[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Đông Thành thì đã là 12 giờ trưa.
 
Trịnh Vãn cũng không chắc liệu Nghiêm Quân Thành còn có đi công tác hay không.
 
Nhưng cô hiểu phong cách của anh, anh sẽ luôn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Quả nhiên, bọn họ vừa xuống máy bay, anh dẫn cô đến bãi đậu xe. Tài xế đã đợi sẵn ở đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh mở cửa xe cho cô.
 
Sau khi lên xe, cô cẩn thận liếc nhìn tài xế, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh có quay lại công ty không?"

"Không."
 
Nghiêm Quân Thành nắm tay cô, tùy ý dựa lưng vào xe.
 
Tài xế lặng lẽ chờ đợi.
 
Trịnh Vãn thấy Nghiêm Quân Thành cũng không nói đi đâu, chỉ nhìn cô.
 
Cô mờ mịt trong chốc lát, sau đó hiểu ra, ngập ngừng hỏi anh: "Có muốn đến chỗ em ăn cơm không?" 
 
Sắc mặt Nghiêm Quân Thành như thường, ừ một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chuyện khiến Trịnh Vãn kinh hãi đã xảy ra. Cô không nói địa chỉ nhà mình, Nghiêm Quân Thành cũng không nói, tài xế lại giống như biết rõ, xe chạy trên con đường lớn dẫn đến nhà cô. Chẳng bao lâu cô đã lấy lại bình tĩnh, vào đêm họ gặp lại nhau, anh có đi tìm cô một lần. Mặc dù cô chưa bao giờ nhìn thấy tài xế ngày hôm đó, nhưng chắc hẳn là người trên xe.
 
Từ sân bay đến nhà cô, lái xe một giờ là đến.
 
Hôm nay là ngày làm việc, lúc này xuống xe cũng không gặp được một người hàng xóm nào.
 
Hành lang chật hẹp, bậc thang lại dốc. Trịnh Vãn đi qua vô số lần, Nghiêm Quân Thành cũng vậy.
 
Đến cửa, Trịnh Vãn mở túi xách ra, lục lọi bên trong một hồi lâu mới tìm được chìa khóa.
 
Nhà họ Trịnh vốn nhỏ hẹp, Nghiêm Quân Thành thân hình cao lớn, anh vừa tiến vào, càng lộ ra vẻ chật chội.
 
Đồ nội thất trong nhà hầu như không thay đổi. Anh cũng từng vào căn phòng này, khi đó bọn họ vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, thời tiết nóng bức, cô lại lười biếng không thích ra ngoài. Khi cha Trịnh và mẹ Trịnh không ở nhà, anh sẽ tới.
 
Nghiêm Quân Thành vô tình đánh giá.
 

Ánh mắt vốn bình tĩnh xẹt qua tấm ảnh chụp chung kia, lại quay trở về.
 
Đôi mắt anh híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi trong tấm ảnh chụp chung.
 
Mặc dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, trong ánh mắt Nghiêm Quân Thành vẫn có vẻ lạnh lẽo.
 
Người đàn ông anh hận không thể róc xương anh ấy giờ đây đã biến thành một nắm đất vàng.
 
Ngay cả trong bức ảnh, phải trơ mắt nhìn anh ấy lần nữa có cô.
 
Anh không cảm thấy chút thoải mái nào.
 
Trịnh Vãn từ toilet đi ra, cầm một cái khăn màu xám, dịu dàng nói: "Trong nhà có khăn sạch, lại đây lau mặt đi.”
 
Lúc này Nghiêm Quân Thành mới thu hồi tầm mắt, thong dong bình tĩnh đi về phía cô.
 
Anh không đưa tay ra nhận khăn tắm.
 
Trên mặt Trịnh Vãn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cô đã hiểu ý anh. Hai người bước vào phòng tắm chật hẹp hơn, cô mở vòi nước lấy một chậu nước sạch, làm ướt khăn tắm rồi vắt khô.
 
Anh cao hơn cô quá nhiều, không có cách nào nhìn thẳng.
 
Hiểu được sự bối rối của cô, anh cúi xuống và lại gần cô hơn. Cô tỉ mỉ lau mặt cho anh, anh không giống khi còn trẻ. Khi còn là học sinh anh lạnh lùng xa cách hơn, có lẽ là nhiều năm trải qua sóng gió, cũng ở trung tâm thương mại quở trách Phương Khâu. Hiện tại anh uy nghiêm cứng rắn hơn.
 
Từ lông mày sắc nét đến mũi cao, cho đến khuôn hàm thon gọn.
 
Anh có thể không hiểu.
 
Anh có thể không quen với việc tỏ ra thoải mái trước mặt cô.
 
Luồng khí mạnh mẽ của anh bao trùm lấy cô khiến cô khó thở được.
 
Thử đúng không có gì gọi là may mắn, thử sai cũng không đáng tiếc. Ngay cả anh của hai mươi năm trước cũng thường xuyên khiến cô hoảng sợ. Nhưng bây giờ anh đã không còn như xưa, làm sao cô có thể vô cớ rút lui chỉ bằng một câu nói “Sai rồi”. Cô đi bước này có ý nghĩa gì, cô là người biết rõ.
 
Trừ khi anh buông tay, nếu không cô sẽ không có cơ hội rời xa anh lần nữa.
 
Cô đã thực hiện đến bước này, vì vậy cô không thể lùi bước nữa và cô không muốn tất cả những điều này trở nên tồi tệ hơn.
 
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định hô hấp.

 
Làm quen với mọi thứ của anh.
 
Nghiêm Quân Thành nhìn chằm chằm vào đôi lông mày thanh tú của cô. Năm tháng đặc biệt thiên vị cô, cô vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của anh.
 
Anh đột nhiên đưa tay, bàn tay vuốt ve vòng eo của cô, thuận thế kéo vào trong ngực.
 
Trịnh Vãn trở tay không kịp.
 
Sau khi phản ứng lại, ngửa đầu nhìn anh, mỉm cười: "Buổi chiều có đi làm không?”
 
"Ngày mai đi."
 
"Vậy thì, nghỉ ngơi ở chỗ của em một chút?" Trịnh Vãn nhẹ giọng thương lượng với anh.
 
Đối với việc này Nghiêm Quân Thành cũng không có ý kiến gì. Trịnh Vãn lúc này mới rời khỏi vòng tay anh, dẫn anh vào phòng ngủ chính, vừa mở tủ quần áo vừa nói: "Có mấy ngày không trở về, có lẽ ga trải giường cũng dính bụi, em thay một bộ sạch sẽ trải lên. ”
 
Ga trải giường, chăn mền đều được cô gấp gọn gàng đặt ở phía trên tủ quần áo.
 
Cô cần một chỗ đứng để có thể lấy.
 
Nghiêm Quân Thành đưa tay giúp cô cầm bộ chăn kia, trầm giọng hỏi: "Là bộ này?”
 
"Ừm."
 
Cô cho rằng anh sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng cô không nghĩ tới khi cô thay vỏ gối, anh cũng ở một bên hỗ trợ.
 
Động tác lại không nhanh nhẹn bằng cô. Có vẻ như đã lâu lắm rồi người ta mới làm một việc như thế này.
 
Cô không thể không cười: "Anh còn có thể làm cái này à?" 
 
Nghiêm Quân Thành thay vỏ gối sạch sẽ cho cô, sau đó phối hợp cùng cô thay ga trải giường.
 
"Anh cũng là con người. Không đến mức cái gì cũng không biết làm.”
 
Giọng điệu anh rất nhẹ, nhưng cô có thể nghe ra một sự đắc ý kiềm chế trong đó.
 

Trịnh Vãn bật cười, cố ý hỏi anh: "Vậy ý anh là, bây giờ anh tự mình thay chăn?”
 
Cô không tin điều đó.
 
Chưa nói đến một người bận rộn như anh. Một số khách hàng mà cô tiếp xúc, hay nhân viên văn phòng bận rộn công việc cũng sẽ thuê dì bán thời gian để lo việc nhà lặt vặt.
 
"Hiện tại đang thay đổi." Anh thản nhiên quay lại với cô.
 
Trịnh Vãn sửng sốt, sau khi phản ứng lại, bật cười ra tiếng.
 
Có anh hỗ trợ nên rất nhanh đã thay xong chăn ga trải giường sạch sẽ, cô vừa mới giặt và phơi khô, có mùi thơm thoang thoảng của bột giặt.
 
Vỗ lại cái gối.
 
Cuối cùng cô nhìn anh đang đứng quay lưng về phía cửa sổ: "Mệt thì ngủ đi. Em ra ngoài mua đồ, cơm nước xong sẽ đánh thức anh."
Toàn thân anh tỏa ra sự sang trọng.
 
Mặc trang phục được thiết kế riêng, cắt may cẩn thận, tôn lên thân hình thẳng tắp của anh. Thật lạc lõng với căn phòng nhỏ hẹp, vách tường loang lổ này.
 
Có vẻ như anh không nên xuất hiện ở đây.
 
Cô hiểu dục vọng của người đàn ông, nhưng không thể hiểu được trái tim của anh. Cô vốn không thông minh, trừ khi người đàn ông sẵn sàng mở rộng để cho cô nhìn thấy.
 
Tình cảm ở tuổi này ngắn ngủi như sương sớm.
 
Khi ở bên nhau không cần hứa hẹn, chia tay cũng chỉ trong nháy mắt.
 
Nghiêm Quân Thành lại nhíu mày nói: "Thời gian còn sớm, đi ra ngoài ăn đi, hoặc là anh cho người đưa tới.”
 
"Không được." Cô chậm rãi lắc đầu: "Như vậy quá phiền phức, tại sao anh không thử chút tay nghề của em.”
 
Con bé đã không trở lại trong nhiều ngày.
 
Tư Vận đều ăn cơm ở căng tin, con gái hiểu chuyện, trong điện thoại cũng nói thức ăn trong căng tin ngon như thế nào. Cô cũng không dám tin, cô cũng đã từng đọc sách và ăn ở căng tin, món ngon rất ít. Hôm nay trở về, cô vẫn muốn tự mình xuống bếp nấu cho con gái một ít đồ ăn con bé thích.
 
Nghiêm Quân Thành dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
 
Vài giây sau, anh lạnh nhạt gật đầu: "Cũng được.”
 
Anh vẫn chưa nếm thử đồ ăn cô nấu.
 
Anh điềm tĩnh như thế, người như Trịnh Vãn đương nhiên cũng nhìn không thấu nội tâm tối tăm của anh lúc này.
 
Ngoại trừ cô, Nghiêm Quân Thành chưa bao giờ trải qua cảm giác bất lực trước người khác.
 
Trịnh Vãn lại lo lắng anh sẽ cùng cô đi chợ.

 
Cô không ngại bị người ngoài biết. Nhưng cô hy vọng rằng cô sẽ tự nói với con gái mình, thay vì con gái cô biết rằng mẹ cô đã có tình yêu mới từ người khác.
 
Nghiêm Quân Thành dường như mệt mỏi.
 
Anh cũng không đề cập đến việc đi ra ngoài với cô. Dưới ánh mắt dịu dàng của cô, anh cởi áo khoác và chiếc thắt lưng kim loại rồi đi lên giường.
 
Trịnh Vãn hơi giật mình.
 
Âm thanh rắc rắc kia, giống như bàn tay của thần, dễ dàng bóp nát tim gan cô, đồng thời cũng khiến cô nhớ lại tất cả những hỗn độn cùng anh năm đó.
 
Hôm nay anh nằm trên giường khung sắt mà cô cố ý thay.
 
Phòng ngủ chính này trước đây là phòng của bố mẹ cô. Nhưng đồ đạc bên trong đã quá cũ, nhất là chiếc giường, chỉ cần trở mình một chút là kêu cọt kẹt rất khó chịu. Cô nghĩ rằng mình là người duy nhất phải ngủ một mình, cô đã mua chiếc giường 1,5 mét này ở chợ.
 
Ngày thường cô ngủ một mình là đủ rộng rãi.
 
Nhưng Nghiêm Quân Thành rất cao, anh nằm ở trên giường này, chân dài có vẻ như không có chỗ đặt.
 
Trịnh Vãn không nhịn được, một màn này có chút buồn cười, trên mặt cô cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
 
Nghiêm Quân Thành hai tay chắp sau đầu, nghiêng đầu nhìn cô cười, cũng rất bất đắc dĩ.
 
Cô đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa.
 
Đột nhiên căn phòng trở nên tối hơn.
 
"Ngủ ngon, cơm nước xong em gọi."

Vừa nói cô định đi ra ngoài, lại bị một lực cản lại. Cô cúi mặt xuống, không biết từ lúc nào anh đã vòng tay nắm lấy cổ tay cô.
 
"Về sớm một chút."
 
"Được."
 
Dưới cái nhìn của anh, Trịnh Vãn từng bước đi đến cửa, và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Trịnh Vãn cầm ví tiền cùng chìa khóa đi ra ngoài.
 
Đông Thành đã vào chớm đông, mặc áo ngoài cũng không chống nổi gió lạnh.
 
Cuộc sống xung quanh khu vực này khá thuận tiện, trong vòng một km có siêu thị cũng có chợ. Vội vã chạy đến chợ, chọn một con cá chép còn sống, mua chút thăn bò loại ngon và ớt chuông.
 
Cô chỉ mới học nấu ăn trong vài năm qua.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận