[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Ngày hôm sau, Kiều Mộc tỉnh dậy trong cơn ác mộng, cô mơ đến dáng vẻ bản thân lúc bị chết vì đột tử, trải qua việc thêm mắm thêm muối của đại não, bảy lỗ trên người cô đều chảy đầy máu, vô cùng đáng sợ. Sau đó con người khủng bố này của bản thân nói với cô: Giả đấy, đều là giả cả.
 
Kiều Mộc giật mình mở mắt, ngồi bật dậy, hoảng sợ nhìn trái nhìn phải. Khi cô nhìn thấy bản thân vẫn ở trong căn phòng xa hoa thì thở phào một hơi.
 
Không phải giả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô thật sự đã xuyên sách rồi.
 
Cô thật sự đã gả vào gia đình giàu có, trở thành bà chủ của nơi đây!
 
Đợi tâm trạng nhẹ nhõm, Kiều Mộc vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Xong thì cô bước ra ban công nhìn ông mặt trời trên bầu trời xanh mây trắng của buổi sáng tươi đẹp, còn cả những tòa nhà cao tầng của thành phố dưới núi.
 
Đẹp.
 
Đẹp quá.
 
Kiều Mộc vui vẻ đung đưa cặp mông, miệng tự sáng tác bài hát: “Tôi là một con cá mặn nhỏ, cá mặn nhỏ, cá mặn nhỏ vui vẻ. Tôi không có ước mơ gì lớn lao, không có chí hướng xa vời, tôi chỉ muốn nằm yên hưởng thụ, ye ye ye ye~”
 
“Ha—“
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tiếng cười lạnh lùng bất ngờ truyền vào tai cô.
 
Kiều Mộc đang lắc mông bỗng cứng ngắc, cổ quay sang phải như một người máy.
 
Chỉ thấy anh xã tiện nghi hôm qua đã nói không về nhà đang mặc bộ đồ mặc nhà màu xám lười biếng dựa người trên cảnh cửa kéo ở ban công, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
 
Đùng—
 
Khuôn mặt, đôi tai, cổ của Kiều Mộc đỏ bừng trong chớp mắt.
 
Cô xấu hổ chết mất!
 
Không có mặt mũi nhìn người ta nữa rồi!
 
“Anh, anh, anh… Sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh nói không về nhà à?” Kiều Mộc lùi lại một bước, lắp bắp nói.
 
Cố Hàn Thanh đút một tay vào túi, bước đến bên cạnh ban công, đứng đối diện nhìn cô, nói ngắn gọn: “Đây là nhà tôi.”
 
Ý là anh muốn về thì về, không muốn thì không về.
 
Kiều Mộc cắn chặt môi, không còn từ nào để phản pháo lại.
 
Được thôi, ông chủ nói gì thì là cái đấy, cô không xứng bật lại.
 
Nhưng… mất mặt quá đi! Sao cứ phải để anh nghe được cô hát bài hát như vậy chứ. Anh có xem thường cô, từ đó không chuyển tiền cho cô nữa không?
 
Dù gì nguyên chủ cũng có lòng thăng tiến hơn cô, dù sau này nó đã đi lệch quỹ đạo.
 
“Tôi… bụng tôi đau quá, tôi đi vệ sinh cái.” Kiều Mộc mất mặt ôm bụng đi vào phòng, hai tay ôm mặt nhào lên giường, đôi chân hệt như đuôi cá, đập không ngừng.
 
Để cô chết đi, xấu hổ quá!
 
Cố Hàn Thanh thấp thoáng nghe được động tĩnh bên này, anh chợt cảm thấy tâm trạng vui mừng, khuôn mặt như tảng bảng đã dần tan chảy.
 
Muốn làm cá mặn?
 
Ha, thật không có tiền đồ.
 
Hát cũng khó nghe quá.
 
Kiều Mộc ở mãi trong phòng cho đến khi quản gia gọi điện cho cô, bảo là Cố Hàn Thanh kêu ông gọi: “Bà chủ, ông chủ đã đi làm, cậu ấy bảo tôi nói với cô là cô có thể xuống ăn cơm rồi.”
 
Lúc này Kiều Mộc mới chịu đi xuống, ăn xong bữa sáng, tài xế trong nhà đưa cô đến công ty.

 
Hôm nay không phải xe Rolls Royce, chiếc đó là Cố Hàn Thanh yêu thích nhất nên anh đã lái đi làm, cô chỉ đành đổi sang chiếc Bentley màu bạc.
 
Đến công ty, cô bảo tài xế đi đâu đó nghỉ ngơi một lúc, cô lên làm thủ tục từ chức chắc còn phải bàn giao lại công việc, nên sẽ không nhanh được.
 
Công ty của bọn họ ở tầng hai mươi mốt của tòa nhà văn phòng, không phải cả tòa nhà đều của công ty, mà chỉ có một phần nhỏ mà thôi. Cô vừa bước vào, chớp mắt đã có vô số ánh mắt nhìn về phía cô, có nghi ngờ, có tò mò, nhiều hơn là ánh mắt xem kịch hay.
 
“Ôi trời, tổng giám đốc Kiều còn biết đến công ty à?” Giọng nói chế giễu vang lên, là tổng giám đốc Trần đang đi ra lấy hàng giao nhận, đúng lúc nhìn thấy Kiều Mộc. Cơn giận vì bị tắt điện thoại hôm đó bỗng chốc khiến ông ta mất đi phong độ và lý trí nên có, ánh mắt nhìn Kiều Mộc như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
 
Kiều Mộc thoải mái nghe ông ta nói, cô của hôm nay đã không phải cô của thứ bảy nữa. Hôm đó, cô chỉ có mười triệu tệ trên người.
 
Nhưng hôm nay, cô có hẳn hai mươi triệu tệ lận!
 
So với tiền vốn đăng ký của công ty bọn họ còn nhiều hơn, nên cô chẳng việc gì phải sợ cả!
 
Cô ưỡn ngực thẳng lưng, Kiều – hai mươi triệu - Mộc đáp: “Tổng giám đốc Trần à, hôm nay tôi đến làm thủ tục xin từ chức.”
 
“Ha, cô xem công ty chúng tôi như cái chợ à, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Tốt xấu gì tổng giám đốc Trần cũng là ông chủ của một công ty, làm sao ông ta có thể chịu được việc bị Kiều Mộc cưỡi lên đầu mình! Làm sao có chuyện đó được! Kiều Mộc này sao đột nhiên lại trở nên ngông cuồng hống hách như vậy!
 
“Kiều Mộc, tôi nói cho cô biết, bây giờ cô đi thì đừng nghĩ đến tiền bảo hiểm xã hội tháng này nữa.” Tổng giám đốc Trần hung dữ nhìn Kiều Mộc, cảnh cáo cô đừng khiêu khích quyền uy của ông ta!
 
Kiều Mộc làm gì còn để ý đến bảo hiểm xã hội nữa, cô chỉ cần dựa vào hai mươi triệu tệ trong tay và bộ trang sức đá quý của bà nội Cố để lại là đủ sống sung sướng nửa đời sau rồi: “Mua hay không tùy ông, hôm nay tôi đến là để bàn giao lại công việc. Ông tìm người đến bàn giao với tôi đi, tôi chỉ cho ông thời gian hôm nay thôi, ngày mai tôi không đến nữa!”
 
“Cô còn muốn một ngày à? Tôi nói cho cô biết, bàn giao xong trong nửa ngày! Buổi chiều tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!” Tổng giám đốc Trần vô cùng tức giận, hoàn toàn bị Kiều Mộc dắt mũi.
 
Một ngày thành nửa ngày, Kiều Mộc nở nụ cười sáng lạn: “Được thôi, tổng giám đốc Trần đã nói nửa ngày, vậy thì nửa ngày.”
 
Tổng giám đốc Trần lúc này mới ý thức được bản thân đã bị lừa, ông ta cắn răng, gọi giám đốc bộ phận thu mua đến, để Kiều Mộc bàn giao công việc với anh ta.
 
“Nhìn gì mà nhìn, không có việc làm hả?” Căn dặn xong, ông ta chú ý đến những nhân viên xung quanh đều đang xem chuyện vui, lập tức trút giận lên người bọn họ.
 
Mọi người vội vàng rụt cổ về, ai làm việc nấy.
 
Mạnh Hàm khẽ gọi Kiều Mộc, Kiều Mộc nháy mắt với cô ấy, nhắn vào Wechat nói buổi trưa ăn cơm rồi kể sau.
 
Mạnh Hàm nhìn thấy tin này, miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhập tâm vào công việc.
 
Kiều Mộc trở về vị trí của mình ở bộ phận thu mua, những đồng nghiệp sâu xa nhìn cô. Một đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh cô không nhịn được hỏi: “Kiều Mộc, cô muốn đi đâu phát triển à? Sao có thể từ chức mạnh dạn đến vậy?”
 
Kiều Mộc vừa mở máy tính, vừa trả lời: “Không có, chỉ là không muốn làm nữa thôi.”
 
“Cô không đi làm, vậy cô ăn cái gì?” Đồng nghiệp nữ cứ cảm thấy cô đang che giấu chuyện gì đấy, nhất định phải hỏi cho ra lẽ: “Tìm được người bạn trai nhiều tiền hả?”
 
Cô ta nói gần đúng rồi, Kiều Mộc mím môi cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận, mặc cho cô ta tự mình suy đoán.
 
Dù sao tình đồng nghiệp plastic này, ra khỏi công ty chắc chắn trăm phần trăm sẽ không liên lạc nữa, cô chẳng buồn nói nhiều với cô ta làm gì.
 
Đồng nghiệp nữ thấy không hỏi được điều gì thì bĩu môi, trong lòng không được thoải mái, cay cú nghĩ: “Không lẽ tìm được bạn trai nhiều tiền thật à? Nhìn cách ăn diện hôm nay của cô ta cũng đâu có gì đặc biệt đâu, vẫn là những bộ quần áo bình thường trước kia. Nếu như cô ta quen được người nhiều tiền, không đến nỗi không mua được bộ quần áo đàng hoàng chứ?
 
Xấc, e là tìm phải một lão già, nên mới không dám nói chứ gì.
 
“Kiều Mộc, có phải cô gặp khó khăn gì không?” Kiều Mộc mở xong máy tính, giám đốc bộ phận ngồi xuống giả vờ quan tâm hỏi cô.
 
Giám đốc nam này rất không thích Kiều Mộc, trước đây nguyên chủ vừa mới đến công ty, anh ta đã từng muốn theo đuổi cô ấy, nhưng nguyên chủ từ chối nên anh ta vẫn luôn ghi hận trong lòng. Chứ một người lãnh đạo bộ phận như anh ta mà nhân viên dưới trướng mình đột nhiên muốn từ chức, có thế nào cũng nên hỏi từ hôm qua rồi.
 
“Không có. Giám đốc, đợi lát nữa tôi sắp xếp lại những việc cần bàn giao rồi sẽ gửi cho anh. Chút nữa tôi sẽ nộp đơn từ chức lên hệ thống của công ty, phiền anh duyệt giúp tôi.” Suy cho cùng thì Kiều Mộc vẫn muốn làm xong quy trình từ chức, không muốn phụ sự khổ cực và nỗ lực của nguyên chủ dành cho công việc này.
 
Giám đốc Vương thấy cô không muốn nói điều gì, cảm thấy cô càng ngày càng kiêu ngạo. Anh ta không hài lòng “ừ” một tiếng, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
 
Kiều Mộc sắp xếp lại nội dung mình phụ trách thành bảng hoặc là tệp tin trong hai tiếng đồng hồ, bỏ hết vào thư mục, nén nó lại rồi gửi cho giám đốc, sau đó im một bản bàn giao cho anh ta kiểm tra, không có sai sót thì ký tên vào.
 
Sau đó cô bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, toàn bộ ném hết vào trong thùng rác, không cần thiết phải giữ lại, dù gì sau này cô cũng không đi làm, mà có đi cũng không phải kiểu ngồi chết dí ở đây.
 
Khi thu dọn xong đống này cũng đã đến giờ nghỉ trưa. Kiều Mộc sợ Mạnh Hàm khó xử nên đã xuống lầu trước, gửi tin nhắn Wechat bảo cô ấy đến bãi đậu xe gặp mình.
 

Tài xế đã quay lại làm nóng động cơ chiếc xế hộp sang trọng. Mạnh Hàm bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy chiếc xe Bentley của cô, mở to mắt ngạc nhiên, cô ấy xoa mắt mình để xác định bản thân không nhìn nhầm, kinh ngạc nói: “Mẹ ơi, Mộc Mộc, cô phát tài khi nào vậy?”
 
Kiều Mộc tựa lên cửa sổ xe, cười cong mắt, sau đó mở cửa ghế ngồi phía sau ra mời cô ấy lên xe: “Lên xe trước đã đi, lát nữa tôi nói với cô sau.”
 
Mạnh Hàm vô cùng mong ngóng, khom lưng ngồi vào trong xe, nhìn tài xế phía trước rồi lại quay sang nhìn cô, bịt miệng nhỏ giọng hỏi: “Người phía trước là chồng cô à?”
 
“Phì—“ Kiều Mộc cười lớn, tài xế cũng nghe được câu hỏi của Mạnh Hàm, người có vợ như ông vội vàng quay đầu giải thích: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi là tài xế của bà chủ.”
 
“Hả? Cái gì? Bà chủ?” Mạnh Hàm mở to đôi mắt, cả người ngốc nghếch. Từ “bà chủ” hoa mỹ này, chẳng phải chỉ nên xuất hiện trong phim truyền hình thôi sao?
 
Kiều Mộc cười lớn tiếng hơn nữa, cô vỗ vai bạn mình, an ủi nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh, lát nữa tôi sẽ giải thích với cô mà. Đừng vội, chúng ta đi ăn cơm trước đi. Anh Vương, anh chở chúng tôi đến quảng trường Kim Ngưu gần đây đi.”
 
“Được, thưa bà chủ.” Tài xế giậm chân ga, từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe.
 
Thời gian nghỉ trưa là một tiếng rưỡi, Kiều Mộc đã đặt trước một nhà hàng buffet hải sản. Nhà hàng đó giả cả có hơi mắc, một người phải mất đến tám trăm tệ. Trước đây nguyên chủ đã từng nói với Mạnh Hàm rất nhiều lần, nhưng vẫn không nỡ bỏ tiền đến ăn. Lần nào hai người cùng chỉ ăn với mức giá năm sáu mươi tệ một người mà thôi.
 
Nhưng hiện giờ Kiều Mộc đã có tiền rồi, phải hưởng thụ một chút mới được. Cô còn đặt cho cả tài xế nữa.
 
Tài xế biết hai người muốn nói chuyện riêng, tự động ngồi cách xa bọn họ.
 
Mạnh Hàm tách đôi chân béo mập của con cua ra, gấp gáp giục Kiều Mộc giải thích: “Mộc Mộc, đừng nói cô là con gái thất lạc lâu năm của gia đình giàu có nha! Sao chỉ chốc lát mà cô đã trở nên nhiều tiền như vậy! Đã nói là cùng nhau làm giàu mà! Sao cô có thể bỏ tôi lại như vậy được!”
 
“Không phải con gái nhà giàu.” Kiều Mộc tách xong vỏ con tôm hùm, chấm tương rồi cho hết vào trong miệng, chậm rãi nhai. Cô cố gắng dùng lời nói đơn giản nhất để nói cho bạn mình biết cô gả vào gia đình giàu có như thế nào.
 
Mạnh Hàm mắt chữ A mồm chữ O, cằm như muốn rớt xuống đất. Kiều Mộc dùng mu bàn tay đẩy lên cho cô ấy: “Đừng có mất mặt thế chứ, cô không thấy tôi rất bình tĩnh sao.”
 
Ực ực—
 
Mạnh Hàm nuốt nước bọt, ngây ngốc ăn hết chân con cua. Một lúc sau, cuối cùng cô ấy cũng đã tiêu hóa được chuyện kinh thiên động địa này, không ngờ câu đầu tiên cô ấy nói là: “Hôm nay tôi phải về hỏi mẹ xem có đính ước từ bé cho tôi không!”
 
Kiều Mộc cười lớn, giơ ngón tay cái với cô ấy: “Được, được, tôi tin cô.”
 
Mạnh Hàm cũng cười theo, cô ấy bắt đầu bóc vỏ tôm hùm: “Haiz, tôi biết cũng chỉ có thể nằm mơ mà thôi. Nhưng bạn thân có tiền cũng tốt lắm, cô nhìn nhà hàng này đi, chúng ta đã nói với nhau ít nhất mười lần rằng muốn đây ăn rồi nhỉ? Nhưng lần nào cũng không nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy.”
 
“Đúng đó, cuối cùng lần này đã được như ước nguyện rồi.” Thực ra tám trăm tệ cũng bỏ ra được, nhưng với người có mức lương cơ bản là vài ngàn tệ mà nói thì chi tiêu không được hợp lý cho lắm.
 
Căn phòng đơn mà nguyên chủ thuê đã mất hai nghìn tệ, mà vị trị cũng không hẳn tốt, đi đến công ty cũng phải mất đến một tiếng đồng hồ, cộng với tiền xe một tháng, tiền ăn cơm, tiết kiệm lắm cũng phải mất năm sáu ngàn rồi. Số tiền còn lại nếu muốn mua quần áo, hoặc tham gia tiệc tùng các thứ thì gần như chẳng dư được bao nhiêu nữa.
 
Cho nên, sao nỡ bỏ tám trăm tệ để ăn một bữa cơm được?
 
Tiền tiết kiệm của người bình thường không phải để lại vì dùng không hết, mà nhờ vào những lần tằn tiện mới tiết kiệm được.
 
Nếu không tiết kiệm, e rằng sẽ chẳng thể để giành được một khoản tiền phòng trừ trường hợp khẩn cấp tại thành phố lớn như Hải Thành được.
 
Mạnh Hàm đỡ hơn cô một chút, ba mẹ cô ấy đều là công nhân bản địa, cô ấy ở cùng với họ nên không cần phải trả tiền thuê nhà, tiền để giành cho mình cũng nhiều hơn. Có điều cô ấy rất hiểu chuyện, sẽ không chi tiêu quá lớn, cái nào tiết kiệm được thì tiết kiệm giống hệt nguyên chủ.
 
“Mộc Mộc à, chồng cô đẹp trai không? Có ảnh không? Cho tôi xem đi.” Mạnh Hàm tiếp nhận rất nhanh, giờ đã bắt đầu nhiều chuyện rồi, nhướng mày giễu cợt với cô.
 
Kiều Mộc lắc đầu: “Giữa bọn tôi không có tình cảm gì cả, sao tôi có thể chụp anh ta được.”
 
“Hai người không có tình cảm sao sống với nhau qua ngày được? Ngủ chung một phòng không ngại hả?” Mạnh Hàm vô cùng tò mò.
 
Kiều Mộc nhún vai, cúi đầu cắn miếng thịt cua: “Bọn tôi không ở chung phòng, thuộc kiểu ai làm việc người nấy, anh ta chỉ cho tôi tiền.”
 
Mạnh Hàm lại mở to miệng, vài giây sau mắt cô ấy sáng chưng: “Vậy cô sướng chết rồi còn gì? Hôn nhân kiểu mất chồng, ông xã chỉ cho tiền? Ôi trời, Mộc Mộc, chẳng trách cô lại đồng ý kết hôn! Đây hoàn toàn là cuộc hôn nhân lý tưởng nhất lịch sử đấy!”
 
Mạnh Hàm hâm mộ phát khóc, hu hu hu, sao cô ấy lại không có đính ước từ bé vậy.
 
“Nhưng cô vẫn nên học cách giữ lại đường lui cho mình thì hơn, lấy tiền bọn họ đưa cho để mua nhà, mua vàng, sau này có ly hôn cũng… Á, xin lỗi Mộc Mộc, tôi không có ý trù cô ly hôn đâu, tôi chỉ nói nếu như thôi.”
 
Kiều Mộc mỉm cười, không hề để ý đến câu nói đó: “Tôi biết mà, cô yên tâm đi, tôi tự có tính toán, sẽ không để bản thân không có đường lui đâu.”

 
“Vậy thì tốt, đầu óc cô phải tỉnh táo một chút, tôi còn muốn ôm đùi cô nữa đó.” Mạnh Hàm cười đùa.
 
Kiều Mộc kéo ghế qua: “Nè, cho cô ôm đó.”
 
Mạnh Hàm kẹp chặt hai chân, hai người mắt chạm mắt, nở nụ cười rực rỡ.
 
Tiếp xúc một thời gian ngắn, Kiều Mộc phát hiện Mạnh Hàm rất tốt, không bởi vì cô trở nên nhiều tiền mà nịnh nọt hay là xa cách, cô ấy vẫn đối xử giống như trước đây.
 
Đáng tiếc phân đoạn trong sách của cô ấy không nhiều, bởi vì sau này nguyên chủ gia nhập vào giới thượng lưu thì dần xem thường và bắt đầu xa cách cô ấy rồi.
 
Nhưng cô cảm thấy tiếp xúc với người bạn này rất thoải mái, có thể tiếp tục qua lại.
 
Giờ nghỉ trưa của Mạnh Hàm không dài, họ ăn nhanh rồi Kiều Mộc đề nghị đưa cô ấy về công ty, cô ấy vội vàng xua tay nói không cần: “Tôi ngồi tàu điện ngầm về là được, dù sau cũng có một trạm, cô đưa tôi về thời gian còn lâu hơn. Cô cứ ăn tiếp đi, lần sau chúng ta lại hẹn gặp, đến khi đấy tôi sẽ mời. Nhưng mắc như vậy chắc không được đâu.”
 
Kiều Mộc chọc cô ấy: “Chẳng phải cô nói muốn ôm đùi tôi sao? Cô mời cái gì chứ? Sau này để tôi bao dưỡng cô!”
 
Mạnh Hàm cười toe toét, hai ngón tay tạo thành hình trái tim: “Mộc Mộc, yêu cô quá, bye bye.”
 
Kiều Mộc cũng đáp lại bằng trái tim: “Bye bye, đến công ty thì gửi tin cho tôi biết nhé.”
 
Mạnh Hàm: “Tôi biết rồi.”
 
Sau khi cô ấy đi, Kiều Mộc và tài xế ăn thêm nửa tiếng nữa.
 
Hôm nay mặt trời dịu nhẹ, gió thổi lướt qua, Kiều Mộc đứng trước xe ưỡn lưng, sảng khoái tinh thần căn dặn tài xế: “Anh Vương, đi thôi, chúng ta đến trung tâm thương mại.”
 
Đến lúc lấp đầy tủ quần áo rồi!
 
Kiếp trước, sau khi Kiều Mộc tốt nghiệp thì tiến lương cũng không thấp, nhưng cô vừa ra đời đã phải gánh theo khoản nợ trên lưng, mà từ nhỏ lại không có người thân nên cô đã quen với việc nghèo khổ, tập thành thói quen tiết kiệm, những món đồ đắt tiền cô sẽ không nỡ mua, đồ không dùng đến sẽ không mua, ngay cả ăn một bữa thịnh soạn cũng phải suy ngẫm rất lâu.
 
Ước mơ của cô khi đó là nhanh chóng để dành tiền mua một căn nhà thuộc về mình. Như vậy thì một người lang bạt không cội nguồn như cô dường như đã có được căn nhà để trở về.
 
Nhưng chuyện đời khó đoán, không ai ngờ đến cô lại chết trẻ như vậy.
 
Cho nên sống lại lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không tiết kiệm, cô muốn đối xử với bản thân tốt một chút, sống tốt hơn.
 
Nghĩ vậy khiến lòng Kiều Mộc tràn đầy sức sống.
 
Đến trung tâm thành phố, cô nghĩ bản thân sẽ mua rất nhiều đồ nên đã dẫn tài xế cùng xuống xe, bước vào trung tâm thương mại sang trọng.
 
Cô đi thẳng vào những cửa tiệm tiếng anh khó đọc kia.
 
Có mẫu nào ưa thích thì cô sẽ vào thử, cảm thấy không tệ, hỏi giá một chút, hơn ba ngàn tệ, mua!
 
Hơn bốn ngàn tệ, mua!
 
Hơn bảy ngàn tệ? Mua!
 
Giày dép cũng vậy, ba bốn ngàn cô mua hẳn năm đôi. Có một đôi mà cô thích hết tất cả màu sắc của nó, bèn bảo nhân viên cửa hàng gói lại hết.
 
Chớp mắt tay cô và tài xế đã không còn cầm được nữa. Anh Vương trở về bãi đậu xe bỏ một lô trước, để lại một mình Kiều Mộc đi dạo.
 
Cô cũng hơi mệt rồi, nên tìm một quán cà phê nghỉ ngơi, cô không do dự mà gọi một ly cà phê hơn bốn mươi tệ, tiện thể mua luôn cho anh Vương.
 
Trong thời gian chờ đợi, cô dựa người vào ghế, nhàn rỗi lướt điện thoại.
 
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị.
 
Điện thoại Cố Hàn Thanh lại vang lên, anh cầm lấy, mở tin nhắn ra đọc.
 
[Số đuôi tài khoản 7788 của quý khách đã giao dịch -86 nhân dân tệ vào ngày 07 tháng 07, số dư xxxxxxx]
 
Ngoại trừ tin nhắn này, phía trước vẫn còn rất nhiều tin nhắn nhắc nhở thanh toán khác.
 
Điều này đối với Cố Hàn Thanh mà nói quả là một trải nghiệm mới mẻ. Trước đây thẻ của anh chỉ có mình anh dùng, mà anh lại không thích mua đồ nên tin nhắn tiêu phí rất ít.
 
Bây giờ anh đã đưa thẻ đứng tên mình cho Kiều Mộc, cuối cùng hôm nay cô đã bắt đầu sử dụng rồi. Nhưng số tiền có hơi nhỏ, cao nhất cũng chỉ hơn bảy ngàn tệ, gộp lại cũng chưa đến mấy chục nghìn tệ.
 
Tuy anh chưa từng quen bạn gái, nhưng bình thường những cô gái trong giới ra ngoài mua đồ ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ. Còn kiểu tiêu phí ít ỏi như Kiều Mộc gần như không có.
 
Anh nhớ đến bối cảnh gia đình cô, nên hành vi này cũng có thể hiểu được. Nhưng có khi nào anh đưa tiền tiêu vặt quá ít rồi không? Khiến cô không dám chi tiêu hoang phí?
 
Ngón tay thon dài của Cố Hàn Thanh gõ lên bàn, đang suy nghĩ gì đó.
 

Nuôi vợ cũng thật phiền phức mà.
 
Ở quán cà phê, Kiều Mộc lướt điện thoại đến nỗi ngáp ngắn ngáp dài, cô hình như đã dạo mệt rồi nên không muốn đi dạo tiếp nữa, bèn nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh Vương, bảo anh ta không cần quay lại tìm cô nữa, đợi ở bãi đậu xe được rồi.
 
Gửi xong tin nhắn, cô cất điện thoại chuẩn bị rời đi.
 
Lúc này có hai cô gái ăn mặc rất thời thường bưng cà phê ngồi bên cạnh cô. Có một người trong đó vừa ngồi xuống đã lấy máy tính trong túi xách ra, vẫy tay với bạn mình: “Đến đây nào, đưa USB của cậu cho tớ, tớ sao chép ảnh của chúng ta qua cho cậu.”
 
Người bạn đưa USB cho cô ấy, còn mình thì mệt mỏi ngả người ra sau ghế: “Anh Anh à, sao cậu không về nhà mà cứ nhất quyết lôi mình ra ngoài dạo phố vậy. Chúng ta ngồi máy bay cả buổi sáng rồi, cậu không mệt hả? Hiện giờ tớ chỉ muốn về nhà nằm thôi.”
 
“Về cái gì, tối qua tớ mới gây ra chuyện lớn cho anh trai, nếu tớ về, anh ấy biết được tin tức nhất định sẽ xử tớ mất!” Kỳ Anh cắm USB vào, uống một ngụm cà phê, đợi máy tính đọc USB.
 
Bạn cô ấy nói: “Chẳng phải cậu về đây để gặp chị dâu sao? Chắc chắn vẫn phải chạm mắt anh cậu thôi.”
 
“Không nhanh thế đâu, thứ bảy này mới là gia đình tụ họp. Ngày mai ông ngoại sẽ để tớ gặp riêng chị dâu. Tớ phải xem chị ấy có dễ chung sống hay không, nếu dễ, chị ấy còn có thể nói lời tốt giúp tớ trước mặt anh.”
 
“Quan hệ của hai người họ cũng không phải yêu đương rồi kết hôn như bình thường, cậu trông mong vào chị dâu còn không bằng đi mua một cặp bảo vệ đầu gối, quỳ xuống nhận sai với anh mình thì hơn.”
 
“Cậu trù ẻo mình hả!” Cô gái tên Anh Anh tức giận trừng mắt nhìn bạn mình, giơ tay đánh đối phương, mà đối phương thì nghiêng người phản kháng, hai người quậy một hồi thì thành công khiến cà phê trên bàn đổ xuống người Anh Anh.
 
Cô ấy kêu lên một tiếng, kéo áo, đồng thời nói với người bạn: “Có giấy không? Mau lấy giấy cho tớ đi.”
 
“Không có, tớ đến quầy thu ngân hỏi xem.” Người bạn chuẩn bị đứng dậy.
 
Lúc này Kiều Mộc đang khom lưng lấy túi đồ có lòng tốt đưa một tờ giấy đến: “Tôi có, cô dùng đi.”
 
Kỳ Anh cảm động nhận lấy: “Cảm ơn chị gái, cảm ơn, cảm ơn.”
 
Một tờ vẫn chưa đủ, Kiều Mộc lại rút thêm hai tờ nữa đưa cho cô ấy.
 
Còn cả chất lỏng trên bàn nên cô dứt khoát đưa chỗ giấy còn lại cho bọn họ.
 
Hai cô gái trông nhỏ tuổi hơn cô lịch sự cảm ơn.
 
Kiều Mộc nói “không khách sáo”, rồi xách bốn túi đồ rời khỏi. Lúc nãy anh Vương không thể xách hết tất cả nên cô đã để lại vài túi.
 
Kỳ Anh lau sạch chất lỏng trên bàn, ngẩng đầu nhìn chị gái tốt bụng bước ra khỏi quán cà phê, rẽ sang bên trái, bèn huých vai bạn mình: “Vi Vi, cậu xem kìa, chị gái này xinh đẹp quá.”
 
Hàn Vi gật đầu phụ hoa: “Đúng đó, vừa nãy lúc chị ấy đưa giấy tớ đã nhìn qua với khoảng cách gần rồi, làn da rất đẹp, còn đẹp hơn cả chúng ta nữa. Nếu chị dâu cậu cũng như vậy, tớ cảm thấy nếu chị ấy nói đỡ cho cậu, chắc sẽ có tác dụng.”
 
“Hy vọng vậy, tớ vẫn chưa thấy qua ảnh của chị dâu nữa. Nhưng chị dâu tớ không phải người trong giới, chị ấy sống trong một gia đình rất bình thường. Cũng không biết chị ấy là người xuất sắc đến mức nào mà khiến ông ngoại tớ quyết định để chị ấy gả vào nhà chỉ trong một tháng ngắn ngủi.”
 
Kỳ Anh càng nói càng tò mò, cô ấy đã chẳng đợi được đến ngày mai nữa rồi. Thực ra, nếu không vì hôm qua cô ấy gây ra chuyện ngu ngốc thì hiện giờ cô ấy đã có thể đến nhà gặp chị dâu rồi.
 
Haiz…
 
Nói ra đều là nước mắt mà.
 
Kiều Mộc hoàn toàn không biết người mình thuận tay giúp đỡ ban nãy chính là em họ của chồng mình, cô bước ra khỏi quán cà phê, rồi đi thẳng đến thang máy.
 
Điện thoại trong túi rung lên.
 
Cô phải cầm cà phê và túi đồ nên không tiện nghe máy, đợi đến trước cửa thang máy cô mới đặt túi đồ xuống, cùng mọi người chờ đợi thì mới lấy điện thoại ra.
 
Không ngờ là tin nhắn của thẻ ngân hàng: [Số đuôi tài khoản 7788 của quý khách đã giao dịch +10000000 nhân dân tệ vào ngày 07 tháng 09, số dư xxxxxxxx]
 
Kiều Mộc: “???”
 
Kiều Mộc: “!!!”
 
Chuyện gì vậy?
 
Có người chuyển nhầm cho cô sao?
 
Kiều Mộc ngây ngốc, đầu óc trở nên trống rỗng vì dãy số kia. Nó giống như bắn pháo bông vậy. Cũng may có một tin nhắn nữa gửi đến kéo linh hồn cô trở về lại thân thể.
 
Là Cố Hàn Thanh gửi đến, Kiều Mộc thấp thoáng đoán được, nhấp vào xem: “Đừng mua tiết kiệm như vậy nữa. Tôi đã nói rồi, những thứ khác tôi không cho được, nhưng tiền thì thoải mái.”
 
Kiều Mộc: “…”
 
Hu hu hu, ba ơi, xin lỗi, là sự nghèo túng hạn chế khả năng mua hàng của tôi rồi!


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận