Em đến là để ôm anh

Phong cách bày trí trang trọng trong phòng làm việc ở viện thiết kế bỗng chốc rơi vào sự yên tĩnh, bên đó Trần Quyết như bị điểm huyệt, bên tai Vân Chức không nghe được quá nhiều âm thanh, chỉ có tiếng nhịp tim đập liên hồi.
 
Có một khoảnh khắc cô gần như sinh ra ảo giác, nghĩ rằng người đàn ông đang bình tĩnh chạm vào ống hút cô có lẽ có ý tứ gì khác với cô.
 
Nếu không thì với bệnh sạch sẽ và bắt bẻ của anh mà nói, không tức giận vì cô không biết tự lượng sức mình cầm ly trà sữa bản thân đã uống đến đưa anh thì đã rất tốt rồi, sao có thể… làm ra chuyện như thế này được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Yết hầu của Tần Nghiên Bắc trượt lên xuống vài cái, khóe miệng hơi ươn ướt nhuốm màu trà sữa và màu son môi nhàn nhạt. Anh cầm ly trà sữa, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Vân Chức, không giấu được sự chán ghét “…..Khó uống quá.”
 
Sự bối rối và thấp thỏm của Vân Chức, sự lo lắng khi nhìn thấy người đàn ông chạm lên vết son môi để lại của cô đã tan biến vào lúc này.
 
Xin lỗi, là cô nghĩ nhiều quá rồi, đối với thân phận của Tần Nghiên Bắc mà nói, để nếm những thiên kim tiểu thư trong giới nhung nhớ anh thì cả mấy bàn tay cũng không đếm hết, người phụ nữ xuất sắc hơn cô có ai mà anh chưa từng gặp đâu. Chỉ khi nào anh điên rồi mới sẽ có ý nghĩ khác với cô.
 
Cô thật sự đã lo bò trắng răng rồi, thái tử gia chẳng có ý định gì khác, chăm sóc cô chẳng qua chỉ là vì tính anh vốn ngoài lạnh trong nóng, nếu không ban đầu cũng sẽ không mạo hiểm chạy vào đám lửa để cứu cô.
 
Hôm nay anh chỉ đơn giản là muốn uống trà sữa, thử chút mùi vị mới lạ.
 
Nhưng tiếc là hình như anh không quá hài lòng, cô không thể dỗ dành được anh rồi.
 
Vân Chức vừa nãy uống thuốc giải cảm của người ra nên bây giờ cảm thấy rất áy náy, cô lừa gạt ân nhân, bị bắt tại trận, trà sữa lại khó uống, giờ phải làm sao.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiên Bắc cầm ly trà sữa chặt nên có hơi méo mó, kiềm nén lại ý định muốn thử thêm chút nữa, ung dung nhướng mày nhìn Vân Chức “Khu vui chơi thú vị không?”
 
Vân Chức sững sờ, trong mấy giây khựng lại này giống như được thông các mạch máu, đột nhiên hiểu ra câu nói này của thái tử gia bao hàm ý gì.
 
Trong wechat anh hỏi “Trà sữa ngon chứ?”
 
Cô lập tức mua cho anh, dù không hợp khẩu vị nhưng tốt xấu gì cũng là thái tử gia thật sự muốn thử, đường đi nước bước của cô đúng mà.
 
Bây giờ cùng một mẫu câu, ý tứ không phải đã rất rõ ràng rồi sao.
 
Vân Chức đứng thẳng người, lập tức thành khẩn nói “Nghiên Bắc, hôm nay em đến khu vui chơi này là để tham gia buổi giao lưu của trường, không có cơ hội xem cái gì cả, chỉ lo vẽ tranh. Anh có hứng thú với khu này sao, nếu gần đây có thời gian thì em có thể đi cùng anh cho khuây khỏa không?”
 
Hôm nay Phương Giản gửi hồ sơ bệnh án đến cho cô đọc, nhưng cô chưa kịp đọc kĩ càng, chỉ lướt qua hai lần, trong lòng ít nhiều cũng biết chừng mực. Vân Chức biết đối với Tần Nghiên Bắc mà nói, ngoài việc thả lõng trong công việc ra thì cũng cần giải tỏa áp lực tinh thần,  đi đến những nơi không giống với cuộc sống của anh cũng là một biện pháp tích cực đối với trạng thái tinh thần của anh.
 
Vấn đề tâm lí không thể nào giải quyết trong một sớm một chiều được, nước chảy đá mòn, vốn cần phải kiên trì từng bước một.
 
Nếu có thể bắt đầu từ khu vui chơi, sau này khi trị bệnh cho anh xong cô rời đi, lắm lúc khi anh nhớ lại có lẽ vẫn sẽ có một chút kỉ niệm không tồi.
 
Từ lúc Tần Nghiên Bắc nhìn thấy những tấm hình Trình Quyết gửi đến, đáy mắt luôn ẩn hiện sự u ám, thâm thúy cuối cùng cũng dần dần ấm áp hơn, anh trầm giọng ‘ừm’ một tiếng, không thể không cho cô mặt mũi, anh lười biết đáp lại lời cô “Công việc này 7 giờ tối sẽ làm xong, miễn cưỡng cũng có chút thời gian rảnh.”
 
Vân Chức hiểu được đây là anh đã đồng ý, vui vì bản thân quả nhiên đã đoán đúng hàm ý của chú mèo kiêu căng này rồi, ánh mắt cô cong lên mỉm cười “Được, đến lúc đó anh ăn cơm trước nhé, 7 giờ rưỡi chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng khu vui chơi.”

 
Khóe môi Tần Nghiên Bắc sắp cong lên lại ép xuống.
 
Hừ.
 
Có phải là người phụ nữ này căn bản không biết yêu đương hẹn hò không.
 
Buổi tối chủ động nhắc đến chuyện hẹn hò với anh, anh không muốn để cô mất mặt khi có người khác ở đây nên liền đồng ý, cô thì hay rồi, ngay cả chuyện thừa thắng xông lên hẹn anh cùng đi ăn cơm cũng không hiểu? Còn để anh tự ăn cơm một mình?!
 
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng nói “Nói xong chưa? Còn có việc gì? Đừng tưởng chuyện em tự ý rời khỏi Nam Sơn cứ như vậy là xong đâu, quay về tự mình kiểm điểm đi.”
 
Vân Chức tốt tính ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên tinh thần cô bất bình thường rồi.
 
Thái tử gia sẽ thích cô sao?
 
Vậy chi bằng nói ngày mai cô có thể một bước trở thành người giàu có số 1 Hoài Thành đi.
 
Vân Chức đi ra khỏi viện thiết kế, quay về Nam Sơn mất quá nhiều thời gian, nên Vân Chức quyết định đi đến Thanh Đại để báo cáo tình hình buổi giao lưu cho lãnh đạo phụ trách trong trường.
 
Khi đối phương nhắc đến biểu hiện của Giang Thời Nhất, cô do dự một lúc rồi nói “Thầy, học trường Giang có đủ năng lực để đứng một mình một cõi, lần sau thầy có thể cân nhắc để bọn em mỗi người tham gia mỗi hoạt động khác nhau được không ạ, như thế cũng coi như là tiết kiệm nguồn lực cho trường.”
 
Thầy giáo tỏ ý sẽ cân nhắc lời đề nghị này của cô, cô cũng không nói thêm gì nhiều. Vân Chức đi đến nhà ăn để ăn cơm trước, sau khi trời dần tối cô định đi đến trước cổng khu vui chơi Ona chờ anh, đến sớm để bày tỏ thành ý coi trọng.
 
Khi cô cắn một miếng sủi cảo nhân chay thì hoàn toàn không hề nghĩ đến bởi vì bị yêu cầu tự ăn cơm một mình mà thái tử gia cảm thấy ngột ngạt nên thẳng thừng lựa chọn không ăn.
 
Buổi tối cuối đông tiết trời rất lanh, nhưng may mà không có gió, cũng coi như là một ngày trời đẹp hiếm thấy, cái gọi là ‘thời tiết khắc nghiệt’ không hề thấy tăm hơi đâu.
 
Cộng thêm ngày mai là cuối tuần, trong khoảng thời gian từ xuân đến tết nguyên đán còn thêm khu vui chơi vào ban đêm. Có những con phố và quầy hàng theo chủ đề màu sắc rực rỡ, và chúng mở cửa đến 11 giờ, thời gian này là khung giờ náo nhiệt nhất, Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức nắm chặt chiếc khăn choàng, đứng ở trước cửa, vô số người đi qua đi lại cười nói vui vẻ nhưng cô không hề di chuyển, tập trung nhìn từng chiếc xe đậu bên đường, sợ bỏ lỡ Tần Nghiên Bắc, lại chọc giận khiến thái tử gia không vui.
 
7 giờ 18 phút, từ đằng xa cô nhìn thấy tấm cửa kính lớn của viện thiết kế máy bay quốc gia ở bên kia đường động đậy, xuất hiện một chiếc xe lăn quen thuộc, người đàn ông đang ngồi mặc một chiếc áo khoác đen. Dù khoảng cách không hề gần nhưng chỉ cần một cái liếc mắt là đã thu hút được cô.
 
Vân Chức nhảy lên vẫy tay với anh, Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt nhìn lướt qua một cái, hơi gật đầu để bảo cô an phận một chút, trợ lý đẩy xe lăn băng qua làn đường dành cho người đi bộ, cả đoạn đường luôn có người liếc nhìn Tần tiên sinh.
 
Vân Chức vội đi lên phía trước vài bước, cô cầm lấy tay cầm xe lăn từ người trợ lý, cúi người hỏi “Nghiên Bắc, không phải 7 giờ anh mới xong sao, không ăn cơm sao?”
 
Tần Nghiên Bắc cười nhếch méo.
 
Cô còn biết hỏi đấy à.
 
Giọng nói anh không mấy thân thiện “Không có hứng ăn, không muốn ăn.”
 

Nội tâm Vân Chức vùng vẫy, quanh đây không có nhà hàng nào, trong khu vui chơi dù có rất nhiều các gian hàng đồ ăn vặt nhưng lại không thể đảm bảo vệ sinh.
 
Cuối cùng cô kéo khóa áo khoác xuống, lấy từ trong túi áo trong ra mộy củ khoai lang nướng nhỏ ra, vẫn còn nóng, cô đưa nó vào trong tay anh “Em định là lỡ như có đói sẽ ăn, nhưng thôi, phải lót dạ cho anh trước đã, bụng trống rỗng đi chơi không tốt.”
 
Năm ngón tay thon dài của Tần Nghiên Bắc rõ ràng hơi khựng lại, súyt nữa là vụt tay làm rơi củ khoai.
 
…. Cái này?!
 
Anh nhìn sang Vân Chức một cách đầy kháng nghị, chuẩn bị bảo cô tỉnh táo lại, nhưng vô tình nhìn thấy khuôn mặt thành khẩn của cô, vậy nên… cô thật sự rất muốn ăn củ khoai lang này nhưng lại nhịn để cho anh ăn.
 
Bỏ đi.
 
Hẹn hò với một người phụ nữ lắm chiêu lắm trò như này thì phải bao dung một chút.
 
Vân Chức ân cần đẩy xe lăn đến dưới mái hiên tránh gió, quan sát kĩ càng Tần Nghiên Bắc, thậm chí còn không nhịn được đưa tay ra muốn lột củ khoai giúp anh, cô cầm theo một ly nước nóng lấy từ khu trung tâm dành cho du khách và đứng kế bên chờ lệnh, đứng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của thái tử gia, đôi mắt ngưng đọng, rất không tình nguyện ăn hết bữa tối này.
 
Nhìn anh ăn xong Vân Chức cuối cùng cũng thấy an tâm, đẩy anh đến con đường chính có ánh sáng rực rỡ ở khu vực bên trong khu vui chơi.
 
Những cặp đôi yêu nhau trẻ tuổi đến đây vào buổi tối rất nhiều, ngoại hình khí chất của Tần Nghiên Bắc quả thật là có sức hút chết người với mấy cô gái, Vân Chức chỉ mới đi có mười mấy mét mà đã nhận được rất nhiều những cái chỉ chỉ trỏ trỏ hứng thú và ánh nhìn đầy tò mò. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không cần đợi đến khi vào khu trung tâm bên trong thì thái tử gia có thể còn nổi tiếng hơn cả mấy chú gấu trúc ở vườn thú bên cạnh.
 
Đúng lúc Vân Chức đi qua một gian hàng bán gấu bông, ở trong góc có vài loại khẩu trang vải, cô thương lượng với Tần Nghiên Bắc “Người đang nhìn anh nhiều quá rồi, em che chắn cho anh một chút nhé.”
 
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn qua cô.
 
Nhìn cô nghiêm chỉnh như thế nhưng tính chiếm hữu cũng rất mạnh mẽ, mới đi mấy bước mà đã sợ anh bị người khác nhìn rồi.
 
Thái tử gia nhấc tay, nói ra vài câu ít ỏi quý hơn vàng “Cái đó cũng được.”
 
Vân Chức vừa nhìn, khẩu trang hình sói quả thật rất đẹp.
 
Cô nghe lời liền đi mua, nhưng lại không thể ngờ đầu sói là phiên bản giới hạn dành cho trẻ em, dưới 5 tuổi mới có thể mua, nên chỉ đành mua một chú mèo Maine Coon trưởng thành có kiểu tương tự. Sau đó quay lại đeo lên cho anh, cô mở cái gương mình đem theo ra rồi đặt nó trước mặt anh, hi vọng anh có thể chấp nhận “Nhìn xem, rất đẹp trai.”
 
Trên chiếc gương sáng bóng, đôi lông mày đen và lạnh của người đàn ông, đường sống mũi cao, nhưng nửa dưới khuôn mặt của anh bị che bởi chiếc khẩu trang mặt mèo Maine Coon trông rất có khí chất mà còn…..
 
Vân Chức im lặng, không dám nói hai chữ ‘dễ thương.’
 
Thái tử gia đẩy đẩy cái gương ra, giọng nói lạnh lùng của anh xuyên qua lớp khẩu trang, khí chất áp bức người khác của anh bị giảm đi một chút, giọng nói êm tai “Vân Chức, có phải em chê mình sống quá lâu rồi không.”
 
Vân Chức vội vàng rút chiếc gương lại, đẩy anh tiếp tục đi về phía trước, ngón tay trên thanh vịn của chiếc xe lăn hơi siết chặt, anh không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn cô.
 
Lúc nãy ở trước gian hàng, cô chạm vào một vài con thú nhồi bông, thích đến nổi không thể nói nên lời, nhưng lại không thể hiện ra mình muốn mua nó, chỉ cẩn thận chạm vào nó. Cô đứng nép sang một bên như thế mấy món đồ chơi rẻ tiền này là thứ cô không nên dính vào.

 
Càng đến gần trung tâm công viên, cảnh đêm càng thêm rực rỡ, Vân Chức nhìn những trùm đèn lồng bập bềnh trên cao, hỏi: "Nghiên Bắc, trước kia anh có từng đến khu vui chơi chưa?”
 
Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt nói “…..Tôi sẽ đến nơi như này à?”
 
“Nói cũng đúng, nơi anh từng đến có lẽ càng tốt hơn.” Khuôn mặt sạch sẽ của Vân Chức dưới ánh đèn càng thêm ấm áp, cô mỉm cười híp mắt nói với anh “Em cũng chưa từng đến nơi nào tệ như thế này.”
 
Cô đi đến trước mặt anh, khom người nhìn thẳng vào mắt Tần Nghiên Bắc “Hay là chúng ta đi chơi vài trò đi, chơi đại cái gì cũng được, tàu lượn siêu tóc hay đu quay gì đó?”
 
Tần Nghiên Bắc muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ngược lại cô “…..Em cảm thấy với một người tàn tật như tôi, một mình em có thể dẫn tôi đi chơi mấy thứ đó?”
 
Vân Chức ‘á’ một tiếng, vậy mà cô lại quên mất, Tần Nghiên Bắc phải ngồi xe lăn, hai chân không thể đi bình thường, cô không thể nào dìu anh lên được, chỉ đành đứng thẳng người nhìn xung quanh lãng đi.
 
Tần Nghiên Bắc cau mày, ý gì đây? Khuôn mặt tràn trề thất vọng là hàm ý gì? Rất thất vọng với anh?!
 
Nhưng rất nhanh Vân Chức đưa tay ra “Đu quay chắc là được! Em đẩy anh lên, sẽ đỡ anh ngay! Em đứng bên cạnh đỡ anh, đảm bảo không để anh rơi xuống đâu!”
 
Lại một lần nữa Tần Nghiên Bắc hoài nghi về sự dung túng của mình dành cho cô thật sự rất nhiều rồi, khiến cho cô không ngừng sinh ra ảo tưởng về việc mình có thể đưa ra những đòi hỏi với anh! Anh đồng ý hẹn hò đã là giới hạn lớn nhất rồi, đòi ngồi đu quay cái quỷ gì chứ? Lúc anh trước 5 tuổi còn không thể nào nữa là!
 
Vân Chức nhón chân lại nhìn mấy lần, nhìn thấy vòng đu quay được thiết kế rất hoàn mỹ, ánh đèn bắt mắt, lại còn rất ít người, tâm trạng bất giác phấn khích kéo lấy góc áo anh, giọng nói trở nên ấm áp một cách rõ ràng trong màn đêm “Nghiên Bắc, đi đi mà.”
 
Tần Nghiên Bắc nhẫn nại cảnh cáo, nghiêm nghị nhìn cô “….. Thế em còn không mau lên.”
 
Năm phút sau, dưới khí chất đàn áp vốn có trong cốt tủy của thái tử gia, Vân Chức thành thật đẩy xe lăn lên bệ xoay, đặt bên cạnh một con bạch mã thấp bé rồi tự mình cưỡi lên đó, để lại anh với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi bên cạnh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Tiếng nhạc vang lên, vòng xoay di chuyển, Vân Chức chưa từng ngồi qua nên bất chợt không nắm chắc, cả người hơi lảo đảo, người đàn ông đang hận không thể phanh thay cô ra kịp lúc đưa tay lên đỡ cô lại, một tay anh vịn cho cô ngồi vững, lòng bàn tay chạm lên eo cô không nhúc nhích, trong âm nhạc ồn ảo anh nhàn nhạt hỏi “Vân Chức, em có thể có ích chút không.”
 
Vân Chức cúi người, ôm chằm lấy cổ con ngựa, mái tóc dài xõa xuống, nghiêng đầu mỉm cười với anh, đôi má trắng nõn của cô bị ánh đèn chiếu vào hơi ánh đỏ, nhẹ nhàng nói “Cảm ơn anh.”
 
Tần Nghiên Bắc trầm mặc nhìn cô, vòng đu quay chậm rãi xoay một vòng, đám đông vẫn di chuyển qua lại dưới khung cảnh ánh đèn rực rỡ, đôi mắt anh lại như chỉ đắm chìm vào một người duy nhất, không hề bị lay chuyển.
 
Thái tử gia phá lệ cho Vân Chức ngồi tận 3 vòng ở trên cái trò mà anh nói là quỷ quái trẻ con khó chấp nhận này. Mãi cho đến khi xuống cổ quay ngựa, mồ hôi của Vân Chức đã được gió thổi khô, vô thức có hơi co rúm lại.
 
Cách đó không xa là con đường chính, những con gấu bông ở cửa tiệm đứng ở đầu tiên này tinh xảo hơn tiệm lúc vừa vào rất nhiều, Vân Chức đẩy anh đến theo lời chỉ dẫn của anh, cô không biết Tần Nghiên Bắc muốn làm gì.
 
Tần Nghiên Bắc nhặt một con thỏ bông đắt nhất lên quăng vào trong lòng Vân Chức, lại tiện tay cầm cái tai con thỏ bông lên, giọng nói lạnh lùng “Đến đây.”
 
Vân Chức đứng trước mặt anh, nghe lời cúi sát người lại, anh không kêu ngừng chứng tỏ là cô chưa cúi xuống đủ, theo bản năng Vân Chức cứ tiếp tục khom người như thế. Mãi cho đến khi hai chân cô đã không trụ vững nổi nữa, hai tay giơ ra, chống lên thanh vịn xe lăn theo bản năng.
 
Trong ánh đèn hỗn loạn của khu vui chơi, người đàn ông ngồi trên xe lăn và hơi nâng cằm lên, còn cô gái mặc áo khoác xuông áp hai tay vào người anh.
 
Vân Chức sững sờ muốn lùi về sau nhưng tay Tần Nghiên Bắc lại đưa ra, chạm lên sau ót cô, cơ thể Vân Chức vì chịu lực mà buộc phải duy trì tư thế này, đôi môi khẽ lướt qua hàng mi đen láy của anh, hơi thở ấm áp cô thở ra xâm chiếm các giác quan của anh.
 
Bỗng chốc Tần Nghiên Bắc không thể khống chế được nhịp thở, lồng ngực như ngưng đọng.
 
…Cô là muốn trong trạng thái tỉnh táo quang minh chính đại hôn anh à.
 
Yết hầu anh hơi siết chặt, từ từ trượt xuống, đội chiếc mũ tai thỏ lên đầu Vân Chức, kéo hai vành tai nhuộm đỏ xuống, để vành mũ che đi đôi mắt của cô.
 

Như thế này ít nhất cô sẽ không thấy xấu hổ nữa.
 
Ngay cả lí do anh cũng tìm thay cô, thật sự hôn thì cũng có thể giả vờ như là mình không đứng vững, hoặc là bị chắn tầm nhìn, hoàn toàn là ngoài ý.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn cô ở khoảng cách gần, anh cởi khẩu trang ra, đôi môi nhạt màu hơi khô mím chặt, lại bị luồng nhiệt giữa môi cô tấn công, nóng như thiêu như đốt, một sợi dây vô hình nào đó bị kéo căng hết mức, chờ đợi sự tiếp xúc thân mật giữa đôi môi và răng.
 
Nhưng rất nhanh cánh tay Vân Chức run rẩy lấy lại được sức mạnh, khi đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, cơ thể ổn định ngã ra sau, miễn cưỡng đứng bật dậy, những sợi dây vô hình đang va nhau liền bị kéo đi không chút do dự, rồi biến mất không thấy tăm hơi trong màn đêm.
 
Vân Chức đẩy vành mũ lên, vô tình nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đã tự quay đầu xe lăn đi về phía trước, không đợi cô, Vân Chức liền vội vàng đuổi theo, không hiểu chuyện gì nên hỏi: "Nghiên Bắc, anh có mệt không?"
 
Tần Nghiên Bắc không nói lời nào, Vân Chức quay đầu nhìn, sắc mặt anh còn lạnh lùng hơn buổi chiều lúc ở trong văn phòng của viện thiết kế, u ám, với một luồng khí có thể xé nát mọi người.
 
Có người chạy lon ton đuổi theo phía sau, nhưng anh ta không để ý rằng bầu không khí đang không ổn, anh ta giơ một bức ảnh lên trước mặt Tần Nghiên Bắc và Vân Chức, mạnh miệng quảng cáo “Tôi đến từ gian hàng đằng kia. Vừa nãy nhìn thấy cảnh thật sự xinh đẹp nên không kiềm lòng được chụp cho hai người một tấm ảnh. Hai người nhìn xem có phải là rất tuyệt không.”
 
Vân Chức tò mò nhìn qua, người đàn ông trong ảnh mặc một chiếc áo khoác màu đen, nghiêm nghị lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, người con gái đứng trước mặt anh đội mũ thỏ, cúi thấp người kề sát anh, tư thế rất ngọt ngào.
 
Cô sững sờ, cuối cùng cũng hiểu tại sao Tần Nghiên Bắc lại tức giận.
 
Cô lại không tôn trọng thái tử gia rồi, sau này phải chú ý chừng mực đứng cách xa anh một chút, tránh mọi khả năng vượt qua ranh giới.
 
Vân Chức ngay lập tức từ chối “Xin lỗi, chúng tôi đang vội, không hứng thú với cái này.”
 
Ông chủ không thể tin “Đẹp như vậy cũng không cần sao? Lấy 10 tệ thôi, nếu hai người chê đắt thì cùng lắm coi như cô đẹp tôi lấy 8 tệ thôi!”
 
Vân Chức vội vàng đẩy Vân Chức đi xa “Nghiên Bắc, kiểu hội chợ thế này sẽ tùy tiện chụp ảnh cho người ta, cứ lấy mấy tấm ảnh ra thử may rồi độc ác bảo người ta chi tiền, anh đừng để ý là được.”
 
Đợi đến khi đi ra khỏi khu vui chơi, lại gần chiếc xe, Tần Nghiên Bắc người đã trầm mặc một lúc lâu lại đột nhiên lên tiếng “Em về trước đi, tôi có việc phải đi đến viện thiết kế một chuyện nữa.”
 
Vân Chức nghiêng đầu nhìn tòa cao ốc bên viện thiết kế đã tối đen như mực, nhưng cô không dám hỏi nhiều, nửa tin nừa ngờ gật đầu. Tần Nghiên Bắc nhìn thấy xe đã rời đi, anh mới di chuyển quay chiếc xe lăn lại đi vào trong khu vui chơi, tìm đến gian hàng người kia đã chụp hình.
 
Ông chủ vừa nhìn đã nhận ra anh, khuôn mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ “Tiên sinh, tấm đó tăng giá rồi, bây giờ là 50 tệ.”
 
Tần Nghiên Bắc bóp chặt lòng bàn tay khiến ông chủ kêu lên vì đau, anh thấp giọng nói “Cậu muốn thì đem ra đây, đưa ảnh cho tôi.”
 
Cầm bức ảnh trong tay, anh tạm thời chưa đi, cúi đầu xuống nhìn, đầu ngón tay sờ lên khuôn mặt đang đeo nón tai thỏ của người con gái.
 
Một cặp đôi yêu nhau đứng bên cạnh đang chụp hình thì vô tình nhìn thấy, họ đi lại nhiệt tình hỏi “Oa, người trong ảnh là ai thế, là người mẫu mà tôi đang đặc biệt muốn tìm, chúng tôi có thể chụp được không.”
 
Thái tử gia trước giờ luôn để mắt mọc trên đỉnh đầu hiếm khi kiên nhẫn, đưa tấm ảnh lên, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Vân Chức. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Anh bình tĩnh trả lời.
 
“Là bạn gái của tôi.”
 
Sau đó anh hờ hững nói.
 
“Xinh đẹp như vậy, người mẫu có là gì”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận