Gió Ban Mai


Xong vụ 20-10 cảm giác nó oai hẳn ra.

Mình cũng được thơm lây, Trinh chiều hơn vong khi đích thân lên rủ xuống căng teen.

Đó cũng là chuyển biến tốt rồi khi mà chả ai không thích bạn mà hôm nào cũng lên tận lớp đón đi cả.

Lâng lâng cảm giác thung thướng có bước phát triển trong mối quan hệ đó được một tuần thì hôm thứ bảy tự dưng có thêm bước mới.

Đang rong tâm trạng trên mây khi nghĩ mình là vô đối tình trường rồi, không thì sao lúc nó hỏi:
- Mày biết đi xe rồi đúng không?
Đang trong cơn thăng hoa suy nghĩ nên mấy chuyện cỏn con này như cái búng tay.

Vuốt bộ râu vô hình trả lời chắc nịch:
- Biết, biết rất rõ là đằng khác.
Chết toi có gì đó sai sai, cứ tưởng là mấu cái liên quan đến học hoặc thể thao thì còn cân được chứ cái vấn đề vừa hỏi đó nghĩ đến mà đầu óc lại lộn santo kia kìa.

Tính chữa mà nó chốt câu:
- Tối qua đón tao.
Đón? Lấy gì đón giờ? Không lẽ bảo biết đi xe máy lại lấy xe đạp đi đón.

Xe máy lão a từ đợt đi sửa đã lấy về đâu, nhà còn cái xe nữa của mẹ.

Mặc dù bất khả kháng rồi nhưng chắc đánh phải liều thôi.

Vẫn phong thái ung dung chốt deal "OK" với nó mà trong đầu đang nghĩ ra muôn vàn cách trộm xe đi để mẹ không biết.


Tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi rồi bắt đầu vẽ dần kế hoạch trong đầu luôn.
Tối đợi mẹ đi ngủ bắt đầu bế xe đi.

Mẹ em toàn lên giường ngủ sớm để để sáng mai dậy làm hàng, thành thói quen rồi nên tầm bảy rưỡi bắt đầu triển khai thôi.

Lôi được xe ra dắt cách khá xa nhà bắt đầu đề ga đi, nhưng vấn đề quan trọng là dù nhấn ga cỡ nào xe máy cũng không thể nào đề được, hay xe hỏng rồi, vô lí rõ ràng chiều nay mẹ vẫn lấy xe đi lấy hàng mà, không lẽ gọi mẹ nhờ đề ga hộ, có mà ăn đấm luôn tiện thể cấm cửa không đi đâu luôn.

Và rồi sẽ ăn đấm lần thứ hai khi bỏ boom bà chằn kia đợi.

Đành gọi điện cầu cứu hỏi lão a trai:
- Alo! Xe mẹ xe gì thế?
Rất điềm đạm và từ tốn trả lời từ phía bên kia.
- Xe ga.
Đến chịu.

Ai chẳng biết là xe ga nhưng cái quan trọng là vấn đề khác, em hỏi câu đó để đánh lạc hướng rằng mình mới lấy trộm xe thôi chứ.

Nếu người tinh tế sẽ nhận ra ngay vấn đề rồi sẽ mồi chuyện, nhưng có vẻ mình đánh giá quá cao khi phải mất đến vài phút sau lão mới hỏi được câu "Sao thế?".

Như cởi mở được tấm lòng nói chuyện với lão:
- Ờ em hỏi xíu, đi như thế nào ấy nhở?
Bên kia bắt đầu có tiếng cười hà hà.

Có lẽ lão biết rồi nhưng không chạm vào sự thật mà bắt đầu giải thích.
- Xe ga dễ đi mà, như đi xe đạp thôi.

Mày chỉ cần ngồi lên và vít thôi.

Thế nhá tao bận xíu.

Tút tút!
Dễ mà thế quái nào rõ ràng là ngồi lên rồi có thấy cái vẹo gì xảy ra đâu.

Hỏi lại cho chắc:
- Không có đi được.
- Ban đầu là mày bóp tay phanh phải, rồi nhấn ga, nhả phanh vê ga là đi thôi.
Vừa nghe thôi đã thấy sai sai rồi.

Bóp phanh? Bóp phanh rồi sao đi? Đã nghiệp dư còn tỏ ra nguy hiểm, nhưng thôi mình không chấp nhặt, bỏ ra năm phút đồng hồ để thuyết minh lại cho lão là bóp phanh rồi sao đi.

Và cũng đúng tròn năm phút lão cãi chem chẻm là cứ bóp đi.

Nộ xung thiên làm ý theo lời nói, không được thì về xúi mẹ gạch tên ra khỏi sổ đỏ chứ nhà làm sao có đứa kém trí như vậy.
Rồi tiếng "pạch, pạch, pạch" ga thành công vang lên.

Ồ ra đây gọi là xe ga.


Nghe bảo xe ga dễ đi hơn xe số nhiều vậy mà cặm cụi mãi mới biết là bên tay phải dùng đề ga, nhớ là dùng phanh đĩa, phanh chậm thôi không ăn cám.

Còn giải thích cái gì nữa cơ nhưng em kệ luôn, mình là người thông minh mà, chỉ cần đi được là được, anh hùng cần gì phanh.
Vít con xe lên đường, công nhận êm thật, mỗi tội giao thông ở thành phố thế nào lộn xộn quá, quy hoạch chằng chịt không phong tỏa được mà cứ chèn vào nhau làm tý đâm mấy lần.

Chạy tà tà đến nhà Trinh luôn, kể ra xe máy cháy nhanh hơn xe đạp có tý à, bình thường mất tầm ba mươi phút để lên chuyên mà đi như này cũng mất hai lăm phút rồi.

Được cái có con xe máy cái đi đỡ cực hẳn, như mọi khi là mồ hôi nách mồ hôi bẹn tuôn ra như suối rồi.

Nhưng mà xe này phê phán cái là phanh đĩa giật thật, phải phanh bằng cơ, vừa mua đôi giày conver mới đã mòn mất mấy phân rồi.
Oách xà lách dừng xe dựng chân chống gác chân lên đầu xe mở máy gọi Trinh ra, bắc được quả máy mà đầu hất ngược lên trời chín mươi độ.

Bên kia có tiếng trả lời:
- Alo!
- Ra đi người đẹp.
Đấy có xe vào tự tin up trăm phần trăm luôn.

Chờ đợi khoảng mười phút thì tiếng cổng loạch xoạch vang lên, mở cửa ra Trinh hôm nay mặc áo trễ vai thêm quần jean ngắn, tóc vẫn búi với nơ hồng:
- Ai hôm nay xinh quá ta.
Trinh cười che miệng đúng chất nhẹ nhàng nữ tính, đáp lại là sau khi che miệng tay nó thuận đà đánh nhẹ vào vai:
- Hehe tao mà lại.

Mà đi xe ga luôn.

Quá dữ.
Cười cười lại với nó rồi tâm sự thật lòng:
- À mày biết đi xe không lên lái đi.
Ơ nói thật chứ từ nhà em lên được đến đây chắc do ông bà gánh gãy lưng mới không sao chứ, nãy giờ vạch kim có quá hai mươi đâu.

Trinh nhìn đầy nghi hoặc:
- Mày không biết đi xe không?
Bệnh sĩ chết trước bệnh tim và rồi áp đụng đúng trong trường hợp này, các cụ vừa gánh oằn mình xong thằng cháu lại vỗ ngực nổ:
- Ầy mày hỏi đùa.


Tao trêu thôi.

Mời nàng lên xe.
Các cụ lúc này chịu hẳn.

Nhưng mà lỡ phi lao rồi thì thành theo lao thôi, phù hộ độ trì cho con cháu là nghề các cụ mà.
Đưa tay lấy mũ đội cho nó, max galang luôn.

Mà đi hai tay nắm nhẹ áo.

Phê gì đâu.

Đang đi Trinh rướn người lên hỏi, thêm cái mùi nước hoa nữa mũi, thơm lắm, tính hỏi nó loại gì rồi àm mải tận hưởng quên béng mất.

Nó hỏi:
- Mày không dừng đèn đỏ à.
Giây phút lên mây xong trả lời lại nó theo phản xạ:
- Ơ thế phải dừng đèn đỏ à.
- Ơ thế trước giờ mày không dừng à.
Lúc này trong từ điển mới thêm định nghĩa "dừng đèn đỏ", tại trước giờ toàn đi xe đạp không mà.

Ậm Ừ trả lời nó qua chuyện:
- Ờ ờ.
Giờ mới để ý, hình như đoạn vừa nãy tự dưng tất cả xe dừng lại, ra là định nghĩa dừng đèn đỏ là như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận