Gió Ban Mai


Không cần mở mắt nhưng trong thâm tâm cũng biết thừa chủ nhân giọng nói này là ai.

Mặc dù lấy lại được ý thức rồi nhưng không mở được miệng, mắt cứ nhắm nghiền, cố gắng cử động người để báo hiệu đã tỉnh rồi mà Trinh vẫn không ngừng lay.

Mãi sau cái cục tức theo đường miệng ho khù khụ thì cái đứa kia thôi không lay nữa mà thò tay ra vành mắt đau gần chết luôn.

Làm ơn ai đó ngăn nó lại đi.

À có người ngăn, cụ thể cái người ấy giúp sức như sau:
- Ấn huyệt nhân chung đi.
- Ấn thái dương kìa.
- Đúng rồi, thử tát mạnh xem có phản ứng không.
Vâng là chị Vân, gặp chị đi sơ cứu thì tốt nhất cách ly ra không chữa lợn lành thành lợn què.
Gắng gượng mãi mới thốt ra câu:
- Kh..

Không sao..
Cứ tưởng mọi người đã an tâm mà dãn ra để xin ít không khí thở nhưng tất cả chưa dừng lại ở đó:
- Nhận ra ai đây không?
Nhiều người hỏi quá váng đầu, chậm một giây chưa kịp trả lời thì đã lại om om lên:
- Chết dở, thằng này mất trí nhớ rồi, đưa đến bệnh viện tâm thần thôi.
- Không thể nào.


Không lẽ mình trở thành góa phụ tuổi này sao?
Ồ chị ạ, em chưa chết.

Tóm lại có để thằng thương binh này dưỡng bệnh không? Nhấc hết sức nâng cái tay lên phân bua thều thào:
- Ổn..

Ổn.
Lúc này mới dãn ra tý, nhưng mà chưa được mấy giây tự dưng có người nắm thắng cánh tay đưa ra để phân búa ấy xong nhấc bổng cả người lên, tung hứng như bao cát, hòa vang câu nói "thắng rồi!".
Cái trò tung hứng này người được tận hưởng không sung sướng gì luôn á.

Mới trải qua khoảnh khắc chuyển kiếp nên cái giác rớn gáy cứ ám ảnh trong tâm trí luôn.

Mỗi lần tung lên, cảm tưởng chỉ cần vươn nhẹ bàn tay có thể nắm theo bàn tay các cụ để kéo lên.

Rồi khi hạ xuống như rơi thẳng vô cái huyệt sâu không thấy đáy.

Lần đầu tiên phải vừa tụng kinh niệm phật vừa cầu nguyện sao cho các bạn đừng có buông tay ra.
Ra đến ngoài sân mới được thả xuống.

Chân do lâu lắm chưa tiếp đất nên nhũn ra khụy thẳng xuống đất.

Thế mà có ai đó đã gào mồm lên:
- Thằng Q chết rồi.
Cả bọn lại nhao nhao bế sốc lên, lại bay ngang tầm mây, xuống cùng với lỗ.

Không lẽ học nhiều sử quá tìm ra phương án hồi sinh người chết bằng tung hứng hả? Các bạn có còn là con người nữa không vậy?
Mãi sau ra đến gần quán nước mới giãn ra, thả thằng phế binh này xuống rồi đồng loạt chạy đi chiếm chỗ không quan tâm cái đứa liệt nằm thoài loài trên mặt đất, chỉ có Trinh luôn ở bên cạnh thôi.
Ngồi một lúc cũng hồi phục lại tầm mắt, chân tay cũng bắt đầu có lực, mượn tay Trinh được kéo lên cũng đã giữ được thăng bằng tiến về phía trước.

Lúc này bước song hành với Trinh, rồi đột ngột Trinh quay sang hỏi:
- Cái lúc cuối mày gọi tao là gì ấy?
Tự dưng nữ tính thế làm không quen, dịu dàng, nho nhã, giọng nói nhẹ nhàng như cái lúc giả giọng đánh dota mà lần này tự nhiên hơn.

Gãi má một lúc rồi trả lời:
- Thì là..

Trinh.
Giống kiểu không nhận được câu trả lời vừa ý, Trinh giậm chân giận dỗi bước đi.

Ủa thế không là Trinh thì là gì.


Rồi bước được một đoạn sực nhớ ra gì lại quay lại hỏi:
- Nãy mày bảo gì với béo thế?
À tự dưng nhắc đến tự dưng xấu hổ lắm, hai thằng đực rựa mà đi làm trò như vậy.

Mà cái khuôn mặt Trinh kiểu kia không nghe được đáp án là không chịu rồi.

Máu trêu người tự dưng nổi lên đáp lại:
- Muốn biết lắm hả?
Người đưa ra câu hỏi gật đầu lia lịa thì mình có nghĩa vụ trả lời nhiệt tình chứ.

Vậy thì diễn tả y như ban nãy không sai một li.

Tiến nhanh lên trước một bước đứng đối diện với Trinh, đặt hai tay lên vai mắt đối mắt.

Trinh ngước lên với đôi mắt to tròn, má hơi ửng đỏ, mũi phập phồng nhẹ, mái tóc tung bay trong gió cứ như nhìn ngắm bức tranh động vậy, hai chiếc bóng nhỏ đổ dài buổi chiều tà đan chồng lên nhau.
Đối diện với vẻ dễ thương như vậy làm tâm hồn xao xuyến, quên sạch những lời muốn nói, cứ trân trân nhìn vẻ đẹp như vậy.

Rồi vô thức đưa tay ra sau tai, Trinh cũng không phản ứng mạnh lại, chỉ khẽ cọ đầu lại.

Hai ánh mắt hòa hợp từ từ tiến sát lại thì bị giọng nói phía sau vang lên:
- Ê đi liên hoan mọi người đang đợi đó.
Là cái Hồng, cất tiếng gọi quá không đúng lúc.

Vừa thò mặt ra có vẻ nhận ra mình vô duyên liền thụt lại liền vào trong.

Hai đứa cũng giật mình buông nhau ra.


Chết rồi mình đang làm cái gì thế này.

Trinh thì đi trước bỏ lại thằng đang bơ vơ không biết cái gì vừa diễn ra.
Hồng đợi Trinh đi khuất rồi tiến nhanh lại giọng trách móc:
- Sau làm những chuyện như thế phải nói với tớ chứ.
Ôi dồi ôi, biết trước đã hay, tự dưng hai đứa cứ độn ra ấy chứ.

Nhưng mà sao khi mình làm như vậy, lại không bị ăn đấm nhỉ?
Lễ trao giải diễn ra khi các môn thi đấu đã tìm được chủ nhân của huân chương vàng, môn muộn nhất là chung kết bóng đá.

À muộn thì nói trận đấu diễn ra bắt buộc trong thời gian ấy thôi chứ lớp chị Vân mới phút thứ hai mươi đã cho đội kia thủng lưới ba bàn.

Cũng thấy tội nghiệp trong trận chung kết cũng do mình tạo ra, tại anh đổi trưởng bảo là chứng kiến trận đấu hay quá nên trận cuối phải bung hết sức mình.

Cuối cùng đội kia cũng không khá hơn đội mình ở trận bán kết là mấy.
Trinh thì lên ẵm giải ba môn đá bóng, nhận thêm giải nữ cẫu thủ suất sắc nhất làm nó cười không ngậm được miệng, cứ liên tục khoe ra.

Kệ nó đi cứ vui là được, chứ lỡ mình nói sự thật phụ phàng rằng là do năm nay có mình mày tham gia nó đấm em thấy ông bà ông vải luôn quá.
Quay sang lớp mình thì giải nhì báo tường, giải ba bao bố, thêm giải ba nhảy cao nữa.

Cũng mãn nguyện vì mới tham gia hội thao như thế này cũng khen ngợi rồi, năm sau cố gắng hơn vậy.
Hội thao năm nay khép lại như thế đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận