Giáo Sư, Xin Lỗi Mà

“Haiz…”
Nghe tiếng thở dài đến lần thứ n+1 trong ngày, Lục Nghi cuối cùng cũng chịu không nổi, đứng phắt dậy đập bàn mà rống: “Vũ Tuyết, cậu làm mất sổ không đi tìm thì thôi đi, sao lại ám hại tai tớ thế hả?”
Vũ Tuyết vẫn không ngẩng đầu lên, gương mặt ủ rũ gắp cọng rau xanh lên cho vào miệng, nhai nhai mấy cái, nuốt xuống, xong lại tiếp tục thở dài: “Haiz…”
Lục Nghi không thể chịu nổi nữa, rốt cuộc cuốn sổ đó là yêu nghiệt phương nào mà khiến Vũ Tuyết than vãn như oan hồn bám lấy cô không buông thế hả? Lúc nào cũng thở dài, phiền chết cô rồi.
Bực mình, Lục Nghi cầm lấy bát của mình đi vào phòng, sau đó lấy chân đóng cửa cái ‘Rầm’ rõ to, không quên nói vọng ra ngoài: “Cậu tốt nhất đừng vác cái mặt uể oải của cậu đi gặp tớ, chừng nào tìm được cuốn sổ kia thì hẵng tính, còn nữa, vì không muốn thấy cậu nên tớ tự nấu tự ăn, thân ai nấy lo, cậu cũng đi ăn tiệm luôn đi!”
Nghe Lục Nghi gào thét trong kia, Vũ Tuyết vẫn nhìn bát cơm mà tiếp tục diệp khúc thở dài bất hủ của mình, aiz, cuốn sổ đó, tính làm sao bây giờ? Lúc đến bệnh viện đi qua hai cái ngã tư, lúc đi qua hai cái ngã tư có ngã bốn lần, bây giờ dù có ra ngoài lật tung cả con đường ra cũng chưa chắc tìm thấy, người xe chen chúc ngoài kia như thế, nếu thật làm rơi ngoài đường chắc cũng bị nhặt lấy rồi. Hiện giờ nơi có khả năng tìm thấy cuốn sổ nhất, chính là phòng thí nghiệm của Đông kì quái kia.

Nhưng nghĩ lại lời nói của hắn ban sáng, cô lại bực mình, trong vòng hai ngày không được ló mặt tới phòng thí nghiệm, bằng không…Vũ Tuyết rùng mình, không dám nghĩ đến kết quả. Nhưng mà…cũng đâu phải tại cô? Ai bảo hắn dở hơi đi ngủ ở phòng thí nghiệm làm gì cơ chứ? Hừ, không những kì quái, đầu óc tên này còn rõ là biến thái!
(Lôi Chấn: Thế là người nào không ngừng YY trong đầu, cứ một mực xem tôi là đoạn tụ?
Vũ Tuyết: Cái đấy không phải biến thái, mà là hủ, là hủ có rõ chưa?)

“Hắt xì!” Lôi Chấn lấy tay xoa mũi mình, quái, ai vừa nói xấu anh thế nhỉ?
Nhìn cuốn sổ trong tay, đúng vậy, đây chính là cuốn sổ mà Vũ Tuyết làm mất khiến cô phiền não không nguôi, là yêu nghiệt ám hại Lục Nghi, là nguyên nhân gián tiếp khiến Lôi Chấn hắt hơi.
Ngắm nghía cuốn sổ, trong túi quai chéo xanh violet kia, ngoài điện thoại cùng ví tiền ra, cũng chỉ có cuốn sổ này. Cuốn sổ có gáy lò xo, bìa làm từ bìa cứng nhựa màu xanh đại dương, vốn là một mặt trống trơn nhưng bị ai đó nguệch ngoạc vẽ trang trí lên nên vô cùng sặc sỡ. Nét vẽ không theo bất kì quy luật nào nhưng lại có vẻ rất tự do, rất đặc biệt. Bìa sau cuốn số còn có một sợi dây chun vòng gắn ở đó để giữ cho bìa sổ đóng lại mà không mở tung ra.
Lôi Chấn rất tự nhiên, mặt không đổi sắc mà kéo sợi dây chun ra, đọc cuốn sổ. Hai mươi phút sau thì đóng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lưu manh. Ay da, kì thực tập này xem ra có vẻ vui đấy, cũng không uổng công anh hi sinh thời gian của mình miễn cưỡng chấp nhận làm giáo sư quản lí thực tập một lần.
“Cháy nhà rồi cháy nhà rồi, nhanh lên nhanh lên, lề mề như rùa thế là thế quái nào? Đại gia ta không đợi được nữa, có nghe điện không thì bảo, tên tiểu tử thối kia?...”
“Alo? Mẹ hả?” Lôi Chấn cầm điện thoại áp vào tai. Đúng vậy, cái ‘bài ca hung hồn’ kia chỉ là nhạc chuông thôi.

“Tên tiểu tử thối, con rốt cuộc là khi nào mới chịu dẫn đứa con dâu bảo bối của chúng ta về nhà ra mắt hai ông bà già này thế hả???” Tiếp lời anh là tiếng rống của mẹ anh, Đông phu nhân của nhà họ Đông, Lạc Thủy Mai.
“Mẹ à, sao giọng mẹ lại tốt như thế vậy, có thể ‘nói’ to như thế, xem ra sức khỏe cũng không tồi, tại sao lại tìm đến con ạ? Tài nghệ của con cũng đâu bằng ngài viện trưởng kia đâu, sao không nhờ ba khám giúp mẹ ấy?” Anh lảng tránh vấn đề.
“Anh còn nói? Hai ông bà già chúng tôi đợi con dâu đến sắp gãy cổ cả rồi, nói đi, con dâu của chúng tôi đâu, anh giấu nó đi đâu rồi?” Bà Mai tức giận nói, hừ tiểu tử thối. Nói xong, lại chuyển sang giọng ủy khuất đau thương mà nói: “Aiz, lão thiên gia, con cũng gần đất xa trời, sao số con lại như thế này chứ, ngay cả con dâu cũng không được nhìn thấy nữa, aiz, thật bi đát làm sao!” Bà thút thít như đang khóc, nhưng cũng chỉ khiến Lôi Chấn thở dài. Lần nào cũng như thế, hễ nói đến đứa con dâu tâm can bảo bối là lại dùng chiêu này ra, thử hỏi sao anh có thể không quen? Còn nữa, đường đường là Đông phu nhân của viện trưởng bệnh viện lớn nhất nước, sức khỏe của bà hiện giờ mà được gọi là ‘gần đất xa trời’ thì Lôi Chấn anh tình nguyện đi đầu xuống đất. Mẹ anh năm mươi tuổi rồi mà nhìn như ba mươi, thế gọi là ‘gần đất xa trời’ đấy hả?
“Tiểu tử thối, còn không mau đem con dâu của chúng ta ra đây, anh cũng hai mươi chín tuổi rồi chứ ít ỏi gì? Đừng làm mẹ anh khóc nữa, không thì lôi mông anh về đây xin tội với tôi, hừ!” Giọng một người đàn ông trầm ấm vang lên, là Đông Thủy Mạc, viện trưởng của bệnh viện lớn nhất nước, củng là phụ thân vĩ đại của Lôi Chấn.
Như mình họa cho lời của Đông Thủy Mạc, tiếng khóc của người phụ nữ vọng trong điện thoại càng to hơn, “Ôi ôi, kiếp trước tôi làm nên tội tình gì mà kiếp này gặp sinh ra thằng con bất hiếu thế này? Nó cũng lớn rồi, không nghe lời tôi nữa rồi, con hư tại mẹ, tôi đúng là bất tài, là vô dụng mà!!!” Nói xong lại thêm một tràng tiếng khóc, rống, la, hét lẫn lộn.
Lôi Chấn bỗng nghĩ đến Vũ Tuyết, bèn nói vào điện thoại: “Ba, mẹ, coi như Lôi nhi bất hiếu, thật ngại quá, con là đoạn tụ!” Hi vọng nó có thể kéo anh ra khỏi mớ rắc rối này.
Trong điện thoại im lặng một chút, bỗng giọng bà Mai vang lên, có phần vui vẻ: “Được được, gia đình chúng ta là gia đình tiên tiến bắt kịp thời đại, cũng hiểu chuyện giới tính không phải lỗi tại con, nếu vậy con cứ dắt bạn trai về đây, ba con không dám không đồng ý đâu, mẹ bảo đảm!” Giọng bà Mai hí hửng, bỗng nghiêm mặt quay sang ông Mạc: “Phải không, Mạc?”

Vợ là lớn nhất, Đông Thủy Mạc nào dám trái lời, gật đầu “Ừ” một tiếng.
Nghe thấy phụ thân đại nhân mình cũng đồng ý, Lôi Chấn phía bên này điên cuồng đổ mồ hôi, hóa ra…hóa ra…mẹ anh cũng là hủ nữ?!!
Không để Lôi Chấn có cơ hội trả lời, bà Mai vui vẻ nói: “Thế nhé, con cứ dắt bạn trai về nhà ra mắt ông bà già chúng ta, càng nhanh càng tốt, vậy đi, tạm biệt.” Sau đó cúp máy cái ‘Rụp’
Lôi Chấn không kịp tiêu hóa vấn đề, người người đều bảo anh kì quái, thử hỏi sống trong gia đình như thế có ai bình thường nổi không?
Quan trọng nhất, chuyện ‘bạn trai’ tính sao bây giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận