Căn nhà Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo tới xem xa hơn một chút so với khoảng cách từ biệt thự đến công ty.

Nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể tiếp nhận.

Trang viên chiếm diện tích rất lớn, ngoại trừ một tòa biệt thự đứng sừng sững thì sân trước còn có một khoảng vườn rất lớn, có xích đu, có chòi nghỉ mát, cùng với một nhà kính trong suốt, thích hợp uống trà đọc sách.

Sân sau có bể bơi ngoài trời, còn có phòng tập thể dục riêng biệt cùng một khoảng đất trống lớn.

Thi Hảo cùng Lương Tây Kinh lên lầu, nhìn mảnh đất trống kia, Thi Hảo buồn cười nói: “Đó là để lại cho em trồng rau sao?”

Lương Tây Kinh gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô, mỉm cười: “Em muốn trồng gì thì trồng, chỗ đó do em sắp xếp.”

Nghe nói như thế, Thi Hảo nhướng mày: “Ý của anh là, chỉ có nơi đó em mới có thể tự sắp xếp?”

“?”

Lương Tây Kinh lập tức nhận ra mình nói chuyện có sơ hở, không đủ nghiêm cẩn.

“Không phải.” Anh sửa lại: “Căn nhà này đều là của em, tất cả mọi thứ ở đây em đều có quyền sắp xếp và chi phối.”

Nghe vậy, Thi Hảo quay đầu nhìn anh: “Vậy còn anh?”

“Em mãi mãi có đặc quyền kiểm soát và chi phối anh.” Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ linh động của cô lúc này, trái tim thoáng dao động. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, trầm giọng nói: “Anh thuộc về em.”

Mọi thứ của anh đều thuộc về riêng cô.

Nghe Lương Tây Kinh nói, ý cười trong mắt Thi Hảo càng sâu hơn: “Vậy còn —”

Cô còn chưa nói hết câu, Lương Tây Kinh đã tranh thủ chặn môi cô lại, không để cô nói ra một câu hoàn chỉnh nữa.

Hai người đứng ở ban công lầu hai hôn nhau hồi lâu.

Hôn đến khi miệng Thi Hảo tê dại, Lương Tây Kinh mới lưu luyến không rời lùi về phía sau. Anh cụp mi nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô, ánh mắt hơi trầm xuống.

“Anh…” Vô tình bắt gặp ánh mắt của anh, tim Thi Hảo càng đập kịch liệt: “Kiềm chế một chút.”

Lương Tây Kinh cong khóe môi, lần nữa dán lên môi cô.

Lần này, anh dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều: “Anh sẽ cố gắng.”

Anh nói.

Trang viên có rất nhiều thứ vẫn chưa hoàn thành.

Nếu không phải như thế, Thi Hảo thật lòng cảm thấy rất có thể Lương Tây Kinh sẽ đề xuất ở lại chỗ này “Ngủ trưa” rồi sau đó mới về nhà.



Dạo qua trang viên một vòng, hai người nhận được điện thoại của bác Tôn gọi tới, hỏi bọn họ có về nhà ăn cơm trưa không.

Cúp điện thoại, hai người rời khỏi trang viên về nhà.

Trên đường, Thi Hảo cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

Lúc Lương Tây Kinh cầu hôn cô không nhìn kỹ, lúc này xem lại cứ cảm thấy chiếc nhẫn kim cương màu xanh lam này đã từng thấy ở đâu đó.

Nghĩ đến đây, cô quay đầu hỏi “tài xế” bên cạnh: “Hình như chiếc nhẫn này em đã nhìn thấy ở đâu đó rồi đúng không?”

Bởi vì tuyết rơi nên đường xá có hơi trơn trượt, xe của những người khác đều chạy rất chậm.


Xe phía trước đạp thắng xe, Lương Tây Kinh cũng đạp theo, lúc này mới trả lời câu hỏi của Thi Hảo: “Không nhớ ra à?”

“?”

Thi Hảo ngẩn ra, hoài nghi nhìn anh: “Em thật sự đã thấy qua rồi sao?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Thi Hảo trừng to mắt: “Ở đâu?”

“Em từ từ ngẫm lại xem.” Lương Tây Kinh cũng không muốn nói cho cô biết ngay bây giờ.

Thi Hảo: “…”

Thoáng thấy vẻ mặt phiền não của Thi Hảo, ánh mắt Lương Tây Kinh khẽ thay đổi, rướn khóe môi: “Về đến nhà còn chưa nhớ ra thì anh sẽ nói cho em biết.”

Thi Hảo ồ một tiếng, giơ nhẫn trong tay lên cố gắng nhớ lại: “Hay anh gợi ý cho em một chút đi?”

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ cười, chung quy không nỡ nhìn cô vắt óc suy nghĩ phiền não, bèn nhắc nhở: “New York.”

Hai chữ này vừa vang lên, Thi Hảo ngẩn người, trong đầu bỗng ùa về một đoạn ký ức đã hơi cũ kỹ.

Khi còn làm thư ký cho Lương Tây Kinh, Thi Hảo thường cùng anh đi công tác ở rất nhiều quốc gia, rất nhiều thành phố. New York được coi là nơi họ đến nhiều nhất.

Lần đầu tiên đi là lúc Thi Hảo còn làm trợ lý, lúc đó cô còn có chút câu nệ.

Sau đó bởi vì đi nhiều lần nên cô cũng tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Thi Hảo nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trước mặt, nhớ tới lần đầu tiên cùng Lương Tây Kinh tham gia buổi đấu giá ở New York.

Nghĩ vậy, cô không thể tin quay đầu: “Chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn đã xuất hiện trong buổi đấu giá có em đi với anh đúng không?”

Thi Hảo nhớ mang máng, ngày đó cô cùng Lương Tây Kinh gặp mặt đối tác và bàn công chuyện, sau đó lại cùng anh đi đến buổi đấu giá.

Một ngày trước ngủ không ngon, đến hiện trường buổi đấu giá, Thi Hảo thấy buồn ngủ.

May mắn là Lương Tây Kinh không có thứ gì muốn đấu giá, cho nên Thi Hảo cũng không cần nâng cao hết tinh thần để đi đấu giá.

Cô không mấy hứng thú, ở bên cạnh thất thần lắng nghe.

Cho đến khi nghe người dẫn chương trình giới thiệu chiếc nhẫn kim cương màu xanh lam sắp bán đấu giá, cô mới ngẩng đầu nhìn không chớp mắt một lúc.

Thi Hảo thích màu xanh lam, kim cương xanh có độ tinh khiết cao lại càng khan hiếm. Khoảnh khắc kia, Thi Hảo chỉ thuần túy là ôm tâm tính mở rộng tầm mắt, xem cho xong triển lãm, nghe cho xong buổi đấu giá.

Nếu cô nhớ không lầm, chiếc nhẫn kim cương màu xanh lam kia đã bị một nhà sưu tầm mua lại tại hiện trường buổi đấu giá.

Vừa vặn đến đèn đỏ.

Lương Tây Kinh mỉm cười, thấp giọng hỏi: “Nhớ ra chưa?”

Thi Hảo hít sâu một hơi, nuốt nước miếng: “Thật sự là chiếc nhẫn đó?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Thi Hảo kinh ngạc: “Nhưng không phải bị người ta mua mất rồi sao?”

Lương Tây Kinh: “Anh tìm người mua lại.”

“…”

Thi Hảo lập tức tháo nhẫn ra.

Thấy hành động này của cô, Lương Tây Kinh ngước mắt lên: “Muốn đổi ý?”

“Không phải.” Thi Hảo bối rối giải thích: “Anh không thể tặng một chiếc rẻ hơn một chút sao?”

Lương Tây Kinh tự nhiên nói: “Cái này cũng đâu có đắt.”

“Sao lại không đắt?” Trong đầu Thi Hảo hiện lên một con số mơ hồ, nhịp tim còn đập nhanh hơn so với lúc nãy Lương Tây Kinh hôn cô: “Lương Tây Kinh, anh không thể lãng phí như vậy được.”

Trong đầu cô nhanh chóng tính toán giá cả của chiếc nhẫn này, hình như còn đắt hơn ngôi biệt thự Lương Tây Kinh muốn tặng cho cô.

Lương Tây Kinh khẽ cười: “Tặng cho em sao lại là lãng phí?”

Môi Thi Hảo khẽ nhúc nhích, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh: “Dù sao cũng không thể đeo, em sẽ bị cướp đấy.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc.

Lương Tây Kinh bật cười: “Sẽ không đâu.”

Anh nói: “Anh có thể sắp xếp vệ sĩ cho em.”

Thi Hảo nghẹn lời,, muốn nhắc nhở anh là trọng điểm không phải cái này.

Đồng thời, Lương Tây Kinh cũng hiểu ý của cô.

Anh im lặng một lúc, chậm rãi gọi: “Hảo Hảo.”

Thi Hảo: “Sao cơ?”

Lương Tây Kinh rũ mắt: “Anh muốn tặng hết những thứ em thích cho em.”

Anh muốn đối xử tốt với Thi Hảo, muốn cưng chiều cô. Ít nhất, ít nhất phải bù đắp lại những thiếu sót thời thơ ấu của cô.

Cho nên chỉ cần là Thi Hảo thích, bất luận đắt giá bao nhiêu hoặc là khó khăn thế nào, anh cũng bằng lòng hao hết tâm tư và dùng hết toàn lực để đi kiếm về, sau đó tặng cho cô, khiến cô vui vẻ.

Lồng ngực Thi Hảo như có dòng nước ấm đang chảy qua.

Cô ngẩn người nhìn Lương Tây Kinh, hiểu ý anh: “Nhưng…”

Lương Tây Kinh không cho cô cơ hội từ chối: “Em là vợ chưa cưới của Lương Tây Kinh anh, vật phẩm có đắt tiền hơn nữa cũng chỉ làm nền cho em. Cho nên không cần có bất kỳ áp lực nào.”

Anh biết Thi Hảo sợ làm mất, bèn thấp giọng nói: “Nếu em cảm thấy bình thường đi làm đeo chiếc nhẫn này không tiện, chúng ta sẽ đổi một cái khiêm tốn hơn. Nhưng tặng cho em rồi thì đã thuộc về em.”


Nghe Lương Tây Kinh nói xong, Thi Hảo trầm mặc thật lâu, chỉ có thể đồng ý: “Được.”

Cô đeo lại nhẫn: “Vậy sau này cùng anh tham dự các sự kiện, em sẽ đeo chiếc này.”

Lương Tây Kinh khẽ cười: “Không đeo nhẫn cưới?”

“…” Thi Hảo há miệng, dưới cái nhìn chăm chú của Lương Tây Kinh cô nghẹn ra một câu: “Luân phiên được không?”

Lương Tây Kinh nói được.

Nhớ ra lai lịch của chiếc nhẫn cầu hôn, cô lại bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề khác: “Anh chuẩn bị từ lúc nào?”

Lương Tây Kinh: “Cầu hôn?”

Thi Hảo khẽ chớp mắt: “Tất cả.”

Lương Tây Kinh suy nghĩ giây lát, nói cho cô biết: “Nhẫn thì anh chuẩn bị được một thời gian rồi.”

Trước khi hai người quay lại, Lương Tây Kinh đã tìm người liên lạc với nhà sưu tầm đã mua chiếc nhẫn này, mang nó về nhà.

“Hả?” Thi Hảo kinh ngạc không thôi: “Một thời gian là…bao lâu?”

Lương Tây Kinh: “Sau khi em từ chức không lâu.”

Thi Hảo kinh ngạc: “Không phải anh đặc biệt mua để tặng em đấy chứ?”

Cô có chút đau lòng.

Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, anh lái xe vào nhà tổ rồi dừng lại, lúc này mới trả lời cô: “Nói gì vậy?”

Anh cúi đầu cởi dây an toàn cho hai người: “Ngoại trừ tặng cho em, anh còn có thể tặng cho ai?”

Thi Hảo không nói lời nào.

Bỗng dưng, cô kịp phản ứng: “Anh…”

“Anh cái gì?” Lương Tây Kinh đẩy cửa xe xuống xe, lại vòng qua bên cô mở cửa xe, đưa tay cho cô: “Xuống xe trước đã.”

Thi Hảo nắm lấy cánh tay anh, có chút không chắc chắn: “Chúng ta chia tay rồi anh mua để làm gì?”

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô, giống như nói đùa lại giống như là mượn chuyện cười để thổ lộ chân tình: “Nghĩ ngày nào đó em đồng ý quay lại với anh, anh muốn trói em lại càng sớm càng tốt.”

Không bao giờ để Thi Hảo có cơ hội nhẹ nhàng nói lời chia tay rồi rời khỏi anh nữa.

Dù sao ‘vợ chưa cưới’ và ‘bạn gái’ cũng hơi có sự khác biệt.

Thi Hảo nghe Lương Tây Kinh nói mà nghẹn lời: “Anh không cảm thấy như vậy có chút quá đáng sao?”

Lương Tây Kinh: “Có gì quá đáng?”

Thi Hảo: “… Nếu em muốn đi, nhẫn cũng không trói em được.”

Lương Tây Kinh dắt cô vào nhà, thấp giọng nói: “Anh biết.”

Nhưng lúc đó, anh chỉ có thể nghĩ đến một giải pháp không mấy đường hoàng như vậy. Anh muốn dùng hôn nhân trói buộc cô lại, để cô vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Nhìn dáng vẻ tiu nghỉu của anh, Thi Hảo bỗng nhiên không đành lòng.

Cô nắm tay anh, đang chuẩn bị hứa hẹn với anh rằng sau này cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ chia tay, giọng nói của Lương Hanh đã vang lên: “Các cháu đứng ở cửa làm gì vậy? Còn không mau vào nhà ăn cơm.”

“…”

Bầu không khí ấm áp giữa hai người bị cắt đứt.

Liếc mắt nhìn nhau, Thi Hảo thu lại lời nói vừa rồi, nhẹ giọng bảo: “Cơm nước xong lại nói với anh.”

Lương Tây Kinh: “Ừ.”



Thay giày xong, hai người rửa tay đi vào phòng ăn.

Vừa ngồi xuống, Lương Hanh đã nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Thi Hảo. Ông liếc nhìn Lương Tây Kinh ngồi bên cạnh Thi Hảo rồi nói với bác Tôn: “Đi lấy chai rượu tôi cất giữ lại đây.”

Bác Tôn đang muốn đi lấy, Lương Tây Kinh nhíu mày: “Ông không thể uống rượu.”

Lương Hanh già rồi, thân thể bệnh tật rất nhiều.

Bác sĩ nói nhiều nhất là không được hút thuốc không được uống rượu.

Lương Hanh liếc anh một cái rồi lại chỉ chỉ sang Thi Hảo: “Hôm nay là ngày đầu năm mới, trong nhà lại có chuyện vui, ông uống một ly cũng không được sao?”

“….”

Lời này vừa dứt, Lương Tây Kinh và Thi Hảo đều không có cách nào từ chối nữa.

Hai người nhìn nhau giây lát, Lương Tây Kinh đành chịu thua: “Vậy ông chỉ được uống một ly nhỏ.”

Lương Hanh: “Dài dòng.”

Ông cười khanh khách nhìn Thi Hảo, nói: “Hảo Hảo, hoan nghênh cháu gia nhập đại gia đình của chúng ta.” Ông ghét bỏ chỉ chỉ Lương Tây Kinh bên cạnh cô: “Sau này giao nó cho cháu quản lý đấy.”

Thi Hảo ngẩn ra: “Ông Lương, bọn cháu —”

Lời còn chưa dứt, Lương Hanh liếc nhìn cô: “Sao còn gọi ông là ông Lương? Lương Tây Kinh cầu hôn không thành công à?”

Thi Hảo sửng sốt.

Lương Hanh nói: “Sau này gọi là ông nội, giống như Lương Tây Kinh vậy đó.”


Cánh môi Thi Hảo khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Vâng ạ.”

Lương Hanh gật đầu, tươi cười hiền hòa: “Sau này, đây là nhà của cháu. Ở bên ngoài nếu có ấm ức thì đừng quên về nhà nói với ông nội, ông nội sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”

Ông lại chỉ sang Lương Tây Kinh: “Nó bắt nạt cháu, cháu cũng phải nói cho ông biết, ông nội sẽ thay cháu dạy dỗ nó.”

Nghe vậy, mi mắt Thi Hảo khẽ run.

Những lời nói của Lương Hanh càng khiến cô cảm động hơn những lời Lương Tây Kinh vừa nói: “Vâng ạ.”

Thi Hảo khàn giọng đáp: “Cháu sẽ nhớ kỹ.”



Ăn cơm trưa xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ở phòng khách xem tin tức với Lương Hanh.

Xem xong, Lương Hanh trở về phòng ngủ trưa.

Thi Hảo cũng có chút mệt mỏi.

Nhìn cô như vậy, Lương Tây Kinh rướn môi nói: “Chúng ta cũng lên ngủ một lát đi.”

Tối hôm qua hai người đi ngủ hơi muộn.

Thi Hảo đáp lời, bị Lương Tây Kinh kéo về phòng.

Thay quần áo xong, hai người nằm trên giường.

Trước khi nằm xuống, Thi Hảo rất buồn ngủ. Nhưng sau khi nằm xuống, cô lại giống như không muốn ngủ nữa.

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn người trong ngực lăn qua lộn lại, lên tiếng hỏi: “Ngủ không được à?”

Thi Hảo giơ tay lên, để cho anh nhìn chiếc nhẫn: “…Em rất áp lực.”

Lương Tây Kinh ngẩn ra: “Vừa mới nói với em trên đường mà đã quên rồi sao?”

Thi Hảo u oán nhìn anh.

Cô không quên, nhưng đổi lại là người khác nhất định sẽ có áp lực.

Lương Tây Kinh kéo tay cô xuống, mím môi đặt lên ngón tay cô một nụ hôn ướt át.

Ngón tay Thi Hảo khẽ run, lồng ngực kích động.

Cô cắn môi dưới, có chút không chịu nổi sự trêu chọc của Lương Tây Kinh: “Lương Tây Kinh…” Giọng cô có độ run nhẹ: “Anh làm gì vậy?”

Lương Tây Kinh rũ mắt, rải những nụ hôn dày đặc lên ngón tay đến lòng bàn tay và cổ tay cô.

Hôn một hồi lâu, anh ngước mắt nói cho cô biết: “Hôn vợ chưa cưới của anh.”

Tim Thi Hảo run lên, môi mấp máy muốn nói gì đó, còn chưa nói ra miệng, Lương Tây Kinh đột nhiên nghiêng người xuống, nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, lòng bàn tay nắm gáy cô rồi dịu dàng liếm mút.

Không hiểu sao, cảm giác căng thẳng trong Thi Hảo bỗng biến mất.

Cô không hề lo lắng về chiếc nhẫn kia cũng như những chuyện vụn vặt khác, tất cả sự chú ý của cô đều bị Lương Tây Kinh dẫn dắt, cô cảm nhận được vòng tay của anh, cảm nhận được thân hình nóng bỏng của anh, cảm nhận được nụ hôn của anh.

Rất nhiều, rất nhiều.

Rèm cửa không biết khép lại từ khi nào.

Chờ Thi Hảo mới phản ứng lại, nhiệt độ trong phòng đã cực kỳ cao.

Cô bị Lương Tây Kinh ôm chặt vào trong ngực, dây dưa với anh.

Mùng một tết.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngủ trưa rất lâu.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh thì Thi Hảo đã mệt mỏi đến bất động, thành thật nằm trong lòng Lương Tây Kinh ngủ thiếp đi.

Nương theo ánh sáng chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, Lương Tây Kinh ôm người chặt hơn một chút.

Ngủ cùng Thi Hảo một lúc, Lương Tây Kinh rời giường xuống lầu.

Khi anh xuống dưới lầu, Lương Hanh đã ngủ trưa tỉnh lại, đang chơi cờ với bác Tôn trong phòng khách.

Nghe được động tĩnh, Lương Hanh liếc anh một cái: “Lát nữa chơi cờ với ông.”

Lương Tây Kinh đáp lời.

Một lát sau, Lương Tây Kinh ngồi đối diện Lương Hanh.

Hai người nhìn chằm chằm bàn cờ không chớp mắt, hết sức chăm chú đánh cờ.

Kết thúc, Lương Hanh thắng.

Lúc này ông mới mở miệng nói: “Buổi sáng đưa Thi Hảo đến trang viên?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Lương Hanh biết sự tồn tại của trang viên, cũng biết Lương Tây Kinh nhờ vả quan hệ trực tiếp chuyển tên trang viên sang cho Thi Hảo.

Những thứ này, ông đều biết.

Đồng thời, ông cũng sẽ không can thiệp. Từ ngày đồng ý cho hai người ở bên nhau, Lương Hanh cũng đã hoàn toàn buông tay. Người trẻ tuổi muốn làm gì thì làm đó.

Nghĩ vậy, ông hỏi Lương Tây Kinh: “Thi Hảo thích xe gì?”

Lương Tây Kinh biết ý của ông, gãi gãi lông mày nói: “Chiếc nhẫn kia cũng đủ khiến cô ấy có áp lực rồi, ông đừng tặng xe đắt quá.”

Lương Hanh lườm anh, hừ khẽ nói: “Thảo nào trước đây Hảo Hảo muốn chia tay với cháu, vừa nhìn đã biết cháu chẳng hiểu con bé gì cả.”

Đầu Lương Tây Kinh đầy dấu chấm hỏi: “Cô ấy chia tay cháu chắc gì đã vì nguyên nhân cháu không hiểu cô ấy?”

Lương Hanh làm gì chịu thừa nhận là mình chen ngang ngáng đường, ông trầm giọng nói: “Con gái nói không muốn, rất nhiều lúc đều là muốn.”

Ông dạy dỗ Lương Tây Kinh: “Hảo Hảo không muốn đồ quá đắt là sợ đi làm sẽ bị người ta bàn tán nghị luận, chứ không phải không thích.”

Lương Tây Kinh không phản bác, anh biết Lương Hanh nói rất có lý.

Suy nghĩ một lát, Lương Hanh nói: “Như vậy đi, ông tặng con bé hai chiếc xe, một chiếc đắt tiền để ngày thường con bé lái ra ngoài chơi với bạn, một chiếc bình thường để đi làm thay đi bộ, như vậy không có vấn đề gì chứ?”

Bác Tôn lên tiếng: “Tôi thấy hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Lương Tây Kinh nhìn hai ông cụ trước mắt, đương nhiên sẽ không phản đối: “Ông cảm thấy thích hợp là được.” Dứt lời, Lương Tây Kinh sực nhớ, hỏi: “Vậy cái này là ông tính tặng cô ấy nhân dịp gì?”

Nhận được ánh mắt của Lương Hanh, Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày, nói đầy ám chỉ: “Đây chắc không phải là quà gặp mặt cháu dâu chứ ạ?”

Lương Hanh nghe hiểu ý tứ của Lương Tây Kinh, anh đang chê món quà ông tặng không mấy giá trị mà lại không hữu ích lắm.


“Quà mừng năm mới.” Ông tức giận trừng anh: “Những thứ khác tự cháu biết rõ.”

Cho dù Lương Tây Kinh không nhắc nhở, Lương Hanh cũng không thể chỉ tặng Thi Hảo hai chiếc ô tô để làm quà nhân ngày cô đồng ý lời cầu hôn của Lương Tây Kinh, trở thành cháu dâu nhà họ Lương. Những thứ này, ông đã có chuẩn bị khác.

Nghe Lương Hanh nói như vậy, Lương Tây Kinh yên tâm.

“Vậy cháu thay vợ chưa cưới của cháu cảm ơn ông nội trước.”

Lương Hanh lườm anh: “Đồ ba phải.”

Lương Tây Kinh vẫn cười cười: “Thứ cô ấy cần nhất là sự thừa nhận của ông.”

Lương Hanh cũng hiểu.

Ông ừ một tiếng: “Cháu xem xe trước đi, rồi nói cho ông biết Hảo Hảo thích loại nào, ông bảo người đi đặt.”

Lương Tây Kinh gật đầu đáp lời.



Hai người ở dưới lầu chơi cờ.

Thi Hảo ở trên lầu ngủ trưa, ngủ thẳng đến bốn giờ rưỡi mới tỉnh lại.

Khi cô mở mắt ra, trong phòng không có một người nào cả.

Cầm lấy di động nhìn đồng hồ, Thi Hảo hoảng sợ, lật đật bò dậy khỏi giường.

Buổi sáng thức dậy muộn còn chưa tính, buổi chiều cô cũng ngủ lâu như vậy thì lại quá thất lễ.

Vội vàng rửa mặt xong, Thi Hảo xuống lầu.

Khi cô xuống lầu, Lương Hanh và bác Tôn đều không có ở nhà. Phòng khách chỉ có Lương Tây Kinh, anh đang cầm một quyển sách đọc.

Nghe thấy âm thanh, Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn, hơi giương mắt lên: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Thi Hảo đến gần anh, nhìn xung quanh: “Ông Lương và bác Tôn đâu rồi?”

Lương Tây Kinh dắt cô đến sô pha ngồi xuống: “Lại quên gọi ông ấy là gì?”

Thi Hảo: “….”

Cô vỗ cánh tay Lương Tây Kinh: “Ông nội không có ở nhà à?”

Lương Tây Kinh nói với cô: “Sang tìm ông nội Hứa Thực chơi mạt chược rồi.”

Thi Hảo ngạc nhiên: “Ông nội còn thích chơi mạt chược?”

Lương Tây Kinh: “Thú vui tuổi xế chiều.”

Thi Hảo bật cười: “Vậy sao anh không đi chơi với bọn họ?”

Lương Tây Kinh ôm eo cô, liếc nhìn cô: “Anh đi rồi thì ai ở nhà chờ em?”

Anh không muốn Thi Hảo tỉnh lại không tìm thấy ai cả.

Tuy nói hiện tại đã có điện thoại di động, liên lạc rất thuận tiện. Nhưng Lương Tây Kinh vẫn muốn ở nhà chờ cô, để cô xuống lầu là có thể nhìn thấy mình.

Thi Hảo ồ một tiếng, khóe môi nhếch lên: “Vậy cảm ơn tổng giám đốc Lương trước nhé.”

Lương Tây Kinh nhéo nhéo gò má trắng nõn của cô, rất là so đo: “Tổng giám đốc Lương?”

“…”

Thi Hảo ngẩn ra, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh: “Lương Tây Kinh?”

Ánh mắt Lương Tây Kinh sáng rực nhìn cô: “Không đúng.”

Anh cúi đầu chạm vào chóp mũi Thi Hảo, giọng nói khàn khàn: “Hảo Hảo, em biết ý anh mà.”

Hơi thở ấm áp của Lương Tây Kinh phả lên gò má cô, làm vành tai Thi Hảo cũng nóng lên.

Cô vô thức liếm môi dưới, có chút ngượng ngùng: “Vậy…chồng chưa cưới?”

Cách xưng hô này, Lương Tây Kinh rất hài lòng.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, Thi Hảo buồn cười.

“Chỉ là một cách xưng hô thôi mà, anh vui vẻ dữ vậy sao?”

Lương Tây Kinh nhướng mày: “Em không vui?”

“Vui chứ.” Thi Hảo không dám nói mình không vui, cô giơ tay ôm lấy cổ Lương Tây Kinh: “Vừa nãy ngủ hơi lâu, chúng ta cũng ra ngoài đi dạo một chút đi? Hình như tuyết ngừng rồi.”

Lương Tây Kinh gật đầu, hỏi cô: “Có muốn sang nhà họ Hứa đi dạo một vòng không?”

Thi Hảo do dự: “Ở đó có nhiều người không?”

“Không nhiều lắm, đều là người một nhà.” Lương Tây Kinh nói: “Nếu em khẩn trương thì lần sau chúng ta lại đi.”

Thi Hảo lắc đầu: “Sớm muộn gì cũng phải gặp, hôm nay đi luôn đi.”

Lương Tây Kinh dắt cô đi ra ngoài.

Đi tới cửa, anh nhìn thấy ngón tay thon dài mảnh khảnh của Thi Hảo không có bất kỳ đồ trang sức nào: “Nhẫn đâu rồi?”

Thi Hảo: “Em tháo xuống rồi.”

Lúc bọn họ vận động trên giường, cô sợ làm mất nên đã tháo xuống.

Lương Tây Kinh bảo cô đứng chờ ở cửa, anh đi lấy xuống.

Lúc Thi Hảo đeo nhẫn lần nữa, cô mờ mịt hỏi: “Đến nhà họ Hứa cũng phải đeo sao?”

Liệu có khoa trương quá không.

Lương Tây Kinh: “Hôm nay đeo đi, sau này tùy em.”

Mười phút sau, Thi Hảo mới biết dụng ý Lương Tây Kinh bảo cô đeo nhẫn là ở đâu.

Trước khi ngày đầu năm mới kết thúc, tin tức Lương Tây Kinh cầu hôn Thi Hảo thành công và đã có vợ chưa cưới thông qua gia đình nhà họ Hứa truyền ra ngoài.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Thi Hảo: Người đàn ông này rất thâm hiểm.

Hứa Thực: Tôi lại bị lợi dụng nữa rồi sao?

Lương Tây Kinh: Đó là vinh hạnh của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận