[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Ở kỳ thi tháng giữa năm lớp mười hai cuối cùng thành tích của Phó Tranh cũng đột phá.

Nhưng bởi vì mấy lần trước đả kích quá lớn, ngày dán thông báo, Phó Tranh không dám đi xem, một mình ở lại trên sân thượng hóng gió.

Đầu mùa đông trời không lạnh lắm, gió nhẹ nhàng thổi lên mặt, rất thoải mái.

Trên sân thượng có bày ra một cái ghế dài, Phó Tranh dửng dưng nằm ở trên đó, hai tay vòng trước ngực, nhắm mắt lại.

Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi ngày hơn ba giờ đêm mới ngủ, sáu giờ sáng đã rời giường, hiếm khi tranh thủ được thời gian, hai mắt khép lại, rất nhanh liền ngủ.

Chu Tương Tương chạy tới xem bảng xếp hạng, lúc xuống lầu, Hạ Hoan Hoan cười cô, "Thật ra là cậu đi xem cho Phó Tranh đúng không? Mỗi lần cậu hạng nhất cũng không có thấp thỏm như thế."

Chu Tương Tương cũng không gạt cô nàng, thẹn thùng gật đầu một cái.

Hạ Hoan Hoan cười nói: "Nhưng mà, Phó Tranh nhà các cậu cũng quá lợi hại, vậy mà từ đếm ngược cả năm, lập tức thành tích tiến bộ nhiều như thế."

Chu Tương Tương rất nghiêm túc nói: "Anh ấy không phải lập tức đã tiến bộ nhiều như thế, anh ấy rất cố gắng."


Gần đây trường học có rất nhiều tin đồn, nói Phó Tranh chỉ số thông minh cao, học cũng giống như chơi, hâm mộ loại này không cần phải cố gắng, tùy tiện học một cái có thể dễ dàng thi được điểm số tốt.

Nhưng trên đời này làm gì có nhiều nhân tài như vậy? Phó Tranh thông minh là thật, nhưng anh bỏ ra nỗ lực, ý chí, kiên trì của anh, cũng là rất nhiều người đều không làm được.

Người sống trên đời này, bất luận là làm chuyện gì, cũng không thể dễ dàng gì mà có được thành công, rất nhiều người chỉ nhìn thấy vinh quang bên ngoài của người ta, nhưng không ai nhìn xem sau lưng bọn họ phải trả giá cái gì.

Dường như thành công của người khác đều tới rất nhẹ nhàng.

Trước lan can dán thông báo, còn chưa tới gần, thì thấy bên kia loạn thành một đoàn, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai của nữ sinh truyền tới, giống như là có người đang đánh nhau.

Hạ Hoan Hoan thích tham gia náo nhiệt, vội vàng kéo một nữ sinh hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"

Nữ sinh kia nói: "Là Lục Quýnh ban 7, với Lâm Tây Nham lớp chọn."

"Hả?!"

Chu Tương Tương nhanh chóng chạy đến phía trước, thì thấy Lâm Tây Nham bị Lục Quýnh đè xuống đất đánh một trận.

Lục Quýnh đã quen đánh nhau, Lâm Tây Nham bị đánh đến không còn sức đánh trả.

Quả đấm của Lục Quýnh không ngừng rơi trên người, trên mặt của Lâm Tây Nham, âm thanh bốp bốp bốp, nghe thấy mà giật mình.

Chu Tương Tương sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy tới, cúi người kéo lấy cậu.

Lục Quýnh đang nổi giận, cho là can ngăn, quay đầu lại cho một quyền.

Quả đấm mang theo tiếng gió bén nhọn, Chu Tương Tương bị dọa sợ nhắm chặt đôi mắt.

Trong nháy mắt Lục Quýnh vung quyền, cũng nghiêng đầu qua.

Trông thấy là Chu Tương Tương, linh hồn nhỏ bé bị dọa sợ, mạnh mẽ thu hồi lại nắm đấm.


"Ối mẹ ơi! Tại sao lại là chị!!!"

Lục Quýnh sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, một đấm này nếu đập lên mặt Chu Tương Tương, cái đầu chó này của cậu không bị Tranh ca chặt xuống đem đi làm banh đá mới là lạ đó!
1

Chu Tương Tương thẳng người lên, nhìn cậu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Quýnh chỉ Lâm Tây Nham, đôi mắt phẫn nộ như muốn phun ra lửa, "Lần này Tranh ca thi được hạng 21, tiểu tử này, lại dám nói Tranh ca chúng ta gian lận! Em không đánh chết cậu ta, thì không hóa giải được mối hận trong lòng em!"

Chu Tương Tương không nghĩ tới lại là nguyên nhân này, nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, nhìn về phía Lâm Tây Nham đang được người đỡ lên.

Lâm Tây Nham thấy Chu Tương Tương lại đây, cho là đến giúp cậu ta, lập tức tăng thêm kiêu ngạo, "Tôi đây là nghi ngờ hợp lý! Một tên lưu manh chưa bao giờ đọc sách đột nhiên thi lên đến hạng 21, căn bản là không phù hợp với lẽ thường! Tôi có lý do hoài nghi cậu ta gian lận! Tương Tương, cậu nói có đúng hay không?"
3

Lâm Tây Nham cũng không biết quan hệ của Chu Tương Tương với Phó Tranh. Lúc trước có mấy lần Phó Tranh đến phòng học tìm Chu Tương Tương, khi đó cậu ta còn cho là hai người bọn họ đang yêu nhau, nhưng về sau Phó Tranh lại không tới nữa, ở trường học cũng không thấy Chu Tương Tương và Phó Tranh ở cạnh nhau, nghĩ thầm, trước đây khẳng định là Phó Tranh quấn quít lấy Chu Tương Tương. Cậu ta tin chắc từ trước đến giờ, Chu Tương Tương tuyệt đối sẽ không thích loại người như Phó Tranh.

Nào biết, cậu ta vừa mới dứt lời, lại phát hiện ánh mắt Chu Tương Tương nhìn cậu ta không đúng, rất lạnh.

"Tương Tương..."

Mặt Chu Tương Tương sa sầm, giọng nói lạnh như băng, "Tôi cảm thấy, Lục Quýnh đánh rất hay."

Lâm Tây Nham: "..."


Chu Tương Tương nói xong, xoay người rời khỏi.

Lục Quýnh nhìn bóng lưng Chu Tương Tương, vô cùng kích động.

F*ck! Chị dâu khí phách uy vũ!!!

Đánh rất hay, đánh rất hay ha ha ha ha!!!!

Chu Tương Tương lên lầu, trực tiếp đến phòng học của Phó Tranh, chỉ có điều, vị trí của anh trống không, không có người.

Chu Tương Tương quay đầu, đi lên sân thượng.

Bình thường, Phó Tranh không ở phòng học, thì chính là ở trên sân thượng.

Lên sân thượng, quả nhiên thấy Phó Tranh tùy tiện nằm trên ghế, đôi mắt nhắm lại, giống như đang ngủ.

Chu Tương Tương lặng lẽ đi tới, ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận