Eve

Cô cho rằng Arryn vĩnh viễn chẳng thể hiểu được lý do cô luôn từ chối bà, dù có giải thích bao nhiêu lần đi nữa.

Iolite đã sống ở đây nhiều thập kỷ, nhưng chính bản thân cô cũng không biết mình thực sự đặt chân tới vùng Ánh sáng là khi nào. Những ký ức đầu của cô về thế giới lạ lẫm này chìm trong men rượu, hơi thở ồn ào và phiền nhiễu của những gã đàn ông cô đã lên giường cùng, trong cả những giọng nói xa lạ và cả nỗi sợ hãi.

Khi ấy, cô đã vụn vỡ và chẳng biết làm gì, đi đâu. Thực tại giống như thế giới bên trên mặt nước, và Iolite chỉ muốn chìm sâu dưới đáy, tới độ cô mất đi cả lý trí. Tất cả những ký ức của cô trong khoảng thời gian đó cũng chẳng khác nào cách người ta nhìn lên bầu trời từ dưới đáy hồ sâu, tất cả đều mờ nhạt, rạn vỡ, và có thể tan biến bất cứ khi nào, tới độ chẳng thể biết được đâu mới là thực và đâu mới là mơ.

Và rồi, cô gặp Arryn.

Iolite vẫn nhớ khoảnh khắc đó, dẫu các ký ức trước và sau nó đều mơ hồ, trắng xóa. Cô bị tống ra khỏi một quán rượu vào giữa trời mưa, đó là một ngày xám xịt và lạnh ngắt. Iolite không nhớ tại sao mình bị đuổi, là cô uống quá nhiều rượu và chẳng trả một đồng bạc nào, hay bởi cô đã qua lại với những người đàn ông đó? Cô chỉ nhớ cảm giác gương mặt mình đập xuống dưới vũng bùn ẩm ướt trên đất, mưa xối xả tuôn như chuẩn bị nhấn chìm cô. Cô vẫn đang lạc lối trong một cơn mê, cảm giác như ruột gan và phổi đều là khói thuốc. Một gã đàn ông nào đó đang lớn tiếng chửi rủa, nhưng cô chỉ nghe thấy mưa, thầm ước rằng mình có thể tan ra và biến mất ngay lúc ấy.

Iolite ngụp lặn trong những suy nghĩ của chính mình, bằng cách nào đó cô vẫn tìm cách ngồi dậy được và trú mưa dưới một gốc cây cổ thụ. Chẳng bao lâu sau, khi bóng tối bắt đầu sụp xuống, một đoàn người cưỡi những con ngựa chiến to lớn kéo đến quán rượu. Chúng đều đeo mũ trùm, khăn choàng che kín nửa dưới gương mặt, và mang theo một thiếu nữ tóc nâu, tay chân đều bị trói.


Iolite đã ở đó khi nhìn chúng tống cô gái kia vào trong chuồng ngựa, nơi cô ta ngồi co mình giữa đống rơm ẩm ướt ở gần mái hiên, bị canh gác bởi vài gã đàn ông lực lưỡng. Cô ta làm Iolite nhớ tới ai đó, một hình dáng xa vời trong trí nhớ hỗn loạn của cô. Cô không nghĩ mình đã định thay đổi cuộc đời thảm hại của bản thân bằng các cứu Arryn, cô chỉ đơn thuần cho rằng cô ta chẳng xứng đáng phải chết một cách khốn khổ thế.

Khi cô cất bước đứng dậy, người sũng bùn và nước mưa, tâm trí nửa tê dại, nửa tỉnh táo, Iolite có cảm giác mình sắp biến thành một ả điên thật sự. Cô giết chết hai gã đàn ông to lớn nọ, và rồi khi gục xuống trên gối, bò vào bên trong mái lợp dột nước của chuồng ngựa, người cô chẳng những bốc mùi bùn tanh tưởi mà còn cả mùi máu.

Arryn đã sợ cô đến mức ngất đi. Iolite không trách cô gái đó. Khi ấy, cô như một kẻ điên dại, và bộ dạng nọ còn đáng sợ hơn cả mấy tên bắt cóc kia.

"Cô có thể chạy khỏi đây." Iolite nói khi Arryn tỉnh dậy, và dây trói đã được cắt. Cô ngồi đối diện cô gái đó một khoảng xa, để Arryn không sợ quá mà ngất lần nữa.

Arryn chỉ nhúc nhích mình, và ngạc nhiên thấy rõ khi nhận ra mình không còn bị trói. Bấy giờ là đầu buổi tối, mấy tên bắt cóc đang bận ăn nhậu trong quán rượu.

"Lấy một con ngựa mà chạy." Cô nói với Arryn, tay ôm quanh đầu gối mình, nghiêng đầu dựa gò má lên trên. Những giọt nước chẳng ra thứ màu sắc cụ thể nào cứ tuôn khỏi cằm cô, mái tóc màu vàng cát trông xơ xác và xấu xí vì dính bùn.


"Cô không chạy à?" Arryn hỏi cô.

"Tôi đi đâu được?" Cô đáp lại, một câu trả lời cho mọi câu hỏi.

Arryn nhìn ra bên ngoài chuồng ngựa, chun mũi vì bắt đầu ngửi thấy mùi phân ngựa và bùn ám chặt lấy nơi này.

"Đi với tôi cũng được." Cô gái đáp. "Rồi cô muốn đi đâu thì đi. Nếu chúng quay lại và thấy cô, chúng sẽ phanh xác cô ra đấy!"

Iolite chỉ đáp lại bằng một tiếng rên rỉ.

"Tôi nói thật đấy!" Arryn bỗng đứng phắt dậy, mặc dù chân tay cô ta đều rướm máu ở nơi bị trói, để lại những cái lằn in hình dây thừng. Lúc chạm vào Iolite, cô ta run rẩy như một con bướm sắp chết.


Vậy mà cô đã chẳng lường trước được, chỉ bằng cách chạm vào cô thôi, Arryn đã thay đổi tất cả. Cô không nhớ mình đã nhìn thấy và nghe được những gì từ cô gái đó, nhưng cô đã đứng dậy thật. Cả hai đã cùng bỏ chạy khỏi đó, trong một cơn mưa đêm mòn mỏi chẳng dứt.

*

Khi tiếng chuông điểm vang khắp thành phố San Thalor, cũng là lúc ánh sáng ban ngày đã biến mất hẳn. Khắp nơi, những tháp chuông rung lên âm vang của sự vui mừng, một âm thanh thúc giục và hạnh phúc. Màn đêm mượt như nhung ôm trọn lấy thành phố ven lòng vịnh, và những cơn gió từ biển thổi vào mang hơi ẩm của nước mới mát mẻ làm sao. Khắp các con phố đều sáng đèn, và tại quảng trường phía trước cung điện hoàng gia, một đống lửa lớn được thắp lên. Người ngựa vào ra không ngừng, và mọi nhà thờ lẫn tháp thánh đều đã chật kín người tới cầu nguyện.

Những người trẻ tuổi hơn thì kéo tới trước quảng trường cung điện hoàng gia đông như lễ hội, họ đặt món quà tâm ý của mình trước đống lửa trại, và cùng háo hức chờ đợi vị hoàng tử nhỏ sẽ sớm xuất hiện sau cánh cổng đóng kín của cung điện. Có những người, vì không thể có một chỗ đứng tử tế bên dưới khoảng sân lát đá của quảng trường, đã leo lên những hàng rào và đứng kín quanh cửa sổ ở những tòa nhà xung quanh. Họ thắp sáng các lan can ban công, mái nhà và cửa sổ bằng những chiếc đèn lồng và đuốc lửa nhỏ.

Một hồi kèn hiệu dài vang lên khi cánh cổng lâu đài mở, nhưng nhanh chóng bị át đi bởi tiếng ồn của đám đông. Âm thanh từ hàng trăm, hàng nghìn giọng nói dội lên cùng lúc và khiến mặt đất dưới chân họ cũng rung lên như muốn đáp lại.

Đó là lúc hoàng hậu Jeannett bước ra ngoài cùng con trai của mình, một đứa bé đang sợ hãi vì những âm thanh nó nghe thấy và bật khóc vì giật mình. Nàng hầu đang bồng nó trên tay khẽ đung đưa để trấn an.

Những hàng ghế phủ vải nhung mềm bắt đầu bị lấp kính bởi người hoàng tộc, và những bàn tiệc bên cạnh cũng vậy. Khoảng sân thềm nguy nga của cung điện tuy lớn, nhưng chỉ có một vài dãy bàn được sắp xếp và dành riêng cho các Nephilim từ Vương tòa, người hoàng gia và sứ đoàn vùng Bóng tối. Những quý tộc khác phải đứng xung quanh, trên những bậc thang đá loáng ánh lửa đuốc, bao gồm cả Arryn.


Iolite không tìm kiếm bà. Cô đứng ở trong đám đông, nhưng không phải để hòa vào giữa những người đang háo hức chen lên phía trước để nhìn mặt hoàng tử.

Ở Vacroesia và một vài vùng đất khác, lễ đầy tháng là một dấu mốc quan trọng với những đứa trẻ, Iolite cho rằng vì rất nhiều trẻ sơ sinh sẽ chết trước khi đủ một tháng tuổi, hoặc ít nhất đó là những gì từng xảy ra lâu trước kia. Vì vậy, lễ đầy tháng của trẻ em luôn được coi trọng, thậm chí hơn cả sinh nhật. Hầu như chẳng người dân thường nào xa xỉ được tới mức tổ chức sinh nhật cho con cái họ, đó là một ngày chỉ dành cho những người thừa mứa tiền bạc như thương gia, quý tộc hay hoàng tộc mà thôi.

Vậy nhưng, không ai có thể quên ngày đầy tháng của con họ. Hầu hết sẽ có một buổi lễ vào dịp trăng tròn ở các nhà thờ, và nhiều đứa trẻ sẽ được rửa tội cùng lúc. Nhưng với hoàng gia, có một truyền thống đặc biệt hơn, họ sẽ mời một phù thủy trắng tới để tiên tri cho số mệnh của vị hoàng tử hay công chúa đó. Vì thế mà trước các cung điện luôn có một cái hố nông hình tròn, xếp đá xung quanh, vừa có thể dùng làm lửa hiệu, vừa có thể sử dụng trong dịp lễ đầy tháng.

Những lời chúc tụng hoàng tử từ phía dưới đám đông ở quảng trường chỉ mới thưa đi, đám đông đã bắt đầu kéo nhau dạt ra một bên, dẫm lên cả chân nhau, để chừa một lối đi dành cho đám rước của phù thủy trắng. Iolite chỉ mới gặp người này vài lần, đó là lúc Arryn mời bà ta tới tòa Vesryn.

Đám rước kiệu của phù thủy trắng dừng ở trước đống lửa lớn, bấy giờ đã cháy cao đầu người. Các nhạc công say sưa chơi điệu nhạc của họ, những vũ nữ tỏa ra trên khoảng sân bán nguyệt. Ánh lửa bập bùng làm những cái bóng của họ như nhảy múa. Tất cả họ đều là những cô gái tới từ thành phố này, mong muốn được nhận vinh dự làm vũ nữ trong lễ hội đầy tháng của hoàng tử. Iolite nghe những cô gái trong tòa Vesryn nói rằng, điệu nhảy lửa của họ trong đêm trăng tròn là cách để thần linh có thể nghe thấy cầu nguyện của vị phù thủy trắng, ban những điềm báo về vận mệnh tương lai. Nhưng đó chỉ là câu chuyện mà người ta thì thầm với nhau trên đường phố, vì thời nay, chẳng mấy ai dám nhắc đến các thượng thần cổ xưa nữa.

Vị phù thủy trắng xuống dưới kiệu, mặc một kiểu cổ phục đơn giản, tóc dài buông kín lưng. Gương mặt bà ta thanh tú, điềm đạm, chẳng hồi đáp lại những giọng nói đang gọi tên mình ở đám đông. Bà ta cúi chào những người hoàng gia đang ngồi trên bậc thềm cung điện, rồi quỳ gối trên nền đá trước đống lửa, ngồi lặng yên ở đó. Ánh lửa nhuộm sáng gương mặt bà ta, cái bóng sau lưng trải dài thành một vệt đen trên nền đá.

Chân trần uyên chuyển, ánh đuốc lửa bập bùng, chuyển động theo từng nhịp cơ thể của họ, các vũ nữ bắt đầu điệu nhảy của mình trong buổi đêm hè đẹp như mộng của Vacroesia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận