Eve

Arryn bồn chồn ngồi xuống ghế, đôi chân bà run rẩy vì đau nhức, nhưng mắt vẫn dõi theo những người hầu đang vào ra căn phòng. Họ đang chuyển những món quà bà đã chuẩn bị từ nửa tháng nay xuống dưới xe ngựa, hầu hết đều là vải vóc đắt tiền, những món đồ chơi trẻ em làm bằng bạc, các cuốn sách mạ vàng ở bên ngoài với bút lông hoàng tước. Cuối cùng là những bức tranh được đặt riêng, dành tặng cho hoàng hậu Jeanette như một lời chúc phúc. Chúng được đặt trong những chiếc hòm vuông trang trọng, trong một cỗ xe ngựa riêng. Ngày hôm nay đã vắt kiệt sức của Arryn. Đầu tiên, bà phải chuẩn bị mọi việc để sứ đoàn vùng Bóng tối tới Đấu Trường Vàng, và buổi tối thì chuẩn bị tới dự yến tiệc mừng đầy tháng của con trai hoàng hậu Jeanett.

Khi Arryn trút bỏ giày và tất của mình ra, bà nhìn thấy gót chân rạn nứt, đỏ ửng những tia máu. Chắc chắn rằng bà sẽ không thể tham dự vào phần khiêu vũ trong yên tiệc tối nay được rồi.

"Nhẹ nhàng thôi chứ!" Bà khẽ thốt lên với một người hầu vì tiếng va đập.

Khi ngẩng lên, Arryn trông thấy Iolite vừa bước vào phòng.

"Đông vui quá phải không?" Cô nói bằng giọng hân hoan giễu nại, nhìn quanh căn phòng và những người hầu, tay xoa xoa vào nhau. Nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy cô muốn giúp đỡ họ.

"Iolite!" Arryn thốt lên. "Đúng lúc ta đang cần gặp cô."

"Chẳng phải bà đã bảo Aydia gọi tôi sao?" Cô ta bước tới gần nơi Arryn đang ngồi, rồi nhìn xuống mắt cá chân của bà.


"Vậy sao?" Arryn đáp. Bà chẳng nhớ gì về việc đó cả, có lẽ trong lúc vội vã căn dặn những người hầu đã nói rồi quên mất. Bà đặt bàn chân mình xuống tấm thảm, cố gắng thư giãn các cơ bằng cách duỗi ra. "Càng ngày càng bất cẩn rồi."

Iolite khom mình xuống, hai gối quỳ trên nền tấm thảm dệt. Gương mặt cô đã bị những lọn tóc vàng hai bên che mất khi cô cúi đầu nhìn bàn chân đang ửng đỏ của Arryn.

"Nếu chỉ là muốn tôi..." Cô mở lời.

"Phải, ừm..." Arryn ngập ngừng. Mặc dù bà không thực sự yêu cầu Iolite, nhưng cô vẫn hiểu mình phải làm gì. Có chút bẽ bàng ở chuyện nhờ vả cỏn con này, bởi bà luôn cố tránh xa khỏi bàn tay của Iolite và cái khả năng bí ẩn đó. "Tối nay tại yến tiệc hoàng gia sẽ có khiêu vũ đấy. Hoàng hậu Jeanett mời về rất nhiều nhạc công, từ khắp mọi xứ. Ta không muốn xuất hiện với những bước đi khập khiễng."

"Dĩ nhiên là không rồi." Iolite đáp, không chút đùa cợt trong giọng nói của cô. Cô ta nhấc chân bà lên, áp hai lòng bàn tay mình lên nó, một ở trên và một ở dưới lòng bàn chân. "Vì Eremiel có ở đó, phải không?"

"Lạy Thánh Gabriel!" Bà kêu lên, nhưng rồi chẳng thể kiềm một tiếng cười ngay sau đó. "Cô toàn nghĩ đến những thứ như thế! Không, ta chỉ muốn mình thật hoàn hảo trước mặt hoàng hậu mà thôi."

Sau khi Iolite đặt bàn chân trái của bà xuống, nó đã không còn ê ẩm và đau nhức như bị đóng đinh nữa. Đó là cảm giác dễ chịu đầy cám dỗ, khi mà ở tuổi này, những dấu hiệu bệnh tật phiền phức đang bắt đầu ghé thăm Arryn. Đôi khi chỉ là một cơn đau lưng hoặc gáy vào những ngày trở trời, có lúc là một cơn đau bao tử vào buổi tối muộn. Dần dần, bà nhận ra mình đang dễ đau ốm hơn.

"Iolite..." Arryn nói, khi nhìn thấy cô hầu nữ cuối cùng đang ra khỏi phòng với chiếc hòm mạ bạc trên tay. "Iolite này, tôi biết đây không phải lúc thích hợp, nhưng..."

"Bà nói đúng." Cô nhấc chân phải của bà lên và xoa bóp nhẹ bằng hai lòng bàn tay. "Đây không phải lúc thích hợp."

Chẳng mấy chốc, cơn đau ở chân phải cũng không còn. Cô ta buông tay mình ra thật nhanh chóng, rồi đứng dậy, quay gót.

"Tôi biết bà nghĩ gì mà." Iolite nói trong lúc bước lại gần chiếc bàn gỗ phía bên phải, cách đó chỉ vài bước chân. Trên bàn có một chiếc đèn pha lê đắt tiền, một món quà từ một vị khách của Vesryn. Nó có vài sợi dây trong suốt buông xuống và đính những viên đá hình giọt nước, bởi thế khi Iolite với tay lấy chiếc ly trên bàn, chúng va vào nhau leng keng, âm thanh giống tiếng chuông. "Quá rõ là khác, mặc dù bà biết tôi luôn bực mình vì điều đó."


Iolite không nói dối, bởi giọng nói cô đầy sự bực bội thật. Arryn cúi xuống, xỏ lại vớ và giày.

"Ta biết ta chẳng có quyền gì để trói buộc cô với Vesryn. Thực chất, cô đã có thể bỏ đi bất cứ lúc nào cô muốn, nhưng Iolite, cô vẫn ở đây. Một người như cô sẽ có thể chăm sóc Vesryn cẩn thận."

Dứt lời, bà đứng dậy trở lại, nghe thấy một tiếng thở dài cáu kỉn từ Iolite. Nhưng đó là vì cô vừa nhớ ra trong phòng bà chẳng có gì ngoài trà ướp khô và mật. Cô đành buông cái ly xuống, ngoảnh sang nhìn Arryn, dựa mình vào cái bàn. Tay trái của Iolite chống lên bàn và gõ nhẹ, đó là tư thế thể hiện sự thách thức và bực bội, như thể bà đang làm phiền cô ta.

"Ta không có đứa con nào cả, Iolite." Arryn nói. "Vesryn sẽ cần một người chăm sóc nó."

"Bà vẫn nghĩ rằng tôi sẽ ở lại nơi này sau khi bà mất sao?" Iolite nói. Bởi câu nói ấy, Arryn nhận ra mình lại vừa khơi mào một cuộc nói chuyện cũ rích của cả hai.

"Nếu không thì cô sẽ đi đâu chứ?" Arryn chẳng có ý định lảng trách cuộc tranh cãi đã kéo dài cả thập kỷ này. "Không một nơi nào yên bình hơn San Thalor, Iolite. Cô đã từng nói với ta rằng cô chán ngấy những cuộc chiến, vậy thì đây là nơi cô có thể nghỉ ngơi. Làm ơn đừng nói chừng ấy năm qua cô vẫn chẳng nhận ra mình đang làm gì."

"Đúng vậy." Iolite lạnh lùng đáp. "Tôi chẳng biết mình đang làm cái gì ở đây cả."

Trong mắt cô ta, cơn thịnh nộ nhanh chóng bùng lên.


"Theo nghĩa đen luôn."

Dứt lời, Iolite quay lưng bỏ ra cửa.

"Cô đâu thể cứ bỏ chạy, lẩn trốn mãi!" Giọng bà cao hơn vì tức giận, nhưng vẫn chưa tới mức biến thành một câu gắt gỏng.

"Tôi có nhiều thời gian lắm!"

"Ít nhất thì hãy nhận vì ta chứ, Iolite!" Chỉ khi thốt ra những lời ấy, Arryn mới cảm thấy đau đớn nhường nào. Bà cầu khẩn Iolite, lần này qua lần khác, nhưng cô ta cứ trượt đi như một cơn gió mà tay không chẳng bắt được.

"Đặc biệt là vì bà đấy." Cô ta ngoảnh đầu lại đáp, nhưng rồi nhanh chóng mất hút bên kia cánh cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận