Giáo Sư, Xin Lỗi Mà

Tại sao lại hồ đồ hậu đậu đề quên túi chứ!
Vũ Tuyết ảo não lê lết cái xác của mình, y như zombie đội mồ sống dậy. Haizz, biết vậy đừng ghi gì vào đó hết, để trong lòng không phải hay sao, cũng chẳng cần phiền muộn như bây giờ. Oải quá đi!
Than ngắn thở dài, Vũ Tuyết không hề để ý có người trước mặt, và người kia cũng lo suy nghĩ nên chẳng chú ý có người trước mắt. Nói chung cả hai đều đang để tâm trí ‘bay theo chiều gió’ cho nên một hệ quả tất yếu đã xảy ra.
“RẦM!” Vâng, cái hệ quả xảy ra mà lại không nên xảy ra tiếc thay đã xảy ra đó chính là: Hai cái ‘xác zombie’ đụng vào nhau vô cùng hoành tráng.
“Ai!”
“Ui!”
Vũ Tuyết đau khổ ôm cái mông đáng thương của mình đứng dậy, vừa ngẩng lên đã thấy một cô gái tầm khoảng ba mươi tuổi, tóc buộc gọn gàng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng mà tràn đầy sức sống, trẻ trung rạng rỡ.
“A, cô có sao không?” Vũ Tuyết luống cuống đứng dậy, nhanh chóng đỡ cô gái kia.
“Tôi không sao, cám ơn cô.” Cô gái ngẩng lên, cười nhìn Vũ Tuyết rồi nhặt lại đồ.

“Để tôi giúp với!” Vũ Tuyết nói rồi lập tức nhặt giúp những cuốn sách, nhìn tựa đề mấy cuốn sách lại kinh ngạc.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Diễm Quỷ, Thất Gia, Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua!” Vũ Tuyết rưng rưng nhìn cô gái trước mặt, “Không lẽ...là người đồng đạo?”
Cô gái kia cũng mắt sáng rỡ nhìn Vũ Tuyết, “Cô cũng là…?”
Vũ Tuyết xúc động: “Đường vào động hủ sâu tựa biển,…”
“…,từ nay về sau, thuần khiết là người qua đường.” Cô gái kết thúc câu nói của Vũ Tuyết.
“A, tôi là Vũ Tuyết, Hạ Vũ Tuyết, hân hạnh làm quen!” Vũ Tuyết háo hức vươn tay ra bắt tay cô gái. Không vui sao được, cuối cùng cũng tìm được người chung tiếng nói cơ mà.
“Tôi là Lạc Thủy Mai, thật vinh hạnh!” Thủy Mai cũng vươn tay ra nắm lấy tay Vũ Tuyết. Ra là người đồng đạo cả.
Phải nói hủ nữ là loài động vật ‘bất bình thường’, như mọi người nghĩ thế. Nên mọi người, đặc biệt là những tên ‘thẳng’ tránh họ như tránh rắn rết. Thế nên nếu con rắn và con rết gặp nhau là điều vô cùng đáng mừng, như vậy cả hai có thể hợp lực gieo điều xấu rồi! Một âm mưu không mấy trong sáng phút chốc xẹt qua đầu hai người, rồi lại như tâm linh tương thông, cả hai nhìn nhau cười gian.
Hai người tíu tít làm quen, trao đổi số điện thoại để liên lạc, Vũ Tuyết khi về còn được ượn mấy cuốn đam mỹ nữa, tâm trạng cô lúc này lâng lâng trên chín tầng mây, về đến kí túc lúc nào chẳng hay.
“Tớ về rồi đây!” Vũ Tuyết mở cửa bước vào.
“Sao rồi, lấy được cuốn sổ chưa?” Lục Nghi từ phòng mình nói vọng ra.
A rồi, xong luôn, biết lát mình ăn gì rồi nha. Ôi bữa tối của cô, ôi gà của cô
“…” Không có tiếng đáp trả, đối với Lục Nghi, đây là câu trả lời thiết thực nhất rồi.
“Vũ Tuyết, tiếp tục mua cơm hộp ăn đi nhé, tớ ngủ đây!” Nói rồi nằm xuống giường duỗi thẳng chân, trực tiếp tìm Chu công đánh cờ*, dù gì kết quả này cũng nằm trong dự liệu của cô.
(*)Tìm Chu công đánh cờ: Ý nói là bạn ấy đi ngủ ấy mà.
Thở dài, Vũ Tuyết vào bếp, mở tủ, với tay lên tìm mì gói. Ông cha ta nói cấm có sai: Đói thì nấu mì gói mà ăn.

Để nấu được một tô mì gói hoàn chỉnh, phải trải qua các bước sau:
Bước 1) Chọn mì.
“Giờ sao đây, tôm chua cay hay là lẩu thái?” Vũ Tuyết nhìn chằm chằm hai gói mì trên bàn, nhíu mày suy nghĩ. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô cũng quyết định. Cầm gói bò hầm rau thơm lên, cười toe toét rồi lại đi về phía tủ lạnh.
Bước 2) Cho thêm nguyên liệu.
Mở tủ lạnh, lấy ra một quả trứng gà, một cọng hành, một trái chanh và…hết rồi.
Đem trứng gà đập vào thành tô, thao tác nhanh nhẹn tách hai lớp vỏ ra, đem lòng trắng lòng đỏ cho hết vào trong tô.
Hành rửa sạch, bóc lớp ngoài phần củ hành ra, đem cắt nhỏ thành nhiều đoạn ngắn, sau đó bỏ sang một bên.
Cuối cùng là lấy chanh cắt lấy ¼.
Bước 3) Nấu nước sôi.
Lấy ấm đun siêu tốc ra, rót vào đó khoảng ¾ bình nước, sau đó cắm dây điện ngồi chờ.
Bước 4) Xé gói mì.

Lấy mì ra bỏ vào tô, bỏ trực tiếp lên trên quả trứng khi nãy. Xé gói gia vị cho hết vào. Bước về tủ bếp lấy lọ tiêu ra, bỏ một chút vào tô. Sau đó đóng nắp lọ tiêu, cất lại trong tủ bếp.
Bước 5) Nước sôi.
Tắt ấm nước, cẩn thận rót vừa đủ để ngập mì, sau đó lấy nắp đậy tô lại, đợi khoảng ba phút là có thể ăn.
Chí ít người thường là như thế.
Cơ mà Vũ Tuyết có phải người thường đâu? Đập trứng lúc thì dùng lực quá mạnh làm vỡ lòng đỏ trứng, khiến lòng trứng rớt ‘bẹp’ xuống sàn. Cắt hành thì cọng ngắn cọng dài, lột vỏ hành nhiều đến mức toàn bộ công hành chỉ còng lại 1/3 so với ban đầu. Còn bỏ gia vị ấy hả? Quên đi, phần lớn rơi hết xuống sàn rồi! Nước thì nấu không chú ý, mém cháy cả ấm đun. Ngay cả đợi cũng không thèm đợi, trực tiếp nhìn chằm chằm tô mì, lấy đữa chọc chọc vào mì, gắp lên lật qua lật lại cố tách mấy sợi mì ra. Chẳng thấy thao tác nhanh nhẹn lúc làm phẫu thuật đâu cả.
Và kết quả? Còn gì nữa, là một tô mì lạt nhách như nước sôi mà không kịp chín chứ sao nữa?
P.s: Quái Tiếu, ai
gần đây bận học, kiểm tra liên miên nên không có thời gian viết, thật xin lỗi mọi người, cũng chỉ có thể viết chap ngắn chừng này thôi *cảm thấy tội lỗi* Nhưng mình sẽ cố gắng mỗi tháng ít nhất 1 chap a TT^TT Một lần nữa xin lỗi mọi người *cúi đầu*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận