Hắn chẳng thể rời mắt khỏi cô ta – nàng vũ nữ đang nhảy trên đôi chân trần, mái tóc rực sáng trong ánh lửa đỏ. Gương mặt cô ta chìm trong bóng tối, để cho tâm trí hắn tự lấp đầy khoảng trống khuyết đó bằng trí tưởng tượng.
Alasdair chưa bao giờ nghĩ tới việc ở cạnh người phụ nữ nào khác ngoài Erelieva, bất chấp hắn có lên giường với ai đi nữa. Họ đều thoáng chốc, nhạt nhẽo, là những gương mặt đã mờ xước trong trí nhớ của hắn. Đã có lúc hắn tự hỏi có phải Erelieva để hắn yên là bởi biết hắn sẽ chẳng dám thế chỗ cô bằng ai khác. Đó là sự trói buộc mà hắn cho rằng quá mạo hiểm để phá vỡ.
Nhưng chẳng gì có thể gạt bỏ người phụ nữ xa lạ này ra khỏi đầu hắn, kể cả Erelieva.
Alasdair chỉ biết tên của cô ta, Iolite, nhưng hắn cảm giác đó là mọi thứ mình cần biết. Mái tóc vàng cát mềm như suối, những đường con cơ thể mềm mại, không gầy tới trơ xương như phụ nữ ở Bavarien, hay đầy đặn nặng nề như Erraidys và Amenrut mà hắn biết. Cô ta thật hoàn hảo, theo cách mà chính hắn cũng chẳng nghĩ đến được khi nói về sự hoàn hảo của phụ nữ - đó chỉ là một chủ đề mà những tay họa sĩ, thơ văn thích bàn đến mà thôi.
Iolite nhảy bên cạnh những vũ nữ khác, nhưng dường như họ chẳng tồn tại trong mắt hắn ta. Những vũ nữ ở vùng Ánh sáng thường nở nụ cười tươi trong lúc nhảy múa, đáp lại tiếng huýt và tiếng ca ngợi của những người đàn ông với đôi gò má đỏ e ấp trong bóng tối, nhưng khi ánh lửa soi đến gương mặt của Iolite, hắn thấy như tâm trí cô ta dường như đã trôi dạt sang chốn nào, thay vì hòa vào điệu nhạc. Ánh mắt cô ta vừa xa vời, vừa dữ dội, lạnh lẽo.
Đó là lúc hắn bắt đầu mơ tưởng, và những ký ức từ buổi tối trước đó bỗng từ đâu quay lại chẳng theo trật tự nào. Khi những nàng vũ nữ dừng điệu nhảy và ngọn lửa bùng lên cao hơn nữa, quảng trường bị nhấn chìm trong ánh sáng cháy rực của nó, hắn lại chìm lấp mình trong bóng tối với những suy tưởng về cơ thể ấp áp của cô ta đang dựa sát vào mình, gần tới nỗi hắn nghe được cả tiếng thở và tiếng kêu không thoát ra được khỏi cổ họng đó. Mái tóc mềm ướt trong những kẽ tay hắn, và trong thoáng chốc, cô ta chẳng có vẻ xa vời nữa.
Sau một hồi, ả phù thủy trắng mới bắt đầu cất giọng, thần bí tiết lộ về tương lai của hoàng tử xứ Vacroesia. Hắn chẳng nghe lọt được mấy từ, ngoại trừ việc bà ta nói đứa bé sẽ dẫn dắt vương quốc này tới cuối đời. Dường như đó là một lời tiên tri tốt, nhưng hắn nghĩ bà ta nói về việc nó sẽ chết như thế nào, yên bình hay trong chiến tranh, thì sẽ rõ ràng và xứng với nghi lễ long trọng này hơn.
Thế nhưng phù thủy trắng chẳng tiết lộ gì thêm cả.
Lễ mừng cho hoàng tử sẽ còn kéo dài tới quá nửa đêm. Lúc này, chuông lâu đài vừa điểm, báo hiệu cho những nhà thờ trong thành phố về nghi lễ tiên tri đã kết thúc. Khắp bầu trời đêm lồng lộng sao đã bị phủ đầy bởi âm vang của tiếng chuông vui tươi, một hồi thì chấm dứt.
Alasdair bước xuống những bậc thang. Bấy giờ, những người dân thường đã kéo vào đầy khoảng sân lâu đài, họ chen chân nhau muốn xem những món quà mà giới quý tộc tặng cho hoàng hậu Jeannett.
Baltair và Dantalian đứng cạnh một bàn tiệc trong sảnh lâu đài, trò chuyện với Eremiel và một vài vị tướng lĩnh khác từ Viện kỵ binh. Khi nhìn thấy hắn. Baltair ngoắc tay ra hiệu, nhún vai ám chỉ tại sao hắn không tới đây và tranh thủ nói đôi lời với đám người này? Nhưng những gì Alasdair làm chỉ là rũ đôi vai mỏi mệt xuống, rồi khẽ hất đầu về phía sau: hắn sẽ đi dạo ở bên ngoài một lát.
Vậy là giữa những người đàn ông và phụ nữ trong trang phục lộng lẫy nhất của họ, Alasdair cất bước len qua đám đông đang dồn tới thềm bậc của lâu đài để được nhìn mặt và dâng quà cho hoàng tử. Những quý tộc không quan tâm tới hắn lắm: họ đã nhìn thấy hắn vài lần kể từ khi hắn tới đây, nên chỉ đứng gọn qua một bên để không chắn đường và khẽ nhún mình chào. Khi hắn bước xuống khỏi những bậc thang, đám đông đang ùa đến như một cơn sóng biển đột ngột, và hắn nhận ra mình đang đứng giữa những người dân vùng Ánh sáng, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ và rồi hốt hoảng khi nhìn thấy hắn đang bước qua. Họ bất ngờ lùi lại, chen lấn và ủi nhau sang một bên với gương mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Những tên cận vệ thấy hắn đang bước xuống khỏi bậc thềm, liền ngay lập tức đi đến, nhưng hắn chỉ dặn chúng đứng một khoảng vừa tầm nhìn mà thôi.
Bản thân hắn cũng chẳng yên tâm lắm với quyết định có vẻ bồng bột và bất cần ấy của mình. Ở bất kỳ hoàn cảnh nào, hắn cũng đều cần cận vệ và tướng lĩnh đi theo, đặc biệt nơi hắn ở bây giờ lại là vùng Ánh sáng. Một người thường cũng có thể là mối nguy.
Khoảng sân lát đá trước lâu đài đông kín người, nhưng đám đông đã dồn hết về phía bậc thềm, nơi hoàng hậu Jeannett đứng, nên hắn có đủ lối đi rộng rãi cho mình mà không va phải thường dân nào khác. Đám quý tộc thì đang tiệc tùng và chúc tụng ở sảnh trước của lâu đài; những tên lính của Viện kỵ binh, của cung điện và cả lính của hắn đều tập trung ở gần đây. Một số tên nhân lúc này mà cũng bắt đầu tận hưởng buổi lễ: chúng đứng lại thành một đám và nói chuyện sôi nổi, tán tỉnh những cô gái xinh đẹp, vây quanh những bàn tiệc rượu và đồ ăn do những người dân sống gần lâu đài chuẩn bị trước. Vì thế mà bên trong các quán rượu, cửa hiệu và hiên nhà của những cư dân sống hai bên đường chật kín người.
Chỉ khi những nhạc công lại một lần nữa chơi những bản nhạc dồn dập, thúc giục và khiến người ta muốn nhảy múa, người ta mới bắt đầu ùa tới gần đống lửa trại. Từng nhịp thanh nhạc tạo ra những dư chấn mạnh mẽ lên cả mặt đất dưới chân hắn.
Bấy giờ, có lẽ vì cuộc vui quá hấp dẫn, người ta cũng chẳng để tâm hắn là ai mà cứ thế băng qua.
Tới lúc này, Alasdair mới thấy bối rối. Hắn lẽ ra phải ở trong bữa tiệc ở lâu đài, cùng với những người đúng với địa vị của hắn. Thế nhưng hắn lại ở đây, bước giữa những người còn chẳng biết hoặc chẳng nhớ hắn là ai, và hắn cũng hoàn toàn không hay rằng mình định làm gì tiếp, như thể một kẻ ngớ ngẩn bước ra khỏi cửa liền quên béng mình phải làm gì.
Những nàng vũ nữ đang nhảy múa ở quanh đống lửa trại, bên cạnh các chàng trai và cô gái khác. Tiếng họ vỗ tay theo nhịp, cười lớn và reo hò là một cảnh tượng hiếm hoi đối với hắn. Ở vùng Bóng tối, người dân yêu thích những bữa tiệc riêng tư và ít ồn ào hơn. Người ta chỉ nhảy múa trong lễ Sabbath mà thôi.
Cuối cùng thì hắn cũng nhìn thấy cô ta, một cách hoàn toàn vô tình và chẳng ngờ trước, mặc dù quả thực hắn phải tự thú nhận rằng mình đã có ý tìm kiếm người phụ nữ đó từ nãy tới giờ. Để làm gì thì bản thân hắn cũng chẳng hay.
Cô ta đáng đứng trước một quán rượu lớn, nằm ở ven đường bên phải so với lâu đài, người dựa vào cây cột gỗ trước hiên và giọng nói đã bị lấn át bởi tiếng những người đàn ông, phụ nữ vào vào ra ra quán rượu.
Đứng cạnh cô ta là vài tên lính hoàng gia của vùng Ánh sáng, chúng đều đã cố ý tháo mũ trụ xuống, để lộ gương mặt mình trong ánh sáng của những chiếc đèn lồng ở trên đầu và đuốc gần cửa quán.
Dựa vào việc cô ta dám lên giường với đàn ông mới gặp lần đầu, một người có khoảng cách địa vị quá lớn so với cô ta, thì Alasdair đoán rằng Iolite cũng chẳng phải loại phụ nữ biết e ngại ai. Cô ta đang cắn môi, mỉm cười, khoanh tay trước ngực – ánh đuốc in lên làn da trắng mịn bằng màu của nắng hoàng hôn. Sự tương phản giữa sáng và tối làm nổi bật từng đường nét, dù là nhỏ nhất, trên cơ thể cô ta: những đường gân, khớp duyên dáng trên cánh tay, xương quai xanh lõm xuống và nhô lên sắc sảo. Một nửa gương mặt cô ta chìm trong vùng tối đầy thần bí, thế nhưng đôi mắt vẫn phản chiếu ánh sáng từ đèn đuốc và lửa, rực rỡ như sao đêm.
Một tên lính hoàng gia nhìn thấy hắn lại gần, vội huých vào vai tên còn lại, và họ đều ngoái nhìn về phía hắn. Không biết do sợ hãi, hay do không muốn đánh mất bộ dạng nghiêm chỉnh của mình, bọn chúng đều quay mình lại, chào hắn bằng một cái gật đầu, những cử chỉ khác hẳn lúc trước.
"Thưa ngài, ngài không nên ra ngoài này một mình." Một tên nói. "Chúng tôi sẽ hộ tống ngài trở lại lâu đài nếu cần thiết."
Alasdair nghĩ mãi, nhưng cái cớ nào cũng có vẻ ngớ ngẩn. Vì thế, hắn chẳng buồn giải thích tại sao mình lang thang ra bên ngoài quảng trường. "Để mắt xung quanh là đủ rồi." Hắn nói.
Liếc sang Iolite, hắn thấy nụ cười lả lướt phút trước của cô ta đã không còn, như thể một diễn viên kịch nghệ vừa trút bỏ vai diễn của mình xuống, nhìn hắn với ánh mắt của con người thật trong cô ta. Sự thay đổi đó rất khó nhận thấy, nhưng đã để lại cho hắn ấn tượng về sự bất an với người phụ nữ này.
"Được rồi, các chàng trai." Cô ta đứng thẳng dậy, phủi lớp bụi gỗ từ cây cột khỏi y phục của mình. "Tôi đã hứa với Jesper là sẽ giúp ông ấy với quán rượu tối nay... Để tôi làm công việc của mình, được chứ?"
Họ nhìn cô ta, rồi lại nhìn Alasdair, khẽ gật đầu rồi kéo đi khỏi. Kể cả vậy, sự ồn ào vây quanh vẫn chẳng dịu xuống.
"Ngài muốn uống gì đây?" Cô ta nói với Alasdair, bình thản và xa lạ. Chẳng gì đọng lại trong tâm trí của người phụ nữ này sao? "Chúng tôi có rượu Wentelyph, Russberry, bia Cannabae..."
Đối với hắn, những cái tên đó chỉ là những từ ngữ vô nghĩa. Trước khi đến đây, Baltar đã phàn nàn về những loại rượu chưng cất bằng thảo mộc và trái cây ngọt của vùng Ánh sáng, nói rằng chúng luôn giống như rượu dành cho phụ nữ vì quá nhiều phụ gia, tới mức được biến tấu thành thứ gì đó chẳng phải rượu. Bởi vậy mà y đề nghị đồ uống phục vụ sứ đoàn trong Tòa Vesryn phải được nhập từ vùng Bóng Tối, cụ thể hơn, là Amenrut. Ngược lại với sự cầu kỳ của Baltar, hắn chẳng thực sự quan tâm tới những chuyện này; khẩu vị của hắn đã tệ đi nhiều năm gần đây bởi những bữa tối chỉ có thể làm hai việc: cho thức ăn đồ uống vào miệng một cách vô hồn, còn tâm trí thì đang ở nơi nào khác, xoay mòng mòng trong những suy nghĩ, vậy nhưng vẫn có khả năng lắng được những câu quan trọng của Erelieva nói bên kia bàn.
"Cô muốn đề nghị loại nào?" Hắn nhún vai, nhường quyền quyết định cho cô hầu nữ.
Cô ta chỉ nhếch một bên môi lên cười, rồi xoay người, bỏ vào trong quán rượu.
Hắn đoán điều đó có nghĩa rằng mình phải chờ đợi. Bên trong quán rượu và cả những dãy bàn gỗ kê ở ngoài, người đông kín. Tiếng la hét om sòm của hàng chục giọng nói vang cùng lúc khiến hắn cảm thấy như mình bị chôn lấp dưới những âm thanh xa lạ đó. Hiếm khi hắn lọt chân vào một nơi mà những tạp âm vây quanh lại không lấy hắn làm trung tâm.
Hắn dõi mắt theo Iolite khi cô ta bước qua cánh cửa gỗ mở rộng của quán rượu, băng qua những dãy bàn với mấy tên đàn ông mặt đỏ gay đang tụm lại nói chuyện; một trong số những bàn khách dường như đang có vụ cá cược gay go nào đó, họ đập mạnh lên bàn những túi xu Enoc, tới nỗi những cốc bia đổ lăn ra và rơi xuống đất. Hắn còn nghe thấy một nhóm người khác ngồi ngoài hiên quán rượu mải bàn tán về lời tiên tri của phù thủy trắng: một trong số họ nói rằng những điềm báo tương lai của họ gần đây càng ngày càng trở nên tối nghĩa, mơ hồ. Họ kỳ vọng được biết nhiều hơn về tương lai của đấng quân vương sẽ lãnh đạo Vacroesia trong tương lai. Hắn ngồi xuống một bàn trống bên ngoài hiên, với duy nhất hai chiếc ghế còn thừa lại.
Tới lúc Iolite trở ra – vốn rất lâu, những người đàn ông và phụ nữ vẫn còn bàn tán về câu chuyện đó, và Alasdair – dù chẳng có nhu cầu, vẫn phải lắng nghe cho đến khi có một thứ gì đó làm hắn ta sao nhãng.
Cô ta mang ra một chai rượu và hai chiếc ly, điềm nhiên ngồi xuống chiếc ghế còn lại, vén tóc ra sau vai và mở nắp chai rượu.
"Họ ít khi phục vụ khách khứa loại này." Cô ta nói. "Nhưng tôi cho rằng dịp đặc biệt cũng cần thứ gì đó đặc biệt; mặc dù vậy, tôi cũng sẽ không ép ngài đâu. Nếu như bắt đầu hoa mắt hay nhìn thấy thứ dị thường, nhớ nhắc tôi."
Iolite đẩy cho Alasdair ly rượu với vẻ nham hiểm nơi khóe miệng mím vào, khiến hắn bất an tới mức nghĩ tới viễn cảnh bị đầu độc. Phụ nữ có thể rất khó lường, tàn nhẫn và nguy hiểm – ít nhất thì sau nhiều năm chung sống với Erelieva, hắn đã học được điều đó từ tính cách tàn nhẫn, dứt khoát của vợ mình.
Đưa ly rượu lên miệng, tâm trí hắn tràn ngập nỗi băn khoăn. Là sự khiếp đảm và lo lắng không ngừng khi ở bên một người thầm lặng, cầu toàn như Erelieva, hay là bản thân hắn cũng có một niềm khao khát nào đó ngủ say trong tiềm thức, chỉ vừa mới trỗi dậy và tự giới thiệu mình? Hắn không phải một trong những đám quý tộc tôn sùng nghệ thuật, cả đời chạy theo một nàng thơ ngẫu hứng hay một lý tưởng điên rồ. Hơn ai hết, hắn và Erelieva phải là những người thực tế nhất trong những người thực tế, bởi lẽ sự hoang tưởng và thói sao nhãng sẽ dẫn đến những kết cục tồi tệ chẳng ai lường trước được. Vậy nên khi thấy chính mình bỗng trở nên hời hợt và thiếu nghiêm chỉnh, hắn đã ngạc nhiên vô cùng.
Ngoài xa, người người đang nhảy múa quanh đống lửa trại, họ tắm mình trong âm thành của đàn lyra, tiếng trống dồn dập theo nhịp, và bằng cách nào đó, tự khúc nhạc cũng như đang kể lại cảnh tượng đẹp đẽ khi ấy: các cô gái cười nói, lắc vai và uốn mình trong ánh sáng của lửa rám in trên da. Đôi chân họ uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, và họ chẳng nhảy theo bất kỳ một điệu nào cụ thể, mà chỉ như đang ngẫu hứng đáp lại tiếng nhạc. Thậm chí tiếng lửa cháy cũng trở thành một tiết tấu riêng đệm vào. Bầu trời đêm dường như đang lùi ra xa tắp, những ngôi sao trở nên mờ nhạt khi nhìn từ phía dưới này, bởi khắp thành phố, ánh sáng của đèn đuốc đã phủ đầy thành một vầng hào quang đỏ rực.
Dù vậy, với Alasdair, vùng Ánh sáng vẫn quá ồn ào và nhiều màu sắc, cứ như một vườn hoa mà người ta trồng vô tội vạ đủ thứ trên đời.
"Tôi tò mò đấy." Iolite nói. "Tôi không nghĩ mình tồn tại đủ lâu trong đầu ngài, để mà được đi tìm."
Hắn nghẹn đắng vì sự xấc xược và thẳng thắn trong giọng nói của cô ta. Ban đầu, Alasdair cảm thấy xúc phạm và muốn thanh minh cho mình, nhưng ngẫm nghĩ thêm, quả thực là hắn đã đi tìm cô ta – dù hắn không hề muốn thú nhận điều đó và muốn đổ cho việc thuận đường đi tới.
"E rằng đó là vì sự táo bạo và khó hiểu của cô đấy." Hắn đáp. "Sự mờ ám lôi kéo người ta phải đi tìm câu trả lời."
"Mờ ám ư?" Iolite thốt lên, đôi vai mảnh rung rung khi cười. Cô ta có sự mỉa mai đầy quyến rũ mà không phải người phụ nữ nào cũng đủ can đảm để bộc lộ.
"Chẳng phải tôi đã trút bỏ hết mọi thứ với ngài rồi sao?"
"Nếu như mọi thứ với cô chỉ là những tấm vải." Hắn đáp lại Iolite, băn khoăn và suy tưởng xem cuộc nói chuyện này sẽ dẫn tới đâu.
"Đừng như vậy chứ." Cô ta ngả ra lưng ghế. "Tôi lại nghĩ rằng ngài muốn có một cơ hội khác để tìm hiểu nhau chứ."
Sự thẳng thắn của cô ta dường như đã uốn vặn ý định của hắn thành thứ gì đó méo mó, chẳng đúng sự thật. Giống như những lời đồn đại, càng lan xa, chúng càng bị hiểu nhầm. Có điều hắn nghĩ rằng cô ta đang cố tình hiểu nhầm hắn, gán cho hắn ý định tầm thường đó.
Thế nhưng Alasdair không tìm được câu trả lời ngay. Hắn đang do dự, vô ý thở hắt ra một điệu cười.
Ngay lúc đó, có một người đàn ông đi tới quán rượu. Đó là một anh chàng nhạc công của thành phố, cao lớn, mái tóc ngả màu lá úa buộc lỏng sau lưng và xoăn như những đợt sóng nước dồn dập. Anh ta mặc một bộ lễ phục đã cũ của các nhạc công, với lớp da thuộc màu nâu may kèm vải xanh lá. Người đàn ông đi đến từ phía sau lưng Iolite, rồi kéo nhẹ vai cô, hoàn toàn không chú ý tới Alasdair – người đang ngồi đối diện.
"Đoán xem ai này, một nữ thần xinh đẹp!" Giọng anh ta vang lên trước cả khi anh ta bước đến. "Không tham gia với chúng tôi sao Iolite?"
Cô ta ngẩng lên nhìn người đàn ông, rồi với tay lên đẩy cằm anh ta, chỉ lúc ấy chàng nhạc công mới biết Alasdair đang ngồi đó với chiếc áo choàng tối màu, tay cầm ly rượu hắn đã uống gần hết, dù nó chẳng hề dễ nuốt. Hắn bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên và thoáng thảng thốt trôi qua trên gương mặt trẻ tuổi đó.
"Ồ, thứ lỗi cho tôi." Anh ta đổi giọng. "Tôi không nhìn thấy ngài, thật thiếu sót làm sao!"
"Đừng bận tâm." Hắn nói cụt lủn, uể oải khi nghĩ tới việc phải vận dụng ngôn ngữ Enoch phiền phức chỉ để tỏ ra phật lòng với một người xa lạ.
"Em e là mình bận mất rồi, Lukas ạ." Cô ta ngửa đầu lên để nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình, làm lộ ra những đường gân, xương mềm mại trên chiếc cổ thiên nga. "Anh thấy vị khách đặc biệt của em rồi đấy."
"Đành vậy thôi." Anh ta đáp lại với vẻ tiếc nuối, giọng nói ngọt như mật hoa và đường. "Tuy nhiên, đừng quên là em đã hẹn tôi tối nay đấy. Mọi người muốn tôi đưa em tới bữa tiệc riêng của những nhạc công – dù chắc chắn nó sẽ chẳng có gì ngoài âm nhạc, mà e rằng em không hứng thú lắm. Tuy nhiên em có thể gặp riêng Irene như mong muốn."
"Bà ta đồng ý sao?" Cô ta hạ giọng xuống như muốn giữ cuộc nói chuyện đó riêng tư hết mức có thể, dẫu hắn vẫn nghe được mọi từ họ nói. Người đàn ông tên Lukas cúi mình xuống, hai tay tựa vào lưng ghế, chẳng bận tâm tới chuyện khoảng cách giữa mình và người phụ nữ anh ta đang nói chuyện. Sự vô tư đó khiến hắn cảm thấy không dễ chịu chút nào.
"Bà ta đang ngà say rồi, sau nửa đêm chắc sẽ chẳng còn nhớ mình có hẹn ai không."
"Không thể hoàn hảo hơn nữa." Cô ta nói, chạm nhẹ vào cằm Lukas, ngay lúc anh ta vừa mỉm cười hài lòng. "Em sẽ không quên lời hứa của mình đâu."
Sau đó, anh chàng lạ mặt bỏ đi, không quên cúi chào Alasdair.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...