Em đến là để ôm anh

Tần Nghiên Bắc nói xong câu ‘Đang yêu đương’ này, ở trong cánh tay anh, Vân Chức bất an khẽ nhúc nhích, chiếc áo phủ trên người cô có hơi trượt xuống, lộ ra cái cổ đỏ ửng, trong cơn sốt cao đôi môi khô khốc phát ra chút sự khó chịu.
 
Những ngón tay anh hơi siết chặt lại để xoa dịu cánh tay và nơi khủy chân cô, không mạnh không nhẹ nhưng vô hình lại khiến cô trở nên nghe lời, người bệnh luôn rất ngoan ngoãn, cô tuân theo bản năng của cơ thể áp chặt da lên cơ thể mát lạnh của anh, hoàn toàn không có khoảng cách giữa hai người, cô dựa sát vào anh hơn.
 
Điều này gần như là bằng chứng hoàn hảo nhất để chứng minh cho mối quan hệ thân thiết của hai người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Nghiên Bắc không có tâm tình để đi giải thích cho Phương Giản, anh nhỏ giọng nói với anh ấy: “Da mặt của Vân Chức rất mỏng, bây giờ khi ở trước mặt nhiều người sẽ không dám thể hiện quá rõ ràng với tớ. Cậu biết là được rồi, không cần tìm cô ấy hỏi này hỏi kia, chú ý lời nói cho có chừng mực.”
 
Phương Giản sững sờ đứng nghe, còn chưa kịp tiêu hóa cái tin tức động trời này thì lại tận mắt nhìn thấy Tần Nghiên Bắc ôm Vân Chức lên lầu, bóng người của anh rất cao, người con gái trong lòng nhỏ nhắn, đôi chân thon dài hơi đung đưa, chiều cao của hai người có sự khác biệt rõ ràng nhưng lại rất xứng đôi.
 
…..Không phải, bây giờ cái này đâu phải trọng điểm chứ.
 
Phương Giản chạy lên lầu theo, không kiềm được lại hỏi một câu: “Nghiên Bắc, cậu nói thật đấy à? Dù có bao nhiêu lí do cô ấy là người mà Tần Chấn cử đến, cậu có thể hoàn toàn yên tâm hả? Không để ý sao?”
 
Dựa theo tính cách của Tần Nghiên Bắc, thứ gì có hứng thú nhưng một khi xuất hiện những tì vết thì sẽ không thể lọt vào mắt anh nữa, huống hồ gì đó còn là người chung đụng từ sáng đến tối.
 
Vân Chức đến tiếp cận anh có mục đích, anh lại có thể không quan tâm, trịnh trọng dùng hai chữ ‘yêu đương’ với cô sao.
 
Tần Nghiên Bắc dùng sự kiên nhẫn cuối cùng để nhìn Phương Giản: “Để ý? Cứ nhìn thử cô ấy kì kì quái quái thế này, nếu không phải là Tần Chấn lấy con át chủ bài nào đó ra để uy hiếp cô ấy, thì làm sao cô ấy có cái gan đó đến gặp tớ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Yêu thầm bao nhiêu năm nữa cũng không có tác dụng,” Anh cúi mắt xuống nhìn hàng mi ươn ướt của Vân Chức, giọng nói mang theo sự không hài lòng, “Theo đuổi người ta còn không dám, còn phải dựa vào người khác ép buộc, không có chút tiền đồ nào.”
 
Phương Giản càng nghe càng thấy ngạc nhiên, mãi cho đến khi Tần Nghiên Bắc đi lên đến lầu hai, đưa Vân Chức vào phòng, bóng người biến mất ở cửa anh mới từ từ hít một hơi.
 
Vấn đề tâm lí của Tần Nghiên Bắc lại không tốt, đặc biệt là hai năm gần đây càng xuống dốc liên tục. Tần suất phát bệnh không ổn định càng lúc càng nhiều, ngay cả thuốc cũng đang dần mất khống chế, ngày ngày anh đều ăn không ngon ngủ không yên về bệnh tình của Tần Nghiên Bắc, sợ lỡ như ngày nào đó xảu ra chuyện gì khiến tình hình càng mất kiểm soát.
 
Mấy ngày nay nhìn thấy Tần Nghiên Bắc có chuyển biến tốt, các triệu chứng trầm cảm và hưng cảm, cũng như cái gọi là ảo tưởng trong miệng của các bác sĩ khác ở Tần gia đều không xuất hiện. Vậy nên anh còn tưởng là Tần Nghiên Bắc đã tìm được cách để có thể tự kiểm soát.
 
Ai ngờ đâu cách thì quả thật là có nhưng lại gắn chặt lên một người.
 
Anh không biết sự rung động lúc này có được coi là chuyện tốt hay không.
 
Yêu đương hoàn toàn không phải là vấn đề, chỉ là lỡ như người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc Tần Nghiên Bắc lại xuất hiện những biến chuyển xấu nào, khi đó sợi dây chặt chẽ này mà đứt ra thì không phải Tần Nghiên Bắc sẽ càng khó mà bình phục được sao.

 
Phương Giản quay về phòng sách để lấy hộp thuốc, đi vào phòng Vân Chức để tiêm thuốc hạ sốt cho cô, vừa bước vào đã cảm nhận rõ ràng được ánh mắt lạnh lùng đang quan sát của Tần Nghiên Bắc.
 
Anh đương nhiên biết cái vị diêm vương này có bệnh không hề nhẹ, ý thức về lãnh thổ riêng rất mãnh liệt. Vừa mới yêu đương nên tính chiếm hữu mạnh mẽ, ngay cả chuyện người khác lại gần giường của Vân Chức anh cũng không hài lòng.
 
Anh nhấc tay lên đảm bảo: “Đợi tiêm xong, xác định bạn gái của cậu không sao nữa tớ sẽ đi ngay.”
 
Cái cách xưng hô “bạn gái của cậu” này dường như đã khiến thái tử gia thấy hài lòng, anh lạnh nhạt nhìn lại về phía Vân Chức rồi kéo góc chăn lên cho cô.
 
Sau khi tiên xong, Phương Giản pha loãng thuốc ra để Tần Nghiên Bắc đút cho cô.
 
Anh tận mắt chứng kiến vị thái tử gia trước giờ không để ai vào mắt thế mà bây giờ lại đang ôm người ta đút thuốc một cách không hề thành thục. Đầu lông mày cau lại một cách rõ ràng nhưng động tác lại không hề có một chút sự thờ ơ nào. Lau khoé miệng cho cô cũng không dùng khăn mà thẳng thừng dùng tay, đợi đến khi lau sạch rồi anh mới lau tay cho mình.
 
..... Anh là đang sợ khăn giấy qua cứng nên mới không nhẫn tâm chùi lên mặt cô à?!.
 
Phương Giản vẫn đang kinh ngạc sững sờ, đợi đến khi Vân Chức nằm ổn định trên giường, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở chậm rãi, cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội nói chuyện: “Nhưng mà Nghiên Bắc ngoài mặt tình cảm cậu chấp nhận Vân Chức ra, những cái khác cũng có lợi. Có lẽ Tần Chấn đã nắm được tin tức, gần đây hành động càng ngày càng lộ liễu hơn. Mấy hợp đồng kí kết của Tần thị đều là do ông ta thực hiện, bây giờ ban điều hành trong tập đoàn cũng sẽ có một số người bắt đầu buông lõng thái độ, xem ra là muốn nghiêng về phe ông ta.”
 
Tầm Nghiên Bắc ngồi ở đầu giường Vân Chức, tuỳ ý đùa nghịch vào lọn tóc của cô, lạnh lùng cười: “Còn chưa đến lúc, để ông ta tiếp tục làm đi, còn về chuyện bên ban điều hành thể hiện tốt ra mặt với ông ta——“
 
Anh lười biếng ngước mắt lên, giọng điệu vẫn bình thường, nhưng lời nói lại không chừa đường lui: “Sẽ không giữ lại người nào.”
 
Phương Giản đã quen với tác phong làm việc của anh, Tần Nghiên Bắc cũng không quan tâm việc Phương Giản rời khỏi khu Nam Sơn hay chưa. Đôi mắt dán chặt vào đôi tay còn dính bùn đất của Vân Chức, anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh muốn lấy nước nóng nhưng lại phát hiện trong nhà căn bản không có thau.
 
Anh cau mày,đi vào trong phòng sách lấy ra một cái bình hoa cổ tròn thân bầu ra, rửa lại bằng nước sạch vài lần rồi mới hứng nước đến nửa bình, quay về cầm khăn lên lau tay cho cô.
 
Hừ.
 
Đôi tay này sao lại dài như vậy, có xương không thế, vừa nắm vào liền cảm thấy như tay cô muốn gãy ra luôn.
 
Thái tử gia nhẫn nại lau sạch tay cho Vân Chức xong rồi lại đặt nó vào trong chăn, anh vò chiếc khăn trong chiếc bình cổ, rồi lại lau mặt cho cô.
 
….Quá mềm mại, mềm đến mức khiến người ta phiền lòng.
 
Dùng một chút sức ấn vào sẽ giống như là đang cố tình ức hiếp, giày vò cô.

 
Một dục vọng hủy diệt ẩn giấu trong xương tủy của anh lại âm thầm bắt đầu khơi trào, anh bất giác nhớ đến cảm giác mình cắn cô đêm hôm đó, nhớ lại làn da đỏ ửng lên của cô, rưng rưng nước mắt đáng thương, bất lực nài nỉ anh buông tha cho mình. Nhưng khi thật sự muốn hành động anh lại cau mày do dự, lưỡng lự.
 
Vân Chức ngất xĩu, như rơi vào trong biển lửa, cả người nóng như lửa đốt, lúc chật vật đến mức không thể trốn đi đâu được, có cảm giác như ai đó liên tục chạm vào cô bằng hơi lạnh ươn ướt, cô tạm thời được cứu nên ỷ lại hướng về nơi đó.
 
Hệt như đám cháy của vụ nổ năm đó, trong cơn mơ hồ, khắp nơi đều là những ngọn lửa cháy bùng và khói, cô không nhìn thấy được gì, cũng không tìm ra được phương hướng. Ngọn lửa đã lan đến quần áo, khói lửa ngập cả khoang mũi, giữa làn ranh sinh tử gần như có một bàn tay thô bạo kéo cô, lôi cô xông ra khỏi đám lửa, từ từ được hít thở trở lại.
 
Cô không nhìn thấy khuôn mặt người đó, cũng không nghe được giọng nói, nhưng trong cơn mơ nửa thật nửa giả này không biết vì sao cô lại cảm thấy rất quen thuộc.
 
Cũng đã từng có một người giống anh, làm việc không quen giải thích, cũng từ chối gặp mặt trực tiếp.
 
Trong khoảng thời gian trung học cô đã từng mất thính giác và thị giác tạm thời do rối loạn căng thẳng nghiêm trọng. Cô bị vứt cho bà nội, bà đem cô về huyện Đồng để nuôi dưỡng. Nhưng cô phản ứng rất kịch liệt, không thể nhìn, không thể có một cuộc sống như bình thường, từ sáng đến tối ngồi co ro lại ở một căn nhà gạch nhỏ ở sân sau ngôi nhà cũ của bà nội, cô cứ đóng chặt cửa, hoàn toàn cách ly với bên ngoài.
 
Mắt đã không nhìn rõ, tất cả những gì cô nghe được suốt 24 giờ là những tiếng động méo mó, không thể phân biệt được ánh sáng và giọng nói bình thường, và nó đã gây ra các triệu chứng dây chuyền, côkhông thể nuốt thức ăn, gần đến mức chán ăn trầm trọng, tự nhốt mình sống cô lập.
 
Mãi cho đến một ngày, cô không biết là ban ngày hay ban đêm, cửa sổ trên mái của căn nhà gạch cũ đó bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
 
Một quả đào nhỏ hay mọc ở sau núi của huyện Đồng, chỉ to bằng ngón tay cái, nhẹ nhàng rơi từ trên cao xuống đập vào vai cô.
 
Ban đầu cô không hề nghe thấy âm thanh nói chuyện của người đó, tai cô chỉ nghe toàn những tiếng ù ù và cũng không thể phác thảo ra được đường nét trước mắt, nhưng lại đột nhiên có thể phân biệt được một chút bóng sáng.
 
Có lẽ anh đã nhảy lên đỉnh nhà, tay anh rất dẻo và nhắm chính xác mới có thể dễ dàng dùng quả đào chạm vào cô.
 
Lúc đó cô luôn nhạy cảm với những điều ác ý, còn anh rõ ràng trêu chọc như vậy, nhưng chẳng có thể tìm ra được mặt tối nào, anh kiên nhẫn ném xuống mấy quả đào, tổng cộng có 11 quả đều bị cô chống cự mà ném đi, tất cả đều lăn xuống giường.
 
Cứ cách ngày anh lại đến, vẫn cứ quăng đào cho cô, 11 quả y hệt như thế, cô lại ném, ném rất nhiều, có lúc lăn vào trong góc nhưng bà nội lại không phát hiện. Trong từng phút từng giây, một hương thơm nhẹ nhàng và ngọt ngào thoang thoảng, kích thích các giác quan của cô.
 
Ngày thứ 7, hoặc có lẽ còn lâu hơn cô đang co ro trong một góc với tinh thần hao mòn, lại bị một quả đào rơi từ cửa trần xuống, lần này là vừa phải đáp vào tay cô.
 
Cô nhặt nó lên, có thể cảm nhận được một màn sương ở bề mặt, cô đoán có lẽ là sáng sớm tiết trời khá tốt, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại không vứt, đặt nó lên miệng cố gắng cắn một miếng, vị ngọt thanh mà đã rất lâu cô không cảm nhận được đang lan ra cả đầu lưỡi. Cô sững sờ rất lâu, ôm chặt lấy chính mình mà bật khóc, từ từ nuốt xuống miếng đào đó, cũng từ ngày đó đôi tai hỗn độn từ từ nghe thấy tiếng cười.
 
Giọng nói trầm thấp, hơi khàn, xen lẫn trong đó là đủ loại âm thanh ồn ào, vặn vẹo biến điệu, nhưng vậy mà cô vẫn bắt chụp được nó.

 
Sau đó mỗi ngày anh đều đến, thời gian không cố định, cô vẫn nhốt mình trong căn nhà gạch cũ này, lặng lẽ mong chờ khoảnh khắc khi trần nhà được mở lên, một chút hi vọng đó biến thành sự chờ đợi mỏi mòn mỗi ngày từ sáng đến đêm.
 
Từ khi cô có thể ăn một chút đồ, ngoài đào ra anh còn sẽ vứt xuống cho cô cherry, quýt, mấy món đồ ăn vặt bán chạy nhất ở cửa hàng tiện lợi, bánh quy kẹo mút, thậm chí có lúc còn có cả rau trồng ngoài đồng, tươi ngon, chỉ rửa một cách sơ sài, mang theo sự trong lành của núi non, còn có một ít dưa chuột cùng cà chua, mỗi lần đều là 11 trái không thiếu không thừa.
 
Lắm lúc anh sẽ cười cô, chậm rãi nói: “Tiểu mù lòa lại không ăn cơm rồi.”
 
Cô vẫn không thể nghe rõ được giọng nói của anh, nó cứ lặp đi lặp lại bên tai cô, cộng thêm vô số tiếng động không có thực, nghe có vẻ kỳ quái và ngoắt ngoéo, nhưng cô vẫn ghi nhớ.
 
Tiểu mù lòa lại không ăn cơm rồi.
 
Nghe thì có vẻ anh cảm thấy rất phiền.
 
Nếu phiền anh sẽ không đến nữa.
 
Thế là cô bắt đầu tập ăn, đêm mà cô nuốt cơm xuống được bà nội đã ôm chầm lấy cô, vui mừng đến bật khóc.
 
Lúc đó cô cũng đã có thể nhìn thấy một vài tia sáng, cô cố gắng ngẩng đầu để nhìn đường nét góc mặt của anh, nhưng anh luôn đứng ngược chiều sáng, mơ hồ nhìn thấy khung xương mảnh khảnh, khuôn mặt lại khác một trời một vực, dù cô có cố gắng để phục hồi như thế nào cũng không chạm đến được.
 
Có lúc anh nằm trên đỉnh trần nhà, ngâm nga một bài hát mà cô chưa từng nghe, có lẽ nhịp điệu rất hay, dù cô chỉ nghe thấy những âm điệu vừa cao vừa thấp loạn xạ nhưng cô đã cố gắng hết sức để vượt qua chướng ngại vật và muốn khôi phục lại tầm nhìn và thính giác càng sớm để nghiêm túc nhìn khuôn mặt của anh, mở miệng ra nói với anh một câu.
 
Câu nói này cô đã từng nghĩ vô số lần, những dòng chảy ngoằn ngoèo xuyên qua xương tủy và huyết quản của người con gái, nhưng đợi đến khi thật sự có ngày đó, khi cô có thể nhìn thấy khung trời nhỏ đó trông như thế nào, thì anh đã không bao giờ đến nữa.
 
Cánh cửa đó đã hoàn toàn bị đóng chặt, cũng chẳng có 11 trái đào nào rơi từ trên trời xuống nữa, dù cô có cố gắng đến thế nào thì bài nhạc bị anh cố chấp biến đổi thanh điệu cũng không thể như ban đầu được nữa. Cô cũng sẽ mãi mãi không có cơ hội quang minh chính đại đối mặt với anh, nói ra câu cô đã trằn trọn, trăn trở vô số đêm mất ngủ.
 
Ở trong cơn mơ, cơ thể cô được kéo ra khỏi đám cháy, loạng choạng đuổi theo hình bóng người đàn ông mà cô chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy.
 
Cô không biết tên anh, nhiều năm qua chỉ có thể âm thầm gọi anh là 11.
 
11 11, cô suýt nữa bật ra thành tiếng, trong cơn mê man cô đuổi theo bóng hình của anh, cô cố gắng điên cuồng chạy theo bắt lấy cánh tay anh, vào khoảnh khắc cô đỏ cả hai mắt nắm chặt lấy anh, anh cuối cùng cũng quay đầu.
 
Những đường nét trên khuôn mặt của người con trai luôn bị bóng tối vùi lấp kia bỗng trở nên rõ ràng, như thể một cây cọ vẽ tinh xảo đang khắc họa nên anh từng chút một, vẽ nên một đôi mắt đen lạnh lùng, sống mũi cao và đôi môi mỏng hờ hững mím chặt.
 
Vân Chức nghẹt thở, giấc mơ này….. sao mà có thể hỗn tạp như vậy!
 
 Khuôn mặt vốn thuộc về vị thiếu gia của nhà họ Tần với sự lạnh lùng và chán ghét thường thấy lại đang đưa tay ra chạm vào má cô.
 
Vân Chức sợ bị bóp chết, theo bản năng nắm chặt ga giường, run rẩy kêu một tiếng “Nghiên Bắc”.
 

Đêm khuya, Tần Nghiên Bắc ngồi bên giường, nhìn chằm chằm phản ứng của Vân Chức, cô đã dần dần hạ sốt, nhưng vẫn còn chưa tỉnh lại, đầu mày cứ cau chặt, dù anh xoa mấy lần rồi cũng không thể làm nó giãn ra.
 
Lần này có vẻ như cô đang gặp ác mộng, lông mi dính một chút hơi nước, mơ màng gọi "Nghiên Bắc".
 
Trong căn phòng yên tĩnh tối khuya, Tần Nghiên Bắc gần như nhìn chằm chằm cô không một chút khoan nhượng nào.
 
Người hôn mê là cô, bệnh cũng rất nặng, khuôn mặt trắng bệch như một món đồ gốm, tình huống như thế này vậy mà cô lại bất giác gọi tên anh, giọng nói bất lực, đáng thương.
 
Cô rất cần anh.
 
Yêu anh yêu đến mức trong mơ cũng không thể yên tâm.
 
Năm ngón tay đặt ở đầu gối của Tần Nghiên Bắc co chặt lại, lòng bàn tay càng nóng hơn, những tia lửa bùng cháy trong đêm đông lạnh giá, vào lúc không ai hay biết nó bắt đầu lan ra, cháy đến bức tường thành đã sớm không còn kiên cố nữa.
 
Vân Chức gọi tên anh xong lại bất giác dính sát lên người anh, đôi môi ẩm ướt rất đỏ, dần dần hé mở.
 
Tần Nghiên Bắc đưa tay ra, kiềm chế lực tay vuốt nhẹ gò má cô, cúi đầu quan sát.
 
Hơi thở ấm áp và sạch sẽ trên người cô giống như miếng mồi thúc giục, âm thầm quấy phá tinh thần đang nhốn nhào lên.
 
Cổ họng Vân Chức khô khốc, cô rất khát, sau khi mấp máy môi, môi cô bất giác cong lên, đó là phản ứng muốn uống nước theo bản năng sinh lý bình thường.
 
Tay đang vuốt má cô của Tần Nghiên Bắc dùng sức, để lại vết đỏ nhẹ trên đôi má xinh xắn của cô.
 
…. Làm gì vậy, cô đang muốn hôn sao?
 
Người phụ nữ này, đến nằm mơ cũng còn không quên chuyện này, một nụ hôn mà nhung nhớ mãi, lần trước để cô hôn vào vành tai anh còn không biết làm thế nào mới được nữa là.
 
Kêu tên anh xong lại làm ra hành động này, có phải trong mơ đang làm chuyện bất chính với anh không.
 
Hôm nay đặc biệt….
 
Miễn cưỡng niệm tình cô đang sốt cao đến mức hôn mê.
 
Tấm lưng cao và thẳng của người đàn ông từ từ ép xuống và khuỷu tay anh ta cuộn thành những nếp gấp sâu trong chăn.
 
Tay anh nắm chặt lấy khuôn mặt của Vân Chức, quay mặt cô về phía mình, hàng mi đen láy hơi cúi xuống che giấu đi cơn sóng to gió lớn, ở trong đêm khuya thanh vắng như thế này, anh kiềm chế lại và hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận