Em đến là để ôm anh

Vân Chức cảm thấy đến nửa đêm hình như mình đã tỉnh dậy một lúc nhưng cố gắng hết sức để mở mắt ra, trong bóng tối dày đặc cô lại nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đang ngồi bên giường cô, anh cúi người rất gần, hơi thở phả bên tai cô, âm thầm nhưng nóng đến mức làm da cô tê rần lên, thật sự rất không giống anh.
 
Không kịp nhìn kĩ cảm xúc trên khuôn mặt anh, ý thức hồi phục lại của cô phút chốc lại lan ra xa, trước khi hôn mê một lần nữa, cô cực kì nghi ngờ là do cô bị choáng đến ngất xĩu bởi cảnh tượng đột ngột trước mắt.
 
Xem ra lần bị bệnh này của cô thật sự rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức sinh ra ảo giác rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không chỉ trong mơ nhìn thấy mình bị thái tử gia véo má, mà khi tỉnh lại cô cũng mang một suy nghĩ chủ quan là anh có ý định làm thế thật, thật sự có hơi quá đáng. Dù cô đã gây ra không ít phiền phức, hứa với anh sẽ trồng cây thế mà lại buộc phải hoãn. Nhưng anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, chắc chắn sẽ không đến nỗi muốn giết chết cô đâu.
 
Cả đêm Vân Chức ngủ rất yên ổn, sau khi hạ sốt sắc mặt cô cũng dần dần hồi phục. Khi cô tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, vài tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến cô hơi nhíu mắt lại, một cảm giác yên bình không chân thật của năm tháng.
 
Trên tủ đầu giường của cô đặt một ly nước nóng, nhiệt đồ vừa phải, người đưa nước có lẽ chỉ vừa mới đi không lâu. Cả căn biệt thự này ngoài dì Trịnh ra thì cũng không có ai sẽ chăm sóc cô tỉ mỉ, kĩ càng đến vậy.
 
Vân Chức uống cho nhuận cổ họng, cô đứng dậy xuống giường, nhìn thấy trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và lời mời kết bạn. Ngoài những người hâm mộ S ra, vậy mà còn có tin nhắn của thái tử gia mới vừa gửi đến 10 mấy phút trước, giọng điệu vẫn luôn kiêu ngạo, không dễ dỗ dành “Tỉnh rồi thì đừng có giả vờ nữa, mau thức dậy đi.”
 
Trời đất chứng giám cô chỉ nằm trên giường một lúc mà thôi, vậy mà cũng bị anh phát hiện.
 
Đợi đến khi cô trả lời lại tin nhắn của anh xong, ánh mắt lại rơi vào cái ly nước nóng, một suy nghĩ chợt lóe lên, người chăm sóc cô sẽ không phải là Tần Nghiên Bắc đấy chứ?
 
Vân Chức lắc lắc đầu, bật cười vì bản thân nghĩ quá nhiều, cô nhấp vào lời mời kết bạn, ở trên cùng là của bác sĩ Phương mà tối qua cô còn chưa có cơ hội để gặp mặt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên này cô vừa mới nhấn vào nút chấp nhận, bên kia Phương Giản có vẻ như chờ sẵn vậy, anh lập tức gửi tin nhắn đến cho cô “Vân tiểu thư, lần trước em gọi điện thoại đến cho anh, nên anh mạo muội kết bạn wechat với em, hi vọng là không làm phiền đến em, đã hạ sốt chưa thế?”
 
Vân Chức đoán có lẽ Phương Giản đã tiêm thuốc hạ sốt giúp cô, nên cô đã nghiêm túc cảm ơn anh, nói bản thân đã ổn rồi.
 
Bên kia Phương Giản cũng không thấy bất ngờ, anh gửi thẳng tin nhắn thoải qua, trước tiên dùng thân phận bác sĩ để hỏi han cô “Có phải gần đây em đặc biệt ăn kiêng không? Không có ý gì khác, là tối qua anh phát hiện ra em có hơi suy dinh dưỡng, đường huyết cũng thấp. Ngoại hình em cũng đủ đẹp rồi, sức khỏe vẫn là quan trọng hơn.”
 
“Không có,” Vân Chức cụp mắt xuống, “Là bệnh cũ, em sẽ cố gắng sửa.”
 
Phương Giản có hơi không hiểu, một cô gái trưởng thành bình thường, cũng không quá ốm yếu, bình thường sẽ không có chuyện suy dinh dưỡng, cô lại là trường hợp đặc biệt.
 
Anh không truy hỏi quá nhiều, tiếp tục nói vấn đề chính, giọng điệu bắt đầu có sự do dự “Em ở bên cạnh Nghiên Bắc cũng được một khoảng thời gian rồi, có cảm thấy tính cách của cậu ấy, hay là nói về mặt tâm lí----“
 
Phương Giản do dự không biết nên chọn từ nào nói, dù sao Vân Chức cũng là người của Tần Chấn. Chuyện liên quan đến bệnh của Tần Nghiên Bắc, dù bên Tần gia cũng đã công khai một nửa bí mật nhưng cũng không đồng nghĩa anh có thể tùy ý nói sự thật với phe đối lập được.
 
Vấn đề là hai người lại đang yêu nhau, sớm muộn gì Vân Chức cũng sẽ đối mặt với vấn đề của Tần Nghiên Bắc, đặc biệt là đến khi bị dọa sợ quay lại đi nói với Tần Chấn những lời không nên nói, vậy chi bằng anh nhắc cô sớm một chút để cô có sự chuẩn bị.
 
Anh khó xử, Vân Chức đã nghe ra được ý của anh, trong lòng biết có chừng mực, cô tin bác sĩ Phương là người đáng tin bên cạnh thái tử gia, hiểu toàn bộ về anh, thế nên cô nói thẳng “Trạng thái tâm lí của anh ấy không tốt, lúc phát bệnh tâm trạng sẽ rơi vào sự cực đoan, còn có ý muốn phá hoại mãnh liệt, đối với người hay vật đều có tính công kích mạnh mẽ, cũng sẽ tự làm hại mình, thậm chí….”
 
Câu nói ‘có khuynh hướng tự sát” cô nuốt vào không nói ra.
 
Cô không chắc chắn lắm.
 
Cùng lắm là do cô nghĩ nhiều, lần trước anh chỉ là nhìn nhà kính mà thôi, không hề muốn nhảy xuống thì sao.
 
Anh sẽ không làm thế.
 
Lúc này Phương Giản đã thực sự hoảng sợ, một lúc sau mới hỏi: “Cậu ấy phát điên trước mặt em sao? em không bỏ chạy à?!”
 
Vân Chức nói một cách tự nhiên “Chỉ là nhìn thì có chút đáng sợ, nhưng thực tế anh ấy sẽ không làm hại ai, thà tự làm hài mình, hôm đó em….giúp anh ấy bình tĩnh lại, vậy nên em muốn hỏi, sau này rốt cuộc là nên làm thế nào để cứu anh ấy.”
 
Phương Giản bị sặc và ho sặc sụa, không thể tin những gì Vân Chức vừa nói là sự thật, sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cũng nghĩ ra được gì đó. Tại sao Tần Nghiên Bắc nổi tiếng là người không gần phụ nữ vậy là lại nghiêm túc với cô, cô thật sự phi thường.
 
Nói hết ra như thế này cũng tốt, dù Vân Chức có sức hút gì, tốt xấu gì tạm thời cô cũng có thể xoa dịu được Tần Nghiên Bắc, bây giờ anh cũng không nhất thiết phải nói cho cô biết, không phải là Tần Nghiên Bắc không làm hại người, mà lúc đã làm rồi thì cô không thể nhìn thấy nó đáng sợ cỡ nào.
 
Lỡ như anh dọa cho Vân Chức co giò bỏ chạy, thái tử gia có lẽ sẽ đòi mạng anh luôn.

 
Điện thoại Vân Chức nhận được tin nhắn hối thúc rất mất kiên nhẫn của Tần Nghiên Bắc, cô không thể ở trong phòng quá lâu, cô hỏi Phương Giản về hồ sơ bệnh tình của anh. Vân Chức xuống giường đi tắm, trang điểm một chút rồi mới đi ra ngoài, cô nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đang ngồi trong phòng ăn ở lầu 1, nhướng mắt khẽ liếc nhìn cô.
 
Đã 10 giờ sáng rồi, bình thường anh bận rộn mà sao hôm nay lại vẫn còn ở Nam Sơn, máy vi tính đặt ở trên bàn ăn, hai tay vẫn không ngừng lại, lắm lúc sẽ nhìn chằm chằm cô, ý bảo cô đi đến đây.
 
Vân Chức vội đi tới bên cạnh anh, muốn nhìn thử xem thái tử gia có lời nào giáo huấn về tối qua hay không, nhưng anh chỉ nhấc cánh tay lên về phía cô.
 
Cô vô thức cúi người, lại gần tay anh.
 
Lòng bàn tay ấm áp của anh ngay lập tức chạm lên trán cô, sự tiếp xúc bề mặt da của hai người gần trong gang tấc, kín kẽ vừa khít dán chặt vào nhau.
 
Vân Chức bất giác nín thở, tay siết chặt, nhưng Tần Nghiên Bắc sờ mấy giây rồi lại buông ra. Trong giọng nói có chút khàn khàn không rõ, giống như uể oải vì cả đêm không ngủ, lộ ra vẻ phóng khoáng tùy ý mà cô không thường nhìn thấy.
 
Anh nhàn nhạt lên tiếng “Không sốt nữa rồi, đi ăn cơm.”
 
Vân Chức mơ hồ cảm thấy nhiệt độ cơ thể vốn đã ổn định lại bắt đầu chập chờn một chút.
 
“Sao vậy, không phải em cũng đo thân nhiệt cho tôi giống vậy sao?” Tần Nghiên Bắc nhìn cô cứ sững sờ đứng đó không nhúc nhích, anh bật cười, người phụ nữ này đến nằm mơ cũng muốn hôn, tỉnh dậy sờ trán cô thôi mà cũng xấu hổ. Anh liếc nhìn cô “Hay là nói, chỉ có em mới làm được, tôi thì không được sao?”
 
Vân Chức nhỏ giọng nói: “Đương nhiên không phải…”
 
Chỉ là ai mà ngờ được thái tử gia sẽ hạ mình làm những chuyện như vậy.
 
Bữa sáng trong nhà bếp có tới bảy tám món, vẫn còn giữ độ ấm rất tốt, lúc Vân Chức ăn không hề bị lạnh chút nào. Cô ngồi đối diện thái tử gia nên khó tránh thấy hồi hộp, nhưng lại không dám nhích đi chỗ khác, cô cứ cố gắng cúi đầu để làm giảm sự tồn tại lại.
 
Từ đầu đến cuối anh mắt của Tần Nghiên Bắc vẫn dán chặt lên màn hình máy tính, âm thanh gõ chữ vẫn không hề ngừng lại, lắm lúc anh sẽ chỉ dùng một tay, tay còn lại cầm lấy đũa, im lặng gắp đồ ăn vào trong chén cô.
 
Vân Chức được sủng mà kinh, cô ngồi ôm lấy cái chén, thái tử gia liếc nhẹ qua cô, ánh mắt điềm đạm, không nóng không lạnh hỏi “Có ý kiến gì sao?”
 
Cho cô mười lá gan cô cũng không dám.
 
Khi ăn xong Vân Chức nhận được tin nhắn của thầy giáo gửi đến để báo cho cô biết hoạt động giao lưu lần đầu tiên sẽ diễn ra vào lúc 2 giờ chiều nay. Họ sẽ hợp tác với khoa mỹ thuật trung ương, với hình thức đặc biệt chưa từng có, sẽ không theo trình tự trong trường, mà sẽ đổi thành sân chơi Ona, sẽ ở trong đó vẽ cảnh vật dựa theo chủ đề giống như trình diễn nghệ thuật.
 
Vân Chức tra gg map, xác định vị trí sân chơi đó, cô trả lời lại cho đối phương biết mình sẽ đến đúng giờ. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên mới nhìn thấy ánh mắt trầm thấp của Tần Nghiên Bắc đang nhìn chằm chằm cô, mặt không biến sắc.
 
Cô thử nói “Nghiên Bắc, em có chút việc bên trường phải đi một chuyến.”
 
Tần Nghiên Bắc bình tĩnh nói “Không được, còn chưa trồng cây.”
 
Nói xong anh nhấc điện thoại lên, có vẻ như là muốn thông báo cho cấp dưới xin nghỉ cho cô.
 
Vân Chức suýt nữa bật cười, cô hiểu Tần Nghiên Bắc đang cảm thấy cô vẫn chưa khỏi bệnh, đi ra ngoài sẽ bệnh nặng hơn. Anh không hề có ác ý nên cô rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý “Được, thế thì em dời lại.”
 
Lúc này Tần Nghiên Bắc mới lẳng lặng cong môi mỉm cười, nhìn cô “Ở nhà đợi tôi, buổi chiều tôi phải đến viện thiết kế, đợi tôi về mà còn nhìn thấy em trông cái bộ dạng phật phờ ốm đau như thế này nữa tôi sẽ thẳng thừng gói em lại qua khu A ở, đừng có ở đây làm chướng mắt tôi.”
 
Vân Chức càng muốn cười hơn.
 
Thái tử gia lạnh lùng cảnh cáo cô, nhưng vậy mà lại để cho cô qua căn biệt thự ở khu A sống, chứ không phải là đuổi cô ra khỏi Nam Sơn, quay về kí túc xá.
 
Đợi đến khi tài xế lái xe ra khỏi tầng hầm, chiếc xe lăn của Tần Nghiên Bắc đi vào trong thang máy, Vân Chức cảnh giác nhìn theo đuôi xe rồi dần biến mất ở cửa C9, cô cuối cùng cũng thở phào ra. Cô mặc áo khoác dày dặn nhất và một chiếc khăn choàng, sau đó rời khỏi Nam Sơn, vội vàng đi đến sân chơi Ona. Trên đường đi cô nhận được tin nhắn của Giang Thời Nhất, muốn đến rước cô nhưng lại cô khách sáo từ chối.
 
Vân Chức biết rõ dù như thế này là lừa gạt Tần Nghiên Bắc, nhưng với tính cách của thái tử gia, cô mà đôi co với anh chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, cô cũng không phải người không hiểu tùy cơ ứng biến, đối với anh vẫn nên ngoan ngoãn thuận theo ý anh. Còn sau đó phải làm gì thì chỉ cần cô nhanh chóng kết thúc trước khi anh quay về để không bị phát hiện là được.
 
Vân Chức đến trước 10 phút, Giang Thời Nhất đang đợi ở cổng sân vui chơi, trong cái túi lớn cô một ly trà sữa nóng, vừa gặp mặt liền đưa cho cô “Mau lên nóng đấy.”
 
Người đàn ông thân hình cao ráo, chiếc áo khoác đen phẳng phiu, rất bắt mắt.
 

Vân Chức không đưa tay ra, Giang Thời Nhất liền nói “Anh mua cho tất cả mọi người tham gia giao lưu, chỉ là tiện tay mang đến cho em một ly mà thôi.”
 
Lúc này Vân Chức mới từ từ cầm lấy, cái lạnh trên bàn tay ngay lập tức xua tan đi bởi ly trà sữa nóng, cô gật đầu nhẹ nhàng nói một câu “Cảm ơn học trưởng”, sau đó nhân lúc anh không chú ý, nhanh chóng lấy điện thoại ra chuyển tiền ly trà sữa cho anh.
 
Thời gian không còn nhiều, từ cửa đến hội trường vẽ vẫn còn một đoạn đường ngắn, Vân Chức đi theo Giang Thời Nhất vào hướng công viên bên trong. Giữa dòng người náo nhiệt cô không nhìn thấy một người đang đứng bên bức tường tay phải, đối phương hơi há miệng, cái cằm như sắp rơi xuống, không hề rảnh tay, còn chưa đến một phút, trong thư viện ảnh của anh đã có mười mấy tấm hình.
 
Cô gái đi ra từ toilet bên cạnh nhìn anh chằm chằm, “Làm gì vậy hả Trình Quyết, chụp gái đẹp à.”
 
Trình Quyết liền lắc tay “Đẹp thì đẹp, chụp cũng chụp thật nhưng không phải cho bản thân anh, anh á không thể không phục vị tiên nữ này, thủ đoạn quả thật không bình thường. Ở bên cạnh cái vị gia gia kia còn không an phận, dám chọc cậu ấy không vui, đây là đào hố chôn mình sao.”
 
Anh bị bạn gái cưỡng ép đến khu vui chơi này, một hai bắt anh xem giao lưu nghệ thuật cao cấp gì gì đó, anh vốn không hề có hứng thú nhưng vô tình nhìn thấy Giang Thời Nhất, vị công tử này thường ngày cũng là một người khá lạnh lùng, một lát lại thấy anh ấy cầm ly trà sữa chờ ai đó, dù không phải bạn gái thì cũng là đang theo đuổi người ta.
 
Trình Quyết liền thấy hứng thú, đứng một bên âm thầm nhìn một lúc lâu, nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ người đến lại là Vân Chức. Sau đó anh mới nhớ lại ngày đó Giang Thời Nhất từng chính miệng nói, Vân Chức là người mà cậu ta thích, còn bảo anh chuyển lời đến thái tử gia.
 
Mà anh thì đâu có điên, đương nhiên sẽ không nói, chỉ nghĩ rằng đó là một câu nói đùa mà thôi, ai ngờ hôm nay được tận mắt chứng kiến.
 
Trình Quyết lướt coi hình, tặc lưỡi vài tiếng, rồi kéo cô bạn gái đi qua. Sau đó anh đứng ở bên ngoài phạm vi hội trường của buổi giao lưu, xuyên qua bức tường trong suốt cách nhiệt anh tận mắt nhìn thấy Giang công tử đã ân cần, chủ động săn sóc, quan tâm đến Vân Chức như thế nào.
 
Dù sao cũng là cuối đông, hội trường có làm nhiều biện pháp giữ nhiệt cũng vẫn không thể ấm như trong nhà, Vân Chức có hai ống sơn bằng chất liệu đặc biệt, rất dễ đông đặc lại, tay cô lại lạnh cứng, chỉ có thể sờ ly trà sữa một lúc rồi mới cầm ống sơn lên.
 
Giang Thời Nhất đứng rất gần cô, không hề thương lượng với cô mà thẳng thừng cắm ống hút vào ly trà sữa đã không còn nóng mấy, đưa nó đến bên miệng cô, sau đó lại đổi một ly trà sữa nóng hơn mới vừa nhờ người đi mua đem đến, đặt vào trong tay giữ ấm cho cô. Anh cầm ống sơn lên rồi xoa vào lòng bàn tay tạo nhiệt giúp cô.
 
Anh không để cho Vân Chức kịp giật lại, nhỏ giọng nói “Chức Chức, em đừng để ý, hôm nay chúng ta là đồng đội, tác phẩm này sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của Thanh Đại, trước hết hãy giúp đỡ lẫn nhau để làm xong tác phẩm rồi hãy nói, cùng lắm sau này em lại trả tiền trà sữa lại cho anh.”
 
Đứng dưới góc độ quan sát của Trình Quyết, nó hệt như đang chăm sóc, quan tâm bạn gái, nói chuyện mà kề sát như vậy, trà sữa vừa uống vừa làm ấm tay, chỉ còn thiếu điều muốn cởi áo ra để đưa cho cô giữ ấm.
 
Trình Quyết càng nhìn càng không kiên nhẫn, anh giơ điện thoại lên chụp tách tách, lẫn trong nhóm người vây quanh, cũng không thể hiện chút đặc biệt gì, thậm chí bạn gái của anh đã chèo thuyền cp rồi.
 
“Thật xin lỗi nhé tiên nữ.” Trình Quyết thở dài, nhỏ giọng tự nói một mình, anh mở wechat của Tần Nghiên Bắc lên, “Nếu tôi đã nhìn thấy rồi thì không thể giấu cái vị đó được.”
 
Ở trong thư viện anh anh cẩn thận lựa ra 7,8 tấm ngọt ngào nhất gửi hết một lúc qua cho Tần Nghiên Bắc, có lòng tốt bồi thêm một câu “Tiên nữ quả thật rất được chào đón, Giang công tử trắng trợn táo bảo theo đuổi đấy.”
 
Vân Chức di chuyển cái ghế, cố gắng tạo khoảng cách với Giang Thời Nhất và tập trung vào bức vẽ của mình. Ngay khi cô vẽ xong nét bút cuối cùng, bên ngoài có vài người vội vàng chạy vào, gọi người phụ trách chính của buổi giao lưu đi ra.
 
Họ đi khá xa nên Vân Chức không nghe thấy đang nói gì, nhưng cô có thể nhìn thấy sắc mặt của người phụ trách càng ngày càng khó coi, liên tục gật gù đồng ý.
 
Ngay sau khi quay lại, anh ấy lập tức bảo dừng sự kiện lại và xin lỗi rồi giải thích, "Thật xin lỗi, tôi vừa nhận được thông báo ở trên rằng có thể có thời tiết khắc nghiệt bất ngờ ập đến trong vòng nửa giờ. Để đảm bảo an toàn và trật tự, chỉ có thể lựa chọn tạm dừng. Hoạt động lần sau chúng ta lại tiếp tục nhé, phiền mọi người rời khỏi, hãy chú ý an toàn, không được ở lại đây.”
 
Tại hội trường Vân Chức và các bạn khác đã hoàn thành xong bức tranh.
 
Phong cách cá nhân của Vân Chức hiện lên một cách rõ nét, và sức ảnh hưởng là rất mạnh mẽ. Những người đam mê tranh sơn dầu đang xem đều hét lên đầy phấn khích, họ chờ xem trình độ của Giang Thời Nhất. Nhưng không ngờ đột nhiên bị hoãn lại, họ ồ lên đầy tiếc nuối, nhưng xét đến khí hậu đang khắc nghiệt nên cũng phải lựa chọn chấp nhận.
 
“Được rồi được rồi. Khoa mỹ thuật của Thanh Đại đã thắng thắng đến nhàm rồi, trình độ của cô ấy căn bản là không còn nằm trong phạm vi trường học nữa rồi, có xem hay không cũng không quan trọng, giải tán thôi.”
 
Vân Chức nghe thấy những lời bàn tán ở bên ngoài, ngẩng đầu nhìn khí trời, bầu trời gần như không có mây.
 
Cô có hơi không biết làm sao, đứng dậy thu dọn giá đỡ tranh, Giang Thời Nhất vừa định đi qua giúp đỡ thì người phụ trách lại vội vã chạy đến bên cạnh cô “Mấy người bên đó chỉ đích danh muốn tìm cô, cô chú ý một chút nhé.”
 
Trái tim Vân Chức như chệch nhịp, mấy người này đến ra lệnh dừng hoạt động lại, là đến tìm cô sao?!
 
Cô không chần chừ, bước nhanh chân qua đó, đối phương mở cửa đưa cho cô một bìa phong bì, cô mở đó ra xem, một mảnh giấy có tiêu đề “Viện thiết kế máy bay quốc gia”, bên dưới còn có vài chữ cứng cáp như rồng bay phượng múa.
 
“Vân Chức, có phải em muốn chết không hả.”
 

Vân Chức liền muốn ngất lịm ngay tại chỗ.
 
….Bây giờ cô là đang bị Tần Nghiên Bắc bắt quả tang rồi sao?!
 
Dù hôm nay tại hội trường có nhiều người nhưng đều là những người yêu thích tranh sơn dầu, không hề có mối liên quan gì đến anh, sao mà anh lại phát hiện ra chứ! Bây giờ thái tử gia phát hiện ra cô dám tùy tiện gạt anh, có phải hận không thể bẻ gãy xương cô không.
 
Vân Chức lấy điện thoại ra, chột dạ gửi một tin nhắn cho Tần Nghiên Bắc, bày tỏ ý là cô bị ép phải tham gia, không thể từ chối yêu cầu của bên đoàn trường được, vả lại cô cũng đã làm tốt công việc giữ ấm cho cơ thể, hoàn toàn không khiến bệnh nặng hơn mà.
 
Đợi chừng 5 phút, anh mới trả lời lại bằng tin nhắn thoại giàu 3 giây.
 
Cô đặt sát bên tai dè dặt mở lên, giọng nói của Tần Nghiên Bắc không hề nghe ra chút cảm xúc nào, nó đập vào màng nhĩ của cô “Trà sữa ngon chứ?”
 
Hết rồi, nhưng Vân Chức biết, đây là sự tức giận đến cực điểm.
 
Nếu âm thanh xuyên qua khỏi điện thoại được, thì cô đã không còn trên trần gian nữa rồi.
 
Người đưa phong thư cho cô khách sáo nói “Vân tiểu thư, viện thiết kế nằm đối diện với khu vui chơi, Tần tổng mới cô qua đó.”
 
Vân Chức sững sờ, cứng đờ người quay đầu lại, băng qua hàng rào và khu vui chơi, cô nhìn thấy một tòa cao ốc cao muồi mấy tầng ở bên kia đường, biển hiệu ở phía trên hiện lên trang trọng, sáng đến chói mắt.
 
Viện thiết kế máy bay quốc gia.
 
Cô rõ ràng không thể nhìn thấy cửa sổ phía trên lầu, nhưng không biết vì sao lại có thể cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm cô.
 
Vân Chức chịu thua rồi, không mua giảo biện gì, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến gặp thái tử gia rồi trịnh trọng thừa nhận chuyện cô đã lừa gạt anh, nghe lời sắp xếp của anh. Nhưng vì để kéo dài thời gian thêm một chút, trên đường đi qua viện thiết kế cô cố ý mua hai ly trà sữa.
 
Trà sữa hoa lài ít ngọt cho Tần Nghiên Bắc.
 
Trà đậu đỏ thạch dừa là của cô.
 
Không phải anh hỏi trà sữa ngon hay không sao.
 
Thái tử gia cao quý như vậy, có lẽ không uống mấy loại giá tầm trung như thế này bao giờ, thế thì….. cho anh thử cái mới, nói không chừng có thể dỗ được anh.
 
Đồ dùng và giá đỡ tranh của Vân Chức đã được người của Tần Nghiên Bắc thu dọn, cô cầm tờ giấy qua cửa mà đối phương đưa cho mình, nhấc hai ly trà sữa đi vào thang máy đến lầu 6. Vân chức sốt sắng bất an gõ cửa của một văn phòng, nhưng không có ai lên tiếng trả lời, chỉ có một tiếng khịt mũi lạnh lùng.
 
…. Là anh, không sai.
 
Vân Chức kiềm lại nhịp tim, cô đẩy cửa ra một cách nhẹ nhàng, vừa vào liền nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đang ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt anh không nhìn cô, góc mặt anh lạnh lùng đến mức như trùm lên một lớp băng, không hề có chút sự ấm áp tình người như lúc ban sáng ăn cùng cô.
 
Trong một căn phòng rộng lớn, cô chỉ đứng ngoài cửa thôi mà đã cảm thấy hít thở không thông, không khí bên trong càng đông đặc hơn, như thể không biết vào lúc nào nó sẽ vỡ ra vậy.
 
Vân Chức bình tĩnh lại mới nhìn thấy đứng sau lưng Tần Nghiên Bắc còn có một người, là Trình Quyết cô từng gặp lúc ở quán bar. Sắc mặt Trình Quyết không hề tự nhiên vẫy vẫy tay với cô, phát hiện trong tay cô có xách trà sữa, bất mãn lắc đầu.
 
Tiên nữ không phải kiểu người có quá nhiều mánh khóe, sao mà bây giờ lại không hiểu mua cho Tần Nghiên Bắc một ly trà sữa hai ba chục tệ thì chẳng phải là phiền phức sao.
 
Thái tử gia mà uống mấy món quỷ quái này thì sẽ kì lạ lắm.
 
Vân Chức đi đến trước bàn làm việc, cẩn thận dè dặt đưa ly trà sữa hoa lài đến góc bàn “Nghiên Bắc, những gì nên giải thích em đã giải thích hết với anh trong wechat rồi, anh tức giận cũng là điều dễ hiểu, cái này….là em xin lỗi anh.”
 
Trình Quyết càng gấp gáp hơn.
 
Hóa ra là cô còn mua cho chính mình một ly nữa à?!
 
Tần Nghiên Bắc không nhìn cô lấy một ánh mắt “Đi qua phòng 605 kế bên, trước khi giải quyết xong thì em đừng qua đây.”
 
Vân Chức không hiểu vì sao nhưng vẫn nghe lời anh, cô chạy nhanh như bay ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
 
Đợi cô đi rồi Tần Nghiên Bắc mới ngước mắt liếc nhìn ly trà sữa đó, ở trước mặt Trình Quyết anh di chuyển chiếc xe lăn đi vào nhà vệ sinh của văn phòng để rửa tay.
 
Người phụ nữ này được nuông chiều đến đầu óc choáng váng rồi, cái gì cũng dám lấy ra để khiêu khích.
 
Coi như là cô hiểu chuyện, biết dỗ dành anh.
 
Anh mới vừa làm đồ họa, ngón tay dính mực đen nên không thể chạm trực tiếp vào trà sữa của cô được.
 

Da đầu của Trình Quyết thấy tê dại thay cho cô, bây giờ thái tử gia tức giận đến mức vừa nhìn  ly trà sữa liền cảm thấy bẩn mắt, bẩn đến mức không thể ở cùng một chỗ với nó.
 
Anh vẫn là nên mau mau vứt đi giúp cô để tránh một lát nữa Tần Nghiên Bắc quay lại phản ứng càng dữ dội hơn.
 
Trình Quyết cầm ly trà sữa lên, chuẩn bị đem đi vứt vào thùng rác rồi tìm cái gì đó che lại, nhưng trước khi vứt anh lại nhìn nó một lần nữa, cũng có hơi tò mò, không biết thứ này có mùi vị ra sao, bạn gái anh cũng rất thường uống.
 
Anh chần chừ mấy giây, nhưng ngẩng đầu lên thấy Tần Nghiên Bắc chưa quay trở ra, nên trước khi vứt vào thùng rác anh cắm ống hút lên, thử uống vài ngụm thì liền bị dính ngay.
 
…..Từ từ đã, cũng rất ngon đấy.
 
Trình Quyết kiềm lòng không đậu uống thêm mấy hớp nữa, định bụng uỗng ong sẽ vứt cái ly trống. Cánh cửa phòng vệ sinh vừa mở ra, âm thanh của chiếc xe lăn chậm rãi truyền đến, trong miệng anh vẫn còn ngụm trà sữa, cố gắng nuốt nó xuống, cầm nó muốn đem đi vứt.
 
Nhưng ngay lúc đó anh mơ hồ đánh mùi được cảm giác đáng sợ như sắp bị phanh thay, từ từ ngẩng đầu lên, không màng đến chuyện vứt nữa, toàn thân đều cứng đờ, nhìn vào ánh mắt như có thể lăng trì người ta của Tần Nghiên Bắc.
 
Môi Tần Nghiên Bắc mím chặt, cằm căng ra sắc bén, ngón tay đang giữ ở thanh vịn xe lăn phát ra tiếng bất thường.
 
Trình Quyết cái tên cẩu nam này uống hết trà sữa luôn rồi?!
 
Vân Chức mua về cho anh là để đặc biệt dỗ anh, lại bị cái tên này uống hết?!
 
Trình Quyết sắp bật khóc, có trăm cái miệng cũng không giải thích được, anh muốn xông ra ngoài đi tìm Vân Chức xin cứu mạng. Lúc này đúng lúc Vân Chức lại gõ cửa, nghiêng người chui đầu vào, trong tay còn giơ một ly trà đậu đỏ thạch dừa của cô, vừa mở ra uống một ngụm, trên ống hút có vết son rất nhạt.
 
Trong lòng Vân Chức ổn định hơn rất nhiều, ban đầu cô tưởng phòng 605 là một cảnh tưởng thảm khốc gì đó, ai ngờ mới phát hiện là phòng nghỉ ngơi.
 
Bên trong trợ lý có chuẩn bị thuốc và thuốc pha loãng giải cảm mà hôm nay cô nên uống, một miếng dán nhiệt đủ ấm. Sau khi cô uống thuốc theo liều lượng xong thì lập tức quay về, muốn nói lời xin lỗi lần nữa với anh, nếu không sẽ cảm thấy có lỗi với sự chăm sóc của anh.
 
Không ngờ là vừa vào lại nhìn thấy một khung cảnh hết sức căng thẳng.
 
Vân Chức nhìn tới nhìn lui mấy vòng, đại khái cũng hiểu có chuyện gì xảy ra, trà sữa đã bị Trình Quyết uống hết rồi.
 
Cô khó xử nhìn ra bên ngoài, viện thiết kế cách tiệm trà sữa cũng một quãng đường, bây giờ đi mua rồi quay lại làm sao cũng mất mười mấy phút, liệu Trình Quyết có câu giờ được không.
 
Cô cúi đầu liếc nhìn cái ly của mình, gần như là một ly đầy, mùi vị cũng rất ngon.
 
Vân Chức hít một hơi sâu, dịu dàng hỏi “Nghiên Bắc, chỗ anh có cây kéo nào sạch không?”
 
Ánh mắt như mang theo dao của Tần Nghiên Bắc chuyển sang nhìn cô.
 
Cô vội nói “Nếu anh không ngại thì em đưa ly của mình cho anh, có điều em mới uống một ngụm nên muốn cắt ống hút đi, hoặc là gỡ màng nilong trên nắp ly ra.”
 
Tần Nghiên Bắc nhìn vết son môi nhạt trên đó, nhỏ nhắn xinh đẹp.
 
Tối qua anh mới hôn lên vị trí này.
 
Thái tử gia trầm mặc, vẫy tay về phía Vân Chức, cô ngoan ngoan đi qua, hai tay cầm ly trà sữa.
 
Anh cầm nó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trình Quyết người suýt nữa thì bị dọa chết “Mở điện thoại cậu lên, chụp.”
 
Sau đó ngón tay anh chọc vào ống hút, nhìn sang Vân chức, rất không vui mắng “Khi nào thì em có thể nói lời thật lòng một chút, còn bày đặt tìm kéo? Vẽ vời thêm chuyện.”
 
Giả vờ vô tội.
 
Giấu đầu lòi đuôi.
 
Không phải là muốn anh uống trà sữa của cô à.
 
Chạm môi nhau.
 
Hừ.
 
Coi như là cô biết dỗ dành rồi đó.
 
Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt cụp mắt xuống, anh tự nhiên đặt ống hút mà Vân Chức đã dùng qua lên miệng, vết son môi nhàn nhạt cô lưu lại cứ tiếp xúc với đôi môi anh một cách đầy thân mật như thế.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận