Gió Ban Mai


Béo cơ mặt run run, miệng lắp bắp:
- Anh hùng cái gì? Tại tao mà đội bị thua rồi kìa.
Chỉ về phía cầu mồn rồi hỏi lại nó:
- Ý mày là quả pen này?
- Ừ!
Được rồi, làm công tác tư tưởng thôi, nếu được chọn thì sẽ chọn mấy em gái dễ thương chứ không phải đực rựa như thế này, nhưng mà hết cách rồi.
- Được rồi, nếu đứng ở đây quan sát, mày vẫn sẽ lao vào người đối thủ đúng không?
Câu trả lời nhận lại có phần rụt rè:
- Chắc là vẫn..

có.
Ồ câu trả lời tốt đấy chứ, ít ra không phải công tác tư tưởng lại từ đầu.
- Thế tại sao mày lại phi ra quả đó?
Lần này còn rụt rè hơn, còn nhìn mặt mình để xác nhận xem câu trả lời có sai không.
- Tao chỉ muốn..

bảo vệ lưới thôi.
- Đúng là thủ môn, và thủ môn chỉ cần vậy thôi.

Nếu là tao trong tình huống đó thì cũng làm vậy.
Ồ thao túng tâm lý được béo rồi này, tay bớt run rồi.

Cứ tiếp tục thế này là ổn, chỉ tay về hướng khung thành hỏi tiếp béo:
- Nếu giờ giả sử bị sút phạt mày sẽ bay về phía nào?
Mất một lúc sau mới nhận được câu trả lời:
- Chắc là..


phía bên..

trái.
Vẫn còn chút lúng túng lắm, xoay béo lại mặt đối mặt đối diện dùng giọng cương quyết:
- Không! Là bên trong tim mày.

Mày cảm nhận được đúng không? Mày là đứa đẩy được nhiều bóng nhất ở đây nên mày cảm nhận được đúng không? Theo dõi thật kĩ đối thủ.

Ánh mắt, động tác, chiều xoay, góc chân.

Quan sát kĩ mọi động tác của đối thủ, rồi sẽ có câu trả lời cho mày? Mày cảm nhận được đúng không?
Bị ép vào thế bí, quẫn bách béo hét lại:
- Đúng!
Tốt, là cảm giác này.

Vỗ mạnh vai nó phát nữa:
- Đúng, giờ mày biết làm gì rồi chứ?
Là sự tự tin.

Phải, là sự tự tin, khi tự tin thì làm cái gì cũng đúng.

Ấy thế mà vừa xoay người lại béo đã đạp đổ mọi sự tự tin của em luôn, béo hô lớn:
- Chấp! Chúng mày, chấp, chấp chúng nó đá pen!
Đồng đội đang cãi chày cãi cối, mắt trợn tròn mồm mở to.

Đối thủ cũng mắt trợn tròn nhưng miệng mở bé hơn tý.

Em thì trơ ra đứng ngây ngốc.

Rồi tất cả như đồng thanh:
- HẢ?
Trọng tài miệng không phát ra tiếng được do đang ngậm còi, chỉ thổi ra như con gà nấc cụt.
"Tuýt".
Mình thì cạn lời.

Ủa nãy có nói gì à mà sao có kêu chấp pen đâu.

Trinh từ đâu xuất hiện lù lù ngay bên cạnh:
- Kế hoạch của mày à?
Hơ! Như ma ấy.

Nhưng mà kế hoạch nào của tao? Tao có khùng có điên gì đâu mà tự dưng cho đá phạt trong vòng cấm.

Hay nãy thấy hai đứa nói chuyện Trinh liền quy chụp? Chối, có chết cũng phải chối.
- Lớp mày chứ tao biết gì đâu.

Xong từ từ lủi dần, thầm cầu nguyện béo bắt được quả pen này.
Tất cả hồi hộp chờ cú đá phạt diễn ra, Trinh thì vẫn đang miệt mài làm tiền đạo cắm, còn lại đồng đội chống nạnh xem cái đứa vừa hô vang chấp đá phạt này ra làm sao.

Cái đứa mà hô "chấp" giờ mặt xanh như tàu lá chuối đứng trước cầu môn.

Mấy giây trước còn mạnh miệng lắm mà giờ cứ loe hoe như cây lau sậy trước gió thổi cái là gục.

Ấy vậy mà cu cậy vẫn dũng cảm đứng ở đấy là hành động đáng khen rồi.
Tiếng "Hoét" trọng tài vang lên thì người thực hiện cú đá phạt từ từ tiến lại gần rồi sút một cú đầy thông minh khi dùng mũi giày bấm bóng bổng vào giữa khung thành trong khi béo vươn người bay qua bên phải.
Và tỉ số vẫn là hai đều khi mà trong nỗ lực cuối cùng béo đã giơ chân lên cản phá bóng thành công.

Hay lắm béo ơi nhưng mà bây giờ không phải lúc để ăn mừng, bóng vẫn còn.
Quả bóng bay cuộn tròn rồi rơi "bụp" mạnh xuống đất, mọi người lao vào tranh chấp cực kì quyết liệt.

Người gần nhất là thằng N, nó hướng tay chỉ lên phía cầu môn bên kia với đầy vẻ tự tin.

Nếu đã như thế thì giao hết cho nó vậy, lần cuối thấy hình bóng cu cậu là đang giải quyết bài toán solo với hai người trung vệ đội bạn.

Xoay người chạy hết tốc lực sang bên sân đối thủ.

Đến được giữa sân thì thấy một đường bóng bay đến cạnh, truyền tốt lắm, đừng chết nhé thằng bạn.

Đón lấy rồi tiếp tục dốc bóng.
Cứ ngỡ một mình một sân rồi mà hậu vệ bên họ chắn ngang trước mặt, đằng sau có hai người nữa bên họ cũng đang áp sát.

Cái tình thế này qua người là điểu không thể rồi, thực hiện nốt cú chuyền cuối lên cho Trinh vậy, giao hết cho nó.
Trinh đón bóng với tư thế không thể đẹp hơn, lấp tức tung thẳng cú sút về phía cầu môn, nhưng lần này thủ môn bên họ đẩy ra được.

Bóng rơi lại vào chân Trinh, quá vội vàng không căn chỉnh cái gì liền đưa ra cú dứt điểm thứ hai nhưng bị hậu vệ bên bạn đạp ra được, bóng từ từ xoáy tròn lăn ra ngoài đường biên.
Từ lúc mà truyền bóng lên cho Trinh, bản thân mình chưa từng dừng lại, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Trước khi bóng lăn về đường biên đã kịp thời gót lại bóng bổng về phía cũ nhưng khi xoay người lại thì người nhận bóng Trinh cúi gầm mặt xuống, tay buông thõng vô lực thả trôi hết tất cả.


Trinh không nhận ra còn bóng nhưng hậu vệ đối phương đã lao về phía bóng rồi.

Đừng bỏ cuộc chứ, chúng ta đã cố gắng đến vậy mà.
- Sún!
Nỗ lực gọi đã phát huy tác dụng.

Trinh ngơ ngác đưa mắt lên rồi tròn mắt ngạc nhiên, tao biết mày lo lắng cái gì nhưng giờ không phải lúc đâu.

Nỗ lực cuối cùng giơ tay lên chỉ về quả bóng đang treo lơ lửng trên không rồi hét lớn.
- Bóng.

Đón lấy!
Không phụ sự kì vọng, lập tức lấy lại tinh thần, không ngay lập tức đón bóng để cố định, Trinh lùi người lại né cú xoạc của hậu vệ đội bạn.

Đôi mắt kiên định, một cú vòng chân dứt điểm đẹp như trong mơ khi bóng nảy lên lần hai.

Muốn thấy kết quả của cú sút tuyệt hảo ấy quá nhưng mà trước khi lưới bên bạn rung lên thì bỗng cảm thấy lưng va chạm với vật gì đó với lực cực lớn, miệng do để hét lên câu cuối nên bị tràn hết khí ra, ngay lập tức mất ý thức.

Có lẽ trước khi đi mây về gió, cuối cùng cũng nghe được giọng nói mà giấc mơ quan trọng chỉ đôi khi được hiện về:
- Boooo!
Rồi lại hình ảnh trong mơ thường hay gặp xuất hiện, cô nhóc cứ cúi mặt xuống liên tục gọi cái tên đó, nước mắt lã chã không ngừng.

Bản thân muốn đưa đôi tay lên lau hết hàng lệ ấy nhưng đôi tay cứ buông thõng vô lực.
Chuyển cảnh tiếp theo là có ai đó dịu dàng dắt tay đi nhưng mới được nửa đường phải lắc đầu ái ngại vì không thể chung đường được nữa bởi một con dã thú giật vai mạnh đến nỗi sang chấn tâm lý, miệng không ngừng gào thét:
- Q! Q! Q! Tỉnh lại đi đừng chết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận