Em khiến anh cuồng si

Cô chậm rãi ăn từng viên một, khi ăn hết kẹo hồ lô, có lẽ lòng cô cũng không trống trãi đến thế. 
 
Bỏ que tre vào thùng rác, cô đút hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi đi về một mình.
 
*
 
Mùng 4 Tết, có thể bắt đầu đến thăm nhà người khác.
 
Chu Uyển Doanh đã bỏ ra mấy vạn để chuẩn bị một món quà có giá trị lớn để đến nhà đạo diễn Mạnh Lan.
 
Trước khi đi, cô đã cố ý gọi điện trước để dò hỏi xem có thể đến thăm ông không.
 
Mạnh Lan đã gần 70 tuổi, con cái đều ở nước ngoài, Tết Nguyên Đán cũng không tiện về nước. Những năm gần đây, ông cũng không thích đi lại nhiều, vì vậy ông và vợ chỉ làm một bữa cơm sum họp đơn giản ở nhà, khi không có việc gì làm thì ông chăm sóc hoa. 
 
Nghe Chu Uyển Doanh nói sẽ đến chúc tết ông, ông lập tức nói cô biết địa chỉ nhà.
 
Chu Uyển Doanh được cho phép thì vội vã mang theo quà ra khỏi nhà.
 
Mạnh Lan sống trong một khu biệt thự ở ngoại ô, khu đô thị này khá cao cấp và yên tĩnh, phù hợp với những người thích yên tĩnh như ông.
 
Chu Uyển Doanh bắt xe từ nội thành thì khoảng một tiếng đồng mới tới nơi. 
 
Theo địa chỉ mà đạo diễn Mạnh đưa cho cô, cô đi lòng vòng cả khu, cuối cùng cũng tìm được điểm đến.
 
Trước cửa biệt thự, vợ của Mạnh Lan đã đợi ở đó được một lúc, thấy Chu Uyển Doanh đi tới, bà cười bước tới đón, hỏi: “Có phải cháu bị lạc đường rồi không? Giao lộ phía trước hơi khó đi.”
 
“Cháu chào cô Hạ.” Chu Uyển Doanh vội vàng cúi chào, xin lỗi nói: “Xin lỗi đã để cô phải đợi cháu.”
 
Cô cầm một món quà khá nặng trên tay, khi cô bước tới thì đôi má có hơi ửng hồng.
 
Trước đây Hạ Diệc Phương có nghe chồng bà nhắc đến Chu Uyển Doanh, nói rằng cô ấy là người kiên định, chịu đựng được gian khổ, cũng khá thông minh, cô ấy có thể thông hiểu chỉ sau một lần hướng dẫn diễn. Cô bé cũng rất khiêm tốn và lễ phép, đó là điểm khó thấy ở những diễn viên trẻ hiện nay. 
 
Chính vì thế nên khi Hạ Nhất Phương nhìn thấy Chu Uyển Doanh thì bà có ấn tượng ban đầu khá tốt, thấy cô xách nhiều đồ như vậy bà đã bảo người giúp việc xách giúp, cười nói: “Đến chơi là được rồi, sao còn mang theo nhiều đồ như vậy.”
 
Chu Uyển Doanh có chút ngượng ngùng, thẹn thùng mà nói: “Việc nên làm thôi ạ.”
 
Hạ Nhất Phương nắm tay cô, dẫn cô vào nhà, cười nói: “Mấy năm nay tôi và thầy Mạnh của cô không còn thích đi đâu đó nữa, Tết nhất nha, cái nhà này cũng hiếm khi có khách đến chơi lắm. Hôm nay cháu đến đây, thật ra trong nhà cũng náo nhiệt hơn một chút."
 
Chu Uyển Doanh không ngờ cô Hạ sẽ chào đón cô như vậy, bỗng nhiên cô thấy hơi hổ thẹn.
 
Mục đích cô đến đây kỳ thật cũng không đơn thuần đến thế. 

 
Cô cũng không quen biết nhiều người trong giới giải trí, đạo diễn Mạnh Lan là người có địa vị cao nhất mà cô biết. Cô chủ động gọi điện chúc tết, thực ra là vì cô muốn được gần gũi hơn với vợ chồng đạo diễn Mạnh Lan, hi vọng có được đôi cánh che chở của họ. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Nhưng khi cô bước vào nhà, cô Hạ đã rất nhiệt tình dẫn cô đi thăm quan nhà cửa, còn hỏi cô thích ăn gì, còn muốn xuống bếp nấu cho cô ăn, cô đột nhiên thấy rất xấu hổ. 
 
Mục đích cô tới đây là để kết thân, mà đối phương lại là người chân thành thì cô cảm thấy mình đạo đức giả đến độ không có chỗ dung thân.
 
Cho nên về sau cô cũng không đề cập tới chuyện ở trong giới, chỉ cùng hai người bạn già này nói mấy chuyện thường ngày.
 
“Trước đây cháu nói cháu là người Vũ Châu đúng không?” Đạo diễn Mạnh Lan đột nhiên hỏi.
 
Chu Uyển Doanh nói: “Cháu không hẳn là người Vũ Châu. Quê cháu ở Tương Châu.”
 
Mạnh Lan gật đầu nói: “Tương Châu à, hồi còn trẻ bác có đến đó một lần, cách Bắc Thành rất xa.”
 
Chu Uyển Doanh gật đầu nói: “Ngồi tàu hỏa phải mất mấy ngày ạ.”
 
Đang nói chuyện thì người giúp việc vào cửa nói: “Thưa ông bà, Tổng giám đốc Tạ đến ạ.”
 
Vừa dứt lời, một giọng nam vui vẻ truyền đến: “Dì Mai nói, trưa hôm nay dì Hạ đã tự mình xuống bếp, có phải cháu đã đến rất đúng lúc hay không?”
 
Chu Uyển Doanh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì trái tim bất giác đập nhanh hơn.
 
Cô vô thức quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tạ Lẫm.
 
Tạ Lẫm rõ ràng cũng sửng sốt, bước chân hơi khựng lại.
 
Hạ Diệc Phương mỉm cười nói: “Đây là Uyển Doanh, nữ chính trong bộ điện ảnh mới của thầy Mạnh đó.”
 
Nói đến đây, bà sực nhớ ra và nói: “Các cháu chắc là biết nhau đúng không, không phải cháu đầu tư vào bộ phim đó sao?”
 
Tạ Lâm mỉm cười, nói: “Dạ biết ạ.”
 
Anh quen cửa quen nẻo đi vào nhà, khi đi ngang qua Chu Uyển Doanh anh còn thích thú nhìn cô và nói: “Cháu có duyên gặp mặt cô Chu vài lần.”
 
Không biết vì sao, Chu Uyển Doanh bắt gặp ánh mắt của Tạ Liên, tim cô đập rất nhanh, hai má vô thức nóng lên.
 
Cô có chút trốn tránh ánh mắt của Tạ Lẫm, cũng không dám giương mắt nhìn thẳng anh.
 
Nhưng tầm mắt Tạ Lẫm cũng không dừng trên người cô lâu, anh ngồi trên sô pha, anh vác đại chiếc áo vest lên tay vịn của ghế sô pha, tựa lưng vào ghế rồi ung dung bắt chéo chân.
 

Chu Uyển Doanh không biết Tạ Lẫm và nhà họ Mạnh có quan hệ gì, nhưng nhìn dáng vẻ tùy tiện của Tạ Lẫm, có thể nhận ra Tạ Lẫm là khách quen ở đây.
 
Mạnh Lan cười nói: “Tết này sao cháu lại chạy đến nhà bác vậy?”
 
Tạ Lẫm đặt khuỷu tay phải lên tay vịn sô pha rồi lấy tay chống cằm, phiền lòng nói: “Gần đây mẹ cháu giục cưới rất nhiều lần, ồn ào làm cháu đau cả đầu, cháu phải tìm đến đây trốn để được yên tĩnh.”
 
Mạnh Lan cười nói: “Cháu cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên tính đến chuyện kết hôn đi.”
 
Tạ Lẫm đau đầu nhắm mắt lại, nói: “Cháu đi đến đây để được yên tĩnh, bác đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
 
Mạnh Lan cười ha hả nói: “Năm ngoái bác mua một món đồ cổ, ở trong thư phòng, cháu giúp chú nhận xét nó một chút nhé?”
 
Tạ Lẫm lúc này mới mở mắt ra, buông chân bắt chéo, nói: “Trước mặt bác, cháu nào dám múa rìu qua mắt thợ.”
 
Hai người đi lên thư phòng tầng trên. 
 
Hạ Diệc Phương vào bếp nấu ăn, Chu Uyển Doanh đi theo để phụ giúp.
 
Bà thấy Chu Uyển Doanh rửa rau thái rau đều rất nhanh nhẹn, có chút kinh ngạc, bà cười hỏi: “Một cô gái như cháu cũng biết nấu ăn sao?” 
 
Chu Uyển Doanh ngượng ngùng cười nói: “Từ nhỏ cháu đã biết làm rồi ạ.”
 
“Thật sao?” Bà Hạ Diệc Phương cười nói: “Thật sự không nhìn ra đó.”
 
Hai người bận rộn trong bếp một lúc, đến mười hai giờ rưỡi, Hạ Diệc Phương lên lầu gọi Mạnh Lan và Tạ Lẫm xuống ăn cơm.
 
Gần đây Tạ Lẫm ăn uống không được tốt, ăn chưa được bao lâu đã buông đũa xuống.
 
Hạ Nhất Phương cười hỏi: “Cháu chấm điểm giúp dì nhé. Mấy món trên bàn hôm nay, món nào hợp khẩu vị cháu nhất.”
 
Tạ Lẫm lười biếng dựa vào lưng ghế, trên tay đung đưa ly rượu vang đỏ, nghe vậy cười nói: “Tay nghề nấu ăn của dì Hạ còn phải nói sao? Món nào cũng ngon hết.”
 
“Món nào ngon nhất ấy?” Hạ Diệc Phương hỏi.
 
Tạ Lẫm nhìn mấy món trên bàn một lượt, cuối cùng nói: “Cá hấp chanh ăn khá ngon.”
 
Hạ Nhất Phương cười nói: “Cậu ấm kén chọn như cháu cuối cùng cũng có món vừa mắt rồi.”
 
Bà nói tiếp: “Món cá hấp chanh đó là do Uyển Doanh làm đấy.”

 
Tạ Lâm nghe vậy có chút kinh ngạc, nhìn về phía Chu Uyển Doanh.
 
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm cười, sau đó liếc mắt qua chỗ khác, không dám nhìn anh lâu. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
*
 
Sau bữa trưa, Tạ Lẫm và đạo diễn Mạnh Lan chơi cờ. 
 
Đến khi ván cờ vây này kết thúc thì cũng đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Tạ Lẫm thắng hơn một ván, cười nói: “Nhường rồi nhường rồi.”
 
Ông Mạnh bị anh làm tức giận, nói: “Tết nhất mà cháu cũng không nhường để ông già này thắng.”
 
Tạ Lẫm mỉm cười đứng dậy khỏi ghế sô pha, cầm chiếc áo vest trên ghế, nói: “Đánh cờ như chiến trường, vào trận không có cha con. Cháu sẽ cho bác cơ hội gỡ lại vào một ngày khác.”
 
Mạnh Lan nhìn anh nói: “Phải đi rồi à?”
 
“Vâng.” Tạ Lẫm nói: “Tối nay cháu có tiệc, đến giờ phải đi rồi ạ.”
 
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm phải đi, mới kinh ngạc phát hiện thời gian đã không còn sớm, cũng vội vàng đứng dậy, nói: “Cháu cũng phải đi rồi ạ, thầy Mạnh, cô Hạ, hôm nay cháu đã làm phiền hai người rồi, chúc hai người năm mới vui vẻ.”
 
Trải qua ngày hôm nay, Hạ Diệc Phương đã rất thích Chu Uyển Doanh, đứng dậy nắm tay cô, nói: “Ăn tối xong hãy đi nhé.” 
 
Chu Uyển Doanh nói: “Không cần đâu cô Hạ, cháu đã quấy rầy cô cùng thầy Mạnh quá lâu rồi, hai người cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút ạ.”
 
Thực sự cũng đã trễ rồi, hơn nữa xem ra trời cũng sắp mưa nữa. Hạ Diệc Phương biết Chu Uyển Doanh không lái xe tới, vì vậy bà nói với Tạ Lẫm: “Vậy hãy để Chu Uyển Doanh ngồi xe cháu đi, con bé không lái xe, cháu tiện đường thì hãy đưa con bé trở lại nội thành nhé.”
 
Tạ Lâm lạnh nhạt “Vâng” một tiếng, đặt áo khoác lên cánh tay, tay đút túi quần đi ra cửa, nói: “Cháu đi đây.” 
 
Chu Uyển Doanh đi ở phía sau, lễ phép nói tạm biệt với Hạ Diệc Phương và Mạnh Lan, sau đó vội vàng đuổi theo Tạ Lẫm.
 
Chiếc Rolls-Royce màu đen đậu ở ngoài sân, Tạ Lẫm ngồi thẳng vào buồng lái, Chu Uyển Doanh đi đến ghế phụ bên cạnh, nhẹ nhàng mở cửa, có chút miễn cưỡng ngồi vào.
 
Cô cúi đầu thắt dây an toàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tạ Lẫm, nhẹ giọng nói: “Làm phiền anh rồi.”
 
Tạ Lẫm khởi động xe, lạnh nhạt nói: “Tiện đường mà thôi.”
 
*
 
Khoảng một giờ lái xe thì trở lại thành phố, suốt dọc đường, Chu Uyển Doanh và Tạ Lẫm cũng không nói chuyện với nhau.
 
Cô ngồi bên ghế lái phụ có chút lúng túng, mấy lần định tìm đề tài nhưng khi lời nói vừa đến cổ họng đều bị nghẹn lại, cô vẫn không có can đảm bắt chuyện. 
 
Sau khi vào nội thành, bên ngoài cửa sổ xe bắt đầu mưa.
 
Nhìn cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, cô có cảm giác như mình đã trở lại cái lồng giam không có cảm giác an toàn kia.
 

Đoạn hội thoại giữa hai nữ nhân viên mà cô nghe được trong nhà vệ sinh của công ty tối hôm đó lại hiện về tâm trí cô.
 
Cô muốn có khả năng bảo vệ bản thân không phải xâm phạm khi ở trong giới này, tốt nhất là phải tìm được một chỗ dựa.
 
Một chỗ dựa mà không ai dám đắc tội.
 
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, cô không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang Tạ Lẫm.
 
Sau đó, bỗng nhiên cô nhớ đến lần đầu tiên cô tiếp cận Tạ Lẫm, cô thích anh là thật mà muốn tìm kiếm sự che chở bảo vệ từ anh cũng là thật. 
 
Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở dưới tầng khu chung cư mà Chu Uyển Doanh ở.
 
Chu Uyển Doanh thong thả mà tháo dây an toàn ra. 
 
Cô nhanh chóng suy nghĩ, làm sao để có thể có thêm một cơ hội nữa để gặp Tạ Lẫm. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Thấy ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa, cô vô thức cắn môi dưới, quay đầu nhìn Tạ Lẫm, ngượng ngùng hỏi: “Tổng giám đốc Tạ, trên xe anh có dù không ạ?”
 
Tạ Lẫm hơi sửng sốt.
 
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa xe, thực ra mưa rất nhỏ, hơn nữa chỗ đậu xe chỉ cách khu chung cư vài bước chân.
 
Anh tế nhị nhìn Chu Uyển Doanh, hỏi lại một câu: “Cô cần dù à?”
 
Tim Chu Uyển Doanh đập rất nhanh, đối mặt với đôi mắt đen tuyền của Tạ Lẫm, không biết vì sao lại có cảm giác như bị nhìn thấu.
 
Cô vô thức giải thích: “Tôi muốn đi siêu thị bên kia đường để mua vài thứ, nhìn trời có vẻ sẽ mưa to.”
 
Tạ Lẫm nhìn cô chằm chằm, nhưng không vạch trần cô.
 
Cơn mưa này, nhìn bằng mắt cũng biết không có khả năng mưa to. 
 
Anh giơ tay ấn nút cốp xe, nói: “Trong cốp xe chắc là có một cái dù, cô tìm thử xem.”
 
“Cảm ơn anh.” Chu Uyển Doanh nói cảm ơn xong thì mở cửa bước xuống xe, đi đến phía sau xe, mở cốp xe, quả nhiên tìm chưa được bao lâu thì cô nhìn thấy một chiếc dù cán dài.
 
Cô cầm lấy chiếc dù, đóng cốp xe lại, sau đó đi đến cửa buồng lái phụ, cúi người xuống, nói với Tạ Lẫm đang ở trong buồng: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, hôm khác tôi sẽ trả lại dù cho anh.”
 
Chỉ là một cái dù, sao Tạ Lẫm có thể thiếu được.
 
Anh nhìn Chu Uyển Doanh, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, không nói thêm cái gì chỉ “Ừm”một tiếng, anh không bảo cô phải trả lại, cũng không bảo cô không cần trả.
 
Chu Uyển Doanh không biết rằng suy nghĩ nhỏ bé của cô, ở trước mặt Tạ Lẫm cũng chẳng đủ để anh xem. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Cô cảm ơn Tạ Lẫm, thật sự che dù đi đến siêu thị đối diện.
 
Tạ Lẫm không lái xe đi ngay, mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Uyển Doanh qua cửa xe một lúc, cho đến khi Chu Uyển Doanh bước vào siêu thị, anh cười nhẹ rồi thu lại ánh mắt và khởi động xe lái đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận