[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Lúc chạng vạng tối.
 
Trịnh Vãn tìm được hợp đồng bảo hiểm đã mua trước đó trong ngăn kéo phòng. 
 
Trước đây cô cũng không biết nhiều về lĩnh vực này, nhưng cô có một người bạn học đại học đang làm công việc bán bảo hiểm. Cô ấy rất tốt bụng nên đã giới thiệu mua bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm bệnh hiểm nghèo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bây giờ rất nhiều thông tin đều nói rằng bảo hiểm không đáng tin cậy.
 
Bạn cùng lớp đại học của cô nghiêm túc nói rằng bảo hiểm là đáng tin cậy, không đáng tin cậy thường là những nhân viên tiếp thị.
 
May mắn thay, bạn cùng lớp này của cô rất đáng tin cậy. Giải thích rõ ràng từng mặt hàng cho cô hiểu. Đồng thời bản thân cô cũng đã nghiên cứu kỹ hợp đồng trước khi đồng ý mua hàng.
 
Phí bảo hiểm hàng năm không rẻ, các bạn cùng lớp của cô đều bị buộc phải chuyển nghề. Nhiều lần cô muốn huỷ bảo hiểm.
 
Nhưng nghĩ đến tai nạn của chồng là Trần Mục, cô tiếp tục trả tiền mỗi năm.
 
Cô là con gái duy nhất của bố mẹ cô và là mẹ của một đứa trẻ. Ngày mai và tai nạn không biết cái nào sẽ đến trước. Là trụ cột của gia đình, cô không muốn những người thân trong gia đình phải bơ vơ khi một ngày tai nạn ập đến.
 
Buổi tối này, cô nghiên cứu từng chút một lần nữa, đặc biệt hỏi bạn cùng lớp đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đảm bảo rằng dù mắc bệnh hiểm nghèo hay gặp phải tai nạn, đối tượng tham gia bảo hiểm đều nhận được một khoản bồi thường đáng kể.
 
Vì vậy, cô hoàn toàn nhẹ nhõm, thậm chí còn có một nụ cười an ủi hiện trên khuôn mặt mình.
 
Cô không biết cuộc sống của mình còn bao lâu, cũng không biết vì sao cô qua đời. Nhưng cô phải đảm bảo rằng nếu một ngày nào đó mọi thứ ứng nghiệm như trong mơ, thì ít nhất cha mẹ và con cái của cô có thể được sống sung túc.
 
Nhân tiện, cô cũng sắp xếp sổ tiết kiệm và thẻ của mình.
 
Đến tối, cô gọi mẹ vào phòng, cô tỉ mỉ dặn dò: "Đây là sổ tiết kiệm định kỳ. Mật khẩu là ngày sinh nhật của con, số tiền trong đó đều do Trần Mục để lại. Con nghĩ nếu sau này Tư Vận đi du học, số tiền này cũng có thể có ích, nhưng chưa chắc đã đủ..."
 
Cô cau mày.
 
Trần Mục lúc ấy đang trong giai đoạn khởi nghiệp, rất nhiều tiền đều đầu tư vào dự án, chưa kịp lấy lại vốn và cổ tức thì gặp tai nạn, công ty trở nên rối ren.
 
Tiền tiết kiệm của gia đình nhỏ của họ không phải là quá nhiều.

 
"Đây là thẻ của con." Cô giống như là thở phào nhẹ nhõm, khóe môi mang theo chút ý cười: "Mẹ, mẹ đừng xem thường con, là kinh doanh tiền gửi và rút tiền bằng không. Mỗi tháng con đều gửi tiền vào trong, cái thẻ này cũng là để lại cho Tư Vận. Không nhiều lắm nhưng cũng coi như đủ.”
 
Cô lẩm bẩm: "Nếu Tư Vận không muốn đi nước ngoài, số tiền này sẽ để lại cho con bé mua nhà. Nhưng bây giờ giá nhà ở Đông Thành cao như vậy, cũng không mua được vị trí tốt. Dù sao, để cho con bé tự mình tính toán.”
 
"Còn có tấm thẻ này, là thẻ lương hiện tại của con." Cô nói: "Thẻ này con sẽ tự cầm, ngày thường vẫn cần rút ra tiêu xài, nhưng mẹ phải nhớ là con có thẻ này..."
 
Mẹ Trịnh lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Đây là làm cái gì, thẻ và sổ tiết kiệm của con đặt ở chỗ mẹ?”
 
Trịnh Vãn kéo tay mẹ, nũng nịu nói: "Con cũng sợ mình tiêu xài lung tung, dù sao sổ tiết kiệm này cùng tiền trong thẻ, đều là cho mẹ và Tư Vận. Con sợ nếu để con cầm, con sẽ không nhịn được mà tiêu.”
 
“Nói bậy, mấy năm nay con nào có tiêu bậy một xu!”
 
Mẹ Trịnh nhắc tới chuyện này, trong lòng đau đớn.
 
Con gái bà ấy nâng niu trong lòng bàn tay, sáu năm qua chưa từng có một ngày tốt lành.
 
Trần Mục để lại tiền, con gái chưa từng tiêu một phần, tất cả đều dành dụm cho đứa trẻ.
 
"Con cũng không kiếm được bao nhiêu tiền." Trịnh Vãn nhớ tới con gái, thở dài một tiếng: "Con cảm thấy rất khó chịu. Lúc cha con bé còn sống, nó cũng không thiếu cái gì, ăn mặc đều tốt. Bây giờ con bé cũng rất tiết kiệm, bạn cùng lớp gọi nó ra ngoài chơi, nó cũng không đi, con biết con bé sợ tốn tiền. Lần trước đưa con bé đến trung tâm thương mại, muốn mua cho nó một đôi giày tốt, nó cũng ngại đắt tiền, nhất quyết không thích. Con bé đi theo con chịu khổ rồi.”
 
"Đó là do con bé thương con." Mẹ Trịnh đẩy sổ tiết kiệm ra ngoài: "Cái này con tự bảo quản. Thẻ lương hưu của mẹ và cha con đều cho con, con muốn mua gì thì mua. Đừng tiết kiệm, con còn trẻ, ngày tháng còn dài, đối xử với bản thân tốt một chút.”
 
"Mẹ!"
 
Trịnh Vãn lưu luyến nằm trên đùi mẹ, chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt.
 
"Mẹ giúp con bảo quản, hiện tại con với Tư Vận ở Đông Thành, khu chung cư kia lại không có quản lý. Nếu bị người khác trộm mất rất phiền phức, nếu con muốn dùng tiền, nhất định sẽ nói với hai người." Cô hy vọng, có thể ở lại với cha mẹ đến già, cùng con cái lớn lên.
 
Nhưng nếu không, cô cũng hy vọng cô có thể làm mọi thứ trong khả năng của mình để sắp xếp con đường tương lai cho họ.
 
Mẹ Trịnh nghe con gái nói như vậy cũng nghĩ đến nguyên nhân đó, cũng không từ chối nữa, đưa bàn tay già nua khẽ vuốt mái tóc dài của con gái.
 
Trịnh Tư Vận ở Đông Thành xa xôi, nhưng lại biết chuyện Quý Phương Lễ trở về nhà họ Quý sớm hơn người khác.
 
Phản ứng của cô bé đối với chuyện này rất bình thường.

 
Chỉ là có chút lo lắng cơ thể mẹ, sau khi biết mẹ đã xuất viện, cô bé cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô bé lao vào học tập để tiếp nhận kiến thức, cô bé sẽ tìm cách tránh xa những người và những việc không liên quan gì đến mẹ con họ.
 
Hôm nay mẹ sẽ trở về Đông Thành!
 
Tâm trạng Trịnh Tư Vận vui vẻ, lúc làm bài tập về nhà, ngón tay cô bé vô thức bắt đầu xoay bút bi.
 
Ngân nga những bài hát nổi tiếng trên đài phát thanh của trường.

Dù sao thì đêm nay cô bé sẽ được ngủ với mẹ mình.
 
Trên người mẹ rất thơm, ôm vào đặc biệt ấm áp.
 
Tâm trạng tốt đột nhiên dừng lại, đơn giản vì điện thoại di động để trong túi rung lên vài cái. Cô bé lấy ra xem, dĩ nhiên là tin nhắn Quý Phương Lễ gửi tới: [Tư Vận, bây giờ cậu rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.]
 
Từ khi cô bé sống lại tới nay, cô bé không còn liên lạc thường xuyên với Quý Phương Lễ như lúc này của kiếp trước nữa.
 
Kiếp trước cô bé mới đến Đông Thành, không phải môi trường mà cô bé quen thuộc, cũng không có bạn học thân quen nào.
 
Có một số việc, một số tâm trạng, cô bé không thể thổ lộ với mẹ mình.
 
Cô bé biết mẹ là vì tốt cho mình, mới cực khổ dẫn mình đến Đông Thành.
 
Cô bé chỉ có thể nói với Quý Phương Lễ. Quý Phương Lễ cũng ở trong hoàn cảnh giống cô bé. Họ đều là con của những gia đình đơn thân, có nhiều chủ đề chung để nói hơn.
 
Quý Phương Lễ trưởng thành hơn cô bé.
 
Những vấn đề cô bé cảm thấy khó khăn đều được giải quyết dễ dàng trong tay cậu ta.
 
Cậu ta sẽ kiên nhẫn nghe cô bé kể chuyện tâm sự, sẽ cho cô bé ý tưởng. Tất cả cảm xúc tiêu cực, cậu ta đều giúp cô bé hóa giải từng cái một.
  
Tư Vận, xin lỗi. Anh nghĩ rằng mình đã hiểu lầm, anh luôn cho rằng anh đối với em là tình yêu.
 
Nhưng bây giờ anh mới hiểu được, thật ra anh chỉ coi em là em gái, em biết đấy, khi anh còn rất nhỏ, anh đã hy vọng dì Vãn là mẹ mình.

 
Dì Vãn mất rồi, anh muốn chăm sóc em thật tốt. Nếu em muốn, em có thể coi anh như một người anh trai.
 
Nhưng tôi cũng có giới hạn của mình, anh không muốn làm tổn thương... cô bé.
 
Đầu bút Trịnh Tư Vận dừng lại trên giấy.
 
Để lại một chấm mực.
 
Thật ra cũng không có liên quan gì. Cậu ta của hiện tại không phải cậu ta của kiếp trước.
 
Lúc này cô bé mới nhớ ra, thời gian này bản thân đã an ủi cậu ta.
 
Thế nhưng, người thừa kế của nhà họ Quý cần người khác an ủi gì đây?
 
Cô bé lấy lại tinh thần và xóa tin nhắn như thể nó chưa bao giờ tồn tại.
 
"Trịnh Tư Vận."
 
Nữ sinh ở bàn sau dừng lại, đặt một chai nước giải khát lên bàn học của cô ấy: "Tối nay chúng ta cùng đi lấy nước nóng được không? Tôi có một chút việc muốn hỏi cậu.”
 
Trịnh Tư Vận tươi cười rạng rỡ: "Hôm nay tôi không ở ký túc xá, mẹ tôi sắp về rồi."
 
"Nhưng mà, buổi chiều nay tôi rảnh, đến lúc đó chúng ta nói chuyện nhé?"
 
“Ờ vậy quá tốt, cảm ơn cậu nha!”
 
“Không có chi.”
 
Cha Trịnh và mẹ Trịnh không thoải mái đi gặp bạn trai mới của con gái.
 
Mô tả chính xác hơn không phải là bạn trai mới.
 
Nghiêm Quân Thành vẫn chưa đặc biệt đến cửa thăm hỏi, hai ông bà cũng không có khả năng đi gặp anh. Ngay cả khi bọn họ đã gặp nhau vô số lần vào hai mươi năm trước.
 
Năm mười bảy mười tám tuổi, họ không thể ngăn cản cô, bây giờ con gái cũng đã ba mươi tám, họ có tư cách gì để cản? Là cha là mẹ, họ chỉ hy vọng con gái mình có thể sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Giờ con gái họ đã chấp nhận Nghiêm Quân Thành lần nữa, họ chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
 
Nghiêm Quân Thành trầm giọng giải thích với cô: "Anh không chắc hai ông bà có muốn gặp anh hay không. Không có nói trước mà tuỳ tiện đến thăm hỏi, sợ khiến bọn họ sợ hãi. Năm nay hai ông bà trở về Đông Thành ăn tết, hay là chúng ta đến Nam Thành theo bọn họ, đến lúc đó sẽ gặp lại nhau.”
 
Trịnh Vãn không có ý kiến, chậm rãi gật đầu: "Em đã nói với bọn họ rồi.”
 
Có lẽ ở tuổi này, rất nhiều bước có thể được bỏ qua.

 
Không cần thổ lộ bằng miệng, cũng không cần suy đoán và thăm dò như con nai con.
 
Anh không nói gì.
 
Cô cũng không nói gì.
 
Tự nhiên như ăn cơm và uống nước, bọn họ lại bên nhau lần nữa.
 
Nghiêm Quân Thành nhìn cô.
 
Thời tiết ở Nam Thành hôm nay rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu sáng cả vùng đất, tràn đầy sức sống.
 
Ánh nắng xuyên qua kính xe chiếu lên người cô, chiếc áo len trắng như ngọc trai như được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, như một giấc mơ.
 
Cô ăn mặc qua loa, mái tóc dài bồng bềnh mềm mại buông lỏng trên vai, không hề xoăn hay rối.
 
Cô đã không ngồi lặng lẽ bên cạnh anh trong nhiều năm.
 
Khi đó bọn họ sẽ thân mật ôm nhau trong lớp học vắng người.
 
Anh thích nhất là nắm tay cô trong lòng bàn tay.
 
Ánh mắt anh dừng trên người cô.
 
Đột nhiên, anh đưa tay ra.
 
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn bàn tay kia. Ký ức đã quá lâu, thời gian đã sớm phai nhạt cảm giác quen thuộc của cô đối với anh.
 
Nắm tay nhau, ôm hôn triền miên.
 
Những thứ này đã từng được bao phủ bởi một nhiệt độ khác.
 
Cô đã không còn quen thuộc nữa.
 
Một giây sau, cô nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của anh, được bàn tay anh bao lấy.
 
Cô cũng không biết con đường phía trước có quanh co hay không, cũng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, nhưng cô chợt nhớ lại, cảm giác yên bình khi được anh dắt tay.
 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận