[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

 
Quý Bách Hiên không kịp phản ứng, trà trong chén suýt nữa làm anh ta bỏng.
 
Đều là nhân vật trên thương trường, những lời này của Nghiêm Quân Thành cũng không tính là mờ mịt. Anh ta nhanh chóng hiểu được, cố gắng trấn tĩnh lại, đáp lại như không có việc gì xảy ra: "Quả thật ai cũng nói thời tiết ở Đông Thành không tốt, nhưng tôi đã quen rồi. Tôi không nói về anh, tổng giám đốc Nghiêm. Nếu không phải vì một cái gì đó quan trọng, tôi không muốn đến đây một lần nữa.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nam Thành địa linh nhân kiệt." Nghiêm Quân Thành nói: "Đây là một nơi tốt, vợ tôi rất thích nơi này, nhưng tôi không muốn cô ấy nhìn vật nhớ người, hao tâm tổn trí.”
 
Tim Quý Bách Hiên chùng xuống, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì: "Hẳn là vậy. Lần này đã quấy rầy cô Nghiêm rồi, lần sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến thăm hỏi xin lỗi, mong cô Nghiêm yên tâm. Phương Lễ là con ruột của tôi, tôi thương yêu còn không kịp, chắc chắn sẽ làm tròn trách nhiệm của người làm cha đối với nó.”
 
"Đó là việc nhà của giám đốc Quý. Tôi tin rằng nó sẽ được xử lý thỏa đáng nhất.”
 
Nghiêm Quân Thành đứng dậy.
 
"Không còn sớm nữa, cảm ơn sự hiếu khách của anh." Anh nói thêm: "Hôm qua vợ tôi mắc mưa bị hoảng sợ, hiện giờ cô ấy vẫn đang ở trong bệnh viện. Tôi không yên tâm. Tôi còn phải quay lại xem một chút, mong giám đốc Quý lượng thứ."
 
Quý Bách Hiên cũng vội vàng đứng dậy đưa tiễn.
 
"Tổng giám đốc Nghiêm quá khách sáo rồi." Giọng điệu anh ta tự trách: "Chuyện gia đình của tôi làm phiền tổng giám đốc Nghiêm và vợ anh. Đáng tiếc lần này quá vội vàng, nếu không nhất định sẽ đi qua nhận lỗi.”
 
"Nhận lỗi thì không cần."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghiêm Quân Thành dừng bước, nhìn về phía Quý Bách Hiên.
 
Trên mặt đã không còn ý cười khách sáo, thậm chí còn có vài phần nghiêm túc.
 
Quý Bách Hiên cảm thấy kinh ngạc…
 
"Giám đốc Quý, chuyện nhà rắc rối nhất chính là liên lụy người ngoài." Nghiêm Quân Thành vội vàng nhìn đồng hồ: "Đương nhiên, tôi tin rằng với năng lực của giám đốc Quý, nhất định có thể dập tắt tất cả sóng gió. Mưa ở Nam Thành, đừng trôi đến đến Đông Thành.”
 
"Chắc chắn rồi." Quý Bách Hiên thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc đáp lại.
 
Sau khi nhìn Nghiêm Quân Thành rời đi, Quý Bách Hiên xoay người trở lại phòng bao, nét mặt âm trầm.
 
Anh ta bực bội kéo cà vạt. Đến độ tuổi của anh ta mà còn bị người ngoài lạnh giọng nhắc nhở như vậy, đương nhiên không dễ chịu.
 
Anh ta không nghĩ tới, Giản Tĩnh Hoa lại chọc giận Nghiêm Quân Thành.
 
Vốn tưởng rằng có thể nhân cơ hội này gắn kết quan hệ với Nghiêm Quân Thành. Ai có thể ngờ được, Nghiêm Quân Thành chán ghét đến mức không cần điều tra. Anh ta không cần nghĩ cũng biết ngày hôm qua Giản Tĩnh Hoa không tìm được Phương Lễ nên phát điên, quấy rầy những người không nên quấy rầy, Nghiêm Quân Thành tức giận cũng phải.
 
Có điều, việc cấp bách trước mắt vẫn là đưa con trai về Đông Thành.
 
Phải mang nó về mà không ôm hận thù.
 
Anh ta không muốn một đứa con trai luôn tràn ngập thù hận với anh ta.
 
Đời người thật sự không cần tự chuốc lấy cực khổ.
 
Sáng sớm hôm sau.

 
Nghiêm Quân Thành và nhân viên nhà hàng Berman gần như xuất hiện đồng thời trong phòng bệnh.
 
Nghiêm Quân Thành tự nhiên đặt âu phục sang một bên.Trịnh Vãn nhận lấy, xoay người treo âu phục lên. Cô thấy bên ống tay áo có nếp gấp, đưa tay muốn vuốt phẳng - hình như cô đã quen với động tác dịu dàng như vậy. Nghiêm Quân Thành mỉm cười nhìn chăm chú. Nhưng anh kịp thời nghĩ đến cái gì đó, kiềm chế nét mặt mình, như thể nụ cười lúc đó chỉ là ảo ảnh.
 
Nhân viên nhà hàng lúng túng: "Tôi xin lỗi, quản lý không thông báo rằng có hai người dùng bữa."
 
Trịnh Vãn xoay người, nhìn về phía Nghiêm Quân Thành.
 
Nghiêm Quân Thành không quen giải thích hành vi của mình với bất cứ ai.
 
Trong lòng Trịnh Vãn lại cảm thấy bất an. Cô không muốn nhìn thấy người khác vì cô mà khó xử. Mấy năm nay cô đã trải qua sự ấm lạnh của tình người, lại thấy nhân viên này chỉ mới hai mươi tuổi. Trong lòng cô mềm nhũn, lộ ra ý cười nói: "Không sao, anh ấy cũng không nói gì. Hơn nữa điểm tâm quá nhiều, hai chúng tôi vừa vặn đủ ăn.”
 
Nhân viên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cũng làm việc tại nhà hàng Berman hai ba năm.
 
Trên đường đến, người quản lý đã dặn dò cậu ta, không thể trễ nãi khách hàng.
 
Vị này ngay cả ông chủ bọn họ cũng không dám đắc tội.
 
Trịnh Vãn đi tới. Đêm qua cô đã thực hiện động tác trong lòng hàng trăm lần, giờ tự nhiên đưa tay ra ôm lấy anh.
 
Thân hình Nghiêm Quân Thành hơi khựng lại, nửa phân tâm, không tập trung vào người khác.
 
Tầm mắt anh chậm rãi di chuyển xuống đến cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô.
 
Mặc cho cô kéo anh đến bên cạnh cái bàn thấp.
 
Cho dù đây là bệnh viện đa khoa với môi trường vô cùng tốt, đây cũng được coi là phòng bệnh đơn tốt nhất. Nhưng cơ sở vật chất vẫn có chút đơn sơ so với khách sạn.
 
Nhân viên nhà hàng Berman cũng tinh mắt, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
 
Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn ngồi ở một bên.
 
Anh nhìn động tác của cô tỉ mỉ mở hộp cơm bằng gỗ ra, bày ra từng cái một.
 
Chất lượng bữa sáng vẫn giống như ngày hôm qua, chỉ là bữa ăn có chút thay đổi. 
 
Chỉ có một chén canh, Trịnh Vãn đẩy chén canh về phía anh, cười nói: "Canh phải uống nóng mới ngon.”
 
"Em uống đi." Giọng điệu của anh mang theo ý không thể chối từ.
 
Trịnh Vãn không kiên trì nữa. Cô nhận lấy thìa sứ trắng anh đưa tới, cúi đầu uống một ngụm, hương vị thơm ngon tràn ngập trong khoang miệng. Trải qua ngày hôm qua nghỉ ngơi, sắc mặt cô cũng khá hơn một chút. Cô uống từng ngụm từng ngụm, nhưng không thể uống thêm được nữa. Theo động tác buông thìa canh, phát ra một tiếng lanh lảnh.
 
Nghiêm Quân Thành nhướng mắt, đưa tay bưng chén canh lên, uống canh với thìa cô đã dùng qua.
 
Vẻ mặt Trịnh Vãn cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Nghiêm Quân Thành không có thói quen khi ăn uống sẽ cùng người khác trò chuyện, Trịnh Vãn cũng không biết nên nói gì với anh. Trước mắt bọn họ cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu, rất nhiều đề tài không biết nên nói thế nào, chỉ có thể khám phá dần dần.
 
Dùng xong bữa sáng, Nghiêm Quân Thành mới mở miệng nói: "Anh đã nói với viện trưởng Lưu, hôm nay có thể xuất viện.”
 

Trịnh Vãn gật đầu nói được.
 
Dù bệnh viện có thoải mái đến đâu cũng không thể so với cái giường ở nhà.
 
Ở đây, vẫn không thể ngủ ngon giấc.
 
"Thư ký cũng đặt vé máy bay, chuyến bay mười giờ sáng ngày mai, buổi trưa có thể đến Đông Thành."
 
"Được."
 
Không có gì xấu cả.
 
Nhưng còn tối nay thì sao.
 
Trịnh Vãn hơi suy nghĩ một lúc, ngước mắt lên nhìn anh: "Cha mẹ em cũng ở Nam Thành. Em muốn ăn một bữa ăn với họ trước khi trở về Đông Thành.”
 
Nghiêm Quân Thành im lặng vài giây, gật đầu, rồi lại hỏi: "Sao hai ông bà không cùng trở về Đông Thành?”
 
"Bọn họ ở bên này đã quen." Trịnh Vãn trả lời: "Tạm thời cũng không muốn trở về Đông Thành, bên kia chen chúc, bọn họ cũng đã quen với khí hậu bên này. Trở về Đông Thành lại sẽ thấy khó chịu.”
 
"Họ muốn ở lại đây cũng được. Ở Nam Thành, anh cũng có bạn bè quen biết, có thể chăm sóc họ. ”
 
Trịnh Vãn không trả lời, mà hỏi anh: "Anh có muốn ăn táo không?" 
 
Không đợi anh trả lời, cô đã cầm dao gọt hoa quả ở bên cạnh, ngoan ngoãn gọt táo, tiếp tục trò chuyện với anh: "Ở cách đây cũng không xa, nếu thật sự có chuyện gì, em ngồi xe trở về là được, không cần làm phiền đến người khác. Em không quen nợ ân tình của người ta.”
 
"Không cần không quen. Rất nhiều chuyện không phức tạp như em tưởng tượng. Tóm lại, giao cho anh là được rồi, đừng lo lắng.”
 
Anh vừa nói vừa nhìn cô gọt táo thuần thục.
 
Mùi hương thoang thoảng của quả táo qua đầu ngón tay, quanh quẩn quanh bên mũi anh, không thể xua đi được.
 
"Được." Cô nhìn về phía anh, mỉm cười gật đầu.
 
Cô biết anh đã khác trước, rất nhiều chuyện khó xử, mà đối với anh cũng không phải là chuyện nhỏ.
 
Xa cách hai mươi năm.
 
Cảm giác thư thái đã mất từ ​​lâu lại trỗi dậy trong lòng.
 
Nghiêm Quân Thành cảm thấy thoải mái, thậm chí nhìn cô gọt táo, anh cũng hài lòng với chính mình.
 
Họ dường như chưa bao giờ chia tay.
 
Cô vẫn là cô, anh vẫn là anh, chưa bao giờ thay đổi.
 

Buổi sáng như vậy rõ ràng rất bình thường, nhưng anh đã chờ đợi rất nhiều năm mới có được lần nữa.
 
"Gọt xong rồi, quả táo này rất ngọt, rất giòn."
 
Trong những năm tháng tươi trẻ của cô, có một tin đồn rằng gọt vỏ táo nếu hoàn chỉnh không đứt, có thể ước một điều ước.
 
Cô mong cha mẹ, con cái của cô luôn bình an, khoẻ mạnh và vui vẻ.
 
Cô đưa quả táo cho anh.
 
Nó giống như một mong muốn thành kính hiến dâng cho các vị thần.
 
Có lẽ trong mắt Nghiêm Quân Thành, nhà của Trịnh Vãn ở Nam Thành là cấm địa, là kiêng dè.
 
Thay vì đích thân đưa cô đi, anh yêu cầu tài xế đưa cô xuống dưới lầu.
 
Cha mẹ Trịnh hôm qua nhận được lời dặn dò của Trịnh Vãn, cả ngày hôm nay cũng không đến bệnh viện, sau đó lại nhìn thấy con gái từ trên một chiếc xe bước xuống, bọn họ còn chưa kịp đi tới giúp đỡ thì tài xế cơ thể cường tráng đã xuống, xách theo tất cả hành lý, cung kính đứng bên cạnh Trịnh Vãn.
 
Cha mẹ Trịnh nhìn nhau, nhưng họ cũng biết, hiện tại không phải là thời điểm tốt để truy hỏi.
 
Hai ông bà yên lặng đi theo phía sau, đi vào thang máy.
 
Tài xế sắp xếp tất cả hành lý, thuận tiện mang theo rác họ đặt ở cửa, sau đó cung kính nói: "Cô Trịnh, tôi đi trước." 
 
"Được rồi, tạm biệt. Vất vả rồi. ”
 
"Không vất vả, việc nên làm thôi."
 
Tài xế xách rác rời đi.
 
Chờ thang máy đi xuống, cha Trịnh vừa đóng cửa, vừa nghiêm túc hỏi: "Tiểu Vãn, người vừa rồi là ai? Chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày qua?”
 
Trịnh Vãn đã kiệt sức từ lâu.
 
Vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên sô pha, lại không biết nên giải thích từ đâu.
 
Mẹ Trịnh nhìn ra con gái mệt mỏi, không đành lòng để chồng thúc ép thêm, nháy mắt giục ông: "Mau đi chợ, đợi thêm một chút nữa, đồ sẽ không còn tươi nữa.”
 
“Tôi..."
 
“Mau đi đi!”
 
Mẹ Trịnh tăng thêm ngữ điệu.
 
Cha Trịnh đành bất đắc dĩ cầm chìa khóa rời khỏi nhà.
 
Cả phòng chỉ còn lại có hai mẹ con, mẹ Trịnh đi qua, nhìn sắc mặt tái nhợt của con gái, thở dài nói: "Hôm qua con không cho chúng ta đến bệnh viện, mẹ đã đoán được. Cũng là chúng ta ngốc, sao lại tin tưởng bệnh viện nói, con chuyển phòng bệnh là do người kia sắp xếp?”
 
Trịnh Vãn im lặng.
 
Im lặng cũng là mặc định.
 
"Vừa rồi người kia chắc là tài xế, không giống người có năng lực lớn như vậy." Mẹ Trịnh suy nghĩ: "Tiểu Vãn, có phải Lạc Hằng lại tới tìm con hay không?”
 
Mẹ Trịnh còn nhớ Lạc Hằng.
 
Là người đàn ông nghiêm túc và lâu dài nhất theo đuổi Trịnh Vãn sau khi Trần Mục qua đời.

 
Vào thời điểm Lạc Hằng đó đã hứa rằng chỉ cần Trịnh Vãn ở bên anh ta, anh ta sẽ đối xử với Trịnh Tư Vận như con của mình. Tương lai con bé muốn đi du học, anh ta sẽ chu cấp. Cô muốn an cư ở đâu, anh ta đều ủng hộ tuyệt đối về vật chất.
 
Nhưng Trịnh Vãn không muốn. Thời gian dài, Lạc Hằng cũng hiểu được có một số việc không thể cưỡng cầu, đành phải buông bỏ.
 
Trịnh Vãn lắc đầu: "Không phải anh ta. Chúng con đã mất liên lạc từ lâu.”
 
Mẹ Trịnh lẩm bẩm: "Cũng đúng, Lạc Hằng cũng không giống..."
 
"Là Nghiêm Quân Thành." Trịnh Vãn hạ thấp giọng, hai tay đan vào nhau: "Mẹ còn nhớ anh ấy không?”
 
"Ai?"
 
Mẹ Trịnh sửng sốt, sau khi phản ứng lại sắc mặt khẽ biến: "Nó? Tại sao lại là nó?”
 
Đối với Nghiêm Quân Thành, mẹ Trịnh có ấn tượng rất sâu sắc.
 
Thân là cha mẹ, không ai có thái độ tốt với thằng nhóc xấu xa lôi kéo con mình yêu sớm.
 
Thằng nhóc xấu xa này không coi ai ra gì, yêu sớm nhưng lại rầm rầm rộ rộ lên, không thèm để ý đến cái nhìn của người khác. Một hai ngày đều đợi dưới lầu, sợ người khác không biết con gái bà đang yêu đương cùng nó.
 
Có một lần bắt gặp anh ở dưới lầu chờ, bà ấy đi tới nghiêm mặt.
 
Thằng nhóc còn gọi bà ấy một tiếng dì.
 
Sắc mặt bà ấy còn chưa hòa hoãn, anh tự nhiên mở miệng hỏi: "Trịnh Vãn có nhà không?”
 
Tuy nhiên, bọn nó đã chia tay.
 
Tình huống cụ thể thế nào bà cũng không biết, hỏi con gái, con gái cũng không chịu nói. Nhưng có một mùa đông tuyết rơi, bà trở về nhà thì thấy có ai đó đầy tuyết đang đứng ở tầng dưới.
 
Đi qua mới phát hiện là anh.
 
Bà còn chưa hỏi gì, anh đã quay đầu bỏ đi.
 
Tuyết cũng không lớn, cũng không biết anh đứng bao lâu.
 
"Sao hai người lại liên lạc?" Mẹ Trịnh chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
 
"Cháu trai anh ấy cùng lớp với Tư Vận. Dù sao cũng đụng mặt nhau.”
 
"Nó ly hôn rồi à?" Mẹ Trịnh bắt được điểm mấu chốt, truy hỏi.
 
Trịnh Vãn sửng sốt, chậm rãi lắc đầu: "Anh ấy chưa từng kết hôn.”
 
Mẹ Trịnh cũng sửng sốt, hai mẹ con rơi vào im lặng, một lát sau, Trịnh Vãn mới cúi đầu: "Mẹ, con năm nay cũng ba mươi tám rồi, tuổi này không còn nhỏ. Rất nhiều chuyện đã xem nhẹ từ lâu, anh ấy có tâm tư như vậy. Vậy, con thử lại một lần nữa, thử đúng là con may mắn, thử sai cũng không đáng tiếc.”
 
"Oan nghiệt." Bà Trịnh thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía con gái: "Con vẫn còn thích nó ư?”
 
“Ừm. ”
 
Coi như là thích đi.
 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận