[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Ấn tượng của Kiều Mộc về gia đình giàu có chỉ ở trên phim ảnh và tiểu thuyết, nhưng ít nhiều gì cũng có tính hư cấu nhất định, không thể lấy để tham khảo hoàn toàn. Mà gia đình giàu có thực sự, cô cản bản không hề hay biết, cũng không dám tưởng tượng.
 
Vì vậy, hôm nay đi mua đồ cô cảm thấy bản thân đã bỏ ra số tiền rất lớn rồi, mấy ngàn tệ một bộ đồ, mấy nghìn tệ một đôi giày đó. Nếu là trước đây, cô làm gì mua được.
 
Kết quả, cô lại bị người ta ghét bỏ rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không biết bản thân nên cười hay nên khóc nữa. Thôi kệ, vẫn nên cười thì hơn, bị ghét bỏ một chút mà có mười triệu tệ vào tài khoản. Ha ha ha, dù nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh!
 
Kiều Mộc vui mừng nở nụ cười, cầm điện thoại trả lời lại Cố Hàn Thanh: [Biết rồi, cảm ơn ông chủ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!]
 
Ông chủ?
 
Cách xưng hô mới mẻ.
 
Cố Hàn Thanh mỉm cười, không trả lời lại, chuyên tâm vào công việc.
 
Trong thẻ lại có thêm nhiều tiền như thế, Kiều Mộc càng có thêm sức mạnh. Nhưng hôm nay cô mệt quá rồi, không muốn đi dạo nữa, cho nên vẫn quyết định trở về nhà.
 
Về đến biệt thự giữa núi, người giúp việc đã bước ra xách túi đồ giúp cô. Kiều Mộc xoa mắt ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, một dĩa trái cây cắt sẵn được bày trước mắt cô. Quản gia Trần nhìn ra cô có hơi mệt mỏi, bèn quan tâm hỏi: “Bà chủ, cô đi dạo mệt rồi sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc lười nhác gật đầu: “Ừ, chắc thử nhiều quá nên mệt rồi.”
 
Niềm vui khi đi mua quần áo chính là mặc thử lên người, như vậy mới biết nó có thích hợp với mình hay không. Nếu mua về mặc không hợp cũng chỉ chiếm chỗ, không có tác dụng gì cả.
 
“Hay là tôi bảo chị Tôn đến mát-xa giúp cô?” Quản gia Trần nhỏ giọng nói, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc hơi mở mắt, nghi ngờ nói: “Hả? Mát-xa? Ông muốn mời thợ mát-xa đến đây sao?”
 
“Không phải, là chị Tôn giúp việc trong nhà, bà ấy từng học qua. Trước đây khi mẹ của ông chủ còn sống, mỗi lần đến đều nhờ chị Tôn mát-xa giùm bà. Chỉ là sau này bà mất, trong nhà cũng không còn nữ chủ nhân, nên không còn dùng đến tay nghề của chị Tôn nữa.”
 
“Thế à…” Kiều Mộc động lòng: “Vậy làm phiền quản gia Trần gọi chị Tôn giúp tôi. Tôi đi tắm cái đã, cả người toàn mồ hôi.”
 
“Được, thưa bà chủ. Cô muốn mát-xa ở đâu? Sau vườn hay là trong phòng?”
 
“Sau vườn đi, tầm nhìn thoáng đãng.” Kiều Mộc có thêm động lực, cắn một miếng trái cây cho vào miệng, vừa nhai vừa chạy đến chỗ thang máy.
 
Về đến phòng ngủ, hai người giúp việc đang giúp cô sắp xếp chiến lợi phẩm mà cô mua về, còn cô thì ngân nga bước vào nhà tắm tắm rửa.
 
Mùi thơm sữa tắm bay ngào ngạt, sau đó cô bước xuống lầu đi ra sau vườn.
 
Bời vì sắp hoàng hôn nên ánh mắt trời là màu đỏ ấm áp, gió thu dịu dàng thổi đến làm gợn sóng mặt nước trong bể bơi. Mà ở một nơi rộng rãi khác, chị Tôn đã bày ra chiếc giường chuyên dụng cho thẩm mỹ viện, rồi dựng thêm một chiếc dù lớn che nắng. Khung cảnh này bày giữa núi hệt như đang hưởng thụ kỳ nghỉ vậy.
 
Kiều Mộc hít thở sâu, cảm thản cuộc sống cá mặn hạnh phúc ở gia đình giàu có lần nữa.
 
Cô chạy bước nhỏ đến chỗ chị Tôn, nở nụ cười rạng rỡ: “Chị Tôn, vất vả cho chị rồi.”

 
Người phụ nữ trung niên phúc hậu cười hiền hòa nói: “Bà chủ khách sáo rồi, cô mau nằm xuống đi. Nếu tôi mạnh tay quá thì cô nói tôi ngay nhé.”
 
“Ừ, ừ, cảm ơn chị.” Kiều Mộc nằm úp người xuống, chị Tôn ngồi ở phần đầu giúp cô mát-xa da đầu.
 
“Bà chủ, lực như vậy có được không?” Chị Tôn vừa nhấn xuống đã hỏi ngay.
 
Kiều Mộc giơ tay Ok: “Được đó chị Tôn.”
 
Sau đó hai người không nói gì nữa, tay nghề của chị Tôn rất thành thục, mát-xa khiến cả người cô thông suốt, mơ mơ màng màng muốn ngủ.
 
Mát-xa da đầu xong, lại nhấn vai, rồi đến sau lưng và tay chân.
 
Kiều Mộc ngủ thiếp đi, cô giật mình tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô mơ mơ hồ hồ liếc mắt nhìn, thấy người gọi đến là ông nội Cố thì chợt bừng tỉnh, ngón tay nhấn nghe máy: “Alo? Ông nội Cố ạ?”
 
“Đứa trẻ này gọi gì thế hả?” Ông nội Cố giả vờ tức giận.
 
Kiều Mộc xấu hổ đổi cách xưng hô: “Ông nội ạ.”
 
Ông nội Cố hài lòng: “Vậy mới phải chứ, hôm qua là đêm tân hôn của tụi cháu nên ông nội không làm phiền. Thế nào, ở có quen không?”
 
“Dạ, quen ạ, bên này tốt lắm.” Tốt đến nỗi cô cũng muốn để dành tiền mua một biệt thự giữa núi luôn rồi, tầm nhìn phong cảnh thực sự quá đẹp.
 
“Được, được, được, quen là tốt rồi.” Ông nội Cố cười khà khà: “Ngày mai cháu rảnh không?”
 
Kiều Mộc nói: “Dạ cháu rảnh. Ông nội, ông có chuyện gì sao?”
 
Ông nội Cố: “Chuyện là như vầy, ngày mai ông muốn cháu đến chỗ đây để giới thiệu con gái cô của Hàn Thanh cho cháu làm quen. Con bé nhỏ hơn cháu hai tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, tụi cháu trạc tuổi nhau chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Vả lại cháu có gì không tiện nói với ông và Hàn Thanh thì có thể nói với con bé.”
 
Ông nội Cố sợ Kiều Mộc mới bước vào gia đình giàu có nên không thích ứng được, cho nên mới tìm cháu ngoại đến chăm sóc cho cô, đồng thời muốn để cháu ngoại dẫn dắt Kiều Mộc dần dần gia nhập vào giới của bọn họ.
 
Kiều Mộc có hơi ngạc nhiên, đây là câu chuyện không có trong sách!
 
Ở bản gốc, con gái của cô nam chính học xong đại học, lại ra nước ngoài học nghiên cứu sinh rồi, căn bản không về nước, hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của nam nữ chính và nguyên chủ.
 
Nhưng sao hiện giờ lại xuất hiện sớm như vậy? Là bởi vì cô mà dẫn đến hiệu ứng cánh bướm sao? Thông thường kết quả của hiệu ứng đó là tốt hay xấu đây?
 
Trong lòng Kiều Mộc dậy sóng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ không sao, bình tĩnh trả lời ông nội Cố: “Vâng ạ, ông nội, cháu biết rồi. Vậy Hàn Thanh có về cùng cháu không?”
 
Hàn Thanh?
 
Ông nội Cố nghe được cách xưng hô này thì tay run lên kích động.
 
Nhanh vậy đã đổi cách gọi rồi ư?
 
Ha ha ha, xem ra hai đứa thật sự rất có duyên phận. Ông có dự cảm, cháu mình nhất định sẽ thích Mộc Mộc thôi!

 
“Nó không cần, mình cháu về là được. Cháu cũng đừng nói cho nó biết.” Ông nội Cố nhớ đến chuyện cháu ngoại căn dặn, nói nhiều thêm một câu.
 
Kiều Mộc trả lời: “Ông nội, cháu biết rồi ạ. Vậy ngày mai gặp.”
 
“Được, được, ngày mai gặp.”
 
Nghe xong cuộc điện thoại này, Kiều Mộc không để chị Tôn mát-xa nữa, cô cảm ơn, rồi cho chị Tôn đi nghỉ ngơi.
 
Còn lén lút hỏi quản gia Trần, với chuyện này thì cô nên tăng thêm bao nhiêu tiền lương, quản gia Trần nói ông sẽ sắp xếp, bảo cô đừng bận tâm đến.
 
Kiều Mộc hài lòng trở về phòng khách nằm, vừa xem tivi vừa ăn trái cây, ngồi đợi đến giờ cơm tối.
 
Cố Hàn Thanh trở về nhìn thấy khung cảnh Kiều Mộc mang quần áo ngắn nắm nghiêng ngả trên ghế sô pha, một chân thon dài trắng trẻo gác lên ghế, một chân đặt xuống đất.
 
Tư thế này mà nhìn từ đằng trước quả thực không nhã nhặn cho lắm.
 
Bất giác Cố Hàn Thanh lại nhớ đến bài hát buổi sáng của cô, gì mà cá mặn nhỏ, cá mặn nhỏ.
 
So sánh bộ dạng hiện tại của cô thật sự rất ăn không ngồi rồi đó, hơn nữa hôm nay là ngày đi làm mà cô còn đi dạo phố, anh đoán chắc cô đã từ chức rồi.
 
Nói thật Cố Hàn Thành nhìn cái đã nhìn thấy Kiều Mộc rồi, trước tiên không bàn luận đến chuyện cô gái này có muốn con người anh hay không, nhưng tiền chắc chắn là cô muốn rồi, nếu không sao lại đồng ý quyết định hoang đường của ông nội được.
 
Nhưng nếu là trước đây anh nhất định sẽ đánh giá Kiều Mộc tâm cơ, hơn nữa còn có chút bài xích.
 
Nhưng lúc này đây, khi mọi chuyện xảy ra trước mắt, anh lại cảm thấy bình thường đến lạ.
 
Chắc vì bài hát sáng nay khá mắc cười, chí ít anh nghe xong thì tâm trạng cũng không tồi.
 
Cố Hàn Thanh tìm cho mình một lý do, trầm giọng ho một tiếng, nhắc nhở người nào đó rằng anh trở về rồi.
 
Cô gái ngồi trên ghế sô pha giật mình ngồi dậy, quay đầu nhìn anh, vui mừng thì không, nhưng hoảng sợ thì có: “Sao anh lại về rồi?”
 
Cố Hàn Thanh: “…”
 
Lại?
 
Cách dùng từ gì vậy?
 
Sao đột nhiên anh cảm thấy cô gái trước mắt này không những không muốn con người anh, mà còn muốn đuổi anh đi để cô chiếm cứ căn nhà này vậy?
 
Anh khẽ nhăn mày, ánh mắt sâu hoắm nhìn chằm chằm Kiều Mộc: “Tôi không nên về à?”
 
Mí mắt Kiều Mộc co giật vài cái, thật muốn tát miệng mình mà, sao lại nói lời trong lòng ra thế kia.

 
Nhưng hôm nay cốt truyện đã thay đổi rất nhiều rồi, trước tiên là sự xuất hiện của con gái của cô, tiếp theo là Cố Hàn Thanh hai ngày liên tục trở về nhà.
 
Cốt truyện trong bản gốc nói sau khi anh đăng ký kết hôn thì cả tuần không hề về nhà, phản kháng trong im lặng vì bị ông nội bắt kết hôn.
 
Nhưng sao giờ anh lại không như thế chứ?
 
Thật khiến người ta nhức đầu mà.
 
Người đàn ông không ở nhà mới đẹp trai!
 
“Không có, không có, anh Cố, vừa nói tôi bị anh dọa nên nói nhầm thôi.” Kiều Mộc bước xuống sô pha, mang dép vào: “Anh Cố, anh đi làm mệt rồi phải không, anh mau ngồi nghỉ ngơi, ăn chút trái cây đi.”
 
Cô chuẩn bị mang dĩa trái cây mình chưa ăn hết đưa cho Cố Hàn Thành, kết quả trên đó chỉ còn lại vài miếng vụn.
 
Cố Hàn Thanh liếc cô, chế giễu: “Bà Cố hào phóng thật đấy.”
 
Kiều Mộc xấu hổ rũ mắt xuống, đôi tai cô đỏ bừng, sao cô cứ làm chuyện mất mặt trước mặt Cố Hàn Thanh thế chứ, thật là biểu hiện còn kém hơn cả nguyên chủ.
 
Cố Hàn Thanh nhìn lướt qua đôi tai đỏ ửng của cô, đáy mắt hiện lên ý cười: “Còn chưa ăn cơm phải không.”
 
Anh đã nhìn thấy người giúp việc dọn thức ăn lên bàn.
 
Kiều Mộc ngoan ngoãn trả lời, đi phía sau Cố Hàn Thành, rửa tay trước rồi ngồi vào bàn.
 
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi đối diện ăn cơm chung với nhau.
 
Mới đầu Kiều Mộc ăn rất dè dặt vì muốn giữ chút thể diện, biểu hiện thục nữ. Sau đó, cô nghĩ không cần thiết như vậy, dù gì Cố Hàn Thanh cũng sẽ không thích cô, nói không chừng cô càng thô lỗ sẽ càng khiến anh bài xích. Như vậy chỉ cần đợi sau này bạch nguyệt quang trở về, hai người mới ly hôn được nhanh hơn.
 
Đúng, đúng vậy, chính là như thế, quan tâm anh ta làm gì, quan trọng nhất là bản thân thoải mái.
 
Cố Hàn Thanh nhạy bén phát hiện tốc độ ăn cơm của cô gái đối diện đang tăng nhanh, lúc vừa mới vào bàn cô đều ăn từng miếng rất nhỏ, nhai một miếng rau còn chậm hơn anh gấp hai lần. Kết qua chưa được bao lâu, từ việc ăn từng miếng nhỏ cô chuyển sang nốc cơm.
 
Một lúc sau đã ăn sạch một chén, người giúp việc lại múc đầy thêm một chén cho cô.
 
Chẳng bao lâu, nửa chén đã xuống bụng.
 
Cố Hàn Thanh: “…”
 
Dạ dày cô gái này cũng tốt thật đấy.
 
Nhưng dù cô có ăn nhanh đến đâu thì cũng không khiến người ta cảm thấy thô lỗ, ngược lại khi nhìn bộ dáng ăn ngon miệng của cô cũng sẽ bị hấp dẫn theo, vì vậy Cố Hàn Thanh trước giờ chỉ ăn một chén cơm mà nay lại ăn thêm nửa chén nữa.
 
Ăn xong bữa tối, Cố Hàn Thanh trở về phòng ngủ, Kiều Mộc lại ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, tiếp tục xem phim.
 
Nghỉ ngơi tạm ổn thì cô ra ngoài biệt thự tản bộ, khu nhà của bọn họ vừa lớn mà không khí lại trong lành, những bông hoa cô không biết tên nở rộ rực rỡ. Cô hít một hơi, không khí dường như đang mang mùi hương ngọt ngào.
 
Trong khu nhà không chỉ mỗi mình cô đi tản bộ, mà còn những gia đình khác, có người mặc đồ thể thao chạy bộ.
 
Kiều Mộc là một người lười nhác, cô không thích chạy bộ, tối qua tập thể dục là vì muốn trải nghiệm căn phòng tập gym trong nhà mà thôi. Cũng may thân thể này giống cô, ăn bao nhiêu cũng không mập. Khung xương nhỏ, bụng bằng phẳng, dù không tập luyện nhưng thân hình vẫn rất đẹp.
 
Đi đến đài ngắm cảnh của khu nhà, Kiều Mộc nhìn thành phố nhộn nhịp, đèn đường thắp sáng chưng ở phía xa, vui vẻ ưỡn người.
 

Cô của trước đây vừa tan làm là bắt đầu nấu ăn, để ngày hôm sau mang lên công ty, chứ gọi thức ăn bên ngoài rất mắc, căn bản mỗi ngày đều bận rộn đến chín mười giờ. Đến khi cô tắm rửa gội đầu xong, thế là hết một ngày.
 
Sao có thể giống hiện tại được, có người nấu cơm cho cô ăn, có người rửa chén, cô chỉ cần động miệng là được. Thời gian còn lại đều của bản thân, muốn làm gì làm nấy, đã vậy còn tự do về kinh tế, muốn gì thì mua đó.
 
Hạnh phúc quá rồi.
 
Kiều Mộc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên trời, cười vui vẻ.
 
Hơn nửa tiếng sau, Kiều Mộc trở về nhà, đi bộ lên lầu hai, cô muốn xem một bộ phim ở rạp chiếu trong nhà. Cô vừa đi vừa cúi đầu nói chuyện điện thoại với Mạnh Hàm.
 
Cô không để ý bên trong thang máy có một người đang bước ra.
 
Thế là hai người chạm vào nhau, Kiều Mộc hô nhẹ một tiếng.
 
“Xin lỗi, xin lỗi.” Cô xin lỗi rồi lùi về sau, nhưng tự mình giẫm phải chân mình, cơ thể không đứng vững ngã ra sau. Kiều Mộc “a” lên một tiếng.
 
Cố Hàn Thanh thấy bộ dạng luống cuống của cô, bất lực mím môi, nhanh tay kéo cô vào lòng.
 
Theo quán tính khuôn mặt của Kiều Mộc hoàn hảo chôn vùi vào lồng ngực anh.
 
Cố Hàn Thanh mới tắm xong, mặc một chiếc áo choàng tắm cổ chữ V, đúng lúc đang để lộ lồng ngực ra.
 
Khí nóng phun lên da thịt, hai người cùng lúc cứng ngắc.
 
Kiều Mộc vội vàng đẩy anh ra, lùi về sau hai bước, hơi cúi đầu, không dám nhìn anh: “Xin…xin lỗi, tôi không có cố ý.”
 
Thật không phải cố ý mà, là tay của Cố Hàn Thanh cử động trước! Đâu phải cô cố ý cám dỗ đâu!
 
Đôi mắt tối tăm của Cố Hàn Thanh nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ ửng của cô gái, yết hầu cuộn lên, giọng có hơi khàn: “Lần sau đi đường chú ý một chút.”
 
“Tôi biết rồi, sẽ không có lần sau nữa đâu.” Kiều Mộc gật đầu như gà mổ thóc.
 
Cố Hàn Thanh hơi nheo mắt, di chuyển ánh nhìn, đổi chủ đề: “Cô cũng lên lầu hai tập gym à?”
 
“Không phải, tôi đến xem phim.” Kiều Mộc lắc đầu, nâng mắt nhìn Cố Hàn Thanh, thấy anh không nhìn mình thì thở phào nhẹ nhõm.
 
“Vậy đi đi.” Cố Hàn Thanh bước vào phòng tập gym, không nhìn Kiều Mộc thêm nữa.
 
Kiều Mộc thở phào một hơi, đi cùng hướng với anh nhưng rạp chiếu phim gia đình gần hơn nên cô đã đến nơi trước, cô giữ tay nắm cửa đang chuẩn bị đẩy ra thì người đàn ông cao lớn phía trước lại quay người vào lúc này, đôi mắt đen láy nhìn cô: “Cô Kiều.”
 
Cách gọi xa cách này nghe đặc biệt nghiêm túc, Kiều Mộc: “Hả?” một tiếng, nhìn anh.
 
Đôi môi mỏng của người đàn ông lạnh nhạt phun ra: “Ngày mai tôi sẽ chuyển cho cô mười triệu nữa, tôi mong rằng cô có thể hiểu được giữa chúng ta chỉ tồn tại giao dịch tiền bạc mà thôi.”
 
Nói xong, anh nho nhã bước vào phòng tập gym.
 
Để Kiều Mộc đứng im một chỗ, trong lòng chảy ra giọt nước mắt hạnh phúc!





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận