Em đến là để ôm anh

Dù chỉ là những bước đi ngắn từ hành lang đến phòng để đồ, Vân Chức cảm thấy như bản thân đang bước lên những tầng mây, nặng nề đến mức không nhớ nổi mình đã bước chân nào trước.
 
Trong lòng cô hiểu rất rõ là Tần Nghiên Bắc đã hiểu lầm rồi, anh nhìn thấy món quà mà cô định tặng anh, nhưng không biết nó đã bị cô cắt đi, có lẽ anh nghĩ đây là món quà với ý đồ lung tung của cô.
 
Nhưng anh vậy mà không hề làm mất mặt cô, ngồi ở trong do dự rất lâu rồi cuối cùng mới quyết định mặc vào để cô xem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối với kiêu ngạo thường ngày của vị thái tử gia mà nói thì có mấy trăm lá gan cô cũng không dám nghĩ đến…. cảnh tưởng mỹ miều như vậy.
 
Thậm chí Vân Chức còn nhớ lại bức ảnh 3d của một họa sĩ nổi tiếng mà nửa đêm cô từng trốn trong chăn để xem, trong đó là hình ảnh người đàn ông đầy nam tính với đường cơ bụng để trần phần trên áo sơ mi. Mỗi một sự tương phản trong bức tranh đều rất cuốn hút, nhưng cũng hoàn toàn không thể sánh được hình ảnh kích thích đang xuất hiện trước mắt cô bây giờ.
 
Trong ấn tượng của cô anh là người không thể khinh nhờn nhất, sự ngạo mạn, hung hăng, u ám, chủ động thay đổi màu sắc…. bộ đồ khêu gợi, tư thế lại không hề rõ ràng, vừa thờ ơ vừa xa cách, mới là thứ tạo nên sự đàn áp đến nghẹt thở.
 
Khi đợi Vân Chức lại gần, những đường nét trên eo và bụng anh dần dần thắt lại, vẽ ra một đường viền sâu hơn.
 
Trước khi Tần Nghiên Bắc thay đồ thì mạch máu cả cơ thể đều như muốn chảy ngược, lúc thay lại muốn bóp chết Vân Chức cho rồi, cho đến khi thay xong rồi ở đây nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng lên, được sủng mà kinh của cô khiến anh ngược lại cảm thấy thoải mái hơn.
 
Anh nắm chặt thanh gác của chiếc xe lăng, phát bực vì cô quá chậm chạp, anh cố gắng kiềm nén lại suy nghĩ muốn đứng lên đè cô qua để nhìn cho đủ, lạnh lùng nói “1 phút qua rồi, em chắc chắn vẫn muốn để 4 phút trôi qua một cách lãng phí trên đường đi?”
 
Anh đã dung túng cho cô đến mức này rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc là cô có xem không hả!
 
Mặc cũng đã mặc rồi, quà là do cô tặng mà còn ưỡn ẹo cái gì chứ, người phụ nữ này rốt cuộc đủ chưa hả, sao mà cứ đến thời khắc mấu chốt là lại mất dây cương.
 
Vân Chức bất giác ‘ừm ừm’ vài tiếng, khi cô muốn bụm miệng lại thì đã muộn rồi.
 
Cô đáp lại bậy bạ cái gì vậy trời!
 
Vào lúc này cô nên không nghe không thấy, cố gắng giải thích rõ ràng cho Tần Nghiên Bắc hiểu, chấp nhận và xoa dịu những cơn giận có thể xuất hiện của anh, trả giá cho những sai lầm của mình.
 
Nhưng…..
 
Vân Chức chớp chớp mắt, rất không có tiền đồ mà nhìn chằm chằm, 10 ngón tay bất giác chấp lại cúi đầu trước Tần Nghiên Bắc, mắt cứ dán chặt vào người anh.
 
Không phải là cô khoa trương, cũng không hề tạo nên một lớp màng filter nhưng anh thật sự rất đẹp trai, người bị thương nặng phải ngồi xe lăn mà còn có một thân hình hoàn hảo như người mẫu thế này, thật sự là vượt xa trí tưởng tượng, cô chỉ nhìn mới mấy cái thôi mà tay đã bắt đầu chộn rộn.
 
….Nhin lại, nếu bây giờ lấy máy tính bảng ra để vẽ anh, thì quá lãng phí cơ hội để no con mắt rồi.
 
Tần Nghiên Bắc nhướng mắt, nhìn chằm chằm phản ứng của Vân Chức, nhìn thấy cô đang nhéo mạnh những ngón tay, một bàn tay đang rất ngứa ngáy, không thể kiềm nén lại bản tính tự nhiên.
 
Hừ.
 
Giả vờ kinh ngạc, chứ thật sự là muốn đưa tay sang sờ mó anh lắm rồi mà.
 
Thái tử gia mất kiên nhẫn ngã người ra sau, eo men theo nhịp thở, đôi chân hơi mở ra thon dài duỗi thẳng. Dưới ánh đèn làn da phản chiếu màu sáng sạch sẽ, anh giữ khuôn mặt vô cảm “Em muốn làm gì thì nhanh một chút, đừng có lề mề. Nếu không phải hôm nay tôi nhìn thấy em khóc không dứt được thì tôi cũng chẳng có thời gian mà lãng phí với em.”
 
Vân Chức hiểu ra.
 
Tần Nghiên Bắc còn nhớ đến chuyện cô khóc lóc vào ban ngày, bao gồm cả khi mới gõ cửa ban này cô vội vàng đến mức giọng nói hơi run rẩy nên chắc chắn là anh nghĩ cô lại muốn khóc.
 
Anh thật sự rất tinh tế.
 

Câu nói ‘dỗ dành em’ đó, không chỉ phát ra vì muốn giải vây cho cô, mà còn là sự hi sinh thân mình để thành toàn cho ‘sở thích đáng lên án’ của cô.
 
Có lẽ anh đang dỗ cô vui.
 
Lúc đó Vân Chức cảm thấy rất có lỗi, cô đứng trước mặt anh áy náy nói sự thật “Xin lỗi Nghiên Bắc, quần áo thật sự là do em mua cho anh làm quà cảm ơn, nhưng trước khi về nhà lại bị mèo cào rách, em không nỡ để nó lãng phí nên khi ủi xong đã cắt đi phần hư, còn chưa dọn dẹp xong anh đã về trước…”
 
Dù Tần Nghiên Bắc đang ngồi nhưng vẫn cố ép chế lại, anh nhướng mày “Lí do rất hay.”
 
Vân Chức muốn khóc cũng không khóc được.
 
Cô không muốn bị Tần Nghiên Bắc hiểu lầm là cô đã trêu chọc anh.
 
Vị thái tử gia sẵn sàng cho cô xem cơ bắp, một vị bồ tát sống như thế này nếu mà cô không giải thích rõ ràng thì quá đáng lắm.
 
Vân Chức vội nói “Em có thể chứng minh! Mấy miếng vải rách em vừa cắt xong còn để dưới lầu! Em đi nhặt lại! Trên đó còn có dấu tay mèo!”
 
Cô liếc nhìn eo và đùi của Tần Yến Bắc có chút bất đắc dĩ, chạy nhanh ra khỏi phòng để đồ rồi đi xuống lầu, không ngờ cái thùng rác mà cô vứt đồ vào đã trống trơn.
 
Dì Trịnh ngó đầu sang “Sao vậy Vân tiểu thư, xe chở rác vừa đến nên dì đem rác trong nhà đi đổ rồi.”
 
…Bị xe rác gom đi, bây giờ cô có xông ra ngoài cũng không tìm được.
 
Vân Chức thất vọng quay trở lại tầng trên. Trước khi bước vào cửa, cô đã tìm kiếm trên trang web chính thức của thương hiệu này nhưng lại không có hình ảnh của bộ đồ này, hi vọng cuối cùng cũng vỡ tan. Cô nhìn vào đôi mắt đen láy của Tần Nghiên Bắc như đang chờ xem cô diễn, cô có trăm cái miệng cũng bằng thua: “…. Rác không còn nữa.”
 
Tần Nghiên Bắc cười nhếch mép.
 
Vân Chức không còn chứng cứ nào nữa, cũng hết cách, mất manh mối rồi.
 
Dù sao Tần Nghiên Bắc cũng nhận định là cô có tâm tư, thế làm sao cũng không thể để vị thái tử gia này lúng túng được, phát hiện mình hiểu lầm ý cô rồi làm ba cái chuyện ngu ngốc, nếu có tội thì cô nên chịu.
 
Vân Chức thấy giải thích cũng vô dụng nên cô từ bỏ, bất chấp nói “….Được em thừa nhận là em cố ý, em vừa nhìn thấy bộ quần áo này liền cảm thấy hợp với anh nên quyết định mua về thử, không có ý muốn làm những chuyện không tôn trọng anh, chỉ là không nghĩ đến anh thật sự…”
 
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn cô “Thật sự làm sao?”
 
Cô chầm chậm nhấc tay lên, giơ ngón trỏ về về phía anh “Thật sự đẹp trai đến vậy.”
 
Khóe miệng của Tần Nghiên Bắc cong lên.
 
Nhìn đi, nói ra sự thật, yêu khuôn mặt anh, yêu cơ thể anh, vì để thỏa mãn dục vọng với anh mà gan to bằng trời rồi.
 
Thái tử gia ra hiệu cho Vân Chức đi lại, khuôn mặt cô đang tiến lại gần anh, anh lười biếng siết chặt cổ tay quá gầy của cô, giúp cô đẩy nhanh tiến độ, ấn lòng bàn tay vào eo anh, nhẹ giọng khiển trách “Chần chừ gì nữa, sau này nhanh nhẹn một chút.”
 
Dù bên ngoài qua quýt nhưng khi thật sự chạm vào thì nhiệt đồ nóng kinh người.
 
Vân Chức căn bản không quan tâm anh nói gì, khó thở ngay tại chỗ.
 
Đợi đến khi điện thoại của Tần Nghiên Bắc thông báo lời nhắc về cuộc họp video anh mới chậm chầm chọc lên đầu cô một cái, rồi từ từ đẩy cô ra. Anh xoay người, đi vào trong, thay quần áo rồi đi vào phòng làm việc, cuối cùng Vân Chức cũng dám ngẩng đầu nhìn, cô đưa tay đặt lên đầu mũi, lúc để xuống có một vệt máu rất nhạt.
 
…… Cô chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy, cũng chưa bao giờ chịu kích thích như vậy.
 
Vân Chức quay về phòng mình để bình tĩnh lại, sau đó đi xuống lầu để đem đồ ăn lên giúp cho Tần Nghiên Bắc, cô đẩy chiếc xe đồ ăn nhỏ đến cạnh bàn anh. Vân Chức không dám ngước mắt nhìn anh, cô chạy như bay ra ngoài, nhân lúc ăn cô cũng đã hoàn thành xong một bản thảo.
 
Trước khi trời tối, Vân Chức đã nhận được những dụng cụ vẽ tranh sơn dầu mà cô đã đặt trên mạng, đột nhiên cô chuyển vào sống ở C9 trong một thời gian ngắn nên khó tranh những lúc cần vẽ khi ở nhà thì mấy món đồ này là không thể thiếu.

 
Cô đặt giá vẽ ở trong phòng ngủ, không dùng phong cách S, với nét vẽ sáng sủa và dịu dàng hơn trên bản thảo của họa sĩ, cô đã ghi lại một cách chân thực bức tranh Tần Nghiên Bắc mặc bộ đồ đó, có một chút phóng túng buông thả, nhưng nhiều hơn vẫn là sự lạnh lùng, nghiêm nghị.
 
Buối tối vẽ tranh xong, Vân Chức thu gom lại, lấy hết dũng cảm gõ cửa phòng sách, nhét bức tranh qua khe hở được cẩn thận mở ra, sau đó cúi người trở về phòng đóng cửa lại, một phát liền mạch, sợ bị thái tử gia bóp chết.
 
Tần Nghiên Bắc rời mắt khỏi bản vẽ thiết kế, tập trung vào bức tranh đang đứng cạnh bức tường.
 
Anh đứng dậy đi qua và cầm bức tranh, dùng đầu ngón tay lau một chút bụi ở mép dưới, trải trên mặt bàn của bàn làm việc, cụp mắt nhìn một lúc lâu.
 
Hóa ra dưới góc nhìn của cô nhìn anh tình tứ đến thế.
 
Nhưng vẫn thiếu gì đó.
 
Tần Nghiên Bắc tùy ý cầm một cây bút chì lên, ở phía dưới bên phải màn hình, hướng vẽ cánh cửa phòng để đồ, đơn giản tích vào một chút con thỏ bông, đang nhìn chằm chằm người xuất hiện ở vị trí trung tâm của bức vẽ.
 
Vẽ xong thái tử gia vẫn không hài lòng lắm, anh lại đổi thành bút màu hồng để vẽ thêm má hồng hai bên gò má của chú thỏ.
 
Hừ
 
Như này mới vẽ chân thật này.
 
Từ khi dọn ra khỏi kí túc xá, Vân Chức đã suy nghĩ rất nhiều về việc sau khi công khai thân phận S, bên trường học có thể sẽ có vài sự thay đổi, cô sẽ nhận được nhiều sự quan tâm hơn, yêu cầu của mọi người cũng cao hơn, cô phải chấp nhận sự bàn tán và vây quanh như lẽ đương nhiên. Nhưng chỉ là cô quên tính đến phản ứng của lãnh đạo nhà trường và giáo viên.
 
Buổi sáng của hai ngày sau đó, vừa hết tiết học Vân Chức đã nhận được một cuộc điện thoại của phó trưởng khoa mỹ thuật, ôn nhu nhẹ nhàng hỏi thăm về chuyện bút danh của cô, nói toàn câu nói khen ngợi công nhận xong cuối cùng mới đi vào trọng điểm.
 
“Vân Chức, em vốn là sinh viên xuất sắc nhất trong mấy năm gần đây của khoa, thường ngày có hoạt động gì em cũng đều tích cực tham gia. Bây giờ em công khai bút danh, sức ảnh hưởng đương nhiên còn lớn hơn, có vài buổi lễ cần em đi thì em không thể từ chối nhé.”
 
Vân Chức lễ phép đồng ý “Dạ, trưởng khoa thầy cứ nói đi ạ.”
 
Phó trưởng khoa mỉm cười nói “Mỗi năm vào khoảng thời gian từ đầu năm đến dịp tết khoa chúng ta đều sẽ bố trí những đại diện ưu tú đi giao lưu, học hỏi, cũng là để tuyên truyền rất quan trọng, thể hiện vị thế của khoa mỹ thuật của trường Thanh Đại ở nước ta. Năm nay cử ra hai nhóm, hai nam hai nữ, nam thì có Giang Thời Nhất và Từ Thư Hàm năm tư, sinh viên nữ cùng nhóm với Từ Thư Hàm là bạn gái của cậu ấy, vậy nên lần này em sẽ chung đội với Giang Thời Nhất.”
 
Nghe đến tên Giang Thời Nhất, Vân Chức bất giác hơi khựng lại.
 
Phó trưởng khoa hỏi “Sao vậy, không tiện sao? Thầy nghe nói em có quen biết với Giang Thời Nhất mà, việc riêng thì cũng là bạn bè nên em không muốn cùng một nhóm với cậu ấy sao? Nếu thật sự thấy khó thì chúng ta có thể mở cuộc họp để thương lượng xem đổi bên nam, cũng không phải không được.”
 
Vân Chức do dự một lúc rồi cô vẫn nói “… Không phải là không tiện đâu ạ, được ạ.”
 
Dù sao thì sau khi Giang Thời Nhất tỏ tình xong thì hai người khi nhìn mặt nhau cũng có hơi ngượng ngại, còn liên quan đến chuyển Tần Nghiên Bắc bỏ ra số tiền lớn để giải vây cho cô, cô cũng rất không đồng tình với những suy nghĩ đó của anh. 
 
Nhưng trước đây anh chuyện anh tích cực giúp cô nhiều lần đều là sự thật, bây giờ bên đoàn trường rõ ràng rất coi trọng S, cô buộc phải tham gia hoạt động giao lưu lần này. Nếu như bởi vì cô thấy không thoải mái mà quyết định đổi Giang Thời Nhất, ngay khi anh sắp phải tốt nghiệp thì cũng sẽ gây thêm nhiều lo lắng cho anh, tạo nên nhiều lời đồn đại, thật sự là không đáng.
 
Cô cũng không muốn làm tổn thương Giang Thời Nhất.
 
Chỉ cần theo yêu cầu của khoa, thực hiện công việc được giao là được, không cần thiết phải tạo nên nghi ngờ đến mức gây phiền phức cho người khác.
 
Phó trưởng khoa nói “Thế thì tốt, buổi chiều ở khoa còn có một có lễ ra mắt, 4 người các em đều đến hội trường để chụp anh đi, nhớ đến đúng giờ đấy.”
 
Buổi chiều Vân Chức không có tiết, vốn muốn quay về phòng kính của Nam Sơn để trồng cây, ngay cả hạt cải dầu và cây giống cũng đặt rồi, cô chỉ đành đổi sang tối làm.
 
Trên đường xuống Đường Dao đứng bên cạnh bất ngờ sờ lên trán Vân Chức “Chức Chức, sáng sớm hôm nay tớ vừa nhìn thấy cậu đã cảm thấy sắc mặt cậu có hơi nhợt nhạt, có phải bị hạ đường huyết rồi không.”
 

Vân Chức gật đầu, từ khi cô sờ múi bụng của thái tử gia xong, nến tối còn không kiểm soát được mà nằm mơ thấy những thứ kì quặc, hai ba ngày rồi còn không ngủ ngon được, cộng thêm mấy ngày nay thật sự rất lạnh nên cô có hơi cảm. Vả lại bẩm sinh đường huyết thấp, mới sáng còn hơi choáng váng một lúc.
 
Đường Dao lo lắng vỗ vỗ cô “Chú ý sức khỏe cậu đấy, cậu mà cứ gầy như vậy, còn không thích ăn thịt thì làm sao mà có thể khỏe được.”
 
Vân Chức mỉm cười bảo cô ấy an tâm, buổi trưa ngâm mình trong phòng học, đến chiều lại vác cặp đến hội trường làm lễ khởi xướng cho hoạt động.
 
Giang Thời Nhất đến rất sớm, hiếm khi mặc vest chỉnh tề, nổi bật hút mắt, đứng từ xa vẫy tay với cô.
 
Vân Chức chậm rãi đi qua, khách sáo gật đầu chào anh “Học trưởng Giang, sau này trong quá trình giao lưu nếu em có gì làm không được tốt thì mong anh lượng thứ ạ.”
 
Giang Thời Nhất nâng đốt ngón tay lên và chạm nhẹ vào trán cô, cô căn bản không hề có cơ hội né “Không cần khách sáo với anh như vậy, Chức Chức anh đương nhiên sẽ bao dung cho em, cũng sẽ không miễn cưỡng em, em đừng lo lắng.”
 
Vân Chức không nói gì nữa, từ từ tránh đi, đúng lúc Từ Thư Hàm và bạn gái anh Trần Doanh đi tới, Vân Chức đều quen biết hai người họ, nên chào hỏi như bạn bè, cô mỉm cười nói “Doanh Doanh, Thư Hàm.”
 
Hai người nhiệt tình chào hỏi, Từ Thư Hàm mỉm cười huýt huýt vào người Giang Thời Nhất “Sao, còn chưa theo đuổi được sao, nhưng mà Vân Chức càng ngày càng nổi rồi. Giá trị con người còn cao như vậy, cậu mà không nắm bắt được thì càng không có cơ hội đâu.”
 
“Nhưng-----“ Từ Thư Hàm lại nói, “Cậu nhìn đi Vân Chức mà coi ai là bạn đều sẽ tự nhiên gọi tên lặp lại hoặc là bỏ họ đi. Sao lại gọi cậu một tiếng học trưởng, có phải là có gì đặc biệt nên cô ấy mới ngại ngùng khi gọi thẳng tên cậu?”
 
Giang Thời Nhất giật giật khóe mắt, đợi đến khi chụp hình cùng nhau anh mới tìm được cơ hội để hỏi “Chức Chức, anh có chút tò mò, tại sao em không bao giờ gọi anh là Thời Nhất vậy?”
 
Thái độ anh rất ngoan cố “Nếu chỉ là coi nhau như bạn bè, thế sao không thể giống Thư Hàm, gọi anh một tiếng Thời Nhất vậy.”
 
Vân Chức ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói “Học trưởng Giang, cái 11 này của anh đối với em có ý nghĩa đặc biệt, không tiện đọc lên.” *
 
Giang Thời Nhất bật cười “Con số may mắn à?”
 
Vân Chức không trả lời, cô cụp mắt xuống để che đậy cơn sống dao động trong đáy mắt.
 
Giang Thời Nhất cũng không miễn cưỡng cô nữa, chỉ coi như đó là một cái cớ cô tùy ý nói, anh nhìn chằm chằm cô một lúc lại nhẹ nhàng nói như có như không “Em thật sự sống ở khu Nam Sơn sao? Anh vẫn hi vọng ở trước mặt Tần Nghiên Bắc em cẩn thận đề phòng một chút, không được để bị tổn thương. Dù sao đó cũng là thái tử gia của nhà họ Tần, ngay cả anh cũng không có cách nào để bảo vệ em.”
 
“Có lẽ em vẫn chưa biết.” Anh nhẹ giọng nói chậm lại “Hai ngày trước điều gì đã xảy ra với phú nhị đại đó ở trong nhóm đã gửi hình chụp vào nhóm chat, đương nhiên chuyện, đương nhiên chuyện cậu ta làm chết còn không đủ, nhưng cách giải quyết của thái tử gia thật sự là….”
 
Giang Thời Nhất không tiếp tục nói quá kĩ, nhưng ánh mắt anh đã nói rõ tất cả, anh đang đợi Vân Chức hỏi nhưng cô lại chẳng hỏi lấy một câu.
 
Cô không tiếp đà cho chủ đề này, không muốn nói thêm bất cứ chuyện gì có thể gây bất lợi cho Tần Nghiên Bắc, cô thản nhiên nói “Anh biết em đến là để báo ơn mà.”
 
“Báo ơn cái gì…”
 
Giang Thời Nhất cúi đầu, tâm trạng phức tạp nhìn cô một lúc, muốn nói nhưng lại thôi, anh siết chặt khủy tay mình một cách không thoải mái.
 
Vân Chức đột nhiên nhớ đến hôm đó dường như cô nhìn thấy một vết sẹo bỏng trên khủy tay anh.
 
Thầy giáo vỗ tay để nhắc mọi người tập trung tinh thần, chuẩn bị chụp ảnh. Vân Chức nhìn về phía trước, không nói gì nhiều, cô không tò mò về vết thương của người khác, cũng không có lí do gì để đi quan tâm, để tránh hiểu lầm thì tốt hơn là không nên hỏi.
 
Buổi ra mắt vừa kết thúc Vân Chức liền rời khỏi trường, gọi xe đi đến cửa hàng để lấy hạt giống cải đã đặt từ trước. Tối muộn cô mới quay về khu Nam Sơn, nhân lúc Tần Nghiên Bắc còn chưa về, cô vùi đầu chuyên tâm xới đất ở trong nhà kính, chuẩn bị trồng cây.
 
Cô tính toán thời gian, tối đêm nay bác sĩ Phương sẽ đến để thay thuốc cho Tần Nghiên Bắc, chắc chắn là anh ấy hiểu về vấn đề tâm lý của thái tử gia, lần trước trong điện thoại cô không có hỏi, lần này nếu có thể gặp nhau thì cô muốn thử dò hỏi.
 
Buổi tối, Tần Nghiên Bắc dựa vào cửa sổ trong phòng sách, thông qua cửa kính trong suốt anh nhìn thấy một bóng hình trong nhà kính.
 
Người con gái thay quần dài áo đơn giản để dễ vận động hơn, ngồi xổm dưới gốc cây hoa, không hề có chút qua loa lấy lệ nào, cô dùng hai tay trắng nõn của mình để xới đất, tập trung trồng cây cho anh.
 
Ánh mắt của anh cứ nhìn theo những ngón tay của cô, trắng nõn dính đầy bùn đất, khiến người ta có một chút muốn….
 
Kéo cô qua, bắt phải rửa cho sạch sẽ, đặt nó vào lòng bàn tay, không để cô làm việc cực nhọc vất vả.
 
Không hiểu vì sao Vân Chức lại có một cảm giác hồi hộp như bị thứ gì đó dán chặt vào lưng, cô nhớ ra gì đó rồi thận trọng ngã người ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua lớp kính trong nhà, cách hai tầng lớp kính mơ hồ như lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của thái tử gia đang quan sát cô từ trên cao xuống.
 
….. Anh đang giám sát!
 
Vân Chức rất có cảm giác như một người công nhân đang chịu sự giám sát chằm chằm của sếp, cô đẩy nhanh tiến độ công việc, lau mái tóc dài dính trên miệng một cách tự nhiên, mỉm cười với anh.
 

Tần Nghiên Bắc nhướng mắt, trong mắt rất thâm trầm.
 
…. Có ngốc không chứ, mặt đều bị dính bẩn rồi.
 
Còn cười, cười cái gì mà cười, muốn quấy rối tim anh phải không.
 
Quỷ kế đa đoan, đứng xa như vậy rồi mà cũng không quên thả thính anh, lôi kéo sự chú ý của anh.
 
Thái tử gia cứ nhìn cô một cách trực diện như vậy, như thể không nỡ chớp mắt, Phương Giản ở trong phòng sách nhìn thấy liền cảm thấy không hề dễ thở,không thể ngòi +o yên, cũng muốn đi qua nhìn một cái xem thử rốt cuộc là có cảnh vật mê đắm lòng người gì mà có thể khiến Tần Nghiên Bắc phân tâm như vậy.
 
Anh thử đi lại gần, Tần Nghiên Bắc đột nhiên nghiêng người, sắc mặt không lương thiện cho lắm.
 
Phương Giản theo bản năng ngừng bước, giơ tay lên thể hiện bản thân vô tội, dù anh ấy là bác sĩ của Tần Nghiên Bắc, phụ trách về sức khỏe và tâm lý của anh nhưng lại không bao giờ dám thật sự chọc đến anh, sợ bất cứ giây phút nào bệnh tình anh trầm trọng hơn, không khống chế được sẽ bóp chặt cổ họng anh đến chết mất.
 
Mấy chuyện liên quan đến việc phụ trách nhìn chằm chằm vào Tần gia, anh cũng nghẹn lại không nói nên lời.
 
Tần Nghiên Bắc nhàn nhạt nhìn anh ấy, ánh mắt lại quay sang nhìn xuống dưới lầu, Vân Chức đã trồng xong một cây nhỏ, đứng bật dậy muốn đi ra ngoài nhưng không thể đứng vững ngay lập tức, cô vịn vào thân cây, hoa ở đỉnh cây hơi đung đưa, có vài bông rơi xuống nơi đỉnh đầu cô.
 
Anh cau mày.
 
Vân Chức dừng một chút, sau đó đứng thẳng người tiếp tục đi về phía cửa nhà kính, đi vài bước rồi dừng lại, cúi đầu đi chậm lại. Đợi khi sắp rời khỏi tầm mắt của Tần Nghiên Bắc, cô đột ngột khuỵu gối, ngã xuống.
 
Điện thoại trong tay Tần Nghiên Bắc sơ ý rớt xuống sàn một cái ‘độp’ nhưng anh mặc kệ, đá văng nó đi, xoay người bước xuống lầu.
 
Phương Giản kinh ngạc, nhân cơ hội này chạy đến gần cửa sổ liếc nhìn, anh cũng biến sắc, bản năng của một bác sĩ thôi thúc anh chạy nhanh ra ngoài, lúc vượt qua Tần Nghiên Bắc anh thận trọng nhắc nhở: “Nghiên Bắc! Cậu đừng quên ở trước mặt cô ấy cậu phải dùng xe lăn đấy! Chưa chắc là cô ấy ngất xĩu đâu!”
 
Hai má Tần Nghiên Bắc căng chặt, càng làm tăng thêm vẻ hung ác nham hiểm trong vẻ mặt nghiêm nghị của anh.
 
Phương Giản chạy xuống lầu 1, sải bước đi ra sau cửa c9, đi thẳng đến khu nhà kính. Khi đi vào, anh quỳ xuống kiểm tra trán Vân Chức. Sau khi kiểm tra đơn giản rõ ràng cô ngất xĩu do là cảm sốt, không phải việc gì quá nghiêm trọng, anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh muốn bế cô lên.
 
Người đó không còn tỉnh táo, cố gắng đưa lên lầu để nằm xuống càng sớm càng tốt. Anh sẽ tiêm thuốc trong hộp y tế anh thường đem theo, khi hạ sốt rồi thì cô có thể tỉnh lại. Đợi đến khi cô ổn định sẽ đưa cô vào bệnh viện để làm những phần kiểm tra tổng quá sẽ tốt hơn.
 
Anh vừa chạm vào vai của Vân Chức, ngón tay còn chưa hạ xuống thì người đi đằng sau lưng đã đẩy anh ra, bàn tay lạnh đến thấu xướng khiến anh ngã ra đất và rùng mình.
 
Một khoảnh khắc nào đó anh có cảm giác đầy tính công kích, đủ để khiến anh ngay lập tức cuốn gối để trốn ở Nam Cực.
 
Tần Nghiên Bắc nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của Vân Chức,  quấn chiếc áo khoác mà anh mang ra quanh người cô, ôm chặt lấy cô, khuỵu đầu gối, áp cô vào lồng ngực đang phập phồng của mình.
 
Phương Giản sửng sốt đến quên cả nói chuyện, một lúc sau anh mới gấp gáp giải thích: “Yên tâm, sốt đến ngất xĩu, ở đây tớ con kim tiêm, tiêm xong thì sẽ khỏe lên không có việc gì.”
 
Tần Nghiên Bắc không nói lời nào, ôm người trong lòng rồi đi ra.
 
Ra khỏi nhà kính có những cơn gió thổi qua khiến anh vô thức nghiên người, dùng lưng chắn gió cho cô.
 
Phương Giản nhìn đến phát ngốc, đuổi theo hỏi “Nghiên Bắc, tình huống gì vậy….”
 
Tần Nghiên bắc đã đi đến thang máy, xoay người nhìn chằm chằm Phương Giản “Không nhìn thấy?”
 
Phương Giản không thể tin vào phán đoán của chính mình “Tớ đến nhìn thấy cái gì đây?!”
 
Thái tử gia lạnh lùng cười, nhấc Vân Chức lên cao hơn một chút để khuôn mặt đang dính bùn đất của cô dựa gần lên cổ anh.
 
Anh khựng lại vài bước, lông mày và mắt đông cứng lại, khoe khoang lộ liễu.
 
“Cái này còn không hiểu?”
 
“Tớ đang yêu đương.” 
 
*Tên Thời Nhất và số 11 đọc giống nhau, còn lí do tại sao thì mọi người hãy chờ những chương sau tác giả sẽ giải thích nhaeee

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận