Em khiến anh cuồng si

Phim điện ảnh Chu Uyển Doanh đóng không chiếu trong Tết Âm Lịch, dù sao phim vẫn cần thời gian để làm hậu kỳ. 
 
Đạo diễn Mạnh Lan nói bộ phim dự tính sẽ chiếu vào ngày 01 tháng 05.
 
Bởi vì phim còn chưa chiếu, Chu Uyển Doanh vẫn là một diễn viên vô danh của Showbiz, cho nên sẽ không có thông báo gửi cho cô. 
 
Nhưng không có thông báo không có nghĩa là cô rảnh rỗi. Hết Tết Âm lịch, Trương Nguyệt lại bắt đầu đưa cô đi khắp nơi xã giao. Mỗi lần Trương Nguyệt tìm cô, cô đều vô thức mà cảm thấy sợ hãi.
 
Tối nay Trương Nguyệt lại đưa cô ra ngoài xã giao, bất kể cô có muốn hay không đều phải đi.
 
Có điều bây giờ cô đã có kinh nghiệm rồi, lúc nào trong túi cũng giấu một con dao nhỏ, ít nhiều gì cũng làm cô yên tâm được phần nào.
 
Cũng như mọi lần, các vị khách của bữa tiệc tối nay cũng đều là những ông già đại gia bụng phệ, mập mạp, chỉ vừa uống vài ly rượu đã bắt đầu thô thiển nói mấy chuyện dâm tục ngay trên bàn ăn, đến cả chuyện lên giường với phụ nữ cũng lôi ra để nói.
 
Khi bắt đầu nói đến chuyện đó thì mặt đám người kia hiện lên những nụ cười cợt nhã dâm tục, Chu Uyển Doanh cảm thấy dạ dày của mình như sông cuộn biển gầm, sôi sùng sục như muốn nôn ra ngoài.
 
Sau đó, đề tài ấy lại chuyển lên người Chu Uyển Doanh, mấy gã đàn ông nhìn cô một cách dâm tục khinh thường, như thể họ đã lột sạch cô bằng những ánh mắt ghê tởm đó, những lời họ nói ra ngày càng trở nên quá đáng hơn, từ hỏi số đo 3 vòng của cô đến chuyện có còn trong trắng không, đã từng có đàn ông hay chưa.
 
Chu Uyển Doanh nắm chặt tay dưới gầm bàn, môi mím thành một đường, không nói lời nào.
 
Không rõ gã đàn ông mập mạp bên cạnh là ai, đột nhiên cầm ly rượu đổ lên người cô.
 
Từ góc độ đó có thể thấy rõ tên này cố ý, Chu Uyển Doanh kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
 
Gã thong thả từ tốn, cười ha hả nói: “Xin lỗi cô Chu nhiều nhé, uống nhiều rượu quá nên tay tôi cầm không chắc.”
 
Vừa nói gã vừa cầm khăn giấy vừa tới lau cho cô, Chu Uyển Doanh nhìn cái tay kia đang muốn sờ lên đùi cô thì ngay lập tức đứng lên tránh cái tay của gả, nói: “Không cần, tôi tự đi nhà vệ sinh xử lý là được rồi.”
 
Nói xong cô xoay người đi nhanh ra bên ngoài.
 
Tim Chu Uyển Doanh đập loạn xạ, bước chân cũng trở nên hoảng loạn, cô cứ cảm thấy nếu bản thân mình vẫn còn tiếp tục ở đây thì đêm nay cô nhất định sẽ gặp ra chuyện không may.
 
Khi cô đi đến cửa phòng riêng, cô nghe thấy tiếng người đàn ông chửi rủa: “Con đàn bà thối tha, còn bày đặt “làm giá”.”
 
Sau khi rời phòng, cô nhanh chóng chạy về phía thang máy. Bước vào rồi ngay lập tức nhấn nút đóng cửa. 
 
Tim cô đập thình thịch, khẩn trương nhìn chằm chằm số tầng thang máy. Thấy thang máy cuối cùng cũng ngừng ở tầng một, cửa vừa mở ra cô đã lao ra ngoài.
 
Bởi vì quá hoảng loạn mà ngay lúc cô lao ra khỏi thang máy thì đụng phải một người.
 
“Thành thật xin lỗi!” Cô hoảng hốt xin lỗi, đầu cũng không ngẩng lên chỉ muốn tiếp tục chạy ra ngoài.
 
Cánh tay đột nhiên bị người đó giữa chặt, hỏi: “Này?”
 
Cô sợ hãi quay đầu lại, ấy vậy mà là người quen.
 
Cô lập tức rụt tay lại, như vẫn còn ám ảnh chuyện đó nên cô vẫn rất cảnh giác khi đối mặt với đàn ông. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Tần Chiếu thấy Chu Uyển Doanh cảnh giác nhìn mình, có chút đau lòng cười hỏi: “Phản ứng kiểu gì vậy? Ai không biết còn tưởng tôi làm gì cô.”
 
Cậu nhìn vết rượu vang trên váy Chu Uyển Doanh, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
 

Chu Uyển Doanh lắc đầu nói: “Không có gì.”
 
Cô nói xong thì xoay người bước nhanh ra ngoài.
 
Khi đi đến trước cửa nhà hàng, đột nhiên cô dừng lại.
 
Nhìn màn đêm bao la bên ngoài, cô do dự vài giây, đột nhiên hạ quyết tâm, xoay người sải bước trở về.
 
Ngay lúc cửa thang máy sắp khép lại, cô vội vàng chạy tới dùng tay ngăn cửa thang máy đóng lại.
 
Cửa thang máy đột nhiên bị chặn, Tần Chiếu ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng thì thấy Chu Uyển Doanh đứng ở bên ngoài.
 
Cậu hơi kinh ngạc, sửng sốt hai giây rồi hỏi: “Sao thế?”
 
Chu Uyển Doanh mím môi, lấy hết can đảm hỏi: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện, Tạ Lẫm đang ở đâu?”
 
Tần Chiếu bất giác nhướng mày, trong lòng có chút kinh ngạc.
 
Cậu vốn cho rằng Chu Uyển Doanh rất nhát gan, không nghĩ tới cô lại trực tiếp hỏi chỗ ở của Tạ Lẫm.
 
Cậu đi ra khỏi thang máy, hai tay đút vào túi quần nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh một lúc lâu, đôi mắt hiện lên ý cười ám muội. 
 
Chu Uyển Doanh bị cậu ta nhìn đến nổi khẩn trương mà nắm chặt lấy túi xách, vội giải thích: “Tổng giám đốc Tạ để dù ở chỗ của tôi, tôi muốn đem nó đi trả.”
 
Cao thủ tình trường như Tần Chiếu nhìn một cái là hiểu được ngay tâm tư của Chu Uyển Doanh.
 
Cậu cong môi cười, cố ý trêu chọc cô nói: “Chỉ là cây dù thôi mà, ở nhà Tạ Lẫm có rất nhiều, cô không cần trả lại đâu.”
 
Chu Uyển Doanh căn bản không biết, cô vốn không thể thắng được mấy người này, cô nhìn Tần Chiếu nhỏ giọng nói: “Không… Không ổn lắm đâu. Cây dù đó trông rất đắt.”
 
Tần Chiếu cười nhạo nói: “Tạ công tử không thiếu chút tiền ấy huống chi chỉ là một cây dù, cho dù cậu ấy mất một trăm vạn đi chăng nữa thì cậu ấy cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.”
 
Chu Uyển Doanh mím chặt môi, nhất thời không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
 
Tần Chiếu nhìn chằm chằm cô một lúc, thấy đã trêu cô đủ rồi, mới cười lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn vào mã QR trong WeChat đưa tới trước mặt Chu Uyển Doanh.
 
Chu Uyển Doanh thấy Tần Chiếu đột nhiên đưa mã QR kết bạn, cô có chút sững sờ, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.
 
Tần Chiếu cười nói: “Không phải nói muốn biết Tạ Lẫm ở chỗ nào sao? Add friend đi, lát nữa tôi gửi Wechat cậu ấy qua cho cô.”
 
Lúc này Chu Uyển Doanh mới có phản ứng, vội lấy điện thoại từ trong túi ra, mở Wechat thêm bạn bè với Tần Chiếu.
 
Lời mời kết bạn được gửi đến, Tần Chiếu nhấn chấp nhận rồi tắt điện thoại bỏ vào túi quần, cười nói với Chu Uyển Doanh: “Tôi sẽ báo cáo hành tung của Tạ Lẫm cho cô sau nhé.”
 
Chu Uyển Doanh sững người một lúc, nhưng rất nhanh phản ứng lại.
 
Lúc Tần Chiếu nói lời này, có vẻ đã nhìn thấu tâm tư của cô đối với Tạ Liễm.
 
Da mặt cô mỏng nên ngay lập tức đỏ bừng.
 
Nhưng lần này cô không từ chối, nhỏ giọng nói: “Cảm... Cảm ơn.”
 

Tần Chiếu cười nói: “Đừng khách sáo. Đợi hôm nào cô chinh phục được với Tạ Lẫm, đến lúc đó tôi sẽ tìm cậu ấy bảo cậu ấy đưa cho tôi một phong bì “Cảm ơn bà mối” [1] thật lớn.”
 
[1] Cảm ơn bà mối (谢媒礼): Trước đây, bà mai sau khi hoàn thành việc mai mối thì sẽ nhận được một số tiền. Tiền thường do người nam trả còn nếu ở rễ sẽ do người nữ trả. Số tiền đó sẽ được bỏ trong một phong bì màu đỏ hay là bao lì xì. 
 
Chu Uyển Doanh cười, cô biết Tần Chiếu đang trêu mình.
 
Tần Chiếu giơ tay ấn thang máy, trong lúc chờ thang máy, anh nhớ tới cái gì đó nên nói với Chu Uyển Doanh nghe: “Nhưng dạo này Tạ Lẫm không ở Bắc Thành, mấy ngày nữa cậu ấy về thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
 
Chu Uyển Doanh gật đầu nói: “Cảm ơn.”
 
*
 
Buổi tối hôm đó, Chu Uyển Doanh không quay lại bữa tiệc, thế là ngày hôm sau cô bị Trương Nguyệt cho một một trận trách mắng. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Lúc đó trong phòng thay đồ không có ai khác, cô đứng dựa vào tường bên ngoài phòng thay đồ. Nghe Trương Nguyệt tmắng, cô chỉ cụp mắt xuống, cả buổi chẳng nói câu nào. 
 
Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa, ngẩng đầu lên nhìn Trương Nguyệt nói: “Chị không biết những tên người đàn ông đó rốt cuộc là loại người gì hay sao? Tay của gã đàn ông đó gần như chạm vào đùi tôi, chị không thấy sao? Cả buổi tối đều kể loại chuyện đó, sau đó thì sao? Ai biết được họ sẽ làm gì với tôi.”
 
Trương Nguyệt nghe vậy thì cau mày nói: “Cô sợ cái gì? Tôi không phải cũng ở đó sao? Tôi sẽ thực sự để cô xảy ra chuyện gì hay sao?”
 
Chu Uyển Doanh nhếch mép, cụp mắt xuống không muốn nói thêm nữa.
 
Cô vốn không tin tưởng Trương Nguyệt. Cô biết nếu những tên người đàn ông đó thực sự làm gì đó với cô, Trương Nguyệt chắc chắn sẽ không quan tâm cô.
 
Nói không chừng, chị ta còn chủ động giúp những tên đàn ông đó ném cô lên giường của họ.
 
Từ lúc đó cô đã nhìn thấu bản chất của Trương Nguyệt. Trong cái giới này, không thể tin tưởng bất cứ ai ngoài bản thân mình, chỉ có thể tự mình bảo vệ bản thân mà thôi.
 
*
 
Vào giữa tháng Hai, Chu Uyển Doanh nhận được địa chỉ của Tạ Lẫm từ Tần Chiếu. Anh nói cho cô biết, Tạ Liễm đã về Bắc Thành rồi, nhưng gần đây cậu ấy rất bận, ban ngày có lẽ không có ở nhà, cho nên muốn tìm cậu ấy chỉ có thể tìm sau chín giờ tối thôi. 
 
Chu Uyển Doanh cầm theo dù, dựa vào địa chỉ mà Tần Chiếu đưa cho cô đi tìm nhà Tạ Lẫm.
 
Trước đây Chu Uyển Doanh chưa từng đến chỗ Tạ Lẫm sống. Nghe nhân viên của công ty thỉnh thoảng trò chuyện, nói rằng khu này là một nơi giàu có, những người sống ở đấy không phú thì cũng quý.
 
Khu đô thị Tạ Lẫm sống có an ninh ra vào rất nghiêm ngặt, sau khi đến trước cửa khu, cần phải đăng ký danh tính, ban quản lý còn phải gọi điện trước cho chủ nhà để hỏi xem có thể cho người này vào hay không.
 
Chu Uyển Doanh đến đó hai ngày liên tiếp, Tạ Lẫm đều không có ở nhà.
 
Cô thất thểu trở về, về đến nhà cô thẫn thờ nhìn cây dù treo bên cửa.
 
*
 
Dạo này Lẫm rất bận rộn, trong nhà xảy ra chút chuyện, nên gần đây anh đều ở nhà cũ.
 
Mãi đến cuối tháng hai, anh mới về lại nhà của mình ở Tinh Lan Loan.
 
Đêm đó, khi anh lái xe về tới nhà thì cũng đã hơn mười giờ, đến cổng khu đô thị, bảo vệ nói với anh: “Anh Tạ, lúc anh không ở đây, có một cô gái họ Chu đến tìm anh.”

 
Gần đây Tần Lẫm bị mấy chuyện vụn vặt trong nhà làm phiền, nhất thời không nhớ ra là ai, thuận miệng hỏi: “Tên cô ấy là gì?”
 
Bảo vệ nói: “Cô ấy không nói tên chỉ nói mình họ Chu, còn bảo tới trả dù cho anh.”
 
Kể từ lần cuối cùng Chu Uyển Doanh nhìn thấy Tần Lẫm cho đến bây giờ kỳ thật cũng đã sắp được một tháng rồi. 
 
Bảo vệ không nhắc tới, Tạ Lẫm cũng không nhớ ra.
 
Anh thừa nhận Chu Uyển Doanh khá thú vị, nhưng cũng không tới mức khiến anh phải nhớ rõ cô. 
 
Anh yên lặng một lát rồi hỏi: “Đến đây hồi nào?”
 
Bảo vệ trả lời: “Ngày 15 tháng 02 đến một lần, ngày 19 tháng 02 đến lần nữa. Mỗi lần đều đợi hơn nữa tiếng ở ngoài mới rời đi.”
 
Lại nói thêm: “Vốn dĩ tôi muốn cô ấy để dù lại ở chỗ chúng tôi, đợi khi nào anh quay lại thì giúp cô ấy đưa cho anh, thế nhưng cô ấy không chịu rồi lại cầm dù đi về.”
 
Tạ Lẫm cong môi cười. 
 
Đương nhiên cô ấy sẽ không chịu.
 
Không giữ dù thì sao mà có cớ để gặp anh cơ chứ.
 
Anh lái xe vào khu đô thị, dặn dò bảo vệ: “Lần sau cô ấy tới đây, cứ trực tiếp để cô ấy vào.”
 
*
 
Ngày 12 tháng 03, buổi tối Chu Uyển Doanh ở nhà xem một bộ điện ảnh kinh điển.
 
Tới tận hơn 9 giờ tối mới xem xong.
 
Cô đứng dậy cầm cái ly đi rót miếng nước, khi quay lại đi ngang qua cửa nhìn thấy chiếc ô treo phía sau.
 
Cô vô thức dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc dù một lúc, cuối cùng quyết định đi thử vận ​​​​may thêm lần nữa.
 
Cô vào phòng ngủ thay quần áo.
 
Trời tháng 3 vẫn còn hơi lạnh. Cô từ trong ngăn tủ lấy ra một cái váy mình thích nhất, một chiếc váy dài màu xanh nhạt điểm những bông hoa nhỏ màu trắng, ở bên ngoài cô khoác một chiếc cardigan màu trắng.
 
Thay quần áo xong, đến phòng tắm trang điểm như thường ngày, nghiêm túc uốn tóc.
 
Cô cầm dù ra khỏi nhà, bắt xe đến Tinh Lan Loan.
 
Thực ra lúc ra ngoài cũng chưa muộn, chưa đến mười giờ. Nhưng Tinh Lan Loan cách nơi cô ở rất xa, đi đường mất nửa tiếng, đến nơi cũng đã mười giờ rưỡi gần mười một giờ rồi.
 
Chu Uyển Doanh xuống xe, cầm dù đứng bên vệ đường do dự một chút. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Cuối cùng vẫn đi tới chỗ của bảo vệ.
 
Bảo vệ trực đêm hôm nay vừa hay là người trực lần trước, thấy cô lại đến anh ta cười chào đón: “Cô Chu lại đến nữa à.”
 
Chu Uyển Doanh gật đầu.
 
Kỳ thực cô cũng không ôm hy vọng gì nên nói với bảo vệ: “Xin hỏi anh có thể gọi giúp tôi một cuộc được không?”
 
Bảo vệ cười nói: “Không cần gọi, Tổng giám đốc Tạ đang ở nhà, anh ấy vừa về lúc hơn 9 giò thì phải.”
 
Vừa nói vừa giúp Chu Uyển Doanh mở cửa, để cô đi vào.
 
Chu Uyển Doanh có chút kinh ngạc hỏi: “Không cần đăng ký sao?”

 
Bảo vệ trả lời: “Không cần. Tổng giám đốc Tạ biết cô nhiều lần đến tìm anh ấy, dặn tôi nếu lần sau cô đến thì trực tiếp để cô vào.”
 
*
 
Tạ Lẫm sống ở căn hộ cao cấp, có thang máy riêng.
 
Chu Uyển Doanh đứng dưới lầu, đột nhiên thấy căng thẳng.
 
Qua một hồi lâu cô mới giơ tay nhấn nút thang máy.
 
Tạ Lẫm sống ở tầng mười ba, Chu Uyển Doanh bước vào thang máy, từ thang máy đi ra đã đến trước cửa nhà Tạ Lẫm.
 
Cô đứng ở ngoài cửa do dự một lúc mới giơ tay nhấn chuông cửa.
 
Quá trình chờ đợi vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, khi nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, Chu Uyển Doanh cảm thấy tim đập nhanh hơn, vô thức siết chặt cây dù trong tay.
 
Tạ Lẫm cũng không biết tối nay Chu Uyển Doanh sẽ đến, vì vậy lúc anh mở cửa nhìn thấy Chu Uyển Doanh đang cầm ô đứng ngoài cửa thì thấy hơi ngạc nhiên.
 
Anh khoanh tay đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh hồi lâu, cuối cùng liếc nhìn cái dù cô đang cầm, rồi lại nhìn cô: “Chỉ là cây dù mà thôi, có đáng để cô chạy tới đây ba lần không?”
 
Khuôn mặt của Chu Uyển Doanh có chút nóng lên, nói: “Cái dù này… trông nó rất đắt tiền. Nó vẫn luôn để ở chỗ tôi, tôi thấy không yên tâm lắm...”
 
Thực tế chiếc dù này thực sự đắt tiền, Chu Uyển Doanh đã lên mạng tra giá. Dù Rolls-Royce trị giá mười vạn.
 
Đối với Tạ Lẫm thì không tính là bao nhiêu, nhưng đối với cô thì cái dù này quả thật là giá trên trời.
 
Chu Uyển Doanh vốn đã cao, đi giày bệt cao 1m72 nhưng Tạ Lẫm lại cao 1m87, đứng trước mặt cô thì lúc anh nhìn cô thấy có chút chênh lệch.
 
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, trên môi nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Để dù ở chỗ của cô không yên tâm, nhưng nửa đêm đến nhà đàn ông, cô lại có cảm giác yên tâm? Cô thật sự không sợ tôi làm gì cô sao?”
 
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, ánh mắt vô cùng tin tưởng nói: “Anh sẽ không làm gì đâu.”
 
Tạ Lẫm có chút bất ngờ, nhướng mày cười hỏi: “Vậy sao? Trong mắt cô, tôi là người tốt à?”
 
Chu Uyển Doanh nhẹ nhàng gật đầu.
 
Cô tin tưởng trực giác của bản thân.
 
Lần đầu tiên cô gặp Tạ Lẫm, từ lúc anh giúp cô giải vây trong thang máy, cho đến vài lần gặp gỡ ngắn ngủi sau đó, cô đều tin rằng Tạ Lẫm là người tốt.
 
Trông anh có vẻ la cà vậy thôi, nhưng ánh mắt và hành động của anh đều rất sạch sẽ và ngay thẳng.
 
Cho nên cô chưa từng lo lắng Tạ Lẫm sẽ làm gì cô.
 
Cô đặt dù dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn Tạ Lẫm nói: “Vậy tôi đi trước đây, cảm ơn anh vì cái dù.”
 
Nói xong cô xoay người đi về hướng thang máy.
 
Giơ tay ấn nút thang máy đi xuống.
 
Tạ Lẫm dựa vào cửa, nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh một lúc lâu. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Lúc thang máy lên tới nơi, Chu Uyển Doanh chuẩn bị đi vào, cuối cùng Tạ Lẫm cũng lên tiếng: “Đợi một chút.”
 
Chu Uyển Doanh sửng sốt, quay đầu lại nhìn Tạ Lẫm theo bản năng.
 
Tạ Lẫm nói: “Hơn nửa đêm rồi, để tôi tiễn cô một đoạn.”
 
Anh xoay người về phòng, lấy chìa khóa xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận