Em khiến anh cuồng si

Khu đô thị Tinh Lan Loan cách nhà Chu Uyển Doanh hơn nửa tiếng đi xe, lúc xe dừng dưới chung cư đã là mười hai giờ khuya.
 
Cuộc sống về đêm ở Bắc Thành rất phong phú, giờ này, trên đường phố vẫn còn khá nhiều người.
 
Chu Uyển Doanh cúi đầu cởi dây an toàn, động tác có chút chậm chạp.
 
Một lúc sau, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Lẫm, hỏi: “Tổng giám đốc Tạ, anh có đói không?”
 
Tạ Lẫm có chút lười biếng dựa lưng vào ghế lái, tay trái đặt lên vô lăng, nhìn khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt ngây thơ của Chu Uyển Doanh.
 
Anh hơi nhếch môi, hỏi ngược lại: “Làm sao? Muốn mời tôi đi ăn khuya?”
 
Chu Uyển Doanh cho rằng mình đã giấu kỹ tâm tư của bản thân rồi, còn ngây thơ gật đầu, nói: “Trễ vậy rồi mà anh vẫn đưa tôi về nên tôi muốn mời anh ăn khuya.”
 
Thật ra Tạ Lẫm không có thói quen ăn khuya, nhưng anh lại muốn xem cô nhóc này còn định bày ra trò gì, vì vậy liếc nhìn ra ngoài cửa xe, có chút lười biếng hỏi: “Gần đây có chỗ nào không?”
 
“Có.” Chu Uyển Danh nói: “Phía sau có một phố buôn bán, ở đó có một gian hàng rất nổi, bán đến tận ba giờ sáng.”
 
Tạ Lẫm hỏi: “Đi hướng nào?”
 
Chu Uyển Doanh đưa tay chỉ con đường phía trước, nói: “Cần đi lên phía trước chút rồi quay đầu, chạy vòng qua phía sau là được.”
 
Tạ Lẫm một tay vịn vô lăng, có chút lười biếng quay xe chạy vào đường lớn lần nữa.
 
Nói là ở phía sau, nhưng lái xe qua đó cũng mất năm phút.
 
Đến nơi, Chu Uyển Doanh xuống xe trước, chờ Tạ Lẫm đỗ xe xong, vội vàng vui vẻ nghênh đón, nói: “Chính là nơi này. Mặc dù nó chỉ là một quán ăn, nhưng bên trong nó khá ổn.”
 
Thật ra đây là quán rượu kiểu cũ, dọc theo bờ sông, ngồi trên tầng hai còn có thể ngắm cảnh đêm, hoàn cảnh quả thật không tệ. 
 
Chủ yếu cũng do Chu Uyển Doanh không dám dẫn Tạ Lẫm đến quán ăn quá tệ, sợ anh còn chưa đi vào, đã bắt đầu nhíu mày.
 
Chu Uyển Doanh đi trước dẫn đường, bởi vì đã rạng sáng, người trong quán không nhiều lắm, nhân viên phục vụ đến hỏi đi mấy người, Chu Uyển Doanh nói: “Hai người.”
 
Còn hỏi: “Ở trên tầng còn chỗ không? Tôi muốn chỗ gần cửa sổ.”
 
“Còn ạ.” Người phục vụ đi ra phía trước dẫn đường và nói: “Xin hãy đi theo tôi.”
 
Bước lên cầu thang gỗ tạo ra tiếng vang lanh lảnh, hai tay Tạ Lẫm để ở phía sau, nhìn Chu Uyển Doanh xách váy dẫn đường phía trước, không biết vì sao lại cảm thấy cô khá đáng yêu. Anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt dường như có ý cười nhàn nhạt. 
 
Lên tầng, Chu Uyển Doanh phát hiện vị trí cô thích nhất vẫn còn trống, vui vẻ quay đầu nói với Tạ Lẫm: “Chúng ta ngồi bên kia đi, chỗ đó xem cảnh tốt nhất, có thể nhìn thấy tòa nhà chọc trời bên kia sông đó.”
 
Tạ Lẫm không quan tâm lắm, tùy tiện “Ừm” một tiếng.
 
Tâm trạng Chu Uyển Doanh có chút vui sướng, đi qua chỗ đó, vuốt váy ngồi xuống ghế.
 
Tạ Lẫm dùng một tay kéo ghế ra, ngồi đối diện Chu Uyển Doanh.
 
Anh vừa ngồi xuống thì lười biếng dựa vào lưng ghế, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ, cực kỳ vui vẻ chia sẻ với anh, nói: “Có phải phong cảnh nơi này rất tốt đúng không? Nhìn từ góc này, mấy tòa nhà chọc trời bên kia sông như những tòa tháp cao chạm đến mây vậy.”
 
Chu Uyển Doanh nhớ rõ, lúc cô vừa mới tới Bắc Thành, nhìn thấy mấy tòa nhà chọc trời cao chót vót ở trung tâm CBD, cô đã rất chấn động. 
 
Đứng ở phía dưới, cô cảm thấy cơ thể mình thật nhỏ bé. Ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy đỉnh. Vào ban đêm, cả thành phố được thắp sáng bởi những ánh đèn neon, những tòa nhà kia còn đẹp hơn nữa. 

 
Tạ Lẫm thờ ơ nhìn lướt qua bên kia, ở trong mắt anh, chẳng qua đó cũng chỉ là những tòa nhà siêu cao mà thôi.
 
Mắt anh không có gợn sóng, quay sang nhìn Chu Uyển Doanh.
 
Lại thấy Chu Uyển Doanh nhìn những tòa nhà bên kia sông bằng đôi mắt sáng ngời. 
 
Anh dõi theo ánh mắt cô nhìn qua bên kia, thuận miệng hỏi một câu: “Cô thích nhà cao tầng à?”
 
Chu Uyển Doanh gật đầu, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
 
Khóe môi cô hơi cong nhẹ, có chút thẹn thùng nhìn Tạ Lẫm, nói: “Ở quê của tôi, không có những tòa nhà cao tầng thế này. Nhà chỗ tôi khá thấp, còn không có ánh đèn nhộn nhịp như vậy vào ban đêm.”
 
Tạ Lẫm nhìn cô, có chút tò mò, hỏi: “Quê cô ở đâu?”
 
“Tương Châu.” Chu Diễm Doanh hỏi: “Anh biết không?”
 
Tạ Lẫm gật đầu, nói: “Rất xa chỗ này.”
 
Chu Diễm Doanh gật đầu nhẹ, không nói tiếp nữa.
 
Cô sợ nói tiếp, Tạ Lẫm sẽ cảm thấy cô không hiểu sự đời. 
 
Lúc này mới nhớ tới gọi đồ ăn, cô vội vàng mở thực đơn trên bàn ra, đưa cho Tạ Lẫm, nói: "Anh xem thử muốn ăn cái gì.”
 
Tạ Lẫm hai tay cầm thực đơn, lười biếng, nói: “Cô nhìn rồi chọn một chút là được.”
 
Chu Uyển Doanh cũng không kiên trì nữa, lấy thực đơn lại, gọi mấy món best seller của quán.
 
Cũng khuya rồi nên không có nhiều người lắm vì vậy đồ ăn rất nhanh đã được mang lên. 
 
Chu Uyển Doanh không biết Tạ Lẫm thích ăn gì, chỉ nhớ ngày đó khi cô ở nhà thầy Mạnh Lan xem thì có lẽ anh hơi thích ăn cá.
 
Chỉ là trong cửa hàng này không có cá hấp chanh mà cô làm ngày đó, cô đã dựa vào suy đoán, gọi một món cá hấp tương tự.
 
Lúc cá bưng lên bàn, Tạ Lẫm ngạc nhiên nhíu mày nhẹ, nhìn thoáng qua con cá kia.
 
Chu Uyển Doanh nói: “Cái ngày tôi qua nhà thầy Mạnh Lan, tôi thấy hình như anh rất thích ăn cá.”
 
Tạ Lẫm ngạc nhiên nhìn Chu Uyển Doanh, một lúc lâu sau, trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói: “Trí nhớ của cô khá tốt, còn nhớ rõ tôi thích ăn cá?”
 
Tai Chu Uyển Doanh bỗng nhiên có chút nóng, chống lại ánh mắt như có ý cười của Tạ Lẫm, cô tim không tự chủ đập nhanh hơn, luôn có cảm giác không thể giấu giếm.
 
Cô cố gắng bình tĩnh, giải thích: “Tôi là diễn viên mà, cuộc sống thường ngày luôn phải chú ý quan sát, rất có lợi cho diễn xuất.”
 
“Vậy sao?” Tạ Lẫm nhìn cô, cười không cho ý kiến.
 
*
 
Ăn khuya xong, đã là một giờ rưỡi sáng.
 
Tạ Lẫm lái xe đưa Chu Uyển Doanh về chung cư, ở dưới tầng, Chu Uyển Doanh cởi dây an toàn ra, nghiêng đầu nói với Tạ Lẫm: “Cám ơn anh đã mời tôi ăn khuya.”
 
Vốn dĩ cô định mời khách, nhưng lúc tính tiền Tạ Lẫm đã trả tiền trước.
 

Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh, khóe môi như đang mỉm nhẹ, lại giống như không có, tỏ vẻ không sao cả đáp một câu: “Một bữa cơm mà thôi.”
 
Chu Uyển Doanh lại nghiêm túc nói: “Lần sau để tôi mời anh nhé.”
 
Tạ Lẫm không nói được, cũng không nói không được, chỉ nhàn nhạt cười, nói: “Để lần sau tính.”
 
Chu Uyển Doanh vô thức nắm chặt tay. 
 
Cô không biết những lời này của Tạ Lẫm có phải có ý muốn từ chối cô hay không.
 
Cô muốn nói thêm cái gì đó, lại sợ tâm tư của mình quá rõ ràng, do dự vài giây, cuối cùng vẫn không dám nói thêm điều gì.
 
Cô nhẹ nhàng gật đầu và nói: “Vậy tôi đi lên trước?”
 
Tạ Lẫm thản nhiên “Ừm” một tiếng, không nói gì khác.
 
Chu Uyển Doanh đẩy cửa xe đi xuống, lập tức đi thẳng về phía cửa chung cư. 
 
Tạ Lẫm cách cửa sổ xe, như đang suy nghĩ gì đó nhìn bóng lưng Chu Uyển Doanh.
 
Mãi cho đến khi thấy người đi đến cửa chung cư, anh mới thu hồi ánh mắt, quay đầu xe rời đi.
 
Chu Uyển Doanh đi vào cửa chung cư, đứng trước cửa vài giây, do dự một lát, vẫn nhịn không được quay đầu lại thì thấy vị trí đỗ xe vừa rồi đã trống không, chỉ còn lại màn đêm vô tận. 
 
Có lẽ Tạ Lẫm đã rời đi từ lâu rồi. 
 
*
 
Từ đêm đó, mãi đến cuối tháng Tư Chu Uyển Doanh mới gặp lại Tạ Lẫm.
 
Khi đó đã hơn một tháng trôi qua kể từ lần cuối cô nhìn thấy anh.
 
Trong buổi lễ ra mắt phim điện ảnh《 Kiếm mặt trăng 》cô thì đứng trên sân khấu, Tạ Lẫm ngồi dưới sân khấu.
 
Thật ra anh đến hơi trễ, lúc lễ công chiếu sắp kết thúc, anh mới khoan thai đến muộn. Anh không ngồi ở hàng ghế đầu, mà chọn đại một vị trí ở hàng cuối cùng.
 
Ánh đèn phía sau phòng chiếu rất tối, nhưng Chu Uyển Doanh vừa liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy anh.
 
Lúc Tạ Lẫm khoanh tay bước vào, cô đã nhìn thấy anh rồi.
 
Cô nhìn anh tùy tiện ngồi ở hàng ghế sau, thấy anh nhìn lên sân khấu, sau đó ánh mắt hai người nhìn nhau, cô cứ như vậy mà cuốn vào đôi mắt đen huyền sâu thẳm của anh. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Trong nháy mắt tim cô đập nhanh hơn, sau đó lập tức dời ánh mắt.
 
Cả đêm đó, cô cũng không dám nhìn về phía Tạ Lẫm nữa, có chút cố ý trốn tránh.
 
Mãi đến khi lễ công chiếu kết thúc, giới truyền thông lần lượt rời khỏi sân khấu, khi cô liếc nhìn vị trí kia thêm lần nữa thì Tạ Lẫm đã không còn ở đó rồi. 
 
Không biết anh đi hồi nào. 
 
Cô đi phía sau đạo diễn Mạnh Lan, nghe thấy thầy Mạnh gọi điện cho Tạ Lẫm, hỏi anh có muốn tới đây liên hoan hay không.

 
Không biết Tạ Lẫm nói gì, nhưng nghe thầy Mạnh nói: “Vậy thì thôi, cháu nhớ chú ý an toàn, trở về rồi gặp.”
 
Chờ thầy Mạnh cúp điện thoại, cô nhịn không được hỏi: “Tổng giám đốc Tạ không tới được ạ?”
 
Bộ điện ảnh này do Tạ Lẫm đầu tư, cô còn cho rằng chắc anh sẽ tới đây liên hoan. 
 
Mạnh Lan nói: “Tối nay thằng nhóc đó đi công tác. Hơn nữa loại trường hợp này bình thường nó cũng không ra mặt.”
 
Chu Uyển Doanh khẽ "À" một tiếng, trong lòng lại có chút mất mát không nói nên lời.
 
*
 
Lần tiếp theo cô nhìn thấy Tạ Lẫm, đã là giữa tháng sáu.
 
Khi đó phim đã được công chiếu rồi, trong phim Chu Uyển Doanh nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp cùng với kỹ năng diễn xuất linh động, quả thật cô như thật sự bộc lộ tài năng ra giới giải trí. 
 
Dựa theo danh tiếng của cô, thông báo về công việc cũng nhiều hơn, lần lượt có một vài kịch bản đã được đưa tới tay cô.
 
Dù sau đó cô có được nhiều tài nguyên tốt hơn, vẫn không thể tránh khỏi việc phải xã giao. Nhưng ít nhiều gì bây giờ cô cũng có một chút tiếng nói, Trương Nguyệt đã không thể tùy tiện gây khó dễ cho cô.
 
Hơn nữa cô ý thức được, tư bản đều là trục lợi, chỉ cần cô rèn luyện kỹ năng diễn xuất lên thật tốt, có thể gánh được phòng vé, căn bản sẽ không lo không có phim.
 
Ý thức được việc này, cô không bao giờ muốn đi đến những buổi xã giao bẩn như thế nữa. Trương Nguyệt vì chuyện này mà cãi nhau với cô mấy lần, có một lần Trương Nguyệt bị cô làm tức giận đến mức điên tiết, chỉ vào mũi cô mắng: “Bây giờ cô thật sự cho rằng cánh mình cứng rồi đúng không? Trong giới này người diễn xuất tốt cộng với xinh đẹp có rất nhiều, không ai nâng không ai cho tài nguyên thì sẽ có rất nhiều người có thể thay thế cô đấy!”
 
“Tôi hỏi cô lần cuối, có phải cô không nghe lời tôi nữa đúng hay không?” Trương Nguyệt sắc mặt xanh mét nhìn cô chằm chằm. 
 
Chu Uyển Doanh nói: “Tôi chỉ là không muốn đi đến những bữa tiệc xã giao bẩn đó thôi.”
 
Ánh mắt Trương Nguyệt nhìn cô giống như nhìn một kẻ ngốc không biết trời cao đất dày, chị ta trào phúng cô, nói: "Chu Uyển Doanh, có phải cô vẫn còn sống trong thế giới ảo tưởng không? Tôi nói cho cô biết, cái giới này phức tạp, thâm sâu hơn những gì cô tưởng rất nhiều. Cô nghĩ chỉ cần có nỗ lực thì có thể leo lên cao sao?”
 
Chị ta cười chế giễu, nói: “Để tôi xem, nếu không có tôi giúp cô, cô có thể leo lên đến đâu.”
 
Trương Nguyệt nói xong một câu này thì cũng xoay người bước nhanh ra khỏi phòng hoá trang. 
 
Nhan Khanh ôm cánh tay dựa vào cửa xem drama, khinh thường liếc Chu Uyển Doanh một cái, trào phúng nói: "Giả vờ thanh cao.”
 
Nói xong, cô ta cũng xoay người rời đi.
 
*
 
Sau ngày hôm đó, Chu Uyển Doanh coi như bị công ty phong bế mọi hoạt động, Trương Nguyệt không để ý tới cô nữa, mấy kịch bản vốn dĩ được đưa cho cô đều bị Trương Nguyệt gạt cô từ chối tất cả.
 
Có một vài nhãn hàng muốn cô trở thành đại sứ nhưng cũng bị Trương Nguyệt đàm phán để cho các nghệ sĩ khác dưới trướng của mình.
 
Chị ta dường như đang ra oai với cô, kiểu cô thấy đấy, nếu cô không nghe lời tôi, tôi có thể khiến cô chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
 
Sức nóng của bộ phim dần giảm đi, giới giải trí thay đổi từng ngày, mỗi ngày đều có người mới xuất hiện.
 
Tên của Chu Uyển Doanh dần cũng bị người ta quên mất, buổi tối cô thỉnh thoảng mở Weibo ra xem, sẽ thấy những bạn fans còn quan tâm đến cô, ở trong bình luận hỏi cô, vì sao phim hot như vậy, tài nguyên tiếp theo còn chưa đến? Hỏi khi nào cô sẽ gia nhập đoàn làm phim mới.
 
Chu Uyển Doanh tắt điện thoại.
 
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ trốn góc nào đó rơi vài giọt nước mắt. Nhưng tính cô sẽ không cho phép bản thân buồn quá lâu.
 
Sau khi khóc xong, cô lại vui vẻ đọc sách xem phim.
 
Phần lớn thời gian cô đều đọc sách và xem phim, cô coi đây là khoảng thời gian để mình bình tâm lại. 
 
Thật ra cô cũng từng tự mình ra ngoài thử vai tìm kịch diễn, nhưng đều bị Trương Nguyệt phát hiện, nhắc nhở cô xem hợp đồng. Trên hợp đồng viết rất rõ ràng, ở sau lưng công ty lén lút nhận kịch bản, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rất cao.
 
Lúc ấy cô chỉ im lặng nhìn Trương Nguyệt, cũng không nổi điên.
 

Cô về nhà tính tiền tiết kiệm, nếu ăn mặc tiết kiệm, có lẽ có thể đợi đến ngày kết thúc hợp đồng với công ty.
 
Nếu thật sự không đủ tiền, cô vẫn có thể ra ngoài làm việc, cũng không phải chưa từng làm qua.
 
Sau khi nghĩ kỹ rồi, Chu Uyển Doanh lập tức trở nên lạc quan.
 
Cô nghiêm túc lên kế hoạch cho bản thân, mỗi ngày sắp xếp thời gian đến mức kín lịch, buổi sáng học tiếng Anh, buổi chiều đi học khoá diễn xuất, buổi tối về nhà xem phim nhiều hơn.
 
Cô không phải là một người thích lãng phí thời gian lo lắng cho tương lai, dù sao ban đầu cũng chỉ có hai bàn tay trắng, bất cứ là khi nào cô cũng không sợ bắt đầu lại lần nữa.
 
Rời xa cuộc sống trong giới giải trí, ngược lại khiến cô thoải mái hơn rất nhiều. Không phải đi đến những bữa tiệc bẩn đó, không phải bị đám đàn ông ghê tởm đó sàm sỡ, không cần phải lo lắng một ngày nào đó vì bất cẩn mà để người khác xâm phạm.
 
Cuộc sống của cô rất phong phú, chỉ là đôi khi sẽ nhớ tới Tạ Lẫm.
 
Trong hơn bốn năm cô đến Bắc Thành, Tạ Lẫm là người duy nhất khiến cô nhớ mãi không quên.
 
Nhưng cô biết rõ thân phận của mình.
 
Cô và Tạ Lẫm hoàn toàn là hai người không cùng thế giới, nghĩ đến quá nhiều, đúng thật không biết trời cao đất dày, nằm mơ giữa ban ngày. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
*
 
Tháng 10 ở Bắc Thành đã dần trở nên lạnh hơn. 
 
Hôm đó Tạ Lẫm vừa đi công tác trở về, buổi tối có tiệc xã giao, cả hội nhóm mời anh đến nhà hát xem kịch.
 
Tạ Lẫm vẫn giữ thể diện tham gia, nhưng anh vừa mới đi công tác về, đi đường vất vẻ, ít nhiều cũng có chút mệt mỏi, lười biếng ngồi xuống lưng dựa vào ghế bành [1], có chút thờ ơ nhìn sân khấu kịch dưới tầng.
 
[1] Ghế bành (圈椅里): là dạng ghế thiết kế nhỏ gọn dành cho một người ngồi, gồm có phần lưng dựa và phần gác tay hai bên, thường lót thêm đệm mềm.
 
Trên sân khấu diễn vở Bá Vương biệt Cơ, vở kịch này anh đã xem không biết bao nhiêu lần.
 
Tạ Lẫm chẳng có chút hứng thú nào, ánh mắt lơ đãng, đột nhiên bị một khuôn mặt dưới hàng ghế khán giả thu hút. 
 
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trên khán đài, bỗng nhiên nhớ tới, lần trước nhìn thấy cô, hình như là giữa tháng sáu, hôm tiệc ra mắt “Kiếm mặt trăng”. 
 
Mấy tháng nay công việc của anh khá bận rộn, thời gian anh ở Bắc Thành không nhiều lắm, cẩn thận tính toán, cũng đã mấy hôm không gặp rồi.
 
Tần Chiếu xem kịch đến độ mơ màng sắp ngủ, tiến lại gần muốn nói chuyện với Tạ Lẫm cho tỉnh táo, kết quả phát hiện anh cũng không xem kịch.
 
Vì thế nhìn theo ánh mắt anh, cậu nhìn xuống dưới sân khấu thì thấy Chu Uyển Doanh đang nghiêm túc xem kịch.
 
Lại quay đầu nhìn ánh mắt Tạ Lẫm, rõ ràng là đang nhìn con gái nhà người ta. 
 
Tần Chiếu thấp giọng nói: “Tin sốt dẻo, cậu có nghe không?”
 
“Không có hứng thú.” Tạ Lẫm lạnh nhạt nói.
 
“Thật sự không có hứng thú?” Tần Chiếu cười một cách bỡn cợt, nói: “Về Chu Uyển Doanh.”
 
Tạ Lẫm không nói câu nào, thu hồi ánh mắt, một lần nữa xem kịch trên sân khấu. 
 
Trong lòng Tần Chiếu mắng Tạ Lẫm bày đặt ngay thẳng, sau đó nói tiếp: “Cũng do lần trước nên tớ mới biết, hình như Chu Uyển Doanh bị công ty của cổ cho dừng tất cả hoạt động, gần đây giới giải trí cũng sắp tìm không ra người này nữa rồi.”
 
Tạ Lẫm nghe vậy hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chiếu, hỏi: “Vì sao?”
 
Tần Chiếu nói: “Tớ còn nghe nói. Hình như quản lý của cô ấy muốn cổ đi bồi rượu, cô ấy không chịu đi, nên làm ầm làm ĩ.” Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
“Người quản lý đó cũng không biết là loại người gì, sau khi đóng phim xong thì cô ta đều từ chối mấy kịch bản với lời mời làm đại sứ của cổ, cũng không cho phép cô ấy tự ra ngoài tìm kịch bản, lấy hợp đồng ra uy hiếp cô ấy.”
 
Sắc mặt Tạ Lẫm tối sầm lại, hỏi: “Quản lý của cô ấy là ai?”
 
“Là Trương Nguyệt.” Tần Chiếu khinh thường cười nhạo, nói: “Chỉ là một người môi giới, cũng không biết làm thế nào lại nằm trong tay cô ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận