Eve

Cô không nghĩ rằng mình sẽ dành buổi tối hôm nay cho Alasdair, dù tin rằng đó là lý do hắn tìm đến cô. Một người đàn ông lưu luyến người phụ nữ xa lạ mình đã qua đêm cùng, đây không phải lần đầu tiên cô bắt gặp được.

"Quả là nhã ý khó từ chối." Iolite đáp, ngay sau khi anh chàng Lukas đi khỏi. Cô không uống nhiều rượu đêm nay. Mặc dù chẳng thể say, nhưng nó làm cô sao nhãng. "Thế nhưng tôi e mình sẽ chỉ biết thân biết phận mà dừng ở đây. Nếu ai đó phát hiện ra, tôi e cả tôi và ngài sẽ gặp rắc rối lớn đấy."

Thực chất, đó không phải sự thật. Nhiều hầu nữ ở tòa Vesryn đã đồn với nhau việc này, mặc dù có vẻ chuyện chưa đến tai Arryn. Nhiều năm qua sống ở tòa Vesryn, cô đã ngủ với nhiều vị khách: quý tộc, thương gia, hoàng tộc, và nhiều loại người khác nữa. Arryn dù có biết chuyện cũng chỉ nổi giận vài ngày, sau đó bà sẽ lại quên đi. Cô chưa bao giờ gặp rắc rối thực sự nào. Hậu quả của những cuộc tình vụng trộm sẽ chỉ xảy ra khi nó kéo dài quá lâu và bị bắt tại trận, hoặc cô mang thai; mà cả hai điều đấy đều là bất khả thi.

Iolite nhếch môi tự mãn với những ý nghĩ trong đầu của mình, nhưng dường như Alasdair đã hiểu nhầm nụ cười đó:

"Ta cũng không có ý định gặp rắc rối với một nô lệ tự mãn và buông thả." Hắn ta lên tiếng, sắc giọng thay đổi. "Nhưng ta biết cô không phải một hầu nữ tầm thường ở tòa Vesryn, Iolite."

Hắn không đặt câu hỏi nào, chỉ là một lời nói đầy sự nghi vấn và tố cáo. Iolite sớm nhận ra dường như hắn không ám chỉ tới chuyện giường chiếu ngay từ đầu. Phải chăng dạo này, cô đã quá chủ quan và mất đi sự sắc bén của mình?

"Vậy ngài biết gì về tôi nào?" Cô đẩy ly rượu ra giữa bàn khi rướn người về phía trước, khoanh tay trước ngực, hy vọng rằng hắn sẽ nắm bắt được – dù chỉ mơ hồ thôi – sự đe dọa của cô. Nhưng cũng có thể hắn chỉ là một gã đàn ông với tâm trí nông cạn, cho rằng cô đang cố quyến rũ hắn với cử chỉ đó.


Alasdair chỉ bật cười, không có vẻ gì là căng thẳng như cô đã kỳ vọng:

"Không nhiều, thú thực là vậy. Đào móc cuộc đời của một phụ nữ không phải việc ta hay làm."

"Vậy điều gì đã khiến ngài nói ra những lời vừa rồi? Rằng tôi không tầm thường?"

"Một dự cảm mà thôi." Hắn đáp, một lời nói dối hiển nhiên.

Iolite đột nhiên cảm thấy cô cần kết thúc cuộc nói chuyện này. Dù cô đang bị cho vào tầm ngắm của Alasdair vì lý do gì đi nữa, điều đó cũng không tốt đẹp. Cô không có thói quen dây dưa với những người tình, cũng như không hứng thú tới những vấn đề của người khác. Mà dường như, hắn ta có cả hai thứ đó.

"Tôi e là mình phải quay lại làm việc rồi." Cô dạm đứng dậy. "Cuộc nói chuyện thú vị đấy, thưa ngài, hy vọng nó chỉ dừng ở đó mà thôi."

Khi cô quay đầu, Iolite nhận ra mình đã buột miệng đe dọa hắn ta. Những kẻ nắm giữ nhiều quyền lực như hắn không phải là đối tượng cô có thể chọc tức bừa bãi. Nếu như hắn thuộc loại thích làm to chuyện chỉ để thỏa mãn cái tôi quyền lực của mình, hắn sẽ kéo đến những rắc rối thực sự cho cô và Arryn. Ngu xuẩn ­– cô tự trách móc mình.


"Ta tình cờ biết được cô đã sống ở tòa Vesryn rất lâu, tới nỗi đang tự nghi hoặc liệu cô có phải là một trong những đứa con rơi của Nephilim hay dòng tộc nào đó hay không." Alasdair chợt lên tiếng, và trong cơn rùng mình, Iolite đã buộc phải dừng chân. Cô quay mình lại, không để lộ những ngón tay đang đan vào nhau trước bụng, với móng cắm ngập vào da thịt.

"Vậy mà ngài cho rằng mình là một người không thích đào bới cuộc sống người khác."

"Nếu điều đó không cần thiết với ta mà thôi." Hắn bình thản đứng dậy. "Cô sẽ không thể sống sót nổi ở vùng Bóng tối nếu như không nắm rõ được thân thế người mình đang nói chuyện cùng, nên ta phải làm làm gì đó, tối thiểu nhất có thể."

Hắn bước ra khỏi chỗ ngồi, nhưng bầu không khí căng thẳng giữa cả hai bị phá vỡ đột ngột, tựa như ném một viên đá thô vào tấm kính cửa sổ mỏng manh. Có thứ gì đó sượt qua trước mắt Alasdair, mặc dù hắn đã không nhận ra đó là gì luôn, thì cũng khiến hắn giật mình mà dừng khựng lại.

Một tiếng động lạ kỳ vang lên, lạc lõng giữa muôn vàn âm thanh khác xung quanh, nhưng Iolite đã không bỏ sót nó. Cô tựa hồ nghe thấy một tiếng "phập", giống như kim loại cắm vào gỗ.

"Tên sao?" Cô lầm bẩm với chính mình khi liếc nhìn lên vách tường gỗ của quán rượu. Chẳng kịp nhìn kỹ hình dáng hay việc nó đã có ở đó từ trước hay chưa, cô lao về phía trước, túm lấy vai người đàn ông mà kéo hắn ta suýt nữa ngã chúi xuống đất. Lúc đó, một mũi tên khác vừa rẽ gió bay qua đầu cô, tạo ra một tiếng "vút", rồi cắm lên tường.


Iolite nhổm mình dậy và gào tên người chủ quán rượu, nhưng cô đã không cần trở thành đèn hiệu cho vụ tấn công, bởi ngay khi đó, những tiếng hét thất thanh và bất thường đã bắt đầu vang lên ở sau lưng. Đám đông nhanh chóng nhận thức được tình hình, họ gào thét với nhau, bắt đầu vỡ ra thành sự hỗn loạn và kinh hãi.

Những mũi tên bắn về phía này nhiều hơn, một số cắm vào mái hiên của quán rượu, lên cây cột gỗ, và một đã gần trúng Alasdair: nó sượt qua chân bàn và cắm xuống vách tường gần mặt sàn.

"Là ngài đấy." Cô đẩy hắn ra sau chiếc bàn. "Có người đang nhắm đến ngài. Cận vệ của ngài ở đâu?"

"Gần đây thôi." Hắn đáp lại, căng thẳng nhưng không đến mức hoảng loạn. Cô sẽ chẳng biết làm gì với một gã đàn ông mất bình tĩnh và khiếp sợ trong tình huống này.

Quả thực cận vệ của Alasdair không ở quá xa, và ngay phút đầu tiên khi đám đông vui vẻ biến thành một cơn bão của tiếng gào thét kinh hãi, hỗn loạn, họ đã tìm mọi cách để chạy về phía này. Nhưng từ trên những mái nhà lân cận và cả giữa đám đông đang tháo chạy, xuất hiện những kẻ mặc áo choàng xanh thẫm, gương mặt bịt kín ẩn trong bóng tối, trên người đầy vũ khí. Cô thoáng nhìn thấy những cây cung đang giương căng, và ánh lửa phả lên lưỡi kiếm sáng loáng. Chúng không tấn công dân thường, nhưng tấn công cận vệ và lính hoàng gia. Chẳng biết từ đâu, chúng xuất hiện nhiều như những con dơi náu mình trong đêm trăng sáng, ồ ạt tấn công đột ngột.

Cô nhìn về phía cửa quán rượu, đó là cách duy nhất cô có thể giữ Alasdair an toàn cho đến khi cận vệ của hắn giải quyết xong những kẻ lạ mặt và đến được đây. Cô túm chặt khuỷu tay hắn, chẳng nói gì về ý định của mình, nhưng dường như hắn cũng đoán được phải làm gì là tốt nhất trong tình huống này.

Cả hai khom mình ở phía sau những chiếc bàn và ghế gỗ, bò về phía cửa quán rượu, trên mái hiên bỗng có tiếng động mạnh như ai đó giộng mạnh chân xuống lớp ván gỗ. Iolite nhận ra đó là tiếng chạy, rồi đột ngột những tấm ván vỡ nát thành từng mảnh và rơi xuống, phá hủy một mảng hiên trước. Một bóng người khác cũng vừa tiến đến từ đằng sau: dường như chúng đều phục kích từ những tòa nhà lân cận và cả trên mái. Chiếc bàn trên đầu cô bị đẩy hất mạnh sang một bên, rồi chúng ném từn chiếc ghế xuống dưới những bậc tam cấp, tất cả đều gãy đôi hoặc vỡ thành từng miếng gỗ lớn.

Iolite chợt nhận ra chúng đều đang nhắm về Alasdair.


Cô đứng dậy trước khi hai kẻ lạ mặt kịp ra tay với mình. Nhặt chai rượu dưới đất lên, cúi đầu né nhát kiếm của tên bên phải, rồi lấy chân trái đạp mạnh vào hông hắn, rồi lấy chai rượu giáng một cú vào gáy, mạnh tới nỗi nó vỡ toang ra, lởm chởm những đường sắc nhọn bằng thủy tinh cứng.

Tên còn lại cầm hai con dao găm, xoay chúng trong tay và lao đến, giơ cao lưỡi dao lên nhằm đâm vào Alasdair. Hắn, theo phản xạ, cúi mình xuống và giơ tay phải lên đỡ. Nhưng Iolite đã nhanh hơn, cô đâm thẳng chai rượu bị vỡ vào giữa bụng gã cầm dao, rồi đạp mạnh chân vào đầu gối hắn, tới nỗi có thể nghe thấy tiếng xương gãy. Hắn đồ sộ, nên khi đổ gục xuống đất cũng tạo ra những âm thanh ồn ào. Hai con dao găm dài rơi xuống đất, Iolite chúng lên, xoay mình chém thẳng vào cổ tên còn lại, đúng lúc hắn vừa lấy lại được sức và vung kiếm lên cao, định bổ xuống giữa lưng cô.

Cô đã không hy vọng nhát chém đó làm hắn hề hấn, nhưng hóa ra, lớp giáp hắn mặc bên trong áo choàng lại không bảo vệ cổ. Đó quả là một thiếu sót ngu dốt, Iolite nghĩ, nhưng lại thường xuyên gặp phải.

"Mẹ kiếp!" Cô lẩm bẩm nhìn chiếc váy trắng, bấy giờ đầy những đốm đỏ lớn màu máu của mình. Iolite quay người nhìn Alasdair, ngoài việc hắn đang sửng sốt tới mức tê liệt, thì chẳng có vấn đề gì cả. Cô ném con dao xuống dưới, rồi nhặt thanh kiếm chuôi bạc lên. Sức nặng của nó đã nhanh chóng thỏa mãn cô, một người căm ghét sử dụng những con dao yếu ớt.

Iolite chẳng kịp kéo Alasdair tới chỗ an toàn hơn, bởi vây quanh cô lúc này là những kẻ tấn công kia. Quảng trường bấy giờ đã biến thành chiến trận, chúng đang đấu với lính hoàng gia và cận vệ của Alasdair. May thay, chúng bao vây quán rượu cũng là lúc cận vệ của sứ đoàn bóng tối cũng tìm được lối để tới đây.

Là người duy nhất đứng gần Alasdair, cô trở thành tấm bia đỡ tên hoàn hảo cho hắn, cũng là con bù nhìn trong chiếc váy trắng, lãnh những nhát gươm từ cùng lúc ba kẻ. Một tiếng tới từ phía bên phải, một từ cánh trái, và một vừa lợi dụng mảng vỡ của mái hiên để nhảy xuống. Cô vừa đánh bại được một, thì lại kéo đến những tên khác.

Cô bị cuốn vào trận chiến của chúng, trong lúc Alasdair đã tạm thời an toàn khi có hai tên cận vệ khác đứng quanh. Cuộc tấn công đã kích động cô, cô biết thế, và cảm giác tự do được vung kiếm, chém rồi đâm, khiến cô thỏa mãn hơn cả khi làm tình hay uống rượu tới say khướt.

Dưới ánh lửa cháy rực quyện với màu bạc mỏng manh của trăng, Iolite như bắt đầu một điệu nhảy mới, với máu và gươm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận