[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Kiều Mộc hiểu được ý tứ của Cố Hàn Thanh, động tác vùi vào ngực anh mờ ám ban nãy của cô chắc chắn đã khiến anh nảy sinh cảnh giác và bài xích, cho nên anh mới chuyển thêm tiền cho cô, nhắc nhở cô đừng có nghĩ đến chuyện tình cảm.
 
Anh thuộc về bạch nguyệt quang, còn cô chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi!
 
Ha ha ha, thế thân, mình là thế thân, mình chỉ là một cá mặn nhỏ thế thân vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Mộc nhảy chân sáo đi ra khỏi rạp chiếu phim gia đình, miệng lại hát ngân nga câu hát tự sáng tác.
 
Ngày hôm sau, Kiều Mộc mặc bộ quần áo mới mua hôm qua, đeo chiếc túi xách hơn năm ngàn tệ, ngồi chiếc xe Bentley đắt tiền xuất phát ra khỏi nhà.
 
Cô đến Cartier mua một chuỗi vòng cho cô em họ chưa gặp mặt, giá cả trăm nghìn tệ. Vì là lần đầu gặp mặt, hơn nữa cô còn là chị dâu của người ta, nhất định không thể đến bằng tay không được.
 
Cô lại mua một bộ trà loại tốt nhất cho ông nội, tuy giá cả không bằng chuỗi vòng nhưng ông nội Cố là một người giàu có, chắc cũng sẽ không thiếu những thứ này, cô chủ yếu mang theo tấm lòng đến là được.
 
Khi đến căn nhà cũ, thời gian có hơi muộn một chút, đã qua mười một giờ. Cô bước vào phòng khách, ông nội nhìn thấy món quà trên tay cô thì lập tức giả vờ tức giận trừng cô một cái: “Cháu mua quà làm cái gì? Đều là người một nhà cả, giờ cháu như đang về nhà, việc gì phải mua quà chứ.”
 
“Ông nội, đây cũng xem như lần đầu tiên cháu đến chỗ ông từ sau khi đăng ký kết hôn, chuyện nên làm mà.” Kiều Mộc ngoan ngoãn mỉm cười: “Vả lại, lần đầu tiên gặp em họ, cháu nhất định không thể đến tay không được. À đúng rồi, em họ không ở đây ạ?”
 
Cô nhìn trái nhìn phải.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông nội Cố đi đến trước mặt giúp cô cầm túi quà: “Con bé vào nhà vệ sinh rồi, ra ngay ấy mà, cháu ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”
 
Ông vừa nói xong thì Kỳ Anh đã chạy ra khỏi nhà vệ sinh, hưng phấn nói: “Chị dâu đến chưa ạ?”
 
Kiều Mộc nhìn về phía phát ra âm thanh.
 
Khi chạm mắt với cô gái đang chạy ra, hai người cùng lúc chỉ về phía đối phương, đồng thanh nói: “Là chị/Là em!”
 
Ông nội Cố thắc mắc nhìn hai người: “Hai đứa gặp nhau rồi à? Quen biết?”
 
Kỳ Anh không trả lời câu hỏi của ông, cô mừng rỡ đi đến trước mặt Kiều Mộc: “Chị gái, hóa ra chị chính là chị dâu của em à! Trời ạ! Duyên phận này là thế nào đây!”
 
Hai tay cô nắm chặt tay Kiều Mộc: “Chào chị, em tên là Kỳ Anh*, Kỳ có bộ nhĩ bên cạnh, Anh của hoa anh đào ạ.”
 
*Kỳ Anh: tiếng trung là 祁櫻
 
Kiều Mộc cũng không ngờ cô nhóc hôm qua mình đưa giấy cho lại là em họ, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì quả thực cô nhóc đang nói chuyện gì đó về chị dâu, ông ngoại với bạn của mình. Hóa ra cô chính là người chị dâu trong cuộc nói chuyện đó!
 
Kiều Mộc cảm thấy hai chữ duyên phận này thật thần kỳ, nheo mắt cười: “Chào em, chị tên là Kiều Mộc*, Kiều của cầu lớn cầu nhỏ, Mộc có ba chấm nước.”
 
*Kiều Mộc: tiếng trung là 喬沐
 
“Chào chị dâu.” Kỳ Anh đổi cách xưng hô rất nhanh, rồi quay đầu giải thích với ông nội Cố: “Ông ngoại, hôm qua ở trung tâm thương mại cháu và chị dâu đã gặp qua, khi đó...”
 
Cô kể một hồi, ông nội Cố nghe xong thì cười sảng khoái: “Vậy tụi cháu cũng có duyên phận thật đấy. Được, được, điều này chứng tỏ Mộc Mộc vô cùng có duyên với nhà chúng ta! Cháu xem, chị dâu còn mua quà đến cho cháu nữa. Còn cháu thì sao, đi đến tay không! Không chút lịch sự gì cả!”
 
Ông nội Cố nuông chiều trừng mắt nhìn cô cháu ngoại, rồi đưa quà của Kiều Mộc qua cho cô.
 
Kỳ Anh rất nể mặt, rõ ràng món đồ này cô ấy có thể mua được dễ dàng, nhưng vẫn biểu hiện rất ngạc nhiên và vui mừng, lập tức lấy ra đeo lên tay, giơ cho Kiều Mộc xem: “Chị dâu, chị nhìn này, đẹp quá đi, mắt thẩm mỹ của chị thật tốt.”
 
Kiều Mộc thấy cô thật lòng yêu thcihs nên cũng rất vui mừng, dù gì cô cũng đã nghiêm túc chọn lựa: “Em thích là được rồi.”
 
“Nhưng em cũng không chuẩn bị quà gì cho chị dâu cả, em thấy xấu hổ ghê.” Kỳ Anh đáng yêu che mặt, ngón tay khẽ mở, để lộ đôi mắt.
 
Ông nội Cố vỗ đầu cô: “Không mua thì lấy công chuộc tội đi. Sau này phải thường xuyên dẫn chị dâu ra ngoài chơi. Con bé vừa mới gả vào nhà chúng ta, anh cháu thì thường xuyên bận bịu, chắc chắn không có thời gian. Cháu phải nghĩ đến chị dâu nhiều một xíu, con bé không có bạn bè trong giới, nên cháu phải dẫn con bé ra ngoài làm quen nhiều người hơn.’

 
Kỳ Anh hiểu được ý của ông ngoại, ông muốn cô dẫn theo chị dâu hòa nhập với mọi người trong giới. Cô vỗ ngực đảm bảo: “Không vấn đề, ông ngoại, ông cứ giao hết cho cháu lo.”
 
Cô nhiệt tình nắm lấy cánh tay Kiều Mộc, nói chuyện hệt như một người bạn: “Chị dâu, buổi chiều chúng ta đi dạo phố đi, em dẫn chị đi mua đầm dạ tiệc, như vậy thì thứ bảy chị có thể mặc nó được rồi.”
 
“Thứ bảy? Mặc đầm dạ tiệc?” Kiều Mộc ngạc nhiên, cô cảm thấy khó hiểu: “Tại sao thứ bảy lại phải mặc đầm dạ tiệc?”
 
Có hoạt động gì ư?
 
“Buổi tụ họp gia đình mà.” Kỳ Anh còn ngạc nhiên hơn cả Kiều Mộc: “Chị dâu, chị không biết à?”
 
Cô quay đầu nhìn ông nội Cố: “Ông ngoại, ông chưa nói với chị dâu ạ?”
 
Ông nội Cố giải thích: “Thì ông nghĩ để hôm nay Mộc Mộc đến rồi nói sau, hai hôm trước con bé mới đăng ký kết hôn với anh cháu, ông không muốn làm phiền hai đứa.”
 
Lúc này Kiều Mộc mới biết hóa ra ông nội Cố muốn giới thiệu cô với người thân.
 
Tuy rằng Cố Hàn Thanh muốn kết hôn bí mật, không tổ chức hôn lễ. Nhưng dù sao cũng phải gặp mặt người trong nhà mới được.
 
Con cháu nhà họ Cố đông đúc, được chia thành dòng chính và dòng chi. Dòng chính thì người ít hơn, chỉ có nhà của Cố Hàn Thành và nhà của Kỳ Anh. Vài năm trước ba mẹ Cố lại mất vì sự cố máy bay, nên hiện giờ bên nhà Cố Hàn Thanh cũng chỉ còn hai người họ.
 
Dòng chi thì nhiều hơn rất nhiều, ông nội Cố có bốn anh chị em gái, bên đó hình như đều là gia đình có bốn thế hệ cả rồi, tính toàn bộ chắc phải năm sáu chục người.
 
Vì vậy buổi tụ họp gia đình này hệt như một buổi tiệc tối, ngoại trừ những chương trình hoặc sự kiện trọng đại, thì rất khó tụ họp với nhau.
 
Mà một khi đã tụ họp thì sẽ vô cùng long trọng, mọi người đều mặc đồ vest, đầm dạ tiệc xuất hiện.
 
Lại là một cốt truyện không có trong sách, cũng không hẳn, trong cũng có nhắc đến nhưng đã bị Cố Hàn Thanh từ chối tham dự, cho nên buổi tiệc này nguyên chủ không tham gia.
 
Kiều Mộc tò mò hỏi ông nội Cố: “Ông nội, ông nói với Hàn Thanh chưa ạ? Anh ấy đồng ý chứ?”
 
“Nó có gì mà không đồng ý, có kết hôn bí mật đi chăng nữa, cũng không thể giấu cả người nhà được, có phải không?” Ông nội Cố xua tay, bộ dạng không cần quan tâm đến anh.
 
Mí mắt Kiều Mộc giật giật, cô nhớ đến anh chồng chính là máy ATM của mình, cô phải hoàn thành chức trách của thế thân mới được, không thể hưởng thụ đãi ngộ chỉ có của nữ chính, bèn nhỏ giọng đề nghị: “Ông nội, hay là cứ thương lượng với Hàn Thanh trước đi ạ, cháu sợ anh ấy không đồng ý.”
 
“Không cần, không cần, đến khi đó ông thông báo nó sau.” Đáy mắt giăng đầy sương gió của ông nội Cố lướt qua tia sáng anh minh. Thực ra ông cũng sợ cháu trai sẽ từ chối, cho nên định sẽ làm trước rồi báo sau, đợi gần đến giờ thì Cố Hàn Thanh có không chịu cũng phải chịu.
 
Kiều Mộc thông minh đã đoán ra được tính toán của ông nội Cố, cô càng thêm bối rối, không biết bản thân có nên nói trước với Cố Hàn Thanh một chút hay không. Nhưng như vậy cô lại cảm thấy có lỗi với tấm lòng của ông nội Cố.
 
Tính cách của Kỳ Anh rất đơn thuần, cô ấy thấy chị dâu chau mày cho rằng cô sợ Cố Hàn Thanh sẽ không đồng ý, bèn lắc tay cô an ủi: “Chị dâu, chị đừng lo, anh em chắc chắn sẽ đồng ý mà. Chị là vợ hợp pháp của anh ấy, không đến nỗi không để chị gặp mặt họ hàng đâu.”
 
“Đúng đúng, Anh Anh nói đúng đó. Mộc Mộc à, cháu đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Đến lúc đấy ông sẽ sắp xếp tốt mọi thứ cho cháu, hôm đó cháu chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp xuất hiện là được.” Ông nội Cố phụ họa theo.
 
Kiều Mộc nén xuống tâm trạng bất an, mỉm cười gật đầu: “Dạ ông nội, cháu biết rồi ạ.”
 
Sau đó ba người không nói đến vấn đề này nữa.
 
Kỳ Anh kéo Kiều Mộc nói chuyện trên trời dưới đất, nào là trò chơi, minh tinh, chăm sóc da, dưới sự tấn công nhiệt tình của cô ấy, có thể thấy rõ được mối quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn rất nhiều.
 
Ăn xong bữa trưa, hai người ngủ một giấc rồi cùng nhau trang điểm một lớp nhẹ, ra ngoài mua đồ.
 
Lần này không phải mua những món đồ mấy ngàn tệ nữa, mà đến cửa hàng xa xỉ bậc nhất ở IFS.
 
Kỳ Anh là khách hàng VIP của các cửa hàng ở đây, có sự dẫn dắt của cô ấy, Kiều Mộc chớp mắt đã nhận được sự phục vụ tận tình nhất, hoàn toàn khác với phong cách phục vụ chậm chạp ở Cartier lúc sáng. 
 
Những cửa hàng xa xỉ này nhiều khi không phải bạn có tiền là sẽ được tôn trọng, bọn họ sẽ dựa vào địa vị gia tộc của bạn trong xã hội.
 

Người tiếp đãi bọn họ nhìn thấy Kiều Mộc mặc không phải của nhãn hàng lớn, giả vờ dò hỏi: “Cô Kỳ, cô Kiều đây là gì của cô thế? Trước đây sao tôi chưa từng thấy cô cùng cô ấy đến đây vậy?”
 
Kỳ Anh vòng tay Kiều Mộc, tự do ngắm nhìn những bộ quần áo cao cấp mùa mới nhất. Khi nghe thấy câu hỏi này, cô tính mở miệng nói chị dâu thì Kiều Mộc chọc cô một cái, nói: “Chúng tôi là bạn bè, Anh Anh, em nói có phải không?”
 
Cô ra hiệu ánh mắt với Kỳ Anh.
 
Kỳ Anh hiểu ngay, trên đường đến đây chị dâu đã nói qua với cô, ở bên ngoài đừng để lộ thân phận của chị ấy, hôn nhân giữa chị ấy và Cố Hàn Thanh là bí mật, nếu để quá nhiều người biết được e rằng Cố Hàn Thanh biết được sẽ không vui.
 
Chỉ là trên thế giới này làm gì có bức tường nào không lọt gió cho được, với cả thứ bảy này gia đình tụ họp, sau này chắc sẽ có rất nhiều người biết đến. Nhưng đó là chuyện của sau này, trước mắt Kiều Mộc chỉ đành cố gắng hết sức mình làm việc theo lời của ông chủ.
 
Kỳ Anh cảm thấy đau lòng cho chị dâu mình, lại nhớ đến có một câu nói được lan truyền trong giới, và người phụ nữ ra nước ngoài nhiều năm không hề liên lạc kia, cô càng thêm đau lòng.
 
Tốt nhất là câu nói kia không phải là thật, nếu không chị dâu...
 
Kỳ Anh cố gạt đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu, nói theo: “Ừ, chúng tôi là bạn thân, dù sao cô cũng chỉ cần nhớ một điều là được, sau này nếu chị Mộc Mộc của tôi có một mình đến đây mua đồ thì cô bắt buộc phải tiếp đãi chị ấy giống như tiếp đãi tôi vậy, không được thờ ơ với chị ấy, có biết chưa?”
 
“Tôi biết rồi, cô Kỳ, cô yên tâm đi.” Người tiếp đãi chắc đã biết được địa vị của Kiều Mộc, dù sao cũng tiếp đối ngang hàng với Kỳ Anh là được, cô ấy không dò hỏi nữa mà nhiệt tình nói với Kiều Mộc: “Cô Kiều, lát nữa chúng ta kết bạn Wechat nha. Sau này có hàng mới ra, tôi dễ thông báo đến cô hơn. Nếu cô có nhu cầu, tôi cũng có thể giao đến nhà để cô lựa chọn.”
 
Kiều Mộc cảm thán, thật sự có tiền mua tiên cũng được, đây cũng là lần đầu tiên cô biết được những tiểu thư giàu có thật sự mua hàng như thế nào.
 
Những bộ quần áo cao cấp này có thể để người mẫu mặc thử cho bạn xem, nếu bạn cảm thấy vừa mắt thì mới thử lên người mình.
 
Suốt quá trình hai người giống như đang xem một buổi biểu diễn thời gian trên tivi vậy, ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, thưởng thức bánh ngọt, nhâm nhi tách cà phê, nhàn nhã ngắm nhìn quần áo.
 
“Chị Mộc Mộc, em cảm thấy bộ này rất thích hợp với chị.” Kỳ Anh vắt chân nhích lại gần nói nhỏ với Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc nhìn bộ đầm dạ tiệc Kỳ Anh nói, cổ xẻ chữ V sâu, ngực đều lộ hết ra ngoài, làm sao mà cô chế ngự nó được chứ, bèn vội vàng lắc đầu: “Hở quá rồi, mặc như vậy đi tham gia bữa tiệc gia đình hình như có phần thiếu trang trọng thì phải?”
 
“Ai bảo chị mặc cái này đi tham gia tiệc gia đình chứ. Sau này em dẫn chị tham gia tiệc của các chị em thì mặc, hoặc là khi chúng ta đi xem trình diễn. Mua đi chị Mộc Mộc, thật sự rất đẹp đó, màu sắc của nó làm nổi bật chị.” Kỳ Anh không ngừng dụ dỗ Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc hết cách, dù sao cũng nhiều tiền, mua một bộ cũng chẳng sao nên đã đồng ý, hình như bộ này mới chỉ có trăm mấy nghìn.
 
Đợi đã!
 
Mới?
 
Kiều Mộc cảm thấy bản thân phiêu thật rồi, trước đây cô là người mà tiền lương chưa tới mười nghìn tệ, vậy mà giờ đây mua bộ váy trăm mấy nghìn cũng thấy bình thường.
 
Là ai cho cô dũng khí lớn như vậy?
 
Ồ, là anh chồng ngoại trừ tiền thì chẳng cho cô được gì nữa!
 
Hơn mười giờ sáng nay, Cố Hàn Thanh đã thực hiện lời hứa tối qua, chuyển mười triệu tệ qua cho cô. Bây giờ trong thẻ cô trừ đi mười triệu tệ trong tấm thẻ bạch kim của ông nội Cố, chỉ tính mỗi số tiền trong thẻ đen của Cố Hàn Thanh đưa cho cũng đã gần ba chục triệu tệ rồi.
 
Nhiều tiền như vậy, không mua mua mua, lẽ nào để lại đến lúc cô chết sao?
 
Bắt buộc phải mua! Cật lực mua!
 
Thế là Kiều Mộc mua hết mình ở Hương Gia, đến khi tính tiền thì tiêu mất hơn năm triệu, ánh mắt người tiếp đãi nhìn cô đã hoàn toàn khâm phục, khen ngợi cũng thành tâm hơn rất nhiều: “Cô Kiều, dạo gần đây chúng tôi có một mẫu túi xách phiên bản giới hạn, là kiểu ombre màu xanh lam. Tôi cảm thấy nó rất thích hợp với cô, cô có nước da lạnh rất hòa hợp với màu xanh lam, chỉ là mẫu này cần phải lấy về từ tổng bộ của chúng tôi, chắc phải mất chút thời gian. Cô xem thử có muốn hay không, nếu cô muốn thì tôi sẽ cố gắng lấy nó về nhanh nhất có thể.”
 
Kỳ Anh trực tiếp trả lời giùm Kiều Mộc: “Có ảnh không? Cho chị Mộc Mộc của tôi xem trước đi.”
 
“Có, có.” Người tiếp đãi lấy điện thoại, gỡ bao tay ra trước, sau đó lướt tìm một hồi, cuối cùng đã tìm ra được tấm ảnh đưa cho Kiều Mộc xem.
 

“Túi xách đẹp quá.” Kiều Mộc vừa nhìn đã thấy thích nó rồi.
 
Kỳ Anh cũng rất thích, cằm cô thân mật đặt lên vai Kiều Mộc, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại: “Chị Mộc Mộc, mẫu này đẹp thật đấy, em cũng thích nó rồi, chị mau mua đi.”
 
Kiều Mộc nâng mắt nhìn người tiếp đãi: “Có thể lấy một lúc hai cái không?”
 
Người tiếp đãi: “Được, được.”
 
Kỳ Anh cười híp mắt nghiêng đầu nhìn Kiều Mộc: “Chị Mộc Mộc, chị muốn mua cho em à?”
 
“Đương nhiên rồi, chẳng phải em thích nó sao? Chúng ta xách chung một mẫu.” Kiều Mộc nhìn cô cười.
 
Kỳ Anh nở nụ cười rạng rỡ: “Được ạ, đến lúc đó sẽ xách đi khắp phố!”
 
Thế là trên hóa đơn lại nhiều thêm hai chiếc túi xách.
 
Toàn bộ đồ mua được đều được người của bọn họ giao đến tận nhà, Kiều Mộc và Kỳ Anh tay không bước ra.
 
Hai người lại đi dạo những cửa hàng khác, gần như là dạo hết toàn bộ cửa hàng cao cấp, nhưng cũng không mua nhiều như ở Hương Gia nữa. Chủ yếu là Kỳ Anh dẫn Kiều Mộc đi tham quan, để những người tiếp đãi kia nhớ kỹ cô.
 
Cuối cùng, hai người ngồi lựa túi xách ở cửa hàng Hermes, chọn cũng tạm ổn thì cửa hàng trưởng dẫn người đến kho lấy hàng cho họ.
 
Lúc này có một đám tiểu thư xinh đẹp, ăn diện tinh tế bước vào, nhìn thấy Kỳ Anh thì ngạc nhiên chào hỏi: “Ôi chao, đây không phải Anh Anh sao? Cô về nước lúc nào vậy?”
 
Kiều Mộc và Kỳ Anh cùng ngẩng đầu lên, đồng thời tầm mắt của Kiều Mộc phát hiện Kỳ Anh có chút không vui bĩu môi, xem ra cô ấy không thích đám người này: “Lâm Vũ Mông, lẽ nào tôi về nước còn phải báo cáo với cô sao?”
 
Lâm Vũ Mông?
 
Đây không phải người bạn thân nhất của nữ chính bạch nguyệt quang ư?
 
Kiều Mộc hơi ngạc nhiên, không kìm được mà nhìn Lâm Vũ Mông một cái, là bạn thân của nữ chính, nữ phụ quan trọng trong sách, tướng mạo cô ta cũng không tệ, khóe môi có một nốt ruồi hệt như trong sách miêu tả.
 
Theo lý mà nói, sau khi nguyên chủ kết hôn nửa năm thì cô ta mới có giao thiệp với nguyên chủ, rồi nửa năm sau phát hiện hôn nhân bí mật giữa nguyên chủ và nam chính, rồi vội vàng nói với người chị em tốt của mình.
 
Bạch nguyệt quang bị kích thích nên trở về nước, nhanh chóng chìm đắm vào tình yêu với nam chính.
 
Thôi rồi, cốt truyện này hiện giờ thật sự như đang mở hộp bí ẩn mỗi ngày vậy.
 
Kiều Mộc không quan tâm nữa, dù sao cô chỉ cần không yêu nam chính, không nhúng chân vào chuyện tình cảm của nam nữ chính là được, những chuyện khác không liên quan gì đến cô cả. Cô ngoan ngoãn làm cá mặn thôi là được.
 
“Tôi cũng đâu có nói cô phải báo cáo với tôi đâu, chỉ là quan tâm cô một chút thôi mà. Tuần sau tôi có tổ chức một buổi tiệc, đang muốn mời cô đến đó.” Lâm Vũ Mông dường như không nhìn ra được Kỳ Anh không thích mình, dẫn theo chị em thân thiết của mình đi đến ngồi đối diện hai người, hai chân bắt chéo, lúc này mới chú ý đến Kiều Mộc mặt mũi lạ lẫm này.
 
Giới tiểu thư nhà giàu ở Hải Thành bọn họ chỉ có nhiêu đó lớn, đi đi lại lại cũng từng đó người, không hẳn ai ai cũng quen thuộc, nhưng quen mặt hay không thì vẫn có thể nhìn ra được.
 
Còn chưa đợi Lâm Vũ Mông mở lời, bạn của cô ta đã hỏi trước: “Anh Anh, đây là ai vậy? Tiểu thư nhà nào? Sao trước giờ chưa từng gặp qua?”
 
“Cô quản nhiều thế làm gì, cả thế giới có mấy tỷ người, cô tưởng rằng ai cô cũng quen biết sao.” Kỳ Anh không có ý tốt, nói lại.
 
Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái khỉ gì, đây là chị dâu của cô! Là chị dâu có tiền tiêu vặt còn nhiều hơn cả cô!
 
Người bị nói cười gượng gạo, thậm chí còn có chút ấm ức.
 
Lâm Vũ Mông nói giúp: “Anh Anh, sao tôi cảm thấy tính khí của cô hôm nay nóng nảy hơn vậy, chúng ta quen biết nhiều năm, đều là bạn cũ cả rồi, nếu cô không vui thì cứ nói ra, mọi người sẽ giúp cô mà.”
 
“Tôi không vui là vì giờ cô cứ nói chuyện với tôi đấy!” Kỳ Anh được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, có lịch sự nhưng phải người đó là ai. Nếu cô không thích thì cô sẽ biểu hiện rất kiêu ngạo.
 
Mà Lâm Vũ Mông lại chính là người mà cô không thích, dù cho cô ta là bạn thân của người mà cô nên gọi là chị kia thì cô cũng không thích. Huống hồ, mấy năm trước xảy ra chuyện thế kia, cô càng thêm chán ghét người phụ nữ đó, cũng chán ghét bạn của cô ta.
 
Lâm Vũ Mông hoàn toàn gượng gạo, cũng có chút tức giận. Kỳ Anh này thật đáng ghét, làm gì cũng không được, nếu cô không phải cháu ngoại của nhà họ Cố, cô ta còn lâu mới quan tâm đến cô.
 
Tưởng rằng cô ta thân thiết là vì thích mình sao? Xấc! Còn không phải vì bối cảnh sau lưng cô à.
 
Hiện giờ Tâm Nghiên ra nước ngoài không có ở nhà họ Cố, nên thân phận bạn tốt của cô ta không thể sử dụng được, mà nhà bọn họ cũng không bắt mối quan hệ với nhà họ Cố được, cho nên những năm nay cô ta chỉ đành nhận nhục chịu đựng, muốn lợi dụng Kỳ Anh.
 
Cũng tại nhà họ Cố ít con gái, dòng chính chỉ có một mình Kỳ Anh là chạc tuổi cô ta, ngoại trừ lấy lòng Kỳ Anh thì cô ta cũng không biết nên lấy lòng ai nữa.
 

Nhưng cô ta cũng không phải không có lòng tự tôn, cô ta liếc mắt nhìn người bạn bên cạnh, ra hiệu ánh mắt với bọn họ, sau đó lại nhìn sang Kiều Mộc.
 
Đám bạn bè lần lượt nhận được tín hiệu, âm thầm gật đầu.
 
Sau đó đám tiểu thư này bảo người tiếp đãi lấy ba chiếc túi ra, có túi xách pla-tin, túi xách Kelly.
 
Kiều Mộc còn tưởng rằng bọn họ muốn mua, không ngờ bọn họ lại kêu người tiếp đãi mang đến cho cô xem.
 
“Người đẹp này, tôi thấy mẫu túi xách này rất thích hợp với cô, làn da cô trắng như vậy, xách lên người sẽ rất hợp đó.”
 
“Đúng vậy, đặc biệt phù hợp với khí chất của cô đó. Nhưng có thể đến đây mua hàng, chắc cũng không quan tâm giá tiền hơn một triệu tệ đâu nhỉ?”
 
Đám bạn của Lâm Vũ Mộng liên tục chêm vào, Kiều Mộc nghe xong thì ngây ngốc, nhất thời có chút không hiểu ý bọn họ là gì.
 
Mãi cho đến khi Kỳ Anh siết chặt tay giống như đang nổi giận, cô mới nhận ra.
 
Hóa ra đám người này muốn ép cô trả tiền mua ba chiếc túi đắt tiền này, nếu như cô mua không nổi, vậy thì sẽ biết ngay thân phận của cô là gì, đồng thời có thể sỉ nhục cô, gián tiếp sỉ nhục Kỳ Anh.
 
Đám người Lâm Vũ Mông thuộc kiểu tiểu thư có phần bình thường, chính là một lần tiêu năm sáu trăm nghìn thì được. 
 
Nhưng để mà tiêu hơn một triệu thì có chút khó khăn. Vả lại mọi người đều biết túi xách của Hermes không những phải trả giá tiền vốn có của túi, mà còn phải trả tiền hàng đi kèm. Mà ở Hải Thành này, tiền hàng đi kèm ít nhất là 1:1.
 
Nếu cô mua mấy chiếc túi này chính là trả giá tiền gấp đôi. Cho nên dù cô có mua đồ mấy trăm nghìn thì đám phụ nữ này cũng sẽ không cho cô cơ hội, bọn họ muốn nhìn thấy bộ dạng nghèo khổ của cô khi không mua được mấy chiếc túi mấy triệu tệ này.
 
Lợi hại đấy, đám phụ nữ này!
 
Hóa ra giới tiểu thư nhà giàu là chơi khăm người khác như vậy!
 
Thấy Kỳ Anh sắp nổi giận đến nơi, Kiều Mộc nắm lấy tay cô xoa nắn, mỉm cười nhìn đám người kia: “Thật ngại quá, con người tôi đi mua đồ ghét nhất là người ngoài chõ mõm vào, nghe giống như tiếng dế kêu vậy, khó chịu.”
 
Đám bạn bè của Lâm Vũ Mông lập tức xụ mặt, đáng ghét, người phụ nữ không quen biết này lại dám mắng bọn họ là dế!
 
Có người khoanh tay, đáp trả lại: “Mua không nổi thì nói thẳng là mua không nổi, viện lý do cái gì.”
 
“Đúng đó, cô là bạn của Anh Anh, không lẽ chúng tôi còn cười cô à?”
 
“Chúng tôi cũng không phải kiểu xem thường người bình thường, biết Anh Anh dẫn cô đến đây tham quan trải đời rồi. Cô nói thẳng là mình không mua nổi là được, hà cớ gì phải nói khó nghe như thế? Thật là không có giáo dục!”
 
Ba người mỗi người một câu hệt như mấy bà thím ở trong thôn, ngay cả một người bình thường trong miệng bọn họ như Kiều Mộc cũng cảm thấy khinh thường bọn họ.
 
Bây giờ cô xem như hiểu được vì sao Kỳ Anh không thích đám người này rồi, cô cũng vậy.
 
Đúng lúc, cửa hàng trưởng lấy túi xách từ trong kho trở lại, cô ấy và một nhân viên khác ôm lấy năm hộp giấy ngồi xuống trước mặt hai người, thái độ dịu dàng hỏi: “Cô Kiều, những túi cô muốn đều ở đây cả, giờ tôi sẽ mở ra cho cô kiểm tra nhé?”
 
Kiều Mộc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tin vào sự chuyên nghiệp và kính nghiệp của các cô, trực tiếp quẹt thẻ giao đến nhà tôi luôn đi. Tôi còn có việc nên đi trước đây.”
 
Cô lấy thẻ đen ra đưa cho cửa hàng trưởng: “Hàng kèm theo giao hết qua đó.”
 
Cửa hàng trưởng thấy cô hào phóng như vậy, nở nụ cười thân thiết, gật đầu nói: “Vâng ạ, xin cô Kiều đợi một chút.”
 
Một lát sau, máy quẹt thẻ đã được cầm đến, Kiều Mộc nhập mật khẩu thanh toán, tổng cộng hết bảy triệu tám trăm ba chục nghìn tệ.
 
Lâm Vũ Mông và bạn của cô ta mắt trợn to, khó tin nhìn cô.
 
Kiều Mộc thanh toán xong thì lấy lại thẻ của mình, dắt theo Kỳ Anh đứng dậy, đứng ở trên cao nhìn xuống bốn người Lâm Vũ Mông: “Lần sau ra cửa nhớ súc miệng.”
 
Bốn người đen mặt đi, dường như bị người ta tát một bạt tai vào mặt vậy.
 
Kỳ Anh phì cười, ngón giữa đặt ở khóe mắt kéo nó xuống, lẽ lưỡi, làm mặt quỷ với Lâm Vũ Mông.
 
Ra khỏi cửa hàng, Kỳ Anh vui mừng ôm lấy Kiều Mộc, sùng bái nhìn cô: “Chị Mộc Mộc, chị lợi hại quá! Chỉ nói mấy câu nhẹ nhàng đã khiến bọn họ tức chết rồi.”
 
Kiều Mộc cũng không ngờ rằng có một ngày bản thân sẽ dùng tiền vả mặt người khác, cảm giác sung sướng đó phải nói là cực kỳ sung sướng.
 
Mà điều sướng hơn nữa là: Ha ha ha, cô thích cuộc sống tiêu tiền như nước này quá đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận