[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Sau khi lên lớp mười hai, không khí trong lớp Chu Tương Tương căng thẳng hơn so với bình thường.

Đừng nói là lớp chọn, ngay cả lớp Phó Tranh, bầu không khí cũng căng thẳng hơn so với bình thường rất nhiều. Dường như lên lớp mười hai, mỗi người đều không tự chủ buộc chặt dây cót.

Sau khi lên lớp mười hai, thời gian giáo viên lên lớp tương đối ít, dành nhiều thời gian cho học sinh tự học, kiểm tra bổ sung.

Từ tuần cuối của lớp mười một Phó Tranh đã bắt đầu chịu khó học tập, lại cố gắng hết cả kỳ nghỉ hè, toàn bộ kiến thức cơ bản trước kia đã theo kịp.

Đề cơ bản giống nhau, có thể làm nhanh lại đúng.

Lục Quýnh ở bên cạnh nhìn bộ dạng Phó Tranh làm bài rất nhẹ nhàng, vô cùng hâm mộ, nói: "Ca, trước kia tại sao em không phát hiện anh lại thông minh như thế? Mấy cái đề này, anh làm thế nào?"

Không thể không thừa nhận, Phó Tranh tiến bộ lớn như thế, một mặt, đúng là bởi vì rất thông minh. Lúc bắt đầu không có căn bản, học rất khó, nhìn đề, mặt hoàn toàn đen, cái gì cũng không hiểu, anh lấy ra toàn bộ sách sơ trung và cao trung, học lại từ đầu. Hiện tại có căn bản, nhìn đến đề bài, Chu Tương Tương đã giảng cho anh, một chút cơ bản liền hiểu.
6

Tuần lễ tựu trường đầu tiên, liền nghênh đón kỳ thi thử đầu tiên của lớp mười hai.


Trước giờ tự học buổi tối, Phó Tranh đến sân tập chạy chừng mười vòng, cả người ướt đẫm, nhưng loại mồ hôi dầm dề này cảm giác lại rất thoải mái, tất cả áp lực đều từ trong bước chạy phóng ra, lại tràn đầy sức mạnh.

Từ sân tập trở về, đi nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra, đột nhiên phía sau lưng có người đập lên vai anh, 'Hù' một tiếng.

Phó Tranh vừa nghe thấy giọng nói này, trong nháy mắt liền bật cười, "Ai da ta thiên, hù chết anh!"

Chu Tương Tương vòng qua từ sau lưng anh, cười hì hì, "Anh đi đâu vậy? Cả người đều ướt hết rồi." Cô nói, sờ soạng sau lưng Phó Tranh, giống như ngâm qua nước.

Vợ mình ở ngay trước mặt, Phó Tranh theo bản năng muốn ôm cô, nhưng nhớ tới học kỳ trước bởi vì mình lỗ mãng mà hại Tương Tương bị thầy giáo mắng, nên không dám. Cho dù hành lang bây giờ không có người.
3

Rất mất mát, đôi mắt trông mong nhìn Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương quen anh đã lâu, nhìn là biết anh đang suy nghĩ cái gì, mím môi cười, nhẹ nhàng kéo tay anh, nhỏ giọng nói: "Lên sân thượng đi."

Nói xong nhìn xung quanh, dẫn đầu đi lên lầu.

Phó Tranh ngây người, vội vàng đuổi theo.

Tiểu nha đầu này sao nay lớn gan vậy?

Lên sân thượng, Phó Tranh đóng cửa lại, từ phía sau ôm lấy Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương hít mũi, vô cùng ghét bỏ, "Phó Tranh anh thối muốn chết."

"Chao ôi, vợ lại ghét bỏ anh."

Chu Tương Tương cười khanh khách, ngoài miệng ghét bỏ anh, nhưng không có đẩy anh ra, để cho anh ôm.

"Hôm nay sao em lớn gan vậy? Dám tới tìm anh?" Phó Tranh nói, môi áp bên cạnh tai Chu Tương Tương, hơi thở ấm áp phả vào bên trong lỗ tai.

Chu Tương Tương có hơi ngứa, nghiêng đầu sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Hôm nay chủ nhiệm lớp không có tới."

Phó Tranh cười khẽ, "Chủ nhiệm lớp không có tới, lá gan em liền lớn hơn? Không ngoan ngoãn ở phòng học cố gắng học tập, vậy mà lại chạy đến tìm anh?"


Chu Tương Tương mím môi, quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ tối lại, "Em tới thăm anh, anh không vui sao? Được, vậy em về lớp đây."

Nói xong liền muốn đẩy Phó Tranh ra.

Phó Tranh đâu có thể cho phép cô đẩy ra, ôm chặt eo cô, cúi đầu, gắt gao hôn xuống.

Chu Tương Tương mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.

Hai đôi môi mềm mại dán chặt chung một chỗ, Phó Tranh khi thì nhẹ nhàng hôn một cái, khi thì lại nằng nề ngậm lấy, răng môi triền miên.

Chu Tương Tương nhắm mắt lại, bị hôn đến toàn thân nhũn ra, thân thể không ngừng dựa trên người Phó Tranh.

Cho đến lúc thân thể sắp ngã lên người Phó Tranh, Phó Tranh cuối cùng nhịn không được cười lên, môi vẫn áp trên môi Chu Tương Tương, nhẹ giọng cười, "Có cảm giác sao?"

Lời nói ái muội, phút chốc mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, vội vàng đẩy anh ra, "Anh... Anh đừng nói bậy..."

Trái tim Chu Tương Tương đập cực kỳ nhanh, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu.

Ý cười trong mắt Phó Tranh sâu hơn, ngón tay dịu dàng sờ lên mặt cô, "Đừng ngượng ngùng, Chu Tương Tương."

Chu Tương Tương đẩy tay anh ra, khuôn mặt nhỏ xị ra trừng mắt nhìn anh, "Không muốn để ý đến anh nữa, đồ lưu manh!"


Phó Tranh mặt dày ôm chặt cô, "Đừng mà vợ, anh yêu em chết mất."

Đầu Chu Tương Tương bị Phó Tranh đặt trong lồng ngực của anh, có mùi của mồ hôi, và hương bạc hà nhàn nhạt.

Chu Tương Tương nhắm mắt lại, giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh.

"Tương Tương, sắp thi thử rồi, em căng thẳng không?"

"Có một chút."

Hai người ôm nhau, nhẹ giọng nói chuyện.

Phó Tranh than nhẹ một tiếng, "Anh cũng căng thẳng, rất căng thẳng."

Chu Tương Tương từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Anh đừng căng thẳng, chỉ là thi thử mà thôi, buông lỏng tâm trạng, em cảm thấy lần này anh nhất định có thể thi tốt hơn so với lúc thi cuối kỳ."

Phó Tranh cười, "Phải không? Em có lòng tin với anh vậy à."

"Đúng, em đối với anh có lòng tin, cho nên anh cũng phải có lòng tin với bản thân mình."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận