Vũ Tuyết nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt như nhìn địch thủ không đội trời chung.
Trời ạ, sao hai ngày trôi qua lẹ thế cơ chứ? Thật đáng buồn mà! Mặc dù đúng là muốn lấy lại vật kia, nhưng cũng muốn tránh tên kì quái kia càng xa càng tốt, càng lâu càng ok.
Ánh sáng ngoài của sổ rọi vào khiến tấm bảng tên cạnh cánh cửa lóe lên tia sáng ngạo nghễ như muốn chọc tức Vũ Tuyết, dòng chữ màu đen bắt mắt hiện lên: 6/13.
Đúng vậy, hiện Vũ Tuyết đang đứng trước căn phòng huyền thoại làm bao người phải la hét chạy trối chết kia.
Hít sâu…thở ra…
Hít sâu…thở ra…
Hít sâu…thở ra…
Sau năm phút hít thở như thế, Vũ Tuyết cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Hừ, gì chứ, thà chết vinh còn hơn sống nhục, nhất định phải lấy được vật kia. Còn Đông kì quái, cô không tin võ mồm cô cực khổ luyện 24 năm nay lại có thể thua anh ta.
Nói hùng hổ là vậy chứ phải năm phút sau Vũ Tuyết mới dám đặt tay lên tay cửa. Dù gì sắp đối diện với người thần kinh không bình thường trong đó, mình căng thẳng cũng là chuyện thường mà, nhỉ?
Haiz, là phúc không họa, là họa không tránh được. Vũ Tuyết cuối cùng cũng vặn nắm đấm cửa, đem tinh thần quả cảm bước chân vào địa ngục.
Như đã nói, Vũ Tuyết rất hay tưởng tượng quá vấn đề, trong khi sự thật không phải thế, đây là kiểu điển hình của ‘nghe-một-nghĩ-mười’
Và cũng nói qua, phòng thí nghiệm của Đông giáo sư khá là ‘đơn giản’ theo một cách nào đó mà hiện tác giả vẫn chưa tìm ra, một căn phòng trắng sạch sẽ. Đây cũng là một loại ‘sự-thật-phũ-phàng’ đối với trí tưởng tượng của Vũ Tuyết.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng bước vào Vũ Tuyết vẫn không tránh khỏi cảm giác muốn thổ huyết. Gì đây, tên Đông kì quái kia, anh ta…anh ta đang…
Trên một cái bàn trong góc phòng, Lôi Chấn ngồi thảnh thơi. Ừ, vậy cũng đâu có gì đâu, rất bình thường mà không phải sao? Nhưng cái vấn đề ở đây là…
…Anh ta đang đắp mặt nạ! (╯°Д°)╯
Lạy chúa, đây tuyệt đối là hình ảnh kinh dị nhất Vũ Tuyết từng thấy, và nhiều năm trở về sau vẫn còn ám ảnh Vũ Tuyết.
Cũng chẳng hiểu anh ta đang làm gì, nửa bên mặt trái thì đắp bùn non, nửa bên mặt phải thì đắp mặt nạ sữa. Nhìn y như vòng tròn âm dương bên Trung Quốc. Trên mắt anh ta còn có hai miếng dưa leo xanh nữa kìa.
Đáng sợ…đáng sợ…vô cùng đáng sợ…
Quả nhiên, anh ta là tiểu thụ!
Cũng may, cô là hủ nữ!
Lôi Chấn như nghe thấy tiếng bước chân của Vũ Tuyết, nhưng vẫn thảnh thơi ngồi đó, chỉ có miệng là hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi…tôi là Vũ Tuyết.”
“Vũ Tuyết là ai?”
“Vũ Tuyết là tôi.”
“Ai là Vũ Tuyết?”
“Tôi là Vũ Tuyết.”
“Vũ Tuyết là ai?”
“…” Được rồi, chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
“Đông giáo sư, anh không biết tôi là ai à?” Không phải chứ, quên cô rồi sao?
“Dĩ nhiên, là không, nếu không tôi hỏi làm gì?” Lôi Chấn trả lời, cô gái này hỏi chuyện đương nhiên.
“Tôi là Hạ Vũ Tuyết, thực tập sinh dưới sự quản lí của anh, anh không nhớ sao?”
“Aaaahh, là cô gái kì quái thích tự ngược đó hả?” Giọng Lôi Chấn hào hứng.
Vũ Tuyết chảy mồ hôi, ấn tượng của cô với anh ta là vậy hả?
“Cô đợi tôi chút.” Lôi Chấn nói rồi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, đáng sợ là hai miếng dưa leo vẫn đang đắp trên mắt.
Lúc sau quay trở lại, Lôi Chấn đã rửa sạch gương mặt của mình, khiến Vũ Tuyết thở phào. Cũng may cô không bị hù chết.
“Rồi, cô tới làm gì?” Lôi Chấn hỏi.
“Tôi là thực tập sinh, tôi đương nhiên tới để thực tập.”
“Oh, được rồi, hôm nay tôi sẽ dành cả ngày để giới thiệu. Ngồi xuống đi.” Lôi Chấn chỉ cái ghế gần đó, sau đó ngồi lại trên bàn làm việc.
“Tôi tên Đông Lôi Chấn, 29 tuổi, là giáo sư, cái sự xuất hiện của tôi trong bệnh viện này đồng nghĩa với việc tôi đã tốt nghiệp đại học y. Phòng thí nghiệm này sẽ kiêm luôn phòng làm việc của tôi, và trong một khoảng thơi gian sắp tới, mỗi ngày vào tám giờ cô hãy lên đây. Tôi sẽ hướng dẫn cô cũng như giám sát, đánh giá cô trong kì thực tập này. Nhân tiện nói thêm…” Lôi Chấn cười lưu manh “Cô là thực tập sinh đầu tiên tôi quản lí, nên tôi chưa có kinh nghiệm gì sất. Tốt nhất nên mua sẵn bảo hiểm y tế, bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm nhân thọ đi.”
Khóe miệng Vũ Tuyết giật giật, cái này có thể xem như trù ẻo hay không?
“Rõ chưa? Rõ rồi chứ gì, thấy cái áo blu đằng kia không? Khoác lên và đi theo tôi.” Chẳng thèm để Vũ Tuyết kịp trả lời, Lôi Chấn đứng dậy tiến tới bàn mổ kia, lướt đến một cái hai cái lồng kính, chỉ về một lồng kính trong suốt nói “Đầu tiên thử năng lực của cô đã, đề cơ bản nhất, mổ con giun này ra.”
Vũ Tuyết nghe vậy thì cười, đề dễ thế à?
Cô nhanh chóng tiến tới, lấy găng tay y tế đeo vào, thuần thục mở lồng kính, lấy con giun còn đang ngọ nguậy ra, để lên bàn mổ, dùng hai cây kim cắm cố định con giun.
Đây là đề cơ bản nhất, từ năm lớp tám, chín đã được thực hành rồi, huống hồ cô còn muốn làm một pháp y khám nghiệm tử thi, đây có là gì?
Dùng dao rạch con giun ra, thao tác nhẹ nhàng uyển chuyển không một động tác thừa, đem lớp da con giun rạch một đường nhỏ dài dọc thân con giun. Sau khi tách xong nhanh chóng đem lớp da đã bị rạch ấy mở rộng ra một chút, để lộ nội tạng, tim gan ruột phèo phổi còn nguyên vẹn không chút hư hao, sau lại tiếp tục dùng hai cây kim khác cắm cố định lớp da vừa bị rạch kia.
Lôi Chấn quan sát thao tác của Vũ Tuyết, nhìn đôi tay nhỏ thoăn thoắt kia của cô mà không dời mắt ra được. Nhìn con giun vẫn còn ngọ nguậy trên bàn giải phẫu, cái đuôi lắc qua lắc lại mới nói: “Tốt, đề một, pass!”
Sau khi dứt lời liền đến một bàn khác, chỉ về một lồng kính khác mà nói, “Đem mổ con ếch này ra!”
Vũ Tuyết lại thực hiện thao tác nhanh nhẹn, qua tiếp đề hai.
Cứ như vậy, cả ngày hôm đó Vũ Tuyết đã mổ hết tổng cộng gồm: giun, ếch, cá, thỏ, chim bồ câu, tôm biển, vân vân và mây mây.
Đến cuối ngày, lúc chuẩn bị ra về, Vũ Tuyết không nhịn được mới hỏi: “Giáo sư, sao anh lại đem cho tôi mấy cái đề cơ bản thế kia?” Rõ ràng toàn là đề dành cho học sinh cấp hai làm.
Lôi Chấn nhìn cô, nhàn nhạt trả lời: “Muốn làm pháp y khám nghiệm tử thi, đây là để kiểm tra năng lực cơ bản của cô. Nhiều người quá quan trọng kĩ thuật chuyên nghiệp, đề nâng à đôi lúc những thứ cơ bản dùng để làm nền tảng đem vứt vào toilet hết rồi. Cũng may cô còn nhớ, nếu không tôi đã lập tức đem cô trả về trường rồi. Hôm nay tới đây, kiểm tra căn bản đã xong. Ngày mai lúc tám giờ nhớ đến.”
Nói rồi đẩy Vũ Tuyết khỏi phòng thí nghiệm, đóng cửa cái ‘rầm’.
“Phù” Ai đó trong phòng thí nghiệm thở phào một tiếng. Đâu thể nói là thao tác nhanh nhẹn của cô quá mê người, khiến anh ngay cả thực phẩm để làm bữa tối cũng lôi ra cho cô thực hành (dĩ nhiên là trừ con giun kia ra :v ). Oài, tối nay lại phải ăn cơm hộp rồi.
Còn Vũ Tuyết, sau khi về đến nhà mới sực nhớ ra. Chết dở, cái túi!
__________
Quái Tiếu: Mọi người Halloween vui vẻ :) Dù hứa sẽ post bo làm quà nhưng do độ lười siêu cấp của mình nên chỉ post dc có 1 chap này (_ __! ) Thành thật xin lỗi a, sẽ nhanh ra chap mới nhất có thể :)) Ăn kẹo vui hen *vẫy vẫy tay*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...